Vũ Đại Kim nhanh chóng cầm thực đơn lên đưa cho mọi người để chữa cháy.
“Ha ha, mọi người chọn món trước đi, đồ Singapore cũng có nhiều món đặc sắc lắm, hôm nay tôi mời, mọi người đứng khách sáo”.
Vũ Đại Kim lấy mấy tờ thực đơn đưa cho mọi người, lấp liếm qua chủ đề này.
Ngay khi mọi người mở thực đơn ra thì lập tức hơi bối rối.
“Đây là tiếng Mã Lai à?”
Singapore dùng rất nhiều ngôn ngữ như tiếng Hán, tiếng Anh, tiếng Mã Lai.
Để làm nổi bật nét đặc trưng, nhà hàng này chỉ sử dụng thực đơn bằng tiếng Mã Lai.
Nếu là tiếng Anh bọn họ còn hiểu một chút, còn tiếng Mã Lai thì thật sự mù tịt.
“Mà giá cả cũng không rẻ chút nào! Hơn một nghìn một món đó!”
Mọi người nhìn vào, quả nhiên giá của các món trang đầu tiên toàn hơn một nghìn, nhà hàng ba sao Michelin cũng không đắt như thế.
Vũ Đại Kim nói: “Nhà hàng này quy định thế đó, hơn một nghìn một món thì chắc là món chính rồi”.
Tần Lâm bất lực lắc đầu: “Thôi, chúng ta lật trang sau đi, đừng gọi món trang này nữa”.
Lời của Tần Lâm khiến Vũ Đại Kim hết sức khó chịu.
“Ý anh là gì, khinh thường tôi à? Anh nghĩ tôi không mời nổi mọi người à?”
“Ở trang đầu đều là những món đặc sắc của cửa hàng, hiếm khi mới có dịp mời mọi người một bữa, chẳng lẽ lại không ăn nổi mấy món đặc sản à! Gọi đi, gọi thêm mấy món vào!”
Thấy Vũ Đại Kim nói năng hống hách như vậy, Tần Lâm cũng hết cách, chỉ có thể làm thinh ngồi cạnh.
Mọi người nghe thấy Vũ Đại Kim hào phóng như vậy thì bắt đầu gọi món.
“Món này một nghìn tám đắt quá đi, chúng ta gọi mấy món rẻ rẻ thôi, gọi mấy món một nghìn sáu này đi”.
“Được, cũng đừng gọi nhiều quá, nếm thử là được rồi”.
Vũ Đại Kim cũng không cảm thấy đau lòng, tiêu vài chục nghìn mời mọi người ăn bữa cơm cũng chẳng vấn đề gì.
“Cứ gọi đi, không sao, không cần băn khoăn về chuyện tiền nong”.
Vũ Đại Kim ra vẻ đại gia giàu có nói.
Trần Khả Nhi cảm thấy có vấn đề liền nói nhỏ với Tần Lâm.
“Anh rể, anh biết tiếng Mã Lai à?”
Tần Lâm gật đầu: “Hiểu sơ sơ”.
Khi cùng sư phụ đi khắp mọi miền, cái gì Tần Lâm cũng đã trải qua rồi, mặc dù anh không thành thạo ngôn ngữ này lắm, nhưng gọi món và giao tiếp bình thường thì không thành vấn đề.
Trần Khả Nhi hơi ngạc nhiên, không ngờ anh rể còn biết cả tiếng Mã Lai, đúng là toàn năng mà.
“Trang đầu là món gì vậy?”
Tần Lâm cười nói: “Trang đầu không phải món ăn mà là rượu, con số một nghìn đằng sau cũng không phải là giá mà là năm, giá của loại rượu này được định theo thời gian, giá mỗi năm sẽ khác nhau, vì vậy không viết giá lên thực đơn”.
Vẻ mặt của Trần Khả Nhi đột nhiên trở nên rất phấn khích cùng thích thú.
Chuyện này buồn cười quá đi mất, vừa rồi Vũ Đại Kim còn ra vẻ giàu có nói gọi tùy thích...
Rượu sản xuất từ những năm một chín chín mươi chắc chắn là giá khá chát, ít cũng phải mấy chục nghìn tệ!
Hơn nữa vừa rồi mấy người bạn kia nghĩ đây là giá nên muốn đặt cái rẻ nhất là một nghìn sáu trăm tệ, cũng chỉ là rượu năm một nghìn sáu trăm, giá chắc chắn sẽ càng đắt hơn.
Khéo lên tận mấy trăm nghìn đó!
Một chai rượu mấy trăm nghìn, vừa rồi gọi bốn chai vậy thì riêng tiền rượu đã lên đến một triệu rồi!
Mặc dù điều kiện kinh tế của Vũ Đại Kim rất tốt, nhưng cũng chỉ là công nhân viên chức lương mỗi năm khoảng bốn trăm năm trăm nghìn tệ, cho dù gia đình khá giả cũng không thể chi số tiền lớn như vậy!
Có trò hay để xem rồi.
Trần Khả Nhi không phải là người tốt lành gì, cho dù biết Vũ Đại Kim đã gọi loại rượu đắt đỏ, cô ấy cũng không thèm nhắc nhở mà để cho anh ta tiếp tục ra vẻ, sau đó nhìn kết cục của anh ta.
Trần Khả Nhi cũng giả bộ cầm thực đơn lên hỏi.
“Vũ Đại Kim, tôi gọi mấy món được chứ?”
Hai mắt Vũ Đại Kim sáng lên: “Tất nhiên là được”.
Nếu là người khác gọi món, anh ta vẫn hơi cảm thấy đau lòng, hơn một nghìn một món cơ mà, gia đình bình thường chắc chắn không thể chi trả nổi, nhưng Trần Khả Nhi gọi thì anh ta không hề đau lòng chút nào, vì anh ta đang thích Trần Khả Nhi muốn theo đuổi cô.
Muốn tán gái thì phải tốn chút tiền.
Trần Khả Nhi cũng không khách sáo, đặt luôn mấy chai rượu năm một chín bốn ba, sau đó lật sang trang sau đưa cho Tần Lâm xem.
“Anh cũng gọi mấy món đi”.
Trần Khả Nhi không biết tiếng Mã Lai, chỉ biết có mình Tần Lâm biết nên phải đưa cho anh gọi, nếu không sẽ toàn rượu là rượu mà không có món ăn nào.
Tần Lâm gật đầu, tiện tay đánh dấu vài món trên thực đơn.
Vũ Đại Kim lạnh lùng hừ một tiếng: “Cho anh ta xem thì có ích gì chứ, cứ như kiểu anh ta hiểu tiếng vậy, ha ha”.
Trần Khả Nhi cười nhạt không nói gì, thần nghĩ, phí lời, anh rể tôi không tiểu, chẳng lẽ anh hiểu chắc?”
Tần Lâm gọi mấy món khá đặc sắc, sau đó truyền thực đơn đi.
Vũ Đại Kim nhận lấy thực đơn không đưa cho người khác nữa, dù sao cũng đã tốn không ít tiền rồi, nếu đám bạn này mắt mù gọi thêm không khéo sẽ vượt quá kinh phí, một bữa khoảng mười nghìn anh ta có thể chấp nhận được, nhưng quá mười nghìn thì không.
Sau khi đưa thực đơn, mọi người đều chìm vào im lặng lúng túng.
Nhóm phượt bọn họ tụ họp vốn dĩ có rất nhiều chủ đề, nhưng vừa rồi Vũ Đại Kim bị người ta vặn lại mấy lần liên tiếp, khiến mọi người không còn hứng thú nói về chuyện đó nữa.
Mọi người nhìn nhau không biết nói gì.
Như câu nói: “Chỉ cần bạn không thấy xấu hổ thì kẻ xấu hổ là người khác”.
Lúc này Trần Khả Nhi không thấy xấu hổ chút nào, càng nhìn bộ dạng ra vẻ của Vũ Đại Kim càng thấy thú vị, rất muốn nhìn sắc mặt của đám người này lúc thanh toán.
Rất nhanh, nhân viên phục vụ đã đẩy xe đồ ăn vào.
Lần này Vũ Đại Kim đã khôn lên rồi, không còn đưa tiền boa nữa, chỉ yên lặng chờ người ta phục vụ.
Sau khi đặt mấy món ăn lên, nhân viên phục vụ lấy ra khá nhiều chai rượu, chai đầu tiên là chai màu xanh, rượu năm một sáu chín tư.
“Thưa anh, khui ra ạ?”
Mặc dù nhân viên phục vụ nói tiếng Mã Lai, nhưng qua động tác và biểu cảm vẫn có thể đoán được ý của bọn họ, nghĩa là muốn khui rượu.
Vũ Đại Kim hào phóng noi: “Khui ra, khui hết ra!”
Nhân viên phục vụ hiểu ý, ra dấu ok, sau đó bắt đầu khui.
Chai đầu tiên mặc dù là rượu cao cấp nhưng cũng không đáng bao nhiêu tiền, chỉ mấy chục tệ thôi.
Khi chai thứ hai được lấy ra, Vũ Đại Kim liền hơi bối rối.
Đây là rượu whisky, nhãn mác trên đó đã bị hư hỏng nặng, trên vỏ chai cũng đã hơi ngả vàng, trông có vẻ cũ kĩ.
Bùm!
Nhân viên phục vụ nhanh chóng khui rượu và đặt lên bàn.
Tiếp đó là rượu vang Lafite sáu mốt năm.
Glenfiddich một trăm năm mươi năm!
Những chai rượu nổi tiếng lần lượt được đặt lên bàn, chưa đầy một phút đã được khui hết ra, xếp ngay ngắn, trông rất hoành tráng.
Vũ Đại Kim sửng sốt: “Đây là gì, ai gọi nhiều rượu vậy?”
Đám bạn lắc đầu, mặt mũi ai nấy đều ngơ ngác.
Cho dù không biết những loại rượu đắt tiền khác, nhưng Vũ Đại Kim có thể nhận ra Lafite.
Chai rượu Lafite 61 năm này có giá hàng trăm nghìn đó! Điều này thật điên rồ!