"Bố..."
"Bố..."
Đường Giang Sơn sững sờ, anh ta không ngờ bố mình sẽ tức đến mức ho ra máu, ngã xuống đất không dậy nổi.
"Ông..."
Tôn Hiểu Dĩnh nhìn thấy người đàn ông của mình ngã xuống, trong lòng đầy lo lắng, Đường Vũ mặc dù vô dụng, nhưng vẫn là trụ cột của gia đình, ông ta một khi ngã xuống thì nhà họ Đường cũng tàn lụi.
Tôn Hiểu Dĩnh sốt ruột đến mức dậm chân.
"Làm thế nào bây giờ?"
Đường Giang Sơn mặt mày âm trầm.
"Tìm cô Hai của con đi, nhất định sẽ có cách xin được tiền!"
"Mau đi thôi, còn đợi gì nữa".
Đường Giang Sơn cõng bố, hai mẹ con xông đến nhà họ Đường.
Đợi đến khi Đường Giang Sơn đến nhà Đường Mẫn, Đường Mẫn cả người sững sờ.
"Giang Sơn, cháu cháu cháu... cháu bị sao vậy?"
Đường Mẫn sợ đến mức mặt tái xanh, bà ấy chưa bao giờ gặp phải chuyện này! Chỉ nhìn thấy mặt Đường Giang Sơn đầy máu, khập khiễng đi, còn vác anh Hai Đường Vũ trên lưng.
Tôn Hiểu Dĩnh ngồi trên mặt đất khóc bù lu bù loa lên, khóc đến xé gan xé phổi, tràn đầy tuyệt vọng.
"Em Hai, Đường Vũ... ông ấy không xong rồi! Hu hu hu, ông ấy mà chết thì chị phải sống thế nào?"
Đường Mẫn nằm mơ cũng không ngờ được, bọn họ lại đưa anh Hai bệnh tật đến nhà mình như thế, rốt cuộc muốn làm ầm ĩ gì đây? Anh Hai sắp chết rồi, tôi cũng đâu phải thần y!
"Khóc gì mà khóc, anh Hai tôi chỉ hôn mê bất tỉnh thôi, mấy người đưa đến nhà tôi làm gì? Người bị như thế này rồi, đưa đến nhà tôi chỉ tổ tốn thời gian thôi, hai người làm tôi tức chết mất".
Mặt Tôn Hiểu Dĩnh đỏ lên, vô cùng ngượng ngùng, bị Đường Mẫn mắng thế, trong lòng cũng vô cùng tủi hờn.
"Tần Lâm đâu, cậu ta chẳng phải biết khám bệnh sao? Cậu ta ở đâu rồi? Mau gọi cậu ta ra đi em Hai".
"Không được, Tần Lâm không đủ khả năng đâu, anh ta chỉ là bác sĩ bình thường thôi, ai mà biết có khám được không? Bố nhỡ may xảy ra chuyện gì khéo anh ta còn làm lỡ dở thêm, vẫn nên đến bệnh viện lớn đi".
Đường Mẫn vội vàng gọi cho Lâm Nguyệt Dao.
"Đưa đến bệnh viện đi, để em gọi cho Nguyệt Dao".
"Nguyệt Dao, cậu Hai con hôn mê bất tỉnh, làm thế nào bây giờ?"
"Mau đưa đến bệnh viện đi, con gọi cấp cứu 115 rồi, mọi người cứ bình tĩnh ạ".
Sau khi cúp máy, Lâm Nguyệt Dao vội vàng gọi cấp cứu, xe cấp cứu cũng mau chóng đi đến, đưa mọi người đến bệnh viện, đưa thẳng đến phòng chăm sóc và điều trị tích cực.
Đường Mẫn nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên gọi cho Tần Lâm, dù sao cũng là cậu ruột của anh.
Sau khi Tần Lâm nghe máy, anh cũng vội chạy đến.
"Xảy ra chuyện gì rồi? Người đâu rồi?"
Tần Lâm nhìn thấy Lâm Nguyệt Dao và dì Hai, mặt mày nghiêm trọng.
Đường Giang Sơn đang bị băng bó, vết thương có vẻ vô cùng nghiêm trọng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Tôn Hiểu Dĩnh ngồi luôn lên đất, mặt đầy vẻ kinh ngạc cùng thấp thỏm, khiến cho người ta thấy vừa đáng thương vừa đáng giận.
"Thế nào thì liên quan gì đến cậu? Cậu đến đây cười nhà tôi đúng không? Hừ hừ, cậu yên tâm đi, chúng tôi cho dù có phải đi xin cơm thì cũng không xin cậu đâu, cậu mà muốn xem chúng tôi như trò hề thì cút, tên nhãi, tôi biết cậu là loại rẻ rách mà, chả được cái việc gì".
Tôn Hiểu Dĩnh nhìn Tần Lâm, lập tức nổi giận, tên này nhất định đang đến xem trò cười, nên bà ta liền chửi anh một trận.
"Bốp..."
Tần Lâm tát một phát vào mặt Tôn Hiểu Dĩnh, Đường Mẫn cũng sững sờ.
Đường Giang Sơn tức giận sẵn, tiền bị lừa mất, vợ cũng chạy mất, nhà cũng không còn, bây giờ ngay cả Tần Lâm ngu ngốc cũng bắt nạt bọn họ, thế này thì sao chịu nổi, Đường Giang Sơn đúng là tức chết mà.
"Anh dám đánh mẹ tôi?"
Tần Lâm đạp một phát khiến Đường Giang Sơn ngã sõng soài lên mặt đất.
"Cút!"
Đường Giang Sơn nghiến răng nghiến lợi, băng vải cũng bị bung ra, đau đến mức lặn lộn trên đất.
"Ai ôi".
Đường Mẫn hét lên.
"Tiểu Lâm..."
Tần Lâm lạnh lùng nhìn anh ta, anh cũng đoán trước được mọi việc rồi, không ngoài dự đoán, cậu Hai không phải bị đánh mà bị Đường Giang Sơn làm cho tức chết, mà bây giờ cái gọi là vị hôn thê cũng không còn, đúng là mất cả chì lẫn chài mà.
Tôn Hiểu Dĩnh mạnh mồm, chỉ vào Tần Lâm, nhưng tiếng cũng không lớn, căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Lâm.
"Cậu... tên khốn, cậu dám đánh tôi?"
Cậu Hai thật thà, vậy nên Tần Lâm có thể khẳng định được, trong chuyện này, ngoại trừ cậu Hai ra, nhất định là do cặp mẹ con trời đánh này làm nên, mà người phụ nữ lòe loẹt kia chắc chắn là đầu sỏ của chuyện này.
"Nếu như không phải hai người, cậu Hai tôi sao có thể nhập viện? Đánh bà là còn nhẹ đấy, nếu cậu Hai tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ bắt hai người chết cùng".
Ánh mắt của Tần Lâm sắc bén, nhìn chằm chằm vào Tôn Hiểu Dĩnh, cả người bà ta run lên, ánh mắt của anh quá đáng sợ.
"Tiểu Lâm, bây giờ cứu người là quan trọng nhất, cậu Hai cháu còn nằm trong phòng bệnh".
Đường Mẫn trầm giọng nói, Tôn Hiểu Dĩnh bây giờ cũng xìu rồi, Đường Giang Sơn cũng mất hết tinh thần, bây giờ chỉ còn là một thằng nhát gan, vô dụng.
Đường Mẫn đương nhiên biết hai mẹ con nhà này là dạng người như thế nào, nhưng chuyện đã đến nước này, điều quan trọng nhất phải làm bây giờ là chữa khỏi cho anh Hai.
Tần Lâm hỏi.
"Bác sĩ nói gì?"
"Bác sĩ bảo tình hình rất nguy hiểm, người bệnh vì quá tức giận, nộ hỏa công tâm, xuất hiện các bệnh liên quan đến mạch máu não. Lúc này mạch máu bên trong não bị vỡ hết ra, nhồi máu não, não xuất huyết, còn cả huyết áp cao, thậm chí cơ thể vì mệt mỏi tích lũy trong nhiều năm, trong nháy mắt bùng phát nên dẫn đến cơ thể bị suy kiệt, bác sĩ nói... rất có thể không có hy vọng cứu chữa, bây giờ, cơ hội chỉ còn ba mươi phần trăm".
Giọng Đường Mẫn run rẩy, mặt vô cùng nghiêm túc, Tần Lâm biết tất cả căn nguyên của mọi việc đều là do Đường Giang Sơn.
"Có vẻ như bệnh tình của cậu Hai thực sự nghiêm trọng".
Tần Lâm lầm bầm nói, tất cả cả bệnh bùng phát cùng lúc là chuyện kinh khủng nhất, bất kỳ loại bệnh nào đều nguy hiểm đến tính mạng của cậu Hai, lúc này mà gặp vấn đề gì nữa thì ngay cả thần tiên cũng không cứu chữa được.
Tần Lâm trầm ngâm trong chốc lát, có hơi lo lắng cho tình hình của cậu Hai, vậy nên anh cũng chuẩn bị đích thân lên trận.
Tần Lâm hỏi.
"Anh có được đi xem cậu Hai không?"
Lâm Nguyệt Dao nói.
"Anh đi thì có tác dụng gì, anh cũng đâu phải Tần đại sư, huống hồ đâu phải ai cũng được vào phòng cấp cứu, y thuật của anh còn kém Tần đại sư nhiều lắm, anh đừng gây thêm phiền phức nữa".
Tần Lâm híp mắt, trong lòng có hơi lo lắng bất an, dù sao cũng là cậu ruột của mình, mà người thân của mình chỉ có mấy người, Tần Lâm chẳng nhẽ lại không lo? Anh căn bản không muốn để ý đến tên Đường Giang Sơn vô dụng này.
Lúc này phòng cấp cứu xuất hiện một y tá, đó chính là trợ thủ giúp anh ngày hôm đó, sau khi nhìn thấy Tần Lâm, mặt cô ấy vô cùng vui mừng.
"Anh chẳng phải là Tần..."
Tần Lâm trầm giọng nói.
"Đúng, tôi là Tần Lâm".
Bác sĩ nói nhỏ.
"Tình hình của người bệnh rất nghiêm trọng, chúng tôi đã dùng hết mọi cách nhưng không thể khiến bệnh nhân tỉnh lại, thực sự xin lỗi".
Tôn Hiểu Dĩnh tức giận nói, lo lắng đến mức loạn lên, lúc này bà ta lại càng phát huy mặt chanh chua của mình.
"Mấy người làm gì vậy? Chúng tôi đưa người bệnh đến đây, mấy người lại bảo mấy người không có cách? Chồng tôi mà có mệnh hệ gì thì mấy người không xong đâu".
Tần Lâm nói với y tá.
"Đưa tôi vào xem người bệnh đi".
Tần đại sư là thánh thần khó có cơ hội gặp, hôm nay người bệnh này gặp được Tần đại sư đúng là phúc bảy mươi đời của ông ta.
Tôn Hiểu Dĩnh ghi hận trong lòng, lúc nãy Tần Lâm tát bà ta một cái, bà ta liền tìm thời cơ để mắng lại Tần Lâm.
"Cậu làm gì vậy? Tần Lâm, cậu còn muốn khám bệnh cho chồng tôi à, cậu là cái thá gì? Cái loại y thuật gà mờ như cậu, cậu mà chữa không khỏi, bà đây có làm quỷ cũng không tha cho cậu đâu".
Tần Lâm chỉ là một tên bác sĩ quèn, còn không bằng con trai mình, sao mình tin được cậu chứ, sao có thể giao chồng mình cho cậu ta chứ?