“Tần Lâm có thể đuổi được đám sói kia đi sao?"
"Không biết nữa... chúng ta sẽ không chết ở đây và bị sói ăn mất chứ!"
"Ngậm cái miệng quạ đen của cậu lại, tớ không muốn chết ở đây".
"Cậu nghĩ tớ muốn chết à, đồ đáng chết".
"Học trưởng lên đi, giúp anh họ Nguyệt Dao đi, như thế chúng ta còn có cơ hội sống tiếp, không thì chỉ còn có đường chết thôi".
Tất cả mọi người đều trông mong, chỉ có Tần Lâm mà đối mặt với mười bảy mười tám con sói thì chắc chẳng làm được gì cả.
Sức lực con người dù sao cũng có hạn, ai có thể bảo đảm được, Tần Lâm có thể đánh bại được nhiều sói như thế, thế thì chẳng phải muốn chết à? Nếu là người bình thường thì đã chạy lâu rồi, ai lại ở lại đây chứ?
"Nguyệt Dao, anh họ cậu lợi hại thế, cậu có biết không?"
"Tớ..."
Lâm Nguyệt Dao cũng sững sờ, cô ấy không biết Tần Lâm lại lợi hại như thế, nháy mắt đã đánh gục bốn con sói, nhưng muốn đối mặt với vòng vây của nhiều con sói như vậy, e rằng không đơn giản đến thế.
Kiến đông cắn chết voi, huống hồ đây không phải kiến, mà là sói hàng thật giá thật, con nào con nấy đều hung ác, ánh mắt ngang ngược, chỉ muốn giết người.
Tần Lâm đã đánh chết bốn con, càng khiến bọn nó điên máu và tấn công hung bạo hơn, đám dã thú máu lạnh này, lúc này càng nóng nảy hơn, nhe răng múa vuốt.
Trương Thiên Trạch lúc này đã hoàn mất đi phong thái ban đầu, ánh mắt đầy sự sợ hãi, anh ta chẳng khác gì người bình thường, không hề có bản lĩnh hay cốt khí, vậy nên hoàn toàn không dám ra tay, cho dù phải tỏ ra sợ sệt trước mặt mọi người thì anh ta cũng lựa chọn đứng đằng sau.
Xấu hổ! Thảm thương! Đáng giận!
Ai cũng khịt mũi coi thường, lúc nãy còn khoa môi múa mép, lúc này đã hoàn toàn biến thành một tên hèn nhát, ỉu xìu, rụt rè e sợ. Anh ta núp đằng sau tất cả mọi người, trong lòng sợ hãi vô cùng, dù mấy người này có nói gì thì anh ta cũng không quan tâm.
"Vừa nãy còn cho rằng anh ta là anh hùng đánh sói, bây giờ đã trở thành tên hèn nhát rồi".
"Đúng vậy, tớ cứ tưởng anh ta thế nào, hóa ra có vẻ như cũng chỉ là một tên hèn".
"Cậu đừng có nói người ta như vậy, cậu thì khác chắc, cũng đâu dám xông lên? Ai mà chẳng sợ chết!"
"Nhưng tớ đâu có chém gió đâu, chém gió xong không thực hiện được, loại người này đúng là mất não".
Cho dù mấy câu này rất khó nghe, nhưng Trương Thiên Trạch biết, bây giờ không có thứ gì quan trọng bằng mạng sống, anh ta không muốn chết ở đây, phơi thây nơi rừng rậm, bị dã thú ăn thịt, ngũ mã phân thây.
Mẹ nó chứ mặt mũi lúc này là cái gì, mẹ kiếp chém gió làm gì, ông đây không làm, mấy người làm gì được tôi?
Trương Thiên Trạch đã không còn đếm xỉa với cái bản mặt này rồi, thể diện so với tính mạng, hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Lâm Nguyệt Dao tim đập thình thình, lo lắng cho tình hình của anh họ, dù mình không thích Tần Lâm, nhưng lần này đã khiến cô ấy mất hết thể diện, nhưng giữa trận chiến với sói, thì cô ấy cũng không ngờ Tần Lâm lại mạnh như vậy, lại có thể đối đầu với bọn sói kia, hơn nữa có thể đánh bại được bốn con, ngầu quá đi mất.
Hình tượng chán đời lúc trước của Tần Lâm trong lòng Lâm Nguyệt Dao không còn nữa, không chỉ cô mà tất cả mọi người đều như vây. Tần Lâm lúc trước là một tên bụng dạ hẹp hòi, lôi thôi lếch thếch, khiến cho mọi người khinh miệt, nhưng trong thời khắc mấu chốt, Tần Lâm lại đứng ra, chiến đấu với sói, nhận được sự ủng hộ của tất cả mọi người, hình tượng anh hùng khiến cho ai cũng kính nể.
Chó sói xông đến, Tần Lâm tay không nghênh chiến, mười bảy con sói hung ác lúc này chen nhau xông lên, bởi vì bọn nó biết phải giải quyết Tần Lâm, nếu như mỗi con lên một thì chắc chắn không ổn, nếu muốn Tần Lâm trọng thương, nhất định phải liên hợp lại, xông lên mới có thể có thêm sức mạnh, giết chết kẻ nguy hiểm này.
Mắt Tần Lâm lạnh lẽo, lộ ra sát khí.
Đám này thông minh thật, chẳng kém cạnh gì con người, hơn nữa năng lực hợp tác của bầy sói vô cùng mạnh, một khi cùng xông lên thì sẽ vô cùng lợi hại, không thể chống đỡ.
Tần Lâm phi thân lao qua, tốc độ cực nhanh, cứ như lăng ba vi bộ, nháy mắt vượt qua sự công kích của đám sói, năm con sói vồ hụt, va vào nhau, Tần Lâm bay vọt qua, đánh một quyền vào ngực con sói, lục phủ ngũ tạng của nó đều bị Tần Lâm đánh nát, sức mạnh kinh khủng ấy khiến cho bất kỳ ai cũng không thể chống đỡ nổi, cho dù có là một con trâu đực cũng sẽ bị đánh chết.
Hơn nữa một quyền này của Tần Lâm có thể đánh chết trâu, tất cả mọi người đều không ngờ, anh có thể đánh lui ba con sói, tất cả đòn đánh đều trúng ngay giữa ngực, ngã lăn xuống đất, không dậy nổi, sức mạnh kinh khủng khiến Tần Lâm cảm thấy vô cùng hưng phấn, bởi vì ngay cả bản thân anh cũng không ngờ quyền này lại mạnh thế, lại kinh khủng đến thế.
Sức mạnh hội tụ cả người, sau khi đả thông kinh mạch, trong đan điền càng thêm dồi dào, khí lực trùng điệp không dứt, chuyển động trong Khí hải đan điền, cảm giác luyện khí hội tụ sức mạnh đó mới thực sự là người đắc đạo thực sự.
Bây giờ Tần Lâm cảm thấy sức mạnh cú đấm của mình tương đương với ít nhất hai ba nghìn cân, thậm chí nếu thực sự có thể đả thông được Kỳ kinh bát mạch thì ít nhất cũng có sức mạnh cả chục nghìn cân, ngay cả bản thân anh cũng không dám tưởng tượng.
Tần Lâm bây giờ vô cùng nhạy bén, còn có tốc độ cũng lên mấy tầng cao mới, vậy nên khi đối mặt với đám sói này cũng khá ung dung, thành thạo điêu luyện.
Một quyền đánh lui ba con, bọn nó lập tức mất đi sức chiến đấu, lúc này đám sói khác cũng nhanh chóng tiến lên, trông đông vô cùng, Tần Lâm híp mắt, không hề chớp mắt, song tốc độ của anh không hề chậm lại, hai tay tung quyền, hai chân ra đòn, tấn công cùng lúc!
Nắm đấm ác liệt của Tần Lâm liên tục đánh ra, tốc độ nhanh như gió bão, cảm giác phóng khoáng tự nhiên khiến Tần Lâm càng nhận được nhiều ánh mắt ngưỡng mộ.
"Mẹ kiếp! Trâu bò thế, chẳng cần vũ khí gì cả".
"Mẹ ơi, còn là người không vậy? Hung ác quá?"
"Khẻo còn mạnh hơn mấy bậc thầy võ thuật trên phim mà tôi xem!"
"Bình tĩnh bình tĩnh! Lúc này chúng ta được cứu rồi, ha ha ha ha!"
"Tôi dám cược, Tần Lâm sẽ thắng được bầy sói này".
"Tần Lâm! Tần Lâm! Tần Lâm!"
Lâm Nguyệt Dao sững sờ, không ngờ đám bạn đứng sau mình đều đang cổ vũ cho Tần Lâm, không ngừng họ hét, họ kính trọng bái phục anh từ tận đáy lòng, trong ánh mắt của họ đấy khát vọng sống, đầy hy vọng thắng.
Lâm Nguyệt Dao cũng kích động vô cùng, anh Tiểu Lâm, anh phải đem lại thể diện cho em đấy.
Lâm Nguyệt Dao nhìn Tần Lâm không ngừng lao vùn vụt, tốc độ kinh người, khiến bọn họ nhìn mà hoa cả mắt, thậm chí nhiều khi còn không đoán được, đâu mới là Tần Lâm, tàn ảnh liên miên, đám ác lang ngã xuống, liên tiếp từng con một...