Mục lục
Y võ song toàn Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1178: Mưu sát

"Gia Hân, cậu… hai người không sao?"

Liễu Thanh Thanh kích động không nói lên lời, vui mừng như vớ được vàng, thậm chí còn nói lắp nữa.

Cô nghĩ rằng Tần Lâm và Hồ Gia Hân đã chết thật, nhưng không ngờ hai người vẫn bình an vô sự, đặc biệt là Tần Lâm, nhìn anh còn rất có sức sống nữa, giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.

Chuyện này sao có thể xảy ra chứ?



"Kỳ tích, đúng là kỳ tích!"

"Đúng đấy, tôi tham gia cứu hộ nhiều năm như vậy mà chưa gặp trường hợp nào sập hầm tám ngày mà vẫn còn sống cả, đúng là vi diệu".

"Kiếp trước phải tích đức hành thiện nhiều lắm mới may mắn như vậy, đúng là khiến người ta thán phục mà".

"Cố gắng của tất cả chúng ta không đổ sông đổ bể rồi, ha ha ha!"



Nhân viên cứu hộ vô cùng vui mừng, rất nhiều người mệt lả nằm dưới đất, sinh mạng là động lực trong công việc của bọn họ.

Tần Lâm và hai người kia vẫn còn sống là niềm an ủi lớn nhất với bọn họ.

Mọi người đều rất vui, ai cũng cười toe toét, chỉ có Ngô Hoài Nhân là tái mặt, sợ run bần bật, không nói được câu gì.

"Anh không sao".

Tần Lâm nhìn Liễu Thanh Thanh một cái, Liễu Thanh Thanh ôm chầm lấy anh, mừng chảy nước mắt.

Nhưng lúc này khuôn mặt Hồ Gia Hân vô cùng khó coi, vì cô đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi, hơn nữa chuyện sập hầm này chắc chắn không phải là việc ngẫu nhiên mà là một âm mưu, đây rõ ràng là một vụ mưu sát!

Tất cả là kế hoạch do cháu cô sắp đặt, điều này khiến Hồ Gia Hân không thể chịu nổi.

"Ngô Hoài Nhân, mày mày mày… mày dám làm ra loại chuyện táng tận lương tâm đến vậy, tao là dì của mày đấy, mày còn dám giết tao, mày làm tao quá thất vọng, mày có biết mày làm vậy là mưu sát không hả!"

Hồ Gia Hân quát khàn cả giọng, nhưng bây giờ cơ thể cô quá yếu, không còn chút sức lực nào, cô đau khổ gào thét, trút hết những tuyệt vọng và bất lực ra ngoài.

Bị người thân phản bội, hơn nữa lại là người mà cô dùng mọi cách để bảo vệ, lúc này Hồ Gia Hân vô cùng buồn bã.

"Dì ơi, cháu biết sai rồi, dì tha cho cháu đi, cháu xin dì đấy!"

Ngô Hoài Nhân run sợ quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu trước mặt Hồ Gia Hân.

Anh ta tưởng Hồ Gia Hân đã chết rồi, thì ra cô vẫn còn sống, nhưng như vậy còn đáng sợ hơn cả xác chết vùng dậy nữa, tất cả những gì anh ta làm đều bị cô phát hiện ra rồi.

"Mày làm như vậy mà lương tâm mày không cắn rứt sao?"

Hồ Gia Hân nổi giận hét lên.

"Không phải cháu, dì ơi, không phải cháu, không liên quan đến cháu, thật sự không phải cháu, cháu không muốn hãm hại dì, không phải cháu mà, hu hu hu…"

Ánh mắt Ngô Hoài Nhân trống rỗng, lẩm bẩm nói, vô cùng sợ hãi.

"Lương tâm? Nếu anh ta có lương tâm thì anh ta có hại cô không, chỉ vì tiền bạc mà không từ thủ đoạn nào, muốn giết cả cô, tôi đã nói rồi, một dân chơi chính hiệu không thể nào thay đổi trong một đêm được? Anh ta chính là kiểu người giang sơn dễ đổi bản tính khó dời".

Tần Lâm lạnh lùng nói.

"Buổi tối tôi có đi tìm cậu ta, cậu ta còn ăn chơi nhảy múa với bạn bè nữa, Gia Hân, loại người như thế này đừng bao giờ bỏ qua dễ dàng".

Liễu Thanh Thanh đổ thêm dầu vào lửa, mà tên Ngô Hoài Nhân đúng là có tật giật mình.

"Không có, cháu không có, dì phải tin cháu, cháu không hãm hại dì, cháu thật sự không…"

Ngô Hoài Nhân lắc đầu lia lịa.

"Đừng nói nữa, Ngô Hoài Nhân, chẳng lẽ đến bây giờ mày vẫn không dám thừa nhận những việc mày làm sao? Mày làm tao quá thất vọng, không chỉ một lần, vậy mà lần này mày còn dám giết tao, tao sẽ báo cảnh sát tất cả những việc mày đã làm".

Hồ Gia Hân cắn chặt môi, đôi mắt nhắm chặt.

"Đừng, đừng mà dì, cháu sẽ bị ngồi tù mất, vậy thì cả cuộc đời của cháu sẽ bị hủy hoại, dì ơi…"

Cho dù Ngô Hoài Nhân có gào thét như thế nào, Hồ Gia Hân cũng không nghe, loại người này đã không thể tha thứ được rồi.

Đến cuối cùng, Ngô Hoài Nhân cũng không đánh mà khai, Hồ Gia Hân vô cùng đau khổ, nhưng cuối cùng cũng qua được ải này, may mà có Tần Lâm ở bên cạnh.

"Hồ Gia Hân, con khốn, mày vì thắng chó Tần Lâm mà đẩy tao vào tù, mày lỡ phụ lòng bố mẹ tao? Mày đúng là con điếm không có tính người".

Ngô Hoài Nhân hung dữ hét lên.

"Bịch…"

Tần Lâm đạp một cái vào phần dưới bụng của Ngô Hoài Nhân, anh ta đau đớn nhe răng trợn mắt, lăn lộn, không ngừng gào lên.

"Loại người như mày là sai lầm của tạo hóa, chết cũng không tiếc! Chỉ vì quyền lợi, tiền bạc mà dám giết người dì đã đối xử tốt với mình, mày không xứng nhắc đến hai chữ ‘tính người’, bởi mày là thứ rác rưởi".

Tần Lâm tát một phát thẳng vào mặt Ngô Hoài Nhân, anh ta bị đánh xịt máu mũi, bò lổm ngổm trên đất như một con chó chết, cảnh sát ở hiện trường đã lập tức đưa Ngô Hoài Nhân đi.

Lúc này Hồ Gia Hân gục vào vai Tần Lâm khóc nức nở.

"Không sao rồi, ngủ đi, ngủ dậy mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi".

Tần Lâm vỗ vai Hồ Gia Hân, cô ấy đã quá mệt, quá buồn nên đã ngủ thiếp đi luôn.

Tám ngày rồi, cô cũng đã tiêu hao hết toàn bộ năng lượng của mình, bây giờ cô vô cùng yếu, phải mau điều trị phục hồi.

Liễu Thanh Thanh cùng Tần Lâm mau chóng đến bệnh viện.

"Anh không sao, em cứ chăm sóc Gia Hân đi".

Tần Lâm cười nói.

Liễu Thanh Thanh gật đầu rồi đi chăm sóc cho Hồ Gia Hân, đến khi Hồ Gia Hân truyền nước xong tỉnh dậy thì cũng sang ngày hôm sau rồi.

"Cảm ơn cậu, Thanh Thanh".

Hồ Gia Hân nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Liễu Thanh Thanh, nhoẻn miệng cười.

"Sao phải khách sáo như vậy, chúng ta là bạn mà, cậu dưỡng bệnh cho tốt đi, không phải lo những chuyện khác đâu".

Liễu Thanh Thanh nói.

"Ừm…cậu cũng về nghỉ ngơi sớm đi, tớ không sao".



Hãy cho nhau lối thoát - tình yêu là sai lầm





"Còn nói không có, vậy tại sao mặt cậu lại đỏ lên".

Liễu Thanh Thanh trêu ghẹo.

"Cậu nói đi, rốt cuộc có chuyện gì".

Hồ Gia Hân và Liễu Thanh Thanh là bạn thân nhiều năm như vậy, cô nhìn một phát là biết trong lòng Liễu Thanh Thanh có chuyện, hơn nữa, cô ấy đã nói những lời này chắc phải bất đắc dĩ lắm, khi nhắc đến Tần Lâm trong mắt cô ấy tràn đầy tình yêu, nhưng cô ấy lại chọn rời đi, cho dù thế nào cũng không chịu nói lý do.

"Tớ và Tần Lâm có duyên nhưng không có phận, không thể bên nhau được, mình cũng có nỗi khổ tâm, Hồ Gia Hân, cậu đừng hỏi nữa".

Liễu Thanh Thanh nghiêng đầu qua chỗ khác.

"Có chuyện gì khó nói vậy? Cậu sắp thành tỷ phú đứng đầu cả nước rồi còn có gì phải lo sao?"

Hồ Gia Hân không thể tin nổi.

"Thế giới này có quá nhiều người, quá nhiều việc chúng ta không thể kiểm soát được, cho dù có gia tài bạc triệu thì cũng vô dụng. Nói chúng là… cậu nhất định phải thay tớ chăm sóc tốt cho Tần Lâm, Gia Hân, tớ tin cậu nhất định sẽ tốt với anh ấy!"

Liễu Thanh Thanh khóc như mưa, nói xong thì chạy ra khỏi phòng bệnh của Hồ Gia Hâ

Chương 1179: Cà cuống chết đến đít còn cay

Liễu Thanh Thanh rời khỏi bệnh viện, nhìn thấy Tần Lâm còn sống là cô mãn nguyện lắm rồi, bản thân không có tham vọng gì quá lớn.

Cô chỉ hy vọng sau này Gia Hân có thể chăm sóc tốt cho Tần Lâm, đó chính là lời cảm ơn lớn nhất dành cho cô.

Sau khi Liễu Thanh Thanh rời đi, Tần Lâm cũng đến phòng bệnh của Hồ Gia Hân, tình trạng của anh không có trở ngại gì lớn, bảy tám ngày đối với anh là chuyện nhỏ, lúc đầu khi sư phụ bắt nhịn ăn, lần lâu nhất là một tháng trời, suýt nữa khiến anh chết đói.

“Thanh Thanh đâu?”



Tần Lâm hỏi.

“Cô ấy đi rồi”.

Hồ Gia Hân nhìn Tần Lâm, cô thực sự rất thích anh, mặc dù không muốn thừa nhận điều này trước mặt Thanh Thanh nhưng cô cũng không thể phủ nhận được.

Thanh Thanh đi rồi, chắc chắn cô ấy đã gặp nguy hiểm hoặc chuyện gì khó khăn, nếu không sao lại vội vàng như thế chứ, khối tài sản trăm tỷ mà lại không thể làm chủ được, nếu như lúc này Hồ Gia Hân làm ngơ thì còn gì là bạn thân nữa.



Hồ Gia Hân cảm thấy nên nói chuyện này với Tần Lâm.

“Tôi có chuyện muốn nói với anh, hình như Thanh Thanh gặp rắc rối, cô ấy bảo tôi sau này chăm sóc cho anh”.

Tần Lâm sững sờ.

“Tôi từng này tuổi rồi cần cô chăm sóc sao?”

“Ai thèm chứ, tôi còn chẳng biết ai đến chăm sóc đây”.

Hồ Gia Hân hừ lạnh lùng nói.

“Chẳng trách cô ấy cứ trốn tránh tôi, xem ra thực sự có chuyện rồi”.

Tần Lâm suy nghĩ rồi nói, Liễu Thanh Thanh là một người rất độc lập, kiên cường mạnh mẽ hơn cả Hồ Gia Hân, cho dù gặp chuyện gì cô ấy cũng sẽ không nói cho mình, người phụ nữ này haizz...

“Anh biết là tốt, thế nên tôi khuyên anh đi gặp Thanh Thanh đi, tôi lo lắng cô ấy sẽ xảy ra chuyện”.

Mặc dù Hồ Gia Hân vẫn đang nằm trên giường bệnh nhưng tình cảm chị em rất thắm thiết, Thanh Thanh gặp khó khăn, cô không thể khoanh tay đứng nhìn được, nếu như giả vờ không biết, không nói cho Tần Lâm, cô sẽ thấy khó chịu trong lòng.

“Được, tôi đi xem cô ấy thế nào”.

Tần Lâm gật đầu, Liễu Thanh Thanh người phụ nữ ngốc nghếch này, có chuyện gì tại sao lại không thể nói với mình chứ? Sao cứ phải chịu đựng một mình? Chắc chắn cô ấy đã gặp rắc rối rất lớn, không phải ai cũng có thể dễ dàng khiến người phụ nữ kiên cường như Liễu Thanh Thanh cúi đầu được.

“Mau đi đi, tôi không sao đâu, bây giờ Ngô Hoài Nhân cũng đã bị cảnh sát bắt, tôi cũng có thể yên tâm rồi”.

Ngô Gia Hân khẽ giọng nói.

“Cô đúng là cà cuống chết đến đít còn cay, có điều không thể giữ Ngô Hoài Nhân lại được, giao cho cảnh sát là còn nhẹ đấy, nếu không phải có mặt cô, tôi sẽ thẳng tay giết chết anh ta! Chúng ta suýt chút nữa bị anh ta hại chết, cô còn mềm lòng như vậy”.

Tần Lâm trừng mắt nhìn Hồ Gia Hân.

“Hazz, năm đó bố mẹ anh ta gửi gắm, sao tôi có thể không quan tâm được chứ, nhưng cũng coi như anh ta đã phải tự chuốc lấy hậu quả rồi, ác giả ác báo, vốn dĩ tôi còn định chia một phần tài sản cho anh ta, bây giờ xem ra tôi đã dẫn giặc về nhà rồi”.

Hồ Gia Hân cười khổ sở, Ngô Hoài Nhân đã làm cô bị tổn thương sâu sắc nhưng nhờ vậy cũng giúp cô trở nên kiên cường, dần trưởng thành hơn.

Đặc biệt là người phụ nữ kinh doanh, nhân từ chỉ khiến bản thân ngày càng bị động.

“Cô hiểu được là tốt”.

Tần Lâm nói.

“Được rồi, anh mau đi đi, đừng ở đây chướng mắt tôi nữa, mau đi xem rốt cuộc Thanh Thanh gặp chuyện gì”.

Hồ Gia Hân đẩy Tần Lâm.

“Được, cô nhớ dưỡng bệnh nhé, mấy hôm nữa tôi lại đến thăm cô”.

Nói xong Tần Lâm quay người rời khỏi bệnh viện, chuẩn bị đi hỏi Liễu Thanh Thanh cho ra nhẽ, cho dù cô ấy gặp nguy hiểm gì anh cũng sẽ cùng cô ấy vượt qua cửa ải khó khăn.

Liễu Thanh Thanh không muốn nói với Tần Lâm chứng minh đối thủ rất mạnh, cô ấy không muốn anh bị cuốn vào trong, nhưng anh đã chọn Liễu Thanh Thanh rồi thì nhất định sẽ không để cô ấy phải chịu đựng một mình.

“Thanh Thanh đi đâu rồi? Sao vẫn chưa về?”

Một người thanh niên ngồi trong đại sảnh nhà họ Liễu nói với vẻ mặt lạnh lùng, khẽ lắc lư tách trà trong tay.

“Chắc là tối qua Thanh Thanh đi chơi với bạn thân rồi, ha ha ha, cậu Sầm đợi một lát, con bé sẽ về ngay thôi”.

Hoàng Yến cười xòa rồi nói.

“Tôi đã đến mười phút rồi mà vẫn chưa thấy Thanh Thanh, các người đang đùa gì với tôi vậy? Hừ, hơn hai mươi tuổi rồi cả ngày chỉ biết ra ngoài chơi với bạn thân, lại còn đi qua đêm không về nhà, lẽ nào đây là đứa con gái ngoan ngoãn mà ông bà nói sao? Đúng là khiến Sầm Nguyên Phát tôi mở mang tầm mắt”.

Người thanh niên trầm giọng nói.

“Cậu Sầm bớt giận, ha ha ha, ngày thường Thanh Thanh nhà tôi không như này đâu, nghe nói hai hôm nay bạn thân con bé bị vùi trong giếng mỏ, vậy nên ngày nào con bé cũng đến chỗ đó để thăm hỏi, tôi xin lỗi vì để cậu Sầm phải đợi lâu”.

Một người đàn ông trung sơn mặc đồ Trung Sơn cũng niềm nở, cúi đầu khom lưng nói.

Ông ấy là Liễu Kình Thương, bố của Liễu Thanh Thanh.

“Có biết thế nào gọi là tiểu thư khuê các không? Chính là không được ra khỏi nhà, con gái bây giờ được mấy người ra hồn chứ? Ai ai cũng không biết giữ mình trong sạch, đi đêm không về nhà, các người còn cho rằng đây là chuyện đáng tự hào sao? Nếu như ở nhà họ Sầm tôi thì đã bị bắt vào rọ heo thả xuống nước cho chết đuối từ lâu rồi, các người còn bao che cho cô ta, cái thứ gì không biết?”



Hãy cho nhau lối thoát - tình yêu là sai lầm





“Ừ, các người biết là tốt, quy tắc nhà họ Sầm chúng tôi rất nghiêm khắc, tôi nhìn trúng Thanh Thanh nhà các người đó là phúc phận tu mấy kiếp của cô ấy, chỉ cần cô ấy sinh nhiều quý tử cho tôi thì sau này chuyện của nhà họ Liễu chính là chuyện của nhà họ Sầm tôi”.

Sầm Nguyên Phát nói.

“Vậy thì tôi cảm ơn cậu Sầm trước, hi hi hi”.

Liễu Kình Thương và Hoàng Yến nhìn nhau, vậy thì tốt quá, cậu Sầm là ai chứ? Là thiếu gia đứng đầu tỉnh Hán Đông, lời nói của cậu ta rất có trọng lượng ở khắp tỉnh thành, Liễu Kình Thương vô cùng tin tưởng điều này.

Mặc dù nhà họ rất giàu có nhưng thân phận và địa vị không thể nào so sánh được với nhà họ Sầm, thế nên bằng bất cứ giá nào cũng phải kết thông gia với nhà họ Sầm.

Đối với nhà họ Liễu, chỉ cần có mối quan hệ với nhà họ Sầm, vậy thì sau này bọn họ sẽ rất thuận lợi trên thương trường, mà tỉnh Hán Đông là thị trường kinh doanh lớn nhất của họ, nhất định sẽ lên một tầm cao mới.

“Cậu xem, chẳng phải về rồi sao? Nói đến Tào Tháo, Tào Tháo đến luôn, ha ha ha, con gái mau lên, cậu Sầm đến rồi, cậu ấy đợi con lâu lắm rồi đấy, con xem con đi ra ngoài làm gì vậy để cậu Sầm phải đợi, lần sau không được ra ngoài nữa, như vậy cậu Sầm có thể gặp con bất cứ lúc nào”.

Hoàng Yến cười rạng rỡ, kéo Liễu Thanh Thanh lại.

Chương 1180: Coi chồng là nhất

Sau khi nhìn thấy Sầm Nguyên Phát, mặt Liễu Thanh Thanh hơi biến sắc, trong lòng cũng trở nên vô cùng hoảng sợ.

Nhà họ Liễu không thể nào sánh được với địa vị của nhà họ Sầm, trước đây Liễu Thanh Thanh từng gặp Sầm Nguyên Phát một lần ở tiệc rượu, sau đó anh ta liền điên cuồng theo đuổi cô, nhưng người cô thích là Tần Lâm, cho dù thế nào cũng không chịu đồng ý anh ta.

Cuối cùng Sầm Nguyên Phát đã lộ bộ mặt xấu xa, cưỡng ép Liễu Thanh Thanh kết hôn với mình, cho dù là bố mẹ cũng không thể từ chối, cô đã nghĩ đủ mọi cách để tránh xa anh ta nhưng quyền lực của anh ta rất đáng sợ, trong tỉnh thành không ai dám đối đầu!

Chiếm vị trí độc tôn ở tỉnh Hán Đông!



Đó là nhà họ Sầm nên Liễu Thanh Thanh rất tuyệt vọng, mặc dù cô không cam tâm, muốn được ở cùng người mình yêu thương nhưng Sầm Nguyên Phát đã nói rồi, nếu như cô có ý định chạy trốn thì anh ta sẽ khiến nhà họ Liễu bị diệt vong, bố mẹ và người trong gia tộc tất cả sẽ vì cô mà chết.

Liễu Thanh Thanh dùng mọi mối quan hệ của mình nhưng cuối cùng cũng chẳng giải quyết được vấn đề, cô đành phải chấp nhận cúi đầu, vì gia tộc, vì bố mẹ, cô không còn lựa chọn nào khác.

Cho dù là gia đình giàu có, nhiều tiền nhiều của nhưng cũng chẳng là gì khi đứng trước nhà họ Sầm.

Bởi vì nhà họ Sầm là gia tộc võ đạo! Là trời của tỉnh Hán Đông, không có bất cứ gia tộc nào sánh được.



Sầm Nguyên Phát bất chấp tất cả để có được Liễu Thanh Thanh, bây giờ ngày thành hôn cũng đã định rồi, chính là một tuần sau, bây giờ cô đã không còn đường lùi nữa rồi.

Cô muốn đấu tranh, muốn chạy trốn nhưng lại không thể nào chống lại được thế lực trước mặt, nhà họ Sầm tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ, khó lòng trốn thoát được, cô bỏ trốn rồi chẳng phải người chịu khổ sẽ là bố mẹ cô sao?

“Còn không mau chào cậu Sầm đi”.

Liễu Kình Thương trầm giọng nói, mặc dù ông ấy cũng không đồng ý để con gái ở bên Sầm Nguyên Phát, nhưng sau khi biết được sự kinh khủng của nhà họ Sầm, ông ấy tràn đầy tự tin, chỉ cần con gái có thể gả cho Sầm Nguyên Phát, vậy thì sau này địa vị của nhà họ Liễu ở tỉnh Hán Đông sẽ được nâng cao.

Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, mấy năm nay Liễu Thanh Thanh đã tích lũy được khối tài sản khổng lồ cho gia tộc, lúc này gả đi lại còn có thể nâng đỡ nhà họ Liễu, đứa con gái này đúng là nuôi bõ công.

Bây giờ Liễu Thanh Thanh là bảo bối của nhà họ Liễu, cô và Sầm Nguyên Phát thành đôi, địa vị của họ ở tỉnh Hán Đông sẽ đi lên như diều gặp gió.

Lúc đầu nhà họ Liễu chỉ là có tiền mà thôi, bây giờ quyền thế ngút trời còn ai dám cãi lại chứ?

“Chào anh Sầm”.

Liễu Thanh Thanh cắn môi, sắc mặt vô cùng khó coi, cô rất ghét Sầm Nguyên Phát, nhưng người ta quyền cao thế mạnh, không đấu lại được.

Mặc dù bây giờ xã hội rất bình an ổn định, nhưng dường như nhà họ Sầm vẫn giữ những quy củ từ thời phong kiến, vô cùng để tâm đến các mặt đời sống của Liễu Thanh Thanh.

“Chào hỏi kiểu gì vậy, quỳ xuống đi, quỳ trực tiếp xuống đất là được, dù gì sau này cũng phải quỳ, chút việc cỏn con này mà cũng không làm được chẳng phải sau này về nhà họ Sầm sẽ làm mất mặt tôi sao”.

Sầm Nguyên Phát lạnh lùng nói.

Quỳ xuống?

Liễu Thanh Thanh cuộn chặt nắm đấm, gân xanh trên mặt nổi hết lên, bây giờ là thời đại nào rồi chứ mà còn bắt quỳ? Tính cách của Liễu Thanh Thanh vô cùng mạnh mẽ, chính trực ngay thẳng, chưa từng a dua nịnh bợ bao giờ, bây giờ lại phải khom lưng quỳ gối, Liễu Thanh Thanh hận bản thân mình của hiện tại.

Nhưng nếu như không nhún nhường, nhà họ Liễu sẽ bị nhà họ Sầm tiêu diệt.

“Mau quỳ xuống đi Thanh Thanh, quỳ trước mặt người đàn ông của mình có gì phải xấu hổ chứ”.

Hoàng Yến kéo tay Liễu Thanh Thanh, khẽ nói, ghì tay cô ấn xuống phía dưới.

“Đúng vậy Thanh Thanh, ông cha ta có câu thuyền theo lái gái theo chồng, sau này cậu Sầm chính là chồng con, mau quỳ xuống đi, con gái phải biết giúp chồng dạy con, coi chồng là nhất, con không được phép phá hỏng quy tắc nhà họ Sầm, mau lên”.

Liễu Kình Thương cũng u ám mặt mày.

Coi chồng là nhất?

Liễu Thanh Thanh tức xì khói, bố mẹ ra sức khuyên can để bắt cô khom lưng uốn gối, cúi đầu trước mặt Sầm Nguyên Phát.

Liễu Kình Thương tát vào mặt Liễu Thanh Thanh, quát lên.

“Mau quỳ xuống cho bố! Không được vô lễ trước mặt cậu Sầm, sau này vào nhà họ Sầm rồi đừng có làm mất mặt nhà ta!”

Cú tát này khiến Liễu Thanh Thanh hoa mày chóng mặt, lòng đau như cắt, nhưng Sầm Nguyên Phát vẫn bình thản, trông rất dễ chịu thoải mái, chẳng lấy làm khi nhìn thấy sự nịnh nọt của Liễu Kình Thương.

“Bố, bố… bố đánh con sao?”

Ánh mắt Liễu Thanh Thanh trở nên xám xịt.

“Đánh là vì muốn tốt cho con, nếu như ở nhà họ Sầm con còn vô lễ như này vậy thì sau này chẳng phải nhà họ Liễu sẽ phải chịu khổ với con sao? Bây giờ cậu Sầm không còn là người ngoài nữa rồi, bảo con quỳ là để dạy dỗ con, thế mà con lại ương ngạnh không phục, con muốn bố tức chết sao?”

Liễu Kình Thương run rẩy nói, biểu cảm vô cùng kích động, trên thực tế là để cho Sầm Nguyên Phát nhìn thấy, Liễu Thanh Thanh cắn chặt môi, nước mắt giàn giụa, đã bao giờ cô phải chịu tủi nhục như này chứ?

Một người phụ nữ mạnh mẽ, kiên cường cuối cùng lại trở thành vợ nhà họ Sầm, giúp chồng dạy con, trở thành nô lệ chồng bảo sao vợ nghe vậy?

Liễu Thanh Thanh không cam tâm nhưng an nguy của gia tộc, tính mạng của bố mẹ đều nằm trong tay cô.

“Thanh Thanh, con phải hiểu chuyện, bố với mẹ cũng hết cách rồi”.

Hoàng Yến khẽ nói, động viên Liễu Thanh Thanh.

Tôi chịu!!!

Liễu Thanh Thanh quỳ xuống, hành động này đã khiến trái tim cô tan vỡ, chịu khuất phục hoàn toàn, chẳng còn gì để nói nữa, người phụ nữ mạnh mẽ tài ba, hô mưa gọi gió trước kia đã biến thành nô lệ của người khác rồi.



Hãy cho nhau lối thoát - tình yêu là sai lầm






“Đàn ông năm thê bảy thiếp cũng là chuyện bình thường mà, bây giờ người có tiền cũng đều nuôi vợ nhỏ ở bên ngoài, chẳng qua không ai biết nạp thiếp mà thôi, người đàn ông quang minh lỗi lạc như cậu Sầm mới là hiếm có”.

Lời nói của Liễu Kình Thương khiến Liễu Thanh Thanh sốc toàn tập, bố à, từ khi nào bố lại trở nên nịnh bợ, đổi trắng thành đen như thế chứ?

Mặt Liễu Thanh Thanh tối sầm lại, đôi mắt tràn đầy sự tuyệt vọng, đây còn là bố mình không? Đây vẫn là thế giới rực rỡ sắc màu trước mặt cô sao?

“Biết là tốt, sau này tôi gọi cô là Liễu Tư, tối nay tôi ở phòng cô, tắm rửa trang điểm đẹp vào, hôm nay tôi không đi nữa. Bảo mẹ cô trang điểm cho, trông cái mặt xám xịt của cô có ra cái gì không?”

Sầm Nguyên Phát phẫn nộ nói.

“Cậu Sầm nói phải”.

Hoàng Yến vội hòa giải.

“Người đàn ông có năng lực năm thê bảy thiếp là chuyện rất bình thường, nhưng thứ rác rưởi như anh cũng đòi cưới Thanh Thanh, anh xứng chắc?”

Mặt Sầm Nguyên Phát biến sắc, anh ta quay phắt đầu lại nhìn ra phía cửa, Tần Lâm đứng khoanh tay, ánh mắt sắc như dao, nhìn chằm chằm vào anh ta.

Chương 1181: Trút giận lên Tần Lâm

“Tần Lâm! Cậu... sao cậu lại đến đây?”

Hoàng Yến kinh ngạc nhìn Tần Lâm, không thể tin được anh lại xuất hiện vào lúc này, đúng là muốn làm cho nhà họ Liễu bọn họ xấu mặt mà, lẽ nào tối qua Thanh Thanh lén đi tìm Tần Lâm ư?

Hay lắm!

Hoàng Yến chợt chợt rùng mình, nếu như để cậu Sầm biết được chuyện này thì sao đây?



Không chỉ có mỗi Hoàng Yến, mà ngay cả sắc mặt Liễu Thanh Thanh cũng trở nên ảm đạm, cô hoàn toàn không thể ngờ rằng Hồ Gia Hân lại nói hết mọi việc cho Tần Lâm nghe, mặc dù Hồ Gia Hân không nói cụ thể chuyện gì, nhưng có một điều chắc chắn là cô có thể gặp phải phiền phức, vậy nên cô mới bảo Hồ Gia Hân trông chừng Tần Lâm.

Với sự thông minh của Tần Lâm thì có lẽ anh đã đoán ra được, cho nên mới theo cô đến đây.

Gia Hân ơi là Gia Hân, sao cậu lại ngốc như thế, tại sao lại nói cho Tần Lâm biết làm gì? Mình vốn dĩ không muốn nói là vì sợ liên lụy Tần Lâm, gia đình cậu Sầm chức to quyền lớn, nếu như mình còn không giải quyết được thì sao anh ấy có thể chứ?

Mặc dù Liễu Thanh Thanh biết thực lực của Tần Lâm vô cùng lớn, nhưng tục ngữ có câu, phép vua thua lệ làng, ít nhất là ở tỉnh Hán Đông và cả tỉnh lỵ không ai có thể so với nhà họ Sầm, ngay cả Tần Lâm cũng không có cửa.



Bởi vì quan tâm Tần Lâm nên cô mới lựa chọn một mình chịu đựng, bây giờ lại khiến cho Tần Lâm dính vào, vậy nên Liễu Thanh Thanh không ngừng tự trách bản thân, sự xuất hiện của Tần Lâm khiến cô cảm thấy ấm áp, nhưng anh muốn đối đầu với cậu Sầm thì không thể nào được.

“Cậu là ai? Đến nhà họ Liễu chúng tôi làm gì, mau cút ra ngay”.

Liễu Kình Thương tức giận quát lên, làm sao mà ông ta không biết Tần Lâm là ai được, nhưng lúc này ông ta không thể nói ra, nếu như không có Sầm Nguyên Phát thì có lẽ việc giữa Tần Lâm và con gái ông ta đã là một câu chuyện hay, nhưng gia đình Sầm Nguyên Phát lại có thế lực rất lớn, đây là điều mà nhà họ Liễu không thể so sánh được, chỉ đành cúi đầu mà thôi.

Mặc dù Liễu Kình Thương không biết nhiều như Hoàng Yến, nhưng ông ta cũng nghe không ít chuyện giữa con gái mình và Tần Lâm, nhưng tình hình đã như thế này rồi thì nên biết tiến biết lùi, lúc này mà đến nhà họ Liễu làm loạn thì chẳng phải sẽ làm bọn họ xấu mặt sao? Muốn khiến cho Liễu Thanh Thanh khó xử hay gì?

“Tần Lâm, mau rời khỏi đây ngay, Thanh Thanh nhà chúng tôi đã có chồng chưa cưới rồi, bây giờ cậu mau biến đi, tôi sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra”.

Hoàng Yến trầm giọng nói, sau đó đứng chặn trước mặt Tần Lâm, nếu như anh không đi thì cậu Sầm sẽ còn gây ra bao nhiêu rắc rối nữa chứ, lúc đó người chịu khổ chắc chắn sẽ là Thanh Thanh.

Tuy Tần Lâm cũng rất giỏi, nhưng so với cậu Sầm thì anh chỉ là phận tép riu mà thôi.

Nhưng tình hình bây giờ đã thành ra thế này thì anh càng không nên đến để làm cho Thanh Thanh ngột ngạt thêm nữa, thứ gì đâu không biết.

“Đúng thế, thứ tạp nham nào cũng có thể đến nhà họ Liễu ra vẻ à? Không biết xấu hổ sao, chúng tôi đang bàn việc quan trọng, cậu mau cút đi thì hơn, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo”.

Liễu Kình Thương lập tức tỏ vẻ, nói với bộ dạng bực tức.

“Tần Lâm, anh mau đi đi!”

Hai mắt Liễu Thanh Thanh đỏ lên, cô cắn môi nói, lúc này cô không muốn nhìn thấy Tần Lâm, nếu Sầm Nguyên Phát đối phó với một mình cô thì không sao, lỡ may anh ta trút giận lên Tần Lâm thì sao cô có thể chịu nổi đây?

Bây giờ Tần Lâm đã đến tận nhà cô, đối với cô mà nói thì đây đúng là một cuộc gặp mặt nguy hiểm.

“Mau đi đi, đừng ở đây làm chướng mắt người khác nữa! Cút mau!”

Hoàng Yến quát tháo.

“Đi? Ha ha ha, hắn đi được sao? Các người coi Sầm Nguyên Phát tôi là tên ngốc à? Muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao, ngây thơ quá rồi đó, mày nghĩ trên đời này có chuyện đơn giản như vậy sao, tao không xứng với Liễu Thanh Thanh thì chẳng lẽ mày xứng à? Ha ha ha, thú vị thật đấy, hôm nay tao cũng muốn xem thử rốt cuộc mày có xứng với Liễu Thanh Thanh hay không”.

Sầm Nguyên Phát trầm giọng nói, khóe miệng hơi nhếch lên, tỏ ra đắc ý.

Liễu Thanh Thanh cũng cảm thấy lo lắng, xem ra hôm nay Tần Lâm đến đây nhưng không dễ gì rời đi rồi.

Bảo anh đi thì anh không đi, cứ nhất quyết ở lại đây, trong lòng Liễu Thanh Thanh rất tức giận, nhưng cô lại lo lắng cho an nguy của Tần Lâm hơn, còn tên Sầm Nguyên Phát này nghe nói là một người vô cùng tàn nhẫn.

“Đường lên thiên đàng thì không đi, cứ đòi nhảy xuống địa ngục, Tần Lâm ơi là Tần Lâm, cậu đúng là đồ mặt dày, bây giờ con rể tôi tức giận thật rồi, tôi xem cậu chạy đi đâu được đây”.

Hoàng Yến cười khẩy nói.

“Bớt làm trò đó lại hộ tôi, tôi chỉ muốn biết tên Tần Lâm này rốt cuộc là ai. Nếu như các người không cho tôi một câu trả lời thỏa đáng thì hôm nay ai cũng đừng mong rời khỏi đây”.

Sầm Nguyên Phát ưỡn ngực, ánh mắt như thiêu đốt nhìn tất cả mọi người.

Liễu Kình Thương và Hoàng Yến đều giật mình, xem ra cậu Sầm đã thực sự tức giận rồi.

“Cậu ta chính là bạn của con gái tôi, chỉ là bạn bè bình thường mà thôi. Ha ha ha”.

Hoàng Yến cười nói.

“Bạn bè bình thường? Có thật không? Tại sao tôi lại không tin nhỉ, bạn bè bình thường thì sao lại muốn ngăn cản tôi và Thanh Thanh đến với nhau? Làm trò à”.

Sầm Nguyên Phát trầm giọng nói.

“Đúng thật chỉ là bạn bè bình thường thôi, cậu Sầm đừng để ý, xã hội bây giờ cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga rất nhiều, tóm một phát là cả đống ý chứ, cậu đừng để cho thằng nhóc này lừa, lòng người khó đoán, muốn tốt cho Thanh Thanh nhà chúng tôi sao, cậu Sầm còn không xem xem thằng nhóc này có xứng với nhà chúng tôi không nữa là?”

Liễu Kình Thương tức giận nói.

“Nể mặt lại không biết điều, còn muốn tách cả hai ra à, vậy chuyện muốn ở cùng với Thanh Thanh thì không phải đùa đâu nhỉ, cho dù Thanh Thanh có phải ăn mày thì cũng không ở cùng cậu ta đâu”.

“Vậy ý ông là tôi ăn mày hả?”

Sầm Nguyên Phát nhìn chằm chằm vào Liễu Kình Thương.



Hãy cho nhau lối thoát - tình yêu là sai lầm






*Đấu địa chủ: là một trò chơi bài trong thể loại lột xác và đánh bạc. Đây là một trong những trò chơi bài phổ biến nhất được chơi ở TQ.

Tần Lâm cười nói.

Sắc mặt của Liễu Kình Thương và Hoàng Yến ngày càng trở nên tái mét, thằng khốn nhà cậu nói cái quái gì thế.

Không chỉ có bọn họ, mà ngay cả Liễu Thanh Thanh cũng dở khóc dở cười, những gì Tần Lâm nói chắc chắn sẽ khiến cho Sầm Nguyên Phát nổi điên, anh ta nhìn chằm chằm vào Tần Lâm, ánh mắt sắc như thể chặt được Tần Lâm ra thành khúc.

“Xem ra đây là chồng chưa cưới ‘cũ’ của Thanh Thanh à? Vậy cũng tốt, từ hôm nay trở đi sẽ không có nữa, mày chết quách đi là xong. Người mà Sầm Nguyên Phát tao nhìn trúng thì đừng mong có thể lấy đi được, cho dù có thân tình như thế nào cũng không, hôm nay mày chỉ có một con đường chết, còn cả hai người nữa, để tôi giết hắn xong rồi sẽ xử lý các người”.

“Mày đoán đúng rồi đấy, nhưng hôm nay ai chết thì vẫn chưa chắc đâu, đừng mơ mà lấy được Thanh Thanh từ tay tao, hôm nay tao nhất định phải dạy cho mày một bài học, để cho mày biết được như thế nào mới là người đàn ông thực thụ”.

Tần Lâm nhìn thẳng vào Sầm Nguyên Phát, bốn mắt nhìn nhau, như thể sẵn sàng nghênh chiến, Liễu Thanh Thanh và Hoàng Yến bị dọa đến phát ngất, nếu như thật sự có đánh nhau thì bọn họ sẽ toang mất, nhà họ Sầm chắc chắn sẽ không tha cho bọn họ đâu.

Đối với nhà họ Sầm mà nói thì đây đúng là một sự sỉ nhục lớn!

Chương 1182: Bảo hổ lột da

“Tần Lâm, anh mau đi đi! Em xin anh đấy”.

Liễu Thanh Thanh cảm thấy sợ hãi, thế lực của Sầm Nguyên Phát thật sự rất đáng sợ, hơn nữa lại còn một mình một cõi ở tỉnh Hán Đông, điều này có thể thấy rõ được bọn họ không chỉ có thế.

Bây giờ Tần Lâm lại đối đầu với Sầm Nguyên Phát, vậy thì cái kết đã quá rõ ràng rồi, Tần Lâm chắc chắn sẽ thua.

Sầm Nguyên Phát đã thật sự nổi điên, cho dù có là Liễu Kình Thương hay Hoàng Yến đều không thể nào khuyên anh ta được.



Giờ đây Sầm Nguyên Phát như hóa rồ, anh ta chỉ muốn giết Tần Lâm mà thôi, nếu không thì cả đời này anh ta sẽ cảm thấy mình bị cắm sừng mất.

Với thân phận là người nhà họ Sầm, lại còn là truyền nhân của con nhà võ, anh ta vẫn chưa từng gặp qua ai dám đối đầu với mình như vậy, hơn nữa lại còn bị cắm sừng, đúng là không thể nào nhịn được!

Trong mắt Sầm Nguyên Phát ánh lên cơn giận dữ tột độ, Tần Lâm nhất định phải chết!

“Anh đi rồi còn em thì sao? Chẳng lẽ anh lại trơ mắt nhìn em bị tên ngông cuồng này hành hạ à? Chẳng lẽ anh lại nhìn em trở thành đồ chơi của kẻ khác hay sao? Tên này là thứ cặn bã, hôm nay anh sẽ giết hắn, để cho hắn biết được trên đời này vẫn còn công lý, thứ chó má như hắn không xứng để sống trên thế gian này đâu”.



Tần Lâm cười khẩy nói.

“Đã đến lúc này rồi mà các người vẫn còn tâm trạng anh vì em em vì anh à, ha ha ha, thật đúng là khiến cho người ta ngưỡng mộ, Liễu Thanh Thanh, tôi nhất định sẽ giết chết hắn, đến lúc đó rồi từ từ hành hạ cô sau, nếu đã cắm sừng tôi thì đợi khi tôi chơi cô xong, tôi sẽ nhường cho mấy anh em của tôi, cho cô nếm trải tất cả mùi vị nhân gian trước khi chết”.

“Chắc lúc trên đường xuống Suối vàng thì tên Tần Lâm này không cần cô nữa đâu nhỉ? Ha ha ha ha!”

“Nhà họ Liễu? Hừm, các người cũng đừng ở lại tỉnh lỵ này nữa, biến mất đi, đây mới chính là kết cục của các người”.

Sầm Nguyên Phát cười với vẻ độc ác, khiến cho Liễu Kình Thương và Hoàng Yến run lẩy bẩy, nếu như người khác nói ra mấy lời này thì có lẽ bọn họ cũng không thèm quan tâm làm gì, nhưng Sầm Nguyên Phát thì khác, anh ta có đủ năng lực làm điều đó.

Ánh mắt Liễu Thanh Thanh sa sầm xuống, nếu chuyện đã đến mức này thì cho dù mình và anh Tần có cùng nhau chết thì cũng không cần phải ép dạ nhân nhượng nữa.

Bố mẹ thực sự làm cô quá thất vọng, cô vốn cho rằng cơ thể của mình sẽ được đánh đổi cho cả sự an toàn và vinh quang của nhà họ Liễu, vì thế cô mới chịu chấp nhận số phận, nhưng cô hoàn toàn không thể ngờ được bố mẹ lại khiến mình đau lòng đến vậy.

Anh Tần vì cô mà không tiếc tất cả mọi thứ, bất chấp sống chết, anh vì chữ ‘tình’ mà làm vậy với cô, sao cô có thể phụ anh được đây?

Mặc dù bây giờ trong lòng Liễu Thanh Thanh muôn trùng lo lắng, nhưng nếu anh Tần chết đi thì cô cũng không thiết sống nữa.

Ngay thời khắc Tần Lâm xuất hiện thì cô đã yêu anh rồi, Liễu Thanh Thanh đã yêu Tần Lâm từ lâu, cô căn bản không thể yêu thêm người nào khác được, cho dù có trở thành vợ nhỏ của Sầm Nguyên Phát thì cô cũng chỉ giống như một cái xác sống mà thôi.

“Cậu Sầm bớt giận, bớt giận”.

Liễu Kình Thương quỳ xuống đất, nước mắt nước mũi giàn giụa nói.

“Bớt giận? Ông cũng xứng để nói sao?”

“Cút mau!”

Sầm Nguyên Phát trực tiếp đá Liễu Kình Thương văng xa bốn năm mét, ánh mắt sa sầm đầy tức giận, anh ta tuyệt đối sẽ không để cho nhà họ Liễu có đường sống.

“Tha cho chúng tôi đi cậu Sầm, hu hu hu”.

Hoàng Yến quỳ xuống cầu xin sự thương xót, nhưng Sầm Nguyên Phát vẫn không hề xiêu lòng, anh ta lại tiếp tục đá văng Hoàng Yến đang bám lấy chân mình ra, khiến cho mặt bà ấy chảy đầy máu.

“Bố”.

“Mẹ”.

Liễu Thanh Thanh bất lực gào lên, bố mẹ bị đá đến mức thương tích đầy người, Sầm Nguyên Phát còn là một người học võ thực thụ, thực lực vô cùng đáng sợ, hai cú đá liên tiếp vừa rồi chính là để đánh phủ đầu Tần Lâm.

Nhưng anh ta vẫn chưa chịu dừng lại, tiếp tục ép về phía Tần Lâm.

Lúc này Liễu Thanh Thanh mới nhận ra Sầm Nguyên Phát thực sự là một tên khốn, nếu ở cùng anh ta thì chẳng khác nào bảo hổ lột da*.

*Bảo hổ lột da: không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương.

Tần Lâm lạnh lùng, làm ngơ nhìn cảnh tượng bi thảm của Liễu Kình Thương và Hoàng Yến, đây là do bọn họ tự chuốc lấy, không thể trách người khác được.

Nhưng hai người cũng chỉ bị thương nặng, không hề nguy hiểm đến tính mạng.

“Đều tại tên Tần Lâm này cả, nếu không vì nó thì chúng ta cũng sẽ không rơi vào cảnh này được. Hu hu hu”.

Hoàng Yến khóc lóc nói, lúc này bà chỉ có thể đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu Tần Lâm, nếu như anh không xuất hiện thì chẳng phải bọn họ và cậu Sầm đã không có chuyện gì xảy ra rồi sao?

Bây giờ bọn họ bị cậu Sầm đánh cho tơi bời khói lửa, cậu Sầm tưởng rằng mình bị cắm sừng nên bây giờ rất muốn liều mạng với Tần Lâm, đúng là hại người hại ta mà.

Liễu Kình Thương vô cùng tức giận, nhưng không dám lên tiếng, bây giờ chỉ có thể hy vọng cậu Sầm rộng lượng không tính toán với bọn họ nữa.

“Thanh Thanh, rốt cuộc tối qua con có ở cùng với Tần Lâm hay không?”

Hoàng Yến trầm giọng nói, con gái rất biết yêu bản thân, biết chừng mực, điều này đương nhiên bà rất rõ, nếu như con gái không ở cùng Tần Lâm thì đương nhiên cô vẫn còn trong sạch, cậu Sầm sẽ không thể biết được, có khi bọn họ còn xoay chuyển được tình thế cũng nên.

Nhưng nếu con gái thật sự đã ở cùng với Tần Lâm, vậy thì bọn họ sẽ không còn đường để lui nữa.

“Tối qua con ở bệnh viện với Gia Hân, không phải ở với anh ấy”.

Liễu Thanh Thanh thấp giọng nói, nhưng điều mà cô quan tâm bây giờ là trận chiến giữa Tần Lâm và Sầm Nguyên Phát, trong tích tắc, chỉ thấy bóng dáng hai người lao vào nhau.

Bịch bịch bịch.

Tần Lâm tung nắm đấm xối xả, ra đòn như vũ bão, khiến cho Sầm Nguyên Phát hoàn toàn không thể đấu lại được, từ từ lùi bước, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.



Hãy cho nhau lối thoát - tình yêu là sai lầm






Sầm Nguyên Phát trầm giọng nói, nhưng Tần Lâm lại không hề có ý buông tha cho Sầm Nguyên Phát, anh vẫn tiếp tục giáng những cú đấm mạnh mẽ xuống khiến cho toàn thân anh ta đầy thương tích, mỗi cú đấm của anh đều vô cùng mạnh mẽ.

Ngực, vai, cổ tay, khuôn mặt của Sầm Nguyên Phát đều bị Tần Lâm đánh cho trọng thương, đến mức làm cho anh ta phải ôm đầu chạy thục mạng để né, nhưng cuối cùng cũng không thể tránh được.

“Xin anh tha cho tôi!”

“Tôi sai rồi, tôi biết mình sai rồi, đừng đánh nữa mà, ai da!”

Sầm Nguyên Phát hét lên thảm thiết.

Liễu Thanh Thanh và những người khác chứng kiến cảnh tượng vừa rồi đều hết sức sững sờ, cậu Sầm một tay che trời trong mắt bọn họ lại bị Tần Lâm đánh đến không còn giọt máu, chuyện này cũng kinh quá rồi đó?

“Khốn nạn, có ngon thì mày đánh chết tao đi, nhà họ Sầm tuyệt đối sẽ không tha cho mày đâu!”

Sầm Nguyên Phát liên tục cầu xin tha mạng, nhưng Tần Lâm vẫn không thèm quan tâm, cuối cùng thì Sầm Nguyên Phát đành phải gào to lên dọa.

“Tao cũng thật nể những tên cầu xin tha mạng mà vẫn kiêu ngạo như mày đấy, nếu không đánh chết mày thì phí cho lời cầu xin của mày quá”.

Tần Lâm cười khẩy nói.

Chương 1183: Thả hổ về rừng

“Mày mày mày... máaaa! Đau tao”.

Sầm Nguyên Phát thét lên thảm thiết, Tần Lâm đá vào lòng bàn tay đang đỡ của anh ta, đâm trúng ngực, ngay cả xương sườn cũng bị đá gãy, cả người co quắp trên mặt đất run cầm cập, cứ như một con chó chết vậy.

“Nhà họ Sầm sẽ không tha cho mày đâu, á á!”

Sầm Nguyên Phát rống lên, sắc mặt tái nhợt, máu miệng máu mũi đều chảy ra ngoài, cậu Sầm bất bại vừa rồi giờ đã trở thành một con lợn sắp chết.



“Dừng tay!”

Liễu Kình Thương gầm lên, mặc dù bị thương nặng nhưng ông ta vẫn chạy đến chỗ Sầm Nguyên Phát để ngăn Tần Lâm lại.

“Nếu như cậu còn đánh nữa thì cậu Sầm sẽ chết mất, chẳng lẽ cậu muốn đổ tội bất nghĩa lên đầu nhà họ Liễu chúng tôi sao?”

Liễu Kình Thương phẫn nộ nói.



“Vừa rồi hắn đánh chú như thế nào, lẽ nào chú quên rồi sao?”

Tần Lâm cười nói, Liễu Kình Thương này đúng là kiểu máu M, đây chẳng phải là vết thương lành rồi thì coi như không có chuyện gì xảy ra ư? Vết thương còn chưa lành thì đã bênh vực người ta rồi, không phải não tàn thì là gì?

“Đúng thế, cậu Sầm mà có mệnh hệ gì thì nhà họ Liễu sẽ bị nhà họ Sầm khiển trách mất, cậu muốn làm cho nhà họ Liễu biến mất hay sao? Cậu mau dừng tay lại đi Tần Lâm!”

Hoàng Yến rống lên, sau đó cả hai liền đến trước mặt để chặn Tần Lâm lại, lúc này Sầm Nguyên Phát mới thở phào nhẹ nhõm.

Tần Lâm thầm cười nhạo, quả là cá mè một lứa, suýt chút nữa đã bị người ta đá chết, vậy mà còn đứng ra nói đỡ cho Sầm Nguyên Phát, anh đang cứu bọn họ, vậy mà thành ra mình sai sao?

Tần Lâm vừa lắc đầu vừa cười mỉa.

“Tần Lâm, nếu mày giết tao, cho dù mày có đi đến nơi nào thì nhà họ Sầm cũng sẽ không bỏ qua cho mày đâu”.

Sầm Nguyên Phát run rẩy nói, miệng hùm gan sứa nấp sau lưng Liễu Kình Thương và Hoàng Yến.

“Tao không giết mày, thì nhà họ Sầm có thể tha cho tao à?”

Tần Lâm hỏi ngược lại, khiến cho Sầm Nguyên Phát không nói nên lời, anh ta chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này, đến lúc đó nhất định sẽ tìm Tần Lâm để giải quyết, nhưng bây giờ anh ta không nên nói những lời đó, nếu vậy thì há chẳng phải đang tự chuốc lấy rắc rối hay sao?

Người thức thời mới là trang tuấn kiệt, Sầm Nguyên Phát đương nhiên biết bản thân đánh không lại Tần Lâm, hơn nữa cao thủ của nhà họ Sầm nhiều không đếm xuể, Tần Lâm không là cái đinh gì cả, chỉ cần anh ta có thể quay về nhà họ Sầm, Tần Lâm nhất định sẽ phải chết!

Bây giờ đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, nếu như đối đầu với Tần Lâm thì chỉ có một con đường chết mà thôi.

“Anh Tần, thôi bỏ đi”.

Liễu Thanh Thanh lắc đầu nói, nếu anh thật sự đánh chết Sầm Nguyên Phát thì chắc chắn nhà họ Sầm sẽ không bỏ qua chuyện này, hơn nữa Tần Lâm lại còn phải hầu tòa vì tội giết người, đây không phải chuyện giỡn chơi đâu.

Dạy dỗ Sầm Nguyên Phát một trận là đủ rồi, dù gì nhà họ Sầm thế to lực lớn, nếu nhà họ Liễu vẫn còn muốn tiếp tục ở tỉnh Hán Đông thì phải chịu cúi đầu trước nhà họ Sầm, nếu không thì sẽ không thể có được kết cục tốt đẹp.

“Nể mặt Thanh Thanh, mày còn không mau cút đi?”

Tần Lâm trầm giọng quát, Sầm Nguyên Phát sợ đến té cứt té đái, ánh mắt vô cùng nhục nhã, bỏ chạy một mạch.

Sầm Nguyên Phát nhất định sẽ nhớ mối hận này trong lòng, sau này anh ta nhất định sẽ khiến cho nhà họ Liễu bọn họ nợ máu trả bằng máu.

Không thể bị đánh một trận công cốc như vậy được, hơn nữa còn phải chơi con tiện nhân Liễu Thanh Thanh kia đến chết mới hả dạ, còn cả tên Tần Lâm kia nữa, phải chặt hắn ra thành trăm nghìn khúc!

“Tần Lâm, cậu có biết cậu đã gây ra họa lớn như thế nào rồi không, cậu biết nhà họ Sầm lợi hại cỡ nào không? Cậu đánh cậu Sầm như thế thì nhà họ Liễu chúng tôi sẽ gặp tai họa mất”.

Hoàng Yến tức giận nói.

“Đúng thế, cậu đúng là muốn chết mà, Tần Lâm, mau cút khỏi đây ngay, nhà họ Liễu chúng tôi không hoan nghênh cậu”.

Liễu Kình Thương nghiến răng nghiến lợi nói, hận không thể băm Tần Lâm thành trăm mảnh, nếu như không vì anh thì nhà họ Liễu bây giờ có lẽ đã trở thành một trong những gia tộc bậc nhất ở tỉnh Hán Đông rồi, nhưng giờ đây e là bọn họ đã bị liệt vào danh sách đen của nhà họ Sầm mất rồi.

“Vậy sao? Nếu như cháu đi thì có lẽ nhà họ Liễu có khi sẽ còn chết thảm hơn đó, thả Sầm Nguyên Phát đi chẳng khác nào thả hổ về rừng, chú cho rằng sau này gia đình chú sẽ sống tốt được à?”

Tần Lâm cười khẩy.

“Chuyện này...”

Liễu Kình Thương sững sốt, sắc mặt có hơi thay đổi, lời Tần Lâm nói cũng có đạo lý, thả cậu Sầm đi thì bọn họ sẽ được tha sao?

“Tôi tin cậu Sầm là người có đạo lý, chúng tôi cứu cậu ấy một mạng, cậu ấy nhất định sẽ không làm khó chúng tôi, đến lúc đó mọi chuyện sẽ được làm rõ, sau đó trả lại sự trong sạch cho Thanh Thanh nhà chúng tôi, vàng thật không sợ lửa, có gì phải lo chứ, nhà họ Sầm nhất định vẫn sẽ liên hôn với gia đình chúng tôi”.

Hoàng Yến nghiêm nghị nói.

“Đúng thế, cậu Sầm là người biết chuyện, Tần Lâm, cậu mau cút đi! Nhà họ Liễu chúng tôi không tiếp đón cậu”.

Liễu Kình Thương thấp giọng quát.

“Bố mẹ, hai người làm gì thế? Nếu như vừa rồi không có Tần Lâm thì hai người đã bị tên khốn Sầm Nguyên Phát kia đánh chết rồi, tại sao hai người lại không phân biệt được tốt xấu như thế”.

Liễu Thanh Thanh tức đến giậm chân giậm cẳng, khuôn mặt xinh đẹp sa sầm xuống, Tần Lâm đến đây hoàn toàn là vì cô, nhưng bây giờ bọn họ lại muốn đuổi Tần Lâm đi.

Bọn họ đã hoàn toàn quên mất dáng vẻ ngang ngược vừa rồi của Tần Lâm, trong lòng còn tưởng rằng anh đang phá hủy việc tốt của bọn họ, đúng là đáng giận mà.

Nhưng dù gì cũng là bố mẹ mình, cho nên Liễu Thanh Thanh cũng không nỡ khiển trách quá nhiều.



Hãy cho nhau lối thoát - tình yêu là sai lầm






Tần Lâm không hề nể mặt Liễu Kình Thương, nói tấp một trận như mưa xả vào mặt ông ta, khiến Liễu Kình Thương không dám hó hé thêm câu nào, mặt mày đỏ au lên.

“Con gái của các người mà các người không hiểu sao? Cứ bắt cô ấy gả cho người mình không thích, hơn nữa lại còn làm vợ ba vợ bốn, lương tâm của các người bị chó tha rồi à? Đây cũng là lần đầu cháu thấy loại bố mẹ như vậy đấy ”.

“Cậu nghĩ là chúng tôi muốn à? Nếu như chúng tôi không đồng ý thì nhà họ Liễu sẽ xong đời mất, chúng tôi không thể làm gì khác được, bây giờ cậu làm loạn như vậy, vậy lỗi sai đều thuộc về nhà họ Liễu chúng tôi hết rồi, không biết cậu Sầm có bỏ qua cho chúng tôi không đây”.

Sắc mặt Hoàng Yến tái nhợt, trầm giọng nói, sợ rằng nhà họ Liễu sẽ không trụ được mất.

“Cậu thì hiểu cái gì? Đây chính là bàn cờ của các gia tộc lớn, vì lợi ích lớn nhất của gia tộc thì một người phụ nữ không nên giúp chồng dạy con à? Có thể chống đỡ cơ ngơi hàng trăm tỷ không? Cũng không nhìn lại bản thân mình xem đang ở đâu, nếu như không có nhà họ Liễu thì nó đã sớm sụp đổ rồi. Bây giờ nhà họ Liễu đang cần dùng đến người thì nó phải suy nghĩ cho nhà họ Liễu chứ, phải giúp gia đình chia sẻ khó khăn mới đúng”.

Liễu Kình Thương nghiêm nghị nói.

“Chú nói là vì gia tộc, chẳng phải là đang bán con gái sao? Vậy thì nói kiểu đàng hoàng đạo mạo kia làm gì”.

Lời Tần Lâm nói khiến cho Liễu Kình Thương câm họng, trong ánh mắt của Liễu Thanh Thanh cũng toát lên vẻ thất vọng.

Chương 1184: Quỳ xuống đất gọi bố ư?

Tuy là thế, nhưng từ miệng Tần Lâm nói ra thì lại có cảm giác khác, khuôn mặt già nua của Liễu Kình Thương sa sầm xuống, đúng thật là ông ta đang bán con gái mình sao?

Chỉ cần Liễu Thanh Thanh có thể gả vào nhà họ Sầm thì nhà họ Liễu bọn họ sẽ một bước lên mây, nói cho cùng thì Liễu Thanh Thanh cũng là phụ nữ, sau này cũng phải sinh con dạy con cho người khác thôi, bọn họ làm tất cả cũng vì suy nghĩ cho gia tộc, Liễu Kình Thương vẫn luôn cho rằng mình không hề sai!

Hi sinh một đứa con gái thì có sao, thậm chí vào thời khắc quan trọng thì ngay cả phải hi sinh vợ mình ông ta cũng không tiếc, chỉ tiếc là người ta không cần mà thôi.

“Bố, con xin lỗi, con khiến bố thất vọng rồi”.



Liễu Thanh Thanh cười khổ, khóe miệng đầy sự chua xót, cuộc đời cô thành công như thế, huy hoàng như thế, nhưng lại bị một tay bố mình phá hủy tất cả, không chỉ vì nhà họ Sầm, bọn họ chỉ là giọt nước tràn ly mà thôi, cho dù không có nhà họ Sầm thì cũng sẽ có nhà họ Vương nhà họ Lý.

Trong mắt bố mà nói thì cô cũng chỉ là một con cờ mà thôi, sản nghiệp nhà họ Liễu lớn như vậy nhưng cô lại không hề có chỗ đứng cho riêng mình, đây chính là điều mà Liễu Thanh Thanh cảm thấy đau khổ nhất.

“Anh Tần, anh mau đi đi, em không muốn liên lụy đến anh, nhà họ Sầm sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, em biết anh đối xử tốt với em, anh làm tất cả những chuyện này cũng đều vì em, nhưng chúng ta không thể đắc tội với nhà họ Sầm được, em không muốn anh vì chuyện này mà bị cuốn vào, hi sinh như vậy không đáng đâu”.

Liễu Thanh Thanh sớm đã chuẩn bị tinh thần làm vật hi sinh rồi, vì để giúp cho mọi người toại nguyện.



“Anh không đi, em ở đâu anh ở đấy, cho dù nhà họ Sầm không chịu bỏ qua thì anh sẽ ở đây chờ bọn họ đến, phải để cho bọn họ khuất phục mới được, hôm nay anh không rời khỏi đây đâu. Nếu bọn họ đã muốn chơi thì anh cũng sẽ tiếp tới cùng, đã là người phụ nữ của anh thì có là Diêm Vương cũng không động vào được”.

Tần Lâm lạnh lùng nói với vẻ kiên định.

Trong lòng Liễu Thanh Thanh tràn đầy sự ấm áp, cô hy vọng thời gian sẽ dừng lại mãi ở giây phút này, vậy thì tốt biết bao nhiêu, không có ồn ào, không có sự ép bức của nhà họ Sầm, không có phiền não công việc, chỉ có Tần Lâm, chỉ có hai bọn họ ở chốn bồng lai.

Nhưng mọi chuyện đã không thể như ý muốn, mối liên hôn với nhà họ Sầm đã được định đoạt, bây giờ cho dù có muốn quay đầu cũng không kịp nữa rồi.

“Dựa vào cậu? Cậu cho rằng mình đánh bại được Sầm Nguyên Phát thì là thiên hạ vô địch à? Cậu có biết Sầm Nguyên Phát ở nhà họ Sầm chỉ là mức trung bình thôi không, vẫn còn rất nhiều cao thủ ở trên Sầm Nguyên Phát nữa kia, có biết bao nhiêu cao thủ thì nhà họ Sầm mới đứng vững ở tỉnh Hán Đông này được chứ, chính vì số cao thủ nhiều không đếm xuể nên không ai có thể sánh được với nhà họ Sầm. Cậu cũng ngông cuồng tự đại quá rồi đó?”

Liễu Kình Thương nói với vẻ khinh thường, bây giờ Tần Lâm chỉ là một quả bom nổ chậm trong mắt ông ta, nếu như không nhanh chóng đuổi anh đi thì nó có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

Cho dù Tần Lâm có thể đánh bại Sầm Nguyên Phát thì cũng chưa nói lên được sự lợi hại của anh, đây đúng là đang làm xấu mặt nhà họ Liễu bọn họ mà.

“Nếu không thì sao, đi nịnh bợ người nhà họ Sầm à? Quỳ xuống gọi bố ư?”

Tần Lâm cười chế giễu.

“Cậu cậu cậu... cậu ăn nói bậy bạ! Đố khốn, đang muốn nói nhà họ Liễu tôi bất nhân bất nghĩa đấy à, nếu như nhà họ Liễu có mệnh hệ gì thì cậu chính là kẻ giết người đấy”.

Liễu Kình Thương chỉ trỏ Tần Lâm, vừa nói vừa run.

“Bố không quan tâm con dùng cách gì, Thanh Thanh, mau đuổi cổ thằng nhóc này đi, nhà họ Liễu chúng ta không thể bị hủy trong tay nó được”.

Liễu Kình Thương nghiêm nghị nói.

“Anh Tần, anh nên đi đi, em biết anh đối tốt với em, nhưng... em không còn sự lựa chọn nào khác, em xin lỗi, vì đã không thể ở cùng anh, em có lỗi với anh”.

Lòng Liễu Thanh Thanh đau như dao cứa, không bao lâu nữa thì nhà họ Sầm sẽ tìm đến đây cho xem.

Sắc mặt Sầm Nguyên Phát tái nhợt, anh ta lau vết máu trên khóe miệng, cố khắng khập khiễng đi về nhà họ Sầm.

“Nguyên Phát đây sao? Có chuyện gì thế? Ai đánh anh ra nông nỗi này?”

“Đúng vậy Nguyên Phát, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói mau! Dám động vào người nhà họ Sầm, muốn chết à!”

“Xem ra nhà họ Sầm chúng ta phải ra tay rồi, nếu không thì còn gì là uy nghiêm nữa?”

Ngay lúc Sầm Nguyên Phát về đến đại viện của nhà họ Sầm, liền có một số thanh niên trẻ bước tới, sắc mặt ai nấy đều sa sầm xuống, hỏi han liên tục, sự nghiệp của nhà họ Sầm ở tỉnh Hán Đông giống như nhà Thanh thời hoàng kim vậy, bây giờ đã phát triển hơn một trăm năm, cơ ngơi vô cùng to lớn, người nhà họ Sầm cũng rất đông.

Sau khi Sầm Nguyên Phát quay về liền bị tất cả mọi người vây quanh, bọn họ đều muốn xả giận cho Sầm Nguyên Phát.

“Anh cả đâu? Anh cả ở đâu? Tôi bị người ta đánh rồi, đối thủ lần này không hề đơn giản chút nào, nhất định phải để anh cả ra tay”.

Sầm Nguyên Phát nghiến răng nói.

“Bây giờ cứ chữa trị vết thương đã rồi nói, để tôi đi tìm anh cả”.

Người nhà họ Sầm nói.

“Nhanh lên, vết thương của anh nặng thế này, tuyệt đối không thể chậm trễ được”.

Người nhà họ Sầm nhanh chóng đỡ Sầm Nguyên Phát ngồi xuống, sau đó bắt đầu chữa trị cho anh ta.

Không bao lâu sau vết thương đã được xử lý xong, lúc này trước cửa bỗng xuất hiện một thanh niên gầy gò, ánh mắt sắc như dao, sát khí đằng đằng, ở sau còn có bảy tám người nhà họ Sầm khác, trông bọn họ đều rất dữ tợn.



Hãy cho nhau lối thoát - tình yêu là sai lầm






“Đúng thế, nhà họ Sầm là gia tộc võ thuật cả trăm năm nay, ắt hẳn có lý do của nó, bởi vì chúng ta đồng tâm hiệp lực, hoạn nạn có nhau, bây giờ Nguyên Phát bị đánh thì chúng ta nhất quyết phải thay anh ấy trả món nợ này”.

“Nhà họ Liễu sao, lại dám tìm người đối phó chúng ta, đúng là thứ không biết điều, tôi nhất định sẽ cho bọn chúng ra bã”.

Tất cả mọi người đều phẫn nộ, người này nói một câu người kia nói một câu.

“Nhanh lên, còn ngây ra đó làm gì, đi thôi, Nguyên Phát, cậu dẫn đường đi, đợi đến nhà họ Liễu thì mọi người sẽ chống lưng cho cậu”.

Có người cười lớn nói, xoa xoa nắm tay, bọn họ đều ở nhà cả ngày để luyện võ, bây giờ lại được thả lỏng gân cốt rồi, cơ hội như thế này thì khó mà bỏ qua được.

Địa vị của nhà họ Sầm ở tỉnh Hán Đông đã quá rõ ràng, cho nên căn bản không có ai dám dây vào bọn họ, bây giờ lại có người dám đánh Sầm Nguyên Phát, vậy đây chẳng phải là cơ hội để cho bọn họ ra oai hay sao?

“Chuẩn bị đi, người lần này không hề đơn giản đâu”.

Sầm Nguyên Phát nghiêm túc nói.

“Yên tâm, có anh Viễn Phương ở đây thì sợ quái gì chứ?”

“Có anh cả thì coi như có chỗ dựa rồi”.

“Đúng vậy, chúng ta đi thôi!”

Chương 1185: Liễu Kình Thương lại bị đánh rồi

“Không đi thì không đi, để tôi xem thử đến lúc người nhà họ Sầm đến đây rồi thì cậu nói thế nào đây, dù sao con gái tôi vẫn còn trong sạch, tất cả mọi việc đều do cậu tính kế mà ra, con gái tôi chắc chắn sẽ được gả vào nhà họ Sầm thôi, còn cậu thì, hừm, tự độ cho bản thân đi”.

Liễu Kình Thương cười nhếch mép nói, không hề xem Tần Lâm ra gì, chỉ cần người nhà họ Sầm đến thì ông ta có thể về cùng một phe với bọn họ, chỉ có như vậy ông ta mới có thể thật sự liên hôn được với nhà họ Sầm.

Dù sao miệng lưỡi cũng là của bọn họ, nếu như Liễu Thanh Thanh không ở cùng với Tần Lâm, vậy tức là Tần Lâm đang cố tình gây sự, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, anh hoàn toàn không có chút quan hệ gì với nhà họ Liễu cả.

“Ở đây!”



“Xông vào!”

Sầm Nguyên Phát dẫn theo Sầm Nguyên Phương và hơn mười người khác đến nhà họ Liễu, lúc này Liễu Kình Thương nghe thấy tiếng của người nhà họ Sầm liền vội vàng chạy ra cửa để đón tiếp Sầm Nguyên Phát.

“Cậu Sầm, cậu đến rồi ư, tốt quá, tôi cũng đang có chuyện muốn tìm cậu đây”.

Liễu Kình Thương cúi người nói, ánh mắt nóng rực, cuối cùng cũng đã đến lúc ông ta biểu diễn rồi.



“Cậu Sầm, con gái tôi...”

“Cút”.

Sầm Nguyên Phát đấm thẳng vào mặt Liễu Kình Thương, khiến cho sống mũi bị gãy, ông ta sợ đến mất hồn mất vía, mặt mày kinh ngạc, trực tiếp ngã xuống đất, toàn thân run bần bật.

“Con gái ông là một con điếm trắc nết, hôm nay tôi phải tiễn nó xuống Suối vàng, không ngờ đôi gian phu dâm phụ này vẫn còn ở đây, nhà họ Liễu các người thật sự không khiến tôi thất vọng chút nào, hừm”.

Sầm Nguyên Phát cười khẩy, siết chặt nắm đấm kêu răng rắc.

Liễu Kình Thương như chết lặng, không ngờ Sầm Nguyên Phát còn không thèm cho ông ta cơ hội giải thích, vừa đến đã ra tay ngay, tên này đúng là không hề nói đạo lý mà, Liễu Kình Thương đã chuẩn bị xong hết những gì cần nói, nhưng chưa kịp nói thì đã bị ép nuốt vào rồi.

“Cậu Sầm, cậu nghe tôi nói, tôi...”

“Nói con mẹ mày, cút mau!”

Sầm Nguyên Phát không hề quan tâm đến Liễu Kình Thương, lập tức đưa chân đá thêm một phát, lần này coi như ông ta thảm rồi, cú đá này còn mạnh hơn lúc trước mấy lần, bây giờ Sầm Nguyên Phát đang nổi cơn thịnh nộ, làm sao mà có tâm trạng để nghe Liễu Kình Thương nói được chứ.

Nhìn thấy Liễu Kình Thương bị đánh tơi bời hoa lá thêm lần nữa, Hoàng Yến như chết lặng tại chỗ, một câu cũng không dám hó hé.

Quan văn gặp quan võ thì có nói lý thế nào cũng chịu, đây chính là tình thế hiện tại, người nhà họ Sầm căn bản không hề cho bọn họ có cơ hội mở miệng.

“Đôi gian phu dâm phụ bọn mày, hôm nay tao sẽ cho hai đứa bây chết không có đất chôn”.

Sầm Nguyên Phát gào lên, âm thanh đinh tai nhức óc, anh ta quay lại đây là vì muốn giết Tần Lâm, nhà họ Sầm bọn họ ở tỉnh Hán Đông nói một thì không ai dám nói hai, làm sao lại chịu được việc bị người khác ức hiếp chứ?

Mười người nhà họ Sầm đều trừng mắt nhìn Tần Lâm, chiến ý bùng nổ.

“Sao thế, mày đánh không lại nên gọi người đến à, một đám rác rưởi mà cũng dám ngông cuồng ở đây sao, muốn chết chứ gì?”

Tần Lâm đứng khoanh tay nói với vẻ điềm tĩnh, anh hoàn toàn không xem Sầm Nguyên Phương ra gì.

Đúng là một đám ô hợp, có gì hay ho đâu chứ?

“Tuổi trẻ tài cao, người nhỏ nhưng gan không nhỏ, mày không biết sợ à, nhà họ Sầm bọn tao đông người như thế, chẳng lẽ mày vẫn muốn đấu một trận sao?”

Sầm Nguyên Phương lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tần Lâm, tên nhóc này quả thật không tầm thường, không phải một tên chỉ có võ mồm, chẳng trách Sầm Nguyên Phát lại bị ăn đòn tơi bời.

Liễu Thanh Thanh nhìn thấy mười người nhà họ Sầm chặn cửa lại, bố cũng bị đánh, điều này khiến cho cô vô cùng đau khổ.

“Bọn mày xứng để đấu với tao sao, một đám rác rưởi, gia tộc võ đạo ở tỉnh Hán Đông đúng là làm tao thất vọng quá”.

Tần Lâm lắc đầu rồi thở dài.

“Dựa vào mày sao? Ha ha ha, thật không biết tự lượng sức mình, gia tộc võ đạo bọn tao ở tỉnh Hán Đông là thứ mà mày có thể động vào sao? Bây giờ hãy mau quỳ xuống, dập đầu một trăm cái, may ra tao có thể cho mày chết toàn thây, nếu không thì tao sẽ nghiền nát cả xương mày”.

Sầm Nguyên Phương lạnh lùng nói.

“Tuy tao nhỏ con nhưng vẫn muốn thử một chút, xem xem thực lực của đám rác rưởi bọn mày thế nào”.

Tần Lâm bật lại.

“Rượu mời không uống thích uống rượu phạt, mày ngon đấy, tao mong lát nữa mày vẫn như vậy nhé”.

Sầm Nguyên Phương cười khẩy.

“Nguyên Khuê, Nguyên Tân! Mau xử nó”.

Sầm Nguyên Phương vừa dứt lời, cả hai lập tức trở nên phấn chấn, xoa xoa nắm tay, ở nhà họ Sầm đánh người gỗ nhiều quá nên đâm ra chán, lần này được đánh người thật, chắc chắn bọn họ sẽ không làm cho anh cả thất vọng.

“Vâng ạ, anh cả cứ xem đi, em nhất định sẽ nghiền nát đầu nó”.

“Một tên rác rưởi không biết trời cao đấy dày lại muốn trở thành kẻ thù của nhà họ Sầm chúng ta sao, mày xứng à?”

Nguyên Khuê và Nguyên Tân đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng bước về phía Tần Lâm.

“Cẩn thận!”

Liễu Thanh Thanh kéo lấy tay Tần Lâm, lí nhí nói.

“Anh dám chắc với em, từ nay về sau đám người này sẽ không thể bước nửa bước vào nhà họ Liễu được nữa”.

Tần Lâm mỉm cười nhìn Liễu Thanh Thanh, bốn mắt giao nhau.

“Ông ơi, ông không sao chứ?”

Hoàng Yến không ngừng lắc cơ thể Liễu Kình Thương, cuối cùng ông ta đã tỉnh lại, nhưng sắc mặt vẫn còn tái nhợt sau cú đá ngay ngực vừa rồi, lúc này Liễu Kình Thương mới từ từ ngồi dậy.

“Mình nhất định sẽ giải thích cặn kẽ với cậu Sầm”.

Liễu Kình Thương lẩm bẩm.

Nhưng lúc này Nguyên Tân và Nguyên Khuê đã lao về phía Tần Lâm, anh bình tĩnh bước ngay ra sảnh lớn, một mình nghênh tiếp hai người, không chút sợ hãi, Tần Lâm liên tục tung ra một quyền một cước, khiến cho cả hai sợ hãi lùi về sau, thực lực của anh đúng là không thể đùa được, những cú đá liên tiếp của anh hệt như những nhát dao chí mạng vậy.



Hãy cho nhau lối thoát - tình yêu là sai lầm






“Thực lực của mày cũng không tồi chút nào, nhưng tiếc là lại gặp phải người nhà họ Sầm tụi tao, có thể ngày mai mày không còn được thấy mặt trời mọc nữa đâu con trai ạ”.

Sầm Nguyên Phương khoanh tay đứng với vẻ trịch thượng, sáu người nhà họ Sầm lần này nhất định phải hết sức cẩn thận.

“Vậy sao, vậy bọn mày hãy cố lên nhé”.

Tần Lâm cười mỉa, đám người này còn chưa đả thông một đường kinh mạch nào, căn bản không phải là cao thủ thực thụ, trong mắt anh mà nói thì bọn họ chỉ là một đám gà công nghiệp mà thôi.

“Còn ngây ra đó làm gì, xông lên!”

Sầm Nguyên Phát không thể kiềm chế được, người nhà họ Sầm bại trận, thương tích nặng nề, cho nên trong lòng anh ta rất buồn bực, sự việc lần này đều do Sầm Nguyên Phát mà ra, chắc chắn anh cả sẽ khiển trách cho xem, nhưng cũng may là bọn họ đều vì thể diện gia tộc.

Ngay khi Sầm Nguyên Phát vừa dứt lời, sáu ten cao thủ kia lập tức xông lên, Tần Lâm ngay tức khắc bị vây lại trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Đối với một cao thủ thực thụ mà nói thì số lượng không hề có tác dụng gì cả, người càng đông thì càng loạn, càng không có khả năng tập trung đối phó, vẫn chưa đạt đến mức kiến cắn chết voi đâu, vậy nên Tần Lâm không hề coi bọn họ ra gì.

Tần Lâm dùng Bát cực quyền tung những cú đấm mạnh mẽ như núi, chiêu nào chiêu nấy đều chí mạng, trong nháy mắt cả sáu người đều bị Tần Lâm đánh đến mức ngã nhào xuống đất, miệng sùi bọt mép.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK