Tần Lâm sững sờ, sau đó cau mày lại, lấy điện thoại ra lướt Zalo.
Dạo gần đây thực sự anh không để tâm đến chuyện này, Tô Văn Kỳ lại xảy ra chuyện rồi sao?
Anh mở Facebook, không thấy tin hot ở trang đầu, như thể không xảy ra chuyện gì lớn vậy.
“Chương trình ngừng phát sóng ư? Sao không tìm thấy?”
Lâm Nguyệt Dao Lắc đầu: “Dừng phát sóng rồi, đổi thành chương trình khác, hơn nữa cũng không có bất kỳ thông báo gì, cứ vậy mà dừng, thông tin trên Facebook cũng bị phong tỏa, tạm thời không ai biết rốt cuộc có chuyện gì”.
Tần Lâm cau mày, cả trên Facebook cũng không tìm thấy sao? Phong tỏa tin tức? Xem ra thực sự xảy ra chuyện rồi.
Nếu là tin tức bình thường mọi người chắc chắn đều có thể biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng lần này tin tức bị phong tỏa, có thể là đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Tần Lâm vội gọi cho Tô Văn Kỳ, điện thoại đổ chuông nhưng không ai bắt máy, anh gọi lại một lần nữa liền tắt máy.
Tần Lâm cau mày lại, anh đợi một lát.
Tầm năm sáu phút sau, Tô Văn Kỳ gọi lại.
“Tôi đang bị cách ly, phải vào nhà vệ sinh gọi điện cho anh”.
Tần Lâm sững sờ: “Sao thế, cách ly ư?”
“Ừm, trong tổ sản xuất chương trình có mấy nữ minh tinh bị bệnh truyền nhiễm, bây giờ tất cả chúng tôi đều phải cách ly quan sát.
Tần Lâm cau mày lại: “Bệnh gì? Tôi đi xem xem”.
Những chuyện khác thì Tần Lâm không giúp được, nhưng anh là chuyên gia về lĩnh vực chữa bệnh, đặc biệt là nếu như Tô Văn Kỳ bị nhiễm thì cũng khá rắc rối.
Tô Văn Kỳ nói: “Được. Vậy anh tới đi, cụ thể là bệnh gì vẫn chưa chẩn đoán ra được, chắc là bệnh về da, rất nhiều nữ minh tinh nổi đốm đỏ trên mặt".
Tần Lâm gật đầu: “Được, lát nữa tôi sẽ đến”.
Loại bệnh có thể truyền nhiễm phải đích thân đến chẩn đoán mới được.
Tần Lâm nhanh chóng đến hậu trường của đài truyền hình, lúc này không vào được phòng trang điểm nữa rồi, có mấy người canh gác ở cửa, tất cả đều bị phong tỏa, mọi người bên trong đều bị cách ly.
Người ra vào đều là bác sĩ và y tá mặc áo blouse.
Tần Lâm đến cửa cũng không được vào, dù gì thì chuyện như này rất nguy hiểm, anh cũng không muốn gây phiền phức cho người khác, nhìn thấy xe đỗ trước cổng là của bệnh viện Trung tâm, anh bước vào, có một vị bác sĩ lập tức nhận ra.
“Tần đại sư! Sao cậu lại đến đây?”
Tần Lâm nói: “Bạn tôi ở đây, các người dẫn tôi vào trong được không?”
“Được không thành vấn đề, có Tần đại sư giúp đỡ chắc chắn sẽ không có chuyện gì!”
Vị bác sĩ đó lập tức tìm đồ bảo hộ, khẩu trang cho Tần Lâm, mặc dù anh không cần, nhưng để những người khác an tâm, anh vẫn đeo vào.
Sau khi đeo thẻ công tác anh liền vào thẳng phòng trang điểm.
Lúc này phòng trang điểm bị ngăn cách thành những gian nhỏ khác nhau, mỗi nhân viên và nữ minh tinh đều ngồi riêng ở một gian, ngoài nhân viên y tế ra thì không được tiếp xúc với những người khác.
Tần Lâm và Tô Văn Kỳ liên lạc với nhau, sau đó anh tìm được gian của cô ấy.
Vào bên trong, Tô Văn Kỳ nhìn thấy Tần Lâm mặc đồ che kín, cô lập tức trở nên lo lắng.
“Lão Tần, tôi sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Tần Lâm cười, cởi gang tay và khẩu trang.
“Có chuyện gì hay không thì phải bắt mạch trước đã”.
Tần Lâm bắt đầu bắt mạch, kéo cổ tay của Tô Văn Kỳ ra, vừa bắt mạch vừa quan sát da của cô.
Thấy Tô Văn Kỳ có chút hoảng sợ.
“Này, da tôi không sao chứ?”
Tần Lâm cười: “Không sao, nhẵn mịn hồng hào có chút sáng bóng”.
Tô Văn Kỳ sững sờ, lập tức bực dọc trợn mắt nhìn Tần Lâm: “Đã lúc nào rồi anh còn đùa với tôi hả!”
Tô Văn Kỳ đang lo lắng chết đi được, nhưng câu nói đùa của Tần Lâm đã khiến cô thoải mái hơn chút.
Sau khi bắt mạch xong, Tần Lâm buông tay ra rồi nói.
“Không sao, cô không bị nhiễm bệnh, có ai bị nhiễm rồi, để tôi xem nào”.
Tô Văn Kỳ nói: “Có một người bạn tốt của tôi bị cách ly, cô ấy là Đoàn Phi, chắc anh biết đúng không?”
Tần Lâm gật đầu: “Từng nghe nói đến”.
Đoàn Phi, chị đại trong giới điện ảnh, từng giành giải Ảnh Hậu năm lần, mặc dù không lớn tuổi lắm nhưng rất có vị thế trong giới.
Thậm chí cô ấy và Tô Văn Kỳ kết bạn với nhau, có người sẽ cho rằng là Tô Văn Kỳ với cao.
Nhận được lời mời của Đoàn Phi nên Tô Văn Kỳ mới đến làm khách mời một tập cho chương trình lần này, nếu không với tính cách của Văn Kỳ, cô ấy sẽ không tham gia những chương trình kiểu này.
Tần Lâm gật đầu: “Được, để tôi qua đó xem sao”.
Theo lời chỉ dẫn của Tô Văn Kỳ, Tần Lâm đến một phòng trang điểm cách đó không xa, đẩy cửa vào trong, thấy hai người phụ nữ ngồi trong đó.
Tần Lâm bước vào, một cô gái trẻ đứng phắt dậy: “Bác sĩ sao? Đưa thẻ công tác đây cho tôi xem”.
Tầm Lâm tiện tay lấy bừa một tấm thẻ công tác, bởi vì chỉ là tạm thời nên bên trên không có ảnh, họ tên cũng như chức vụ.
Cô gái lập tức cau mày lại: “Anh là ai? Nhân viên tạm thời? Anh có thể nhìn chị Đoàn sao? Ít nhất cũng phải gọi bác sĩ trưởng khoa đến đây!”
Tần Lâm nói: “Tý nữa sẽ có bác sĩ trưởng khoa đến, tôi khám trước cho cô ấy”.
Đoàn Phi nằm trên giường, không quay đầu lại, cô ấy khẽ nói.
“Đừng làm khó người ta, đều là bác sĩ, bảo cậu ấy đến xem bệnh đi”.
Nói xong cô trợ lý mới nhường đường, có chút không cam tâm trừng mắt nhìn Tần Lâm, khẽ nói.
“Xem bệnh đàng hoàng vào, đừng có mà hành động linh tinh, ra ngoài ăn nói vớ vẩn, nghe rõ chưa?”
Tần Lâm gật đầu, anh cũng chẳng nói gì, đám người nổi tiếng mắc bệnh ngôi sao cũng là điều bình thường, anh chỉ muốn biết rốt cuộc là bệnh gì mà thôi.
Anh đến phía trước mặt Đoàn Phi, quan sát ở khoảng cách gần, đầu tiên anh thấy cô ấy trẻ hơn so với trong tưởng tượng của anh.
Dù sao cũng là Ảnh Hậu, nổi tiếng sớm, chắc là tầm ba lăm, ba mươi sáu tuổi, nhưng không ngờ cô ấy lại chăm sóc tốt nhất như thế, nhìn như hai lăm hai sáu tuổi vậy.
Đoàn Phi xinh đẹp ngời ngời, năm đó nổi tiếng nhờ vai diễn Hoa Mộc Lan, từ đó trở đi luôn theo phong cách nữ cường, chị đại.
Hôm nay được gặp đúng là danh bất hư truyền.
Có điều Đoàn Phi cứ nghiêng mặt qua một bên, không chịu quay sang.
Tần Lâm nói: “Tôi là bác sĩ, tôi cần xem chỗ bị thương”.
Đoàn Phi do dự một lát rồi quay đầu lại, một bên mặt nổi vài đốm đỏ, giống như bị nhện bò qua vậy, trông hơi ghê.
Đoàn Phi nói: “Ngoài mặt ra trên người cũng có”.
Tần Lâm cau mày lại: “Được, tạm thời chưa nhìn ra được gì, để tôi bắt mạch xem sao”.
Đoàn Phi sững sờ, trước đây toàn là bác sĩ Tây y đến khám bệnh cho cô, không ngờ rằng lần này lại là bác sĩ Đông y.
Có điều Đông y hay Tây y cũng vậy thôi, không thể nào khám ra được bệnh của bọn họ, ngay cả bác sĩ Tây y cũng bó tay, bắt mạch thì có tác dụng gì chứ.
Tầm vài phút sau, Tần Lâm cau mày lại, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Loại bệnh này khá hiếm gặp, có điều không phải quá khó”.
Đoàn Phi sững sờ: “Cậu biết là bệnh gì sao?”
Trước đó có mấy chuyên gia Tây y đến kiểm tra, nhưng không khám ra được bệnh gì, vì thế vẫn không dám chẩn đoán kê thuốc, một người trẻ tuổi như Tần Lâm bắt mạch một tý là biết bệnh gì sao?
Tần Lâm gật đầu: “Đây là loại bệnh thấp khớp, tên là......”
Tần Lâm chưa nói xong, đột nhiên cửa bị đẩy ra, một bác sĩ Đông y mặc áo blouse đeo kính bước vào.
Nhìn thấy Tần Lâm ở đây, ông ta lập tức cau mày lại.
“Cậu ở đây làm gì, ai bảo cậu đến, đây là phòng trang điểm của cô Đoàn Phi, là nơi cậu được đến sao?”
Đoàn Phi sững sờ, cô nói.
“Chủ nhiệm Điền, đây không phải bác sĩ của bệnh viện các ông sao?”
Chủ nhiệm Điền liếc nhìn Tần Lâm, mặc dù đeo khẩu trang không nhận ra là ai, nhưng thấy anh không đeo thẻ cài ngực, trên thẻ công tác cũng không có tên, rõ ràng là giả mạo!
- ----------------------