“Chẳng phải đã có nhiều người nói rồi sao, có người thì sinh sống, còn có người chỉ đang sinh tồn”.
“Chẳng phải lúc trước em là thiên kim tiểu thư sao, bây giờ có sa sút, cũng không nên túng thiếu như vậy chứ”.
Cao Phương vừa mở miệng liền so sánh Đường Mẫn với quá khứ, lúc trước Đường Mẫn vô cùng cao sang, là nhị tiểu thư của nhà họ Đường, có tiền có quyền, sống một cuộc sống hết sức giàu có.
Nhưng bây giờ chỉ có thể trở thành một người bình thường mà thôi, ngay cả nhà họ Đường cũng không chấp nhận bà ấy nữa, cả gia đình ba người lại sống trong một căn nhà nhỏ như vậy, cuộc sống thực sự rất bình thường.
Đường Mẫn trợn mắt, tức giận nói.
“Đúng vậy, đương nhiên không thể so sánh được với chị Ba, tụi em chỉ cần sống một cuộc sống như người bình thường là được rồi, xin giới thiệu một chút, đây là cháu ngoại của em, tên Tần Lâm”.
Tần Lâm lịch sự gọi một tiếng ‘dì Ba’, đây chính là kiềm chế, là sự có giáo dục.
Cao Phương sững ra một lúc: “Đây chẳng phải là thiếu gia nhà họ Tần sao? Các người còn liên lạc à, em Hai cũng lợi hại thật đấy, nếu như không vì gia đình bọn họ... à thôi bỏ đi”.
Người như Cao Phương cũng không thể nào hiểu được tình cảm người thân dành cho nhau, trong mắt bà ta chỉ thấy người có thể lợi dụng mới chính là người thân.
Nếu như Tần Lâm làm liên lụy đến Cao Phương, khiến bà ta bị đuổi khỏi nhà họ Đường, thì bà ta sẽ không thèm liên lạc với anh nữa.
Theo sau Cao Phương là hai người, một nam một nữ, cả hai đều còn khá trẻ, đến một lúc lâu nhưng bọn họ vẫn chưa hề lên tiếng, lúc này Cao Phương mới giới thiệu.
“Đây là Đình Đình, con dâu chị, Đình Đình, còn đây là dì Hai”.
Đình Đình nhìn sang Đường Mẫn, khẽ gật đầu: “Xin chào”.
Tất cả mọi người đều nhíu mày, cô Đình Đình này không lịch sự chút nào, đã nói đây là dì Hai rồi, nhưng cô ta vẫn chỉ nói ‘xin chào’ mà thôi.
Tuy không có gì nhưng lại cho người ta cảm giác thiếu tôn trọng.
Cao Phương cười nhạt: “Mọi người đừng xem là người ngoài, quy tắc của gia đình con dâu chị có hơi nghiêm, nếu không phải họ hàng thân thuộc thì sẽ không thể xưng hô vượt quá thân phận”.
Lâm Nguyệt Dao sững ra một lúc, có chút không kịp phản ứng.
“Tại sao?”
Cao Phương cười nói: “Con dâu nhà dì là con nhà giàu, nếu như có ai đó lấy thân phận người thân để đi làm loạn thì sẽ gây ảnh hưởng lớn cho gia đình bên kia”.
Lâm Nguyệt Dao trợn tròn mắt, thật sự không nói nên lời, cô hỏi thêm một câu lại khiến cho Cao Phương tiếp tục giả vờ.
Nhà giàu thì sao, có đến mức phải kiêu ngạo như thế không?
Ngay cả bốn đại gia tộc lúc trước cũng không đến mức như vậy?
Cao Phương có hơi im lặng, sau đó cười nói.
“Các người đang bàn luận gì vậy? Lúc nãy chị vừa vào nghe thấy cũng khá náo nhiệt đó?”
Đường Mẫn liền nói: “Đang bàn chuyện hôn nhân của cháu trai, cháu trai em sẽ gặp mặt người thân nhà bên kia”.
Cao Phương nghe xong liền cảm thấy hứng thú.
“Ồ? Muốn kết hôn rồi à? Điều kiện gia đình của người ta như thế nào?”
Con trai của Cao Phương đã lấy một tiểu thư nhà giàu, nên đương nhiên bà ta sẽ rất quan tâm đến chuyện này.
Bà ta cảm thấy nếu kết hôn với phụ nữ có gia cảnh bình thường thì không có bản lĩnh.
Đường Mẫn sững sờ: “Em cũng không biết nữa, chỉ vừa nói đến chuyện này, Tiểu Lâm, cháu mau nói xem, nhà bạn gái cháu làm gì thế?”
Tần Lâm suy nghĩ một hồi, nhưng không muốn nói.
Dù gì Liễu Thanh Thanh cũng là người có tiếng tăm, nếu như để Cao Phương này đi ăn nói bậy bạ thì sẽ làm ảnh hưởng đến người khác.
“Gia đình bình thường mà thôi, cháu cũng không biết rõ lắm”.
Tần Lâm cũng không nói dối, anh thật sự không hề biết gia đình Liễu Thanh Thanh làm gì.
Nhưng Liễu Thanh Thanh sớm trở thành một nữ doanh nhân có tiếng như vậy, chắc chắn không thể thiếu sự hỗ trợ của gia đình được.
Không có một công ty trẻ hàng đầu nào lại xuất phát từ hai bàn tay trắng được, cái mà tiểu thuyết viết ra hơn hai mươi tuổi đã tay không kiếm tiền triệu, thực chất chỉ là chuyện phiếm mà thôi.
Ở độ tuổi của Liễu Thanh Thanh, chắc chắn đã có sự hẫu thuẫn của gia đình từ lúc đầu.
Điều kiện của gia đình Liễu Thanh Thanh đáng ra phải khá giả, nhưng cũng chỉ ở mức tốt, chắc phải kém hơn giới siêu giàu.
Nhưng sau khi Liễu Thanh Thanh phát đạt, một bước lên mây, thì giờ đây đương nhiên nhà họ Liễu đã trở thành một gia tộc giàu có.
Cao Phương lộ ra vẻ mặt bông đùa: “Gia đình bình thường không được đâu, bây giờ tìm đối đượng phải xứng đôi vừa lứa, nhưng là đàn ông thì phải tìm người có điều kiện một chút, vậy mới có thể bớt cố gắng mấy năm”.
“Cháu xem con trai dì này, tìm được một người con dâu như Đình Đình, gia đình chúng ta bỗng đã trở thành nhà giàu rồi, lúc trước chúng ta cũng ở một căn nhà bình thường như thế này, nhưng bây giờ đã ở biệt thự rồi, có đúng không?”
Đình Đình cười nhạt, ngồi trên ghế tỏ ra thái độ thiên kim tiểu thư của mình, mặt đầy giễu cợt.
Cô ta nhìn về phía Tần Lâm bọn họ giống hệt như cách một con rồng nhìn đàn kiến vậy, vừa khinh thường vừa thương hại.
“Điều đó không có nghĩa gia đình giàu có là tốt, gia đình giàu có cũng có phiền não của bọn họ, hơn nữa, không phải người đàn ông nào cũng có thể lấy được con gái nhà giàu, mẹ à, mẹ không thể yêu cầu người khác làm theo yêu cầu của mình được”.
Cao Phương cười một cách thỏa mãn, cô con dâu này đúng là cho bà ta thể diện.
“Ha ha, Đình Đình nói đúng lắm, Tiểu Lâm à, dì cũng coi như là người lớn trong nhà, để dì giúp cháu qua cửa ải con dâu này nhé, về phương diện này thì dì có kinh nghiệm hơn dì Hai nhiều, nhưng dì nói trước nhé, nếu như điều kiện quá tệ thì cho dù có đẹp mấy dì cũng không nể mặt đâu đấy, hiểu chưa hả?”
Tần Lâm cau mày, trong lòng thầm cười khẩy, bà là cái thá gì chứ?
Nếu không phải dì Hai giới thiệu, thì Tần Lâm căn bản cũng chẳng quen biết người này.
Chỉ dựa vào bà ta mà cũng dám khoa tay múa chân vào chuyện của Tần Lâm à?
Nhưng cũng tốt, người phụ nữ này lại luôn cho rằng mình lợi hại, Đình Đình này lại cảm thấy Tần Lâm có chút quen mắt, có lẽ đã từng thấy qua anh ở đâu đó, cô ta có thể được coi là con gái nhà giàu, nhưng không phải siêu giàu.
Cao Phương này bốc phét như vậy, thật khiến cho người ta cạn lời.
Tần Lâm nói: “Cháu hiểu những gì dì nói, chắc điều kiện gia đình của bạn gái cháu cũng không tệ đâu”.
Cao Phương ngày càng hưng phấn, cứ phải muốn so sánh với Đường Mẫn.
“Được, nếu đã như vậy thì dì cũng sẽ đi gặp người lớn bên đó, để dì giúp cháu!”
Đường Mẫn chau mày: “Chị Ba à, chị cũng đi sao? Không tốt lắm nhỉ, chị cũng đâu quen người ta...”
Cao Phương nói: “Có gì mà không tốt chứ, chẳng phải chị cũng là người lớn trong nhà của Tần Lâm sao... cũng không còn bao nhiêu người nữa, cả ba người chúng ta đi cũng được, coi như trịnh trọng một chút, em nói có đúng không?”
Nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của Cao Phương, Tần Lâm chỉ đành cười nhạt.
“Nếu như dì đã muốn đi thì chúng ta đi chung”.
Đi cùng cũng không thành vấn đề, chỉ mong đừng dọa bà ta sợ chết khiếp là được.
...
Buổi tối, ba người nhà Cao Phương tìm một khách sạn để ở lại, vốn dĩ vẫn có thể ở được nhà dì Hai, nhà dì Hai có ba phòng ngủ và một phòng khách, trang trí vô cùng rộng rãi.
Nhưng Lâu Đình Đình này lại nói chỗ ở quá nhỏ, duỗi còn không thẳng được chân, vậy nên cô ta mới muốn tìm một nơi khác lớn hơn.
Lúc đi cô ta cũng bày ra vẻ mặt tiểu thư con nhà giàu, cuối cùng bọn họ cũng tìm được khách sạn để ở.
Tối đó, Tần Lâm liên lạc với Liễu Thanh Thanh, phía Liễu Thanh Thanh cũng đã chuẩn bị xong cả rồi.
“Ngày mai tôi sẽ cho người đến đón mọi người, đó chính là một công ty nhỏ hợp tác với chúng tôi, họ Lâu”.