"Dù sao chúng ta cũng có duyên, tôi chữa cho cô, nếu không cô lại bảo tôi không biết tốt xấu. Ha ha ha".
Mặt Lăng Dật Nhiên đầy vẻ bất lực.
"Không biết lớn nhỏ, tôi là tiểu sư thúc của anh đấy".
"Sư phụ của tôi cũng bó tay chịu trói, hy vọng anh không khiến tôi thất vọng, nếu không anh không xong với tôi đâu".
Tần Lâm dần quay lại vẻ chững chạc.
"Lời này cứ như là tôi là thần y chữa được bách bệnh ấy nhỉ, mặc dù không thể nói cứ châm cứu là chữa được bách bệnh, nhưng tôi vẫn khá tự tin về tài châm cứu của mình".
"Đến đây, nằm xuống đi tiểu sư thúc, cởi áo ngoài và quần ngoài của cô ra đi, nếu không tôi không châm cứu được".
Lúc này Lăng Dật Nhiên hơi chần chừ, ánh mắt phức tạp, cô chưa từng tiếp xúc với người khác giới, bây giờ lại phải cởi áo ngoài với quần ngoài ra, thế thì mất mặt quá.
"Tên này không có mưu đồ gì với mình chứ?"
Lăng Dật Nhiên thầm nghĩ, có điều cô liền bỏ ngay suy nghĩ ấy của mình, nếu như anh thật sự có mưu đồ bất chính với cô thì anh ra tay lâu rồi, tội gì phải chờ đến bây giờ chứ?
Hơn nữa trong cảnh tuyệt vọng, anh vốn có thể rời đi nhưng hết lần này đến lần khác mạo hiểm sinh mệnh ở lại với cô, thay cô chống đỡ tất cả, đây chắc là tình nghĩa nhỉ, là lời cam kết của một người đàn ông.
Lúc này Lăng Dật Nhiên có thể khẳng định, mình hoàn toàn lấy lòng dạ tiểu nhân đo bụng quân tử, Tần Lâm muốn làm gì với cô thì cũng chẳng cần phải chờ đến bây giờ, cần gì phải cực khổ vậy chứ?
Bây giờ đang ở địa bàn của cô mà, nếu như Tần Lâm thực sự làm gì cô thì anh sẽ không thoát khỏi đây, sư phụ còn ở đây, chắc anh không làm chuyện gì trái với luân lý đâu.
Tần Lâm nói.
"Nghĩ gì vậy? Tôi đâu có bảo cô cởi tất đâu, cô có thể để lại đồ lót, nhưng áo ngoài thì phải cởi, cần phải châm cứu vào cột sống, bả vai, mông và đầu gối nữa, cô chuẩn bị đi".
"Tôi biết rồi".
Lăng Dật Nhiên cắn môi nói, mặc dù bây giờ cô không cần hoài nghi, Tần Lâm nhất định đang nói thật, nhưng cô dù sao cũng là con gái, vẫn khó bỏ qua được.
Lương y như từ mẫu, Tần Lâm sẽ không làm mấy chuyện người khác khó lòng tưởng tượng đâu nhỉ.
Lăng Dật Nhiên cởi áo ngoài chỉ còn lại nội y bên trong, hơn nửa da thịt lộ ra, khiến Tần Lâm không khỏi nuốt nước bọt, làn da trắng như tuyết, mềm mại đàn hồi, hơn nữa ở nơi núi băng cao nguyên này mà vẫn giữ được làn da đẹp như vậy.
Đây chắc là vẻ đẹp trời sinh nhỉ, anh không dám nhìn, chỉ có thể cẩn thận, chuẩn bị châm cứu.
Lăng Dật Nhiên siết chặt nắm đấm, mặt đỏ bừng, nhưng lúc này cô đang nằm sấp, vậy nên Tần Lâm không nhìn thấy gương mặt của cô đang đỏ bừng lên như quả táo chín, thậm chí cô còn sắp khóc đến nơi.
"Tôi chuẩn bị bắt đầu đây".
Tần Lâm nói, nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể mềm mại của Lăng Dật Nhiên, bởi vì anh muốn tìm chính xác huyệt vị, cả người cô run lên, khi ngón tay anh chạm vào người cô, lòng cô cũng mềm nhũn ra, tên này không cố ý chứ?
Tần Lâm nắm lấy chiếc chân nõn nà của Lăng Dật Nhiên, anh cầm kim bạc trong tay, liên tục đâm xuống, lúc này cô cũng dần bình tĩnh lại.
Lăng Dật Nhiên không ngờ Tần Lâm lại có bản lĩnh này, đây là lần đầu cô được nghe tới thuật châm cứu như này, cho dù là sư phụ của cô chắc cũng không có năng lực này, sư phụ giỏi nhất mảng luyện đan chế thuốc, nhưng lại không giỏi châm cứu.
Có điều bây giờ Lăng Dật Nhiên lại có thể xem thử xem phương pháp của Tần Lâm như thế nào, biết đâu có thể chữa được bệnh cho sư phụ.