Mục lục
Y võ song toàn Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 925: Người giỏi là người làm thầy




Trong nháy mắt, Tần Lâm đã đứng trước mặt Vương Thước, dường như là mặt đối mặt, hai người gần trong gang tấc.



Vương Thước sợ đến mước suýt ngã xuống đất.



"Cậu làm gì vậy?"



"Người nói câu này nên là tôi, bà muốn làm gì vậy? Chẳng nhẽ muốn trói tôi lại rồi đưa đi à?



Tần Lâm quay đầu, lạnh lùng nhìn bốn tên mặc đồ đen, sắc mặt bọn họ thay đổi, không ngờ Tần Lâm lại mạnh đến vậy, thoắt cái đã thoát được bọn họ, đây thực sự là cao thủ của cao thủ!



Cả bốn tên mặc đồ đen nhìn Vương Thước đang hoảng sợ, lại ra tay, cố gắng ép Tần Lâm lại.



"Dừng tay!"



Tiết Lương mắng lớn, bốn tên mặc đồ đen cúi đầu lùi lại, nhanh chóng rút lui.



Vương Thước buồn bực nói.



"Chồng, cậu ta bắt nạt em! Cậu ta dám bảo không chữa bệnh cho bố, vì bố chúng ta chỉ có thể trói cậu ta lại đưa đi".



Trần Diên lo lắng nhìn anh.



"Anh Tần, Tiết lão gia đang trên bờ vực của sự sống, mong anh cứu ông cụ".



Tần Lâm lạnh lùng nói.



"Cứu ông cụ thì được thôi, nhưng bà nhất định quỳ xuống xin lỗi tôi".



Tròng mắt Vương Thước co rút lại, nhìn chằm chằm vào Tần Lâm.



"Cái gì? Bắt tôi quỳ xuống xin lỗi? Tên nhãi, cậu có tin tôi giết cậu không?"



Tiết Lương và Tần Lâm bốn mắt nhìn nhau.



"Nếu như cậu có thể chữa khỏi được cho bố tôi thì tôi có thể bắt cô ấy quỳ xuống!"



"Chồng..."



Vương Thước nghiến răng, nhìn Tần Lâm, hận không thể cắn một miếng thịt của anh, bản thân là phu nhân thủ đô, bà ta chưa từng phải chịu tủi nhục thế này.



Trần Diên lại khẩn cầu anh.



"Anh Tần, hay là anh chữa bệnh cho Tiết lão gia trước đi, cứu người cũng gấp như cứu hỏa vậy".



"Được".



Tần Lâm gật đầu, nếu như không nể mặt Trần Diên thì anh chắc chắn sẽ không ra tay, với lại bà Vương Thước khinh người này còn muốn giết anh nữa? Đúng là buồn cười.



"Bà nhất định phải quỳ trước mặt tôi nhận lỗi".



Tần Lâm quay người, bình tĩnh đi vào phòng phẫu thuật.



Trong phòng phẫu thuật, Tôn Vô Kỵ đang lo lắng cầm máu cho Tiết lão gia, nhưng bây giờ mất máu quá nhiều, ông cụ đã rơi vào trạng thái sốc, Tần Lâm cũng nói từ trước về nguy hiểm của phẫu thuật não, nhưng Tôn Vô Kỵ không quan tâm, bây giờ rơi vào tuyệt cảnh, mặt ông ta đầy lo lắng.



Đương nhiên Tôn Vô Kỵ không chỉ lo lắng về Tiết lão gia mà cái quan trọng hơn là danh tiếng của ông ta, đang được người người khen ngợi, đột nhiên xảy ra chuyện này thì cũng khá khó chịu.



"Tên nhóc, cậu có chắc mình chữa khỏi được cho Tiết lão gia không? Chém gió không sợ chết, cậu nghĩ mình thực sự là thần y à? Hoa Đà tái thế, Biển Thước sống lại còn chưa chắc chắn chữa khỏi, cậu là cái gì chứ? Người khác gọi cậu là Tần đại sư mà cậu cho rằng mình thật sự là đại sư à?"



Tôn Vô Kỵ nhìn Tần Lâm, trong mắt ông ta, bây giờ đã là thời khắc nguy hiểm nhất rồi, ông cụ không còn cơ hội khỏi bệnh nữa, cho dù có cầm máu thì nguy hiểm của ca phẫu thuật não bọn họ vẫn không chịu nổi vẫn còn và bọn họ không xử lý nổi, lần phẫu thuật này, cuối cùng vẫn do ông ta chịu trách nhiệm.



"Chưa nghe câu này à? Học không có trước sau, người giỏi làm thầy. Cả đời ông đều học từ chó à? Ông không chữa khỏi có nghĩa là ông không chữa được, cái loại lang băm như ông, làm hại tính mạng người khác, còn dám tự gọi mình là giáo sư, đúng là khiến người khác xấu hổ".



Lời Tần Lâm khiến Tôn Vô Kỵ tức đến mức lông dựng ngược lên, mặt đầy giận dữ, tức đến mức sắp không chịu nổi.



Tôn Vô Kỵ hét lớn.



"Được! Được! Được! Tôi muốn xem xem, cậu cứu Tiết lão gia sống dậy từ cõi chết như thế nào, hừ, nếu như cậu không chữa khỏi thì chuyện này không liên quan đến tôi, Tiết lão gia là do cậu chữa mà chết!"



Tần Lâm cười khẩy trong lòng, mượn nước đẩy thuyền, Tôn Vô Kỵ này còn không muốn chịu trách nhiệm mà muốn đổ hết lên đầu anh.



"Nếu cậu đã thề hẹn như vậy, nếu cậu chữa khỏi thì tôi sẽ dập đầu bái cậu làm sư".



Tôn Vô Kỵ mặt mày âm trầm, đang muốn nhằm vào Tần Lâm.



Ông ta đường đường là ngôi sao sáng trong giới y học, là giáo sư có tiếng, lúc trước từng là viện trưởng của bệnh viện, sao có thể không bằng một tên nhãi được? Có điều lúc này đúng lúc có thể đẩy họa cho cậu ta, chẳng phải cậu ta thích khoe tài sao? Tôi muốn xem xem cậu ta chữa không khỏi cho Tiết lão gia, nhà họ Tiết có bỏ qua cho cậu ta không?



"Vậy thì chẳng phải em trở thành học trò của học trò của tôi sao?”



Tần Lâm nhìn Trần Diên, Trần Diên đỏ bừng mặt, liếc nhìn Tần Lâm.



Trần Diên trầm giọng nói.



"Mau khám cho Tiết lão gia đi".



"Mau chữa đi? Tôi muốn xem xem cậu có phương pháp gì, rốt cuộc có đáng để tôi bái cậu làm sư không, hừ hừ, cậu không sợ tổn thọ à".



Trong mắt Tôn Vô Kỵ đầy vẻ khinh thường Tần Lâm, Tần Lâm là đang tự đào hố chôn mình, để anh chữa cho ông cụ, cuối cùng Tần Lâm mà khiến Tiết lão gia chết thì nhà họ Tiết sẽ không xử lý ông ta, đây mới là điều khiến Tôn Vô Kỵ vui.



Bản thân một đời rạng danh, cuối cùng vẫn giữ lại được thanh danh, đây đúng là tên không biết trời cao đất dày là gì, đúng là tuổi trẻ thích liều.



"Tất cả đều dựa vào cậu, cậu Tần".



Giọng Tiết Lương nghiêm trọng, hi vọng của bố ông ta, hưng suy của nhà họ Tiết đều dựa vào Tần Lâm, mặc dù cơ hội rất mong manh, nhưng cho dù chỉ có chút le lói, ông ta vẫn sẽ không bỏ qua.



Tần Lâm gật đầu, rút ra chín cây kim bạc mà anh mang theo, có cái dài có cái ngắn, có cái thô có cái mảnh, cái dài nhất chắc phải dài gần một mét.



"Cậu chơi cái gì vậy? Kim bạc dài một mét mà mang theo người á? Có vi khuẩn không vậy? Cậu muốn dùng cái này để châm vào người bố tôi à, cậu điên hả?"



Vương Thước hung dữ, cảm thấy Tần Lâm đang làm trò, chín cây kim bạc trông hoàn toàn khác nhau, không có quy tắc gì, đây đâu phải là kim bạc để chữa bệnh cứu người.



"Câm miệng, cút ra cho tôi".



Tiết Lương nhíu mày, bây giờ cơ hội của bố ông ta còn rất mong manh, phải tranh thủ từng giây từng phút, con đàn bà ngu này thì cứ ở đây đưa lời, nếu như ngay cả cơ hội cuối cùng còn không giành được thì bọn họ chắc chắn thất bại.



Mất đi người bảo hộ đời trước, nhà họ Tiết chắc chắn sẽ sụp đổ, trong cái thủ đô bão táp này, không ai có thể thịnh mãi không tàn, nhưng sự tồn tại của bậc bề trên là ánh sáng cuối cùng của gia tộc, bất kỳ ai, bất kỳ gia tộc nào cũng không phải ngoại lệ.



Vương Thước vừa ấm ức vừa tức giận, nhưng chồng đã nói rồi, bà ta cũng không dám không nghe, hơn nữa bà ta cũng sợ đến mức tim nhảy lên cổ họng rồi.



"Phương pháp châm cứu này..."



Trần Diên có hơi không hiểu, cô ấy không ngờ Tần Lâm lại có thể dùng được nhiều phương pháp châm cứu như vậy, hơn nữa cây kim bạc này dài tận một mét, vậy mà cũng có thể đem theo người à?



"Có dài có ngắn, ha ha ha, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy phương pháp châm cứu này của cậu, thú vị đấy, chỉ mong cậu sẽ không khiến cho ông Tiết thất vọng".



Lời của Tôn Vô Kỵ rõ ràng đang giễu cợt Tần Lâm, đối với ông ta mà nói, Tần Lâm chẳng là cái thá gì, anh trẻ như vậy, sao có thể cứu người từ cõi chết? Nếu mà làm được thì y thuật mấy chục năm của bản thân đúng là học từ chó rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK