Mục lục
Y võ song toàn Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 261: Tên nhóc bình thường?




Ngô Anh Trác xuống xe, vẻ mặt trầm xuống, đó là món đồ ông ấy tặng Tần thần y, vậy mà có người dám trộm mất?



Ông ấy muốn xem thử, là tên nào không có mắt như vậy!



Bà cụ Âu Dương đứng ở trước cửa, vô cùng cung kính, rõ ràng hôm nay là mừng thọ của bà cụ, nhưng trước mặt nhân vật lớn bà cụ cũng không dám làm càn.



"Chủ tịch Ngô..."



Chỉ đáng tiếc, bà cụ Âu Dương còn chưa kịp chào hỏi, Ngô Anh Trác đã lướt qua, đi thẳng vào sân nhà họ Chúc.



"Là ai!"



Sau khi vào trong sân, Ngô Anh Trác hừ một tiếng.



Mọi người lập tức rùng mình, xong đời rồi, Ngô lão gia tức giận rồi.



Vốn bọn họ muốn chủ động xin lỗi, chủ động thừa nhận, chỉ mong có thể bù đắp được chút tổn thất, khiến chủ tịch Ngô bớt tức giận, bây giờ kết quả lại chữa tốt thành xấu, dáng vẻ này của Ngô lão gia? E là không mấy thiện chí cho lắm.



Lúc này bà cụ tức giận đến nỗi răng cũng thấy ngứa ngáy, tên họ Tần này đúng là sao chổi! Nếu không phải là anh thì tiệc mừng thọ sao có thể biến thành như thế này!



"Là tôi". Tần Lâm nói.



Nghe vậy, Ngô lão gia quay đầu lại, ngây người một lát.



Bà cụ vội vàng tiến đến giải thích: "Chủ tịch Ngô, thật sự xin lỗi, chính là cậu ta đã trộm đồ của ông, ông muốn đánh muốn phạt như thế nào cũng được!"



Ngô Anh Trác càng bối rối.



"Tần thần y, chuyện gì vậy?"



Tần Lâm cười lạnh: "Bọn họ tưởng tôi trộm đồ của ông".



Ngô Anh Trác chau mày: "Lẽ nào lại vậy, là tên nào không có mắt nói vậy? Thẻ tre Hoa Đà là tôi tặng cho Tần thần y!"



Đột nhiên mọi người đều ngây người.



Cả nhà họ Chúc và tất cả khách khứa đều trợn mắt há mồm.



Thật sự là Ngô lão gia tặng sao?



Ông chủ Điền có chút ngạc nhiên: "Chủ tịch Ngô, đây là món đồ cổ quý giá nhất của ông, sao ông có thể tặng cho một tên nhóc bình thường như vậy chứ?"



Ngô Anh Trác chau mày: "Tên nhóc bình thường? Tần thần y có bàn tay thần diệu, nếu không phải là Tần thần y thì tôi và cháu gái tôi đã mất mạng rồi, cái gì mà tên nhóc bình thường chứ? Ông chủ Điền, bây giờ mắt ông đang rất có vấn đề đấy, năm sau hợp đồng giữa hai công ty sẽ kết thúc".



Mặt ông chủ Điền lập tức cắt không còn giọt máu: "Chủ tịch Ngô! Chủ tịch Ngô, là lỗi của tôi, là tôi có mắt như mù, xin ông đừng ngừng hợp tác, tôi trên có già dưới có trẻ..."



Ông chủ Điền còn chưa nói xong, hai người bảo vệ của Ngô Anh Trác đã đuổi ông ta ra ngoài.



Trong làng chơi đồ cổ, Ngô Anh Trác rất có uy tín, ông chủ bình thường như ông chủ Điền căn bản là sống nhờ vào người khác.



"Tần thần y, cậu ở đây là..."



Tần Lâm nhìn Chúc Linh Linh một cái, nói: "Đây là bạn của tôi Chúc Linh Linh".



Ngô Anh Trác lập tức hiểu ra: "Thì ra là Tần phu nhân, đúng là trai tài gái sắc".



Khuôn mặt Chúc Linh Linh hơi ửng đỏ, lúc nãy ở chợ đồ cổ, thật ra cô ấy và Vương Vân đã nhìn thấy Ngô Anh Trác rồi, nhưng không ngờ ông ấy là nhân vật lợi hại như vậy, lại càng không nghĩ đến việc Tần Lâm có quan hệ mật thiết với ông ấy như vậy.



Sự hiểu lầm đã được hóa giải, Ngô Anh Trác nhìn thấy thẻ tre Hoa Đà trong tay rồi hỏi.



"Tần thần y, cái này cậu xem?"



Tần Lâm nói: "Có người không thích thì không tặng nữa, ông mang về giúp tôi ủng hộ vào công trình Hy Vọng đi".



Ngô Anh Trác nhìn bà cụ Âu Dương một cái, trên mặt lộ ra ý cười lạnh.



"Được".



Vẻ mặt bà cụ đột nhiên trở nên rất khó coi, bà cụ đương nhiên rất thích thẻ tre Hoa Đà, hơn nữa cũng biết đồ này là vô giá, bà cụ rất muốn có nhưng vừa rồi hoài nghi Tần Lâm là trộm mà kết quả lại thành thế này.



Bây giờ thẻ tre đã ở trong tay của Ngô Anh Trác, bà cụ tất nhiên không thể lấy lại được từ tay chủ tịch Ngô, chỉ có thể trơ mắt nhìn bảo bối đã đến tay bị người khác lấy mất.



Lúc này trong lòng bà cụ thật sự vô cùng hối hận.



Mặc dù Ngô Anh Trác đến rồi nhưng ông ta cũng không phải đến để chúc thọ bà cụ, cho nên cũng không ở lại lâu, chỉ nói với Tần Lâm vài câu rồi đi luôn.



Bữa tiệc mừng thọ lại trầm xuống.



Lúc này Vương Vân và Chúc Dũng cũng đứng dậy, mặc dù mọi người không nhắc đến chuyện vừa nãy nữa nhưng trên mặt vẫn mang chút lúng túng.



Trong lòng Vương Vân lại cảm thấy có chút khoái chí, lúc trước bà ấy cũng không tin Tần Lâm, không ngờ tên nhóc này cũng có chút tiền đồ, lại có thể chữa bệnh cho nhân vật lớn như vậy, đúng là may mắn mà.



Một buổi mừng thọ không được vui vẻ cho lắm cứ vậy kết thúc, sau khi trở về nhà, Vương Vân hỏi.



"Tiểu Tần, vừa rồi chắc cậu ăn không được ngon đúng không, ở lại đây ăn đi, tôi đi nấu vài món".



Tần Lâm và Chúc Linh Linh có chút hoang mang, Vương Vân uống nhầm thuốc rồi sao?



Từ lúc nào lại đột nhiên đối xử tốt với Tần Lâm như vậy?



Đi làm mấy món ăn, Vương Vân đột nhiên hỏi: "Tiểu Tần, sinh nhật của cậu là ngày nào?"



Tần Lâm thuận miệng nói, Vương Vân gật đầu, giống như đã nhớ.



Chúc Linh Linh lại càng kinh ngạc hơn, mẹ hôm nay đúng uống nhầm thuốc rồi, còn muốn nhớ sinh nhật của anh Tiểu Lâm nữa chứ, muốn đón sinh nhật cùng anh sao?



"Được rồi, mẹ ăn xong rồi, mọi người ăn đi, Tiểu Lâm, quần áo của cậu cũng bẩn rồi, để tôi đi giặt cho cậu, mọi người cứ ăn từ từ nhé".



Vương Vân cầm áo khoác ngoài của Tần Lâm rồi đi vào nhà vệ sinh.



Sau khi vào nhà vệ sinh, Vương Vân bắt đầu lục lọi, nhanh chóng tìm thấy ví tiền của Tần Lâm, bên trong chẳng có cái gì cả, thẻ căn cước, thẻ ngân hàng và vài trăm tệ tiền mặt, Vương Vân lấy thẻ ngân hàng ra rồi bĩu môi.



"Chẳng có mấy đồng, thẻ ngân hàng cũng đẹp đấy".



Cất thẻ ngân hàng vào trong túi, những thứ khác đều để lại chỗ cũ.



Vương Vân đương nhiên không muốn đón sinh nhật của Tần Lâm, chủ yếu là vì muốn đoán ra mật khẩu thẻ ngân hàng của Tần Lâm, người bình thường đều đặt ngày sinh nhật là mật khẩu ngân hàng, điều này cũng rất bình thường.



Trong thẻ ngân hàng của Tần Lâm có mười triệu, mười triệu này để trong tay anh thì sớm muộn gì cũng tiêu hết thôi, nếu như vậy thì chẳng bằng để chỗ bà ấy cho an toàn.



Vương Vân cầm thẻ ngân hàng, lặng lẽ đi ra ngoài.



Đến ngân hàng, thử máy rút tiền một chút, mật mã đúng là ngày sinh nhật, Vương Vân mừng rỡ, đi vào trong quầy, đưa ra tấm thẻ ngân hàng.



"Xin chào, tôi muốn chuyển khoản, chuyển mười triệu sang tài khoản này".



Dù gì thì cũng là hơn mười triệu, bà ấy không thể rút từng chút một ở máy rút tiền được.



Đưa thẻ ngân hàng ra, điền xong số tài khoản của mình, nhân viên ngân hàng gật đầu, lịch sự nói một câu.



Sau đó nhìn cái thẻ một chút, đột nhiên kinh ngạc.



"Xin bà chờ một chút".



Tấm thẻ ngân hàng này là thẻ đen vạn năng, thông dụng trên cả thế giới, vô cùng cao cấp, với nghiệp vụ của cô ấy không có tư cách để làm việc này.



Nếu như bình thường Tần Lâm đến có chuyện thì sẽ đi đến quầy VIP luôn mới đúng, nhưng khách hàng người ta đã đến quầy thường thì bọn họ cũng không thể từ chối.



Cô nhân viên nhỏ đi tìm giám đốc ngân hàng để đích thân giám đốc làm, sau khi giám đốc ngồi xuống, quét thông tin thẻ ngân hàng.



Nhìn thấy thông tin bên trên, giám đốc chau mày lại.



"Thưa bà, bà muốn chuyển mười triệu phải không? Xin hỏi bà có biết mật khẩu không?"



"Đương nhiên là tôi biết rồi".



Nói rồi, Vương Vân nhập mật khẩu.



Giám đốc nhìn thấy mật khẩu được nhập đúng, đột nhiên vẻ mặt trầm xuống.



Dám trộm thẻ đen vạn năng, đúng là muốn chết mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK