Trần Bộ Sinh sững sờ, cười nói: "Ha ha, bọn họ không phải người quan trọng gì, chúng ta đi ăn là được".
Sở Siêu sững sờ, lập tức nở nụ cười.
Trần Bộ Sinh này mặc dù tuổi tác không lớn, có điều cũng là con cáo già, trong tay có tài nguyên lớn đến vậy, nhất định không muốn nói cho người khác.
Chủ tịch Tần là người lợi hại, ông ta thế mà lại muốn giấu giếm quý nhân!
Có điều người ta cứ muốn giấu, Sở Siêu cũng hết cách, chỉ có thể để về sau có cơ hội thì lại làm quen.
Tần Lâm nghe thấy vậy, bất đắc dĩ lắc đầu, thất vọng vô cùng với nhà họ Tần.
"Trần Diên, anh muốn đi".
Anh sao có thể bị nhà họ Trần giam lỏng ở đây, Trần Bộ Sinh là cái thá gì mà có tư cách ra lệnh cho anh.
Sắc mặt Trần Diên có hơi khó coi, cô áy náy nói với Tần Lâm.
"Anh Tần, thật xin lỗi, đều tại em..."
Tần Lâm cười, xoa đầu cô ấy.
"Có gì mà phải xin lỗi chứ, đâu thể trách em, được rồi, anh chuẩn bị về đây".
Trần Bộ Sinh nhíu mày, lạnh lùng hừ một tiếng.
"Muốn đi thì mau đi, cậu đi rồi nhà họ Trần chúng tôi vừa hay sạch sẽ, hừ!"
Trần Bộ Sinh chỉ muốn Tần Lâm cút nhanh, chỉ muốn anh mau chóng cắt đứt quan hệ với Trần Diên, như vậy thì mới có thể liên hôn được với nhà họ Sở.
Trần Bộ Sinh nói xong câu này, Sở Siêu cảm thấy có gì không đúng.
Như... như này thì vô lễ quá? Lúc trước cho dù có là diễn kịch thì cũng không nên có thái độ thế này.
Cho dù có muốn giấu giếm, không để người khác biết thân phận của Tần Lâm, nhưng ít nhất cũng nên tôn trọng anh chứ.
Tuy nhiên nhìn dáng vẻ của Trần Bộ Sinh, cộng thêm giọng điệu của ông ta, chẳng có chút gì tôn trọng cả.
Người ta là chủ tịch của tổng công ty của tập đoàn Hiên Viên, trong tay có cả chục tỷ, đuổi người ta đi sao? Lời lẽ gì thế này?
Sắc mặt Sở Siêu đầy hoài nghi, ông ta hỏi.
"Cậu Trần, chẳng nhẽ cậu không biết thân phận của cậu Tần sao?"
Trần Bộ Sinh sững sờ, mặt đầy hoài nghi.
"Thân phận của cậu ta? Cậu ta thì có thân phận gì chứ? Cậu là chỉ là bác sĩ, sao vậy, anh Sở muốn khám bệnh à?"
Sở Siêu cạn lời, không ngờ Trần Bộ Sinh lại ngu si đần độn đến vậy, trong nhà có một chủ tịch gia tài bạc tỷ mà không biết!
"Trần Bộ Sinh à, Trần Bộ Sinh à, anh không biết nên nói gì với cậu bây giờ.... Cậu Tần... là quý nhân của nhà mấy người đó!"
Nói xong, Sở Siêu không giả vờ nữa, vội vàng đến trước mặt Tần Lâm, khúm na khúm núm nói.
"Chủ tịch Tần, lúc trước nhà họ Sở chúng tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, đã mạo phạm cậu rồi, thực sự xin lỗi, bây giờ chúng tôi vô cùng hối hận nhưng không biết có còn kịp không, mong cậu giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng tôi một lần!"
Thái độ của Sở Siêu vô cùng thành khẩn, suýt nữa quỳ xuống trước mặt Tần Lâm.
Sở Dương Cương đứng bên cũng khép nép, mặt mũi đương nhiên quan trọng nhưng kinh tế của gia tộc hiển hiện vẫn quan trọng nhất, bây giờ Tần Lâm đã cắt đứt toàn bộ quan hệ kinh doanh của bọn họ, bọn họ không dám bất kính.
Tần Lâm lạnh lùng nói: "Thấy thái độ của mấy người cũng thành khẩn, lần này coi như bỏ qua, hi vọng mấy người tự thu xếp ổn thỏa, không làm khó Trần Diên nữa".
"Cậu yên tâm, cậu yên tâm! Sau này cô Trần sẽ là khách quý của nhà họ Sở chúng tôi, chúng tôi không dám có bất kỳ hành vi nào không đúng mực với cô ấy", Sở Siêu như được tha tội chết, vội vàng kích động nói.
Trần Bộ Sinh đứng bên cạnh nhìn thấy vậy mà sững sờ.
"Anh Sở, anh làm gì vậy, cậu ta chẳng qua chỉ là một bác sĩ mà thôi, chưa qua lại với Trần Diên được bao lâu, anh yên tâm, có em ở đây, bọn họ sẽ không bao giờ có cơ hội đến với nhau! Trần Diên sớm muộn gì cũng là con dâu nhà họ Sở”.
Sắc mặt Sở Siêu thay đổi, chỉ vào Trần Bộ Sinh mà nói.
"Tên họ Trần kia, mẹ kiếp, cậu muốn chết thì tự đi mà chết, đừng kéo tôi theo, còn về cô Trần Diên, chúng tôi không dám trèo cao, chủ tịch Tần là khách quý của chúng tôi, cậu còn nói vớ vẩn nữa thì đừng trách tôi không khách khí!"
Sắc mặt Sở Siêu vô cùng tức giận, chỉ vào Trần Bộ Sinh mà mắng một trận, tên này ngu thế, đến giờ mà vẫn nghĩ Tần Lâm là bác sĩ bình thường.
Nếu như anh là bác sĩ bình thường thì nhà họ Trần các người có thể lấy được hạng mục đó chắc! Mấy người chỉ là mấy tên khốn, chẳng nhẽ nhà họ Sở phải tự đến hạ mình xin lỗi làm hòa với các người chắc?
Đúng là mất não!
Trần Bộ Sinh nhíu mày, vẫn không thể hiểu nổi, ấn tượng đầu tiên của ông ta với Tần Lâm là anh mặc dù không phải là tên nghèo rách nhưng cũng chẳng phải người thành công.
Có thể là vì Tần Lâm không ra vẻ, tạo cảm giác khiêm tốn hiền hòa cho người khác nên khiến Trần Bộ Sinh sinh ra ấn tượng sai lầm, một khi đã sinh ra ấn tượng sai thì rất khó bỏ nó đi.
Vậy nên cho dù tình hình vậy giờ rất rõ ràng, Trần Bộ Sinh vẫn cảm giác Tần Lâm chẳng phải người có quyền gì.
"Anh Sở, anh nhầm rồi, cậu ta là chủ tịch gì chứ, chắc anh nhầm rồi ấy!"
Nói xong, Trần Bộ Sinh quay đầu trừng mắt nhìn Tần Lâm, giọng điệu nghiêm khắc nói.
"Tên họ Tần! Rốt cuộc cậu lừa người thế nào thì mau khai thật ra, bằng không đừng trách tôi không khách khí với cậu!"
Trần Bộ Sinh vừa dứt lời, bên ngoài có tiếng còi xe và tiếng nổ máy đùng đùng truyền đến.
Mấy chiếc siêu xe đỗ ở cửa, khiến cửa nhà họ Trần chật kín.
Sắc mặt Trần Bộ Sinh thay đổi, vội vàng chạy ra, không biết là nhân vật lớn nào.
Ra đến cửa, mấy người đi xuống từ chiếc Toyota Alphard, đi đầu bất ngờ là tổng giám đốc của chi nhánh tập đoàn Hiên Viên, Khưu Đại Xuân.
Trần Bộ Sinh từng gặp Khưu Đại Xuân ở buổi lễ khai trương, vừa nhìn thấy tổng giám đốc Khưu đích thân đến liền kích động vô cùng.
"Tổng giám đốc Khưu! Sao ông lại đích thân ghé thăm vậy, nhà họ Trần chúng tôi hãnh diện quá!"
Trần Bộ Sinh duỗi tay ra, cúi người, chạy đến bắt tay với người ta, dáng vẻ khom lưng cúi đầu trông chẳng khác gì thái giám.
Tuy nhiên Khưu Đại Xuân chẳng thèm nhìn ông ta, mà trực tiếp lách qua vai ông ta.
Trần Bộ Sinh vẫn còn duỗi tay ra, lúng túng đứng đó, sắc mặt hơi khó coi.
Khưu Đại Xuân coi thường ông ta, đi thẳng đến bên cạnh Tần Lâm, cung kính cúi đầu.
"Chào chủ tịch Tần".
Toàn bộ sân vườn của nhà họ Trần lập tức yên lặng như tờ.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, mặt mày kinh ngạc.
Bao gồm cả Trần Diên đứng bên cạnh cũng kinh ngạc đến mức mắt chữ A mồm chữ O.
Chủ tịch Tần?
Khưu Đại Xuân không phải là tổng giám đốc Khưu sao?
Là người đứng đầu chi nhánh, là lãnh đạo cao cấp nhất của công ty.
Ông ấy gọi Tần Lâm là chủ tịch Tần? Chẳng nhẽ chức của Tần Lâm còn cao hơn ông ấy sao?
Chức còn cao hơn tổng giám đốc chi nhánh chẳng nhẽ là chủ tịch của tổng công ty sao?
Chẳng nhẽ Tần Lâm là chủ tịch của tổng công ty tập đoàn Hiên Viên sao?
Sở Siêu nhìn thấy cảnh này, trong lòng thở phào nhẽ nhõm, có vẻ như ông ta đoán đúng rồi.
Tần Lâm này thực sự là một người có thế lực.
Trẻ như vậy mà đã có gia tài tiền tỷ như thế, thực sự lợi hại quá.
May mà ông ta phản ứng nhanh, xin lỗi chủ tịch Tần ngay và nhận được sự tha thứ, nếu không nhà họ Sở chết chắc!
"Chủ tịch Tần, hai cô gái này hôm nay đến công ty tìm cậu, tôi đem theo bọn họ đến đây... Không biết có hơi mạo muội không?"
"Ừm, là ai?"
Lời vừa dứt, có hai cô gái đi vào từ cổng.
Một người rực rỡ như ánh mặt trời, một người xinh đẹp động lòng người.
Nhìn thấy hai người này, Tần Lâm cười gượng một tiếng.
Hóa ra là Lôi Hồng và Hải Dao Dao.
"Cậu Tần, nghe nói anh chuẩn bị rời đi, chúng tôi đã chuẩn bị xong bữa cơm để tiễn anh".
Hải Dao Dao tươi cười nói.
Lần này là vì Hải Dao Dao muốn kéo gần quan hệ với Tần Lâm, khó khăn lắm mới có cơ hội tiếp đãi Tần Lâm, không thể bỏ qua được.
Tần Lâm cạn lời, lý do gì thế này.
Tỉnh lỵ cách Đông Hải có hai ba tiếng đi xe, như vậy mà cũng được gọi là tiễn là? Đây chẳng phải là bất cứ lúc nào đều có thể đến sao?
Anh cũng nhận ra, Hải Dao Dao cố ý tìm lý do để ăn một bữa cơm với Tần Lâm, Tần Lâm cũng ngại từ chối, gật đầu, coi như đồng ý.
Lúc này người nhà họ Trần đều đần mặt ra.