Mục lục
Y võ song toàn Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1151: Anh em phải sòng phẳng

Mộc Tiểu Lộ cầm lấy tấm thẻ hùng hổ rời đi, trong lòng vô cùng tức giận, lần này phải cho Tần Lâm thấy năng lực của bản thân mới được, có mỗi chiếc xe rách thôi mà, chuộc về là xong ngay.

"Anh Tần, bây giờ phải làm sao…"

Mộc Tâm Lan vô cùng lo lắng, sợ Mộc Tiểu Lộ sẽ gặp nguy hiểm.

"Vậy chúng ta đi cùng cậu ấy xem, chuộc được xe về là tốt rồi, coi như đây là một bài học nhớ đời".



Tần Lâm nhún vai nói.

"Bài học nhớ đời, con trai tôi hành hiệp trượng nghĩa, anh em tình thâm, người thực dụng như cậu sao mà hiểu được?"

Dương Quế Hoa chế giễu.

"Vậy sao? Cầm tiền của cháu, cầm xe của cháu đi hành hiệp trượng nghĩa, con trai cô có tiền đồ quá, vậy sao phải vay tiền của cháu vậy?"



Tần Lâm nhìn Dương Quế Hoa bình tĩnh nói.

"Cậu… vay cậu có chút tiền thôi mà, đại trượng phu biết thích ứng với hoàn cảnh, thầy bói nói rồi, con trai tôi là mệnh phú quý, sau này chắc chắn sẽ kiếm nhiều tiền, chút tiền cỏn con này là cái gì".

Dương Quế Hoa cắn răng, tức giận chống đối lại.

"Mẹ, mẹ không thể bớt tranh cãi được sao? Bây giờ anh Tần Lâm cũng không tính toán với em rồi, chỉ cần lấy xe về là được".

Mộc Tâm Lan lo lắng đỏ cả mặt, lúc nào rồi mà mẹ cô vẫn còn thêm mắm thêm muối.

Trong lòng Mộc Tâm Lan thầm quyết tâm, nhất định cô sẽ trả Tần Lâm số tiền này, cho dù anh Tần không nhận cô cũng sẽ đưa, mặc dù bây giờ thu nhập của cô cũng ổn nhưng số tiền mấy trăm nghìn như vậy đối với cô cũng rất lớn.

Nhưng Mộc Tâm Lan không thể nợ bất cứ ai, em trai cô gây ra chuyện, cô ấy không thể để anh Tần gánh vác thay được.

Ba người đi theo Mộc Tiểu Lộ đến trung tâm tắm hơi, nhìn thấy Vương Lập Bắc đang nói chuyện với vài người bạn.

"Lập Bắc! Mình tới trả tiền cậu này".

Mộc Tiểu Lộ cười nói.

"Làm gì thế Tiểu Lộ, mình nói rồi, không cần phải vội vàng như vậy, nhìn thấy chưa mấy người anh em, người bạn này của tôi, rất nghĩa khí!"

Vương Lập Bắc vỗ vai Mộc Tiểu Lộ nói, khuôn mặt tươi cười.

"Cậu mới là người nghĩa khí, Lập Bắc, nếu không mình đã không đi được rồi, xe của mình đâu, tổng cộng tám trăm nghìn, mình mang tới cho cậu này, chuộc xe luôn".

Mộc Tiểu Lộ cười nói.

"Xe? Xe gì?"

Vương Lập Bắc ngây người.

"Chiếc xe mình thế chấp đó".

Mộc Tiểu Lộ nói.

"À, chiếc xe đó à, bạn mình đến xem rồi, chiếc xe đó không rẻ đâu, hình như mấy triệu lận".

Vương Lập Bắc nghiêm mặt nói.

"Đúng đó, nên mình mới vội vàng đến chuộc lại đây".

Mộc Tiểu Lộ vội vàng nói.

"Được rồi, không thành vấn đề, anh em chúng ta một câu là xong việc ngay mà".

Vương Lập Bắc cười nói.

"Đúng là anh em tốt, Lập Bắc".

Mộc Tiểu Lộ kích động nói.

"Chiếc xe này trên thị trường là tầm năm triệu, nể mặt cậu nên mình để lại cho cậu bốn triệu rưỡi nhé, nếu là người khác không có năm triệu đừng hòng lấy được".

Vương Lập Bắc nghiêm mặt nói.

"Cái gì?"

Mộc Tiểu Lộ hoang mang, khuôn mặt đờ đẫn, vô cùng khốn đốn.

"Lập Bắc, không phải năm trăm nghìn sao? Sao lại thành năm triệu rồi? Cậu đừng đùa mình, nói lời phải giữ lời chứ, mình thế chấp năm trăm nghìn mà".

"Người anh em à, cậu nghĩ năm trăm nghìn mà chuộc được chiếc xe như thế này sao? Xe này trên thị trường ít nhất cũng phải năm triệu, mình coi trọng quan hệ của chúng ta nên mới để cho cậu bốn triệu rưỡi đấy, chứ là người khác mình đá ra ngoài lâu rồi".

Vương Lập Bắc nhấn mạnh.

"Chúng ta theo giá cũ đi Lập Bắc, mình thế chấp năm trăm nghìn mà, bây giờ trả lại cậu năm trăm nghìn là được nhé? Sau này mình sẽ mời cậu bữa cơm, cậu châm chước cho mình đi, anh em tốt với nhau cậu đừng làm khó mình như vậy".

Mộc Tiểu Lộ khẩn thiết cầu xin.

"Tục ngữ có câu rất hay, anh em cũng phải sòng phẳng, Mộc Tiểu Lộ, cậu đừng giả vờ ngây thơ với mình được không? Bốn triệu rưỡi, thiếu một đồng cũng không được".

Vương Lập Bắc cười khẩy nhìn Mộc Tiểu Lộ, tên nhóc này ngu ngốc thật, cậu ngu chứ ông đây không có ngu, muốn chuộc về là chuộc được sao, mặt mũi ông đây phải để đi đâu?

Đây là tiền, mấy triệu đấy, có là bố tôi cũng không được.

"Thế chấp năm trăm nghìn là có thể chuộc năm trăm nghìn sao? Mộc Tiểu Lộ, cậu đừng ngu ngốc nữa, chiếc xe này giá mấy triệu, cậu mang năm trăm nghìn ra đây đùa mình à? Ngủ rồi mơ đi".

Vương Lập Bắc chế giễu, khuôn mặt khinh thường nói.

"Đúng đó người anh em, cậu có thành ý một chút đi, đồ mấy triệu mà cầm năm trăm nghìn đi chuộc, đùa nhau sao?"

"Năm trăm nghìn mua được cái gì? Đến Mercedes-Benz S-Class còn chẳng mua được nữa là Mercedes-Benz G phiên bản Brabus, không biết trong đầu nghĩ gì nữa?"

"Không có tiền thì cút xéo, đồ tốt như thế này còn đầy người mua kìa".

"Đúng đó, đòi cầm năm trăm nghìn đi mua Mercedes-Benz G phiên bản Brabus, chơi đồ nhiều quá à? Ha ha ha".

Đám bạn của Vương Lập Bắc cũng cười nhạo Mộc Tiểu Lộ.

"Lập Bắc, cậu giúp mình đi, chiếc xe này thế chấp năm trăm nghìn mà, bây giờ người ta đến đòi xe mình thì phải làm sao".

Mộc Tiểu Lộ hoảng loạn.

"Mình cũng bó tay, xã hội này có tiền mới làm phiền được thiên hạ".

Vương Lập Bắc lạnh lùng nói.

"Vương Lập Bắc! Con mẹ nó cậu hãm hại tôi, cậu nói với tôi chiếc xe này thế chấp được năm trăm nghìn, bây giờ cậu lại còn chối, trả xe cho tôi!"

Mộc Tiểu Lộ bắt lấy cánh tay của Vương Lập Bắc, tức giận chửi bới.

"Khốn kiếp, cút đi!"

Vương Lập Bắc đạp mạnh vào bụng Mộc Tiểu Lộ một cái, Mộc Tiểu Lộ vô cùng đau đớn.

"Nhìn cho kỹ đây, giấy trắng mực đen, cái này là chữ ký của cậu, dấu vân tay của cậu, ai mới là người nuốt lời ở đây? Cậu nghĩ cậu là ai? Cả thế giới này xoay quanh cậu à? Cậu là mặt trời à! Con mẹ nó, không có tiền còn đòi lấy xe, về mà mơ đi".

Vương Lập Bắc cười khẩy rồi nói.

"Lại còn anh em xương máu? Anh em thân ai người nấy lo, không hiểu à? Không có người anh em như cậu, sao tôi kiếm được nhiều tiền như vậy? Ha ha ha ha!"

Đôi mắt Mộc Tiểu Lộ đục ngầu, nghiến răng nghiến lợi, ôm chân Vương Lập Bắc, cắn mạnh.

"Vương Lập Bắc tên khốn nạn!"

"Con mẹ nó! Buông ra!"

Vương Lập Bắc cũng bị Mộc Tiểu Lộ cắn tái mặt, vã mồ hôi lạnh.

Chó cùng dứt dậu, lần này Mộc Tiểu Lộ thực sự nổi cơn thịnh nộ rồi.

Nhưng một mình cậu ta sao đấu lại nhiều người như vậy, năm sáu người đàn ông xông vào đánh, đá Mộc Tiểu Lộ đến nỗi mặt toàn là máu, sưng phù lên, co quắp trên mặt đất, run rẩy như con chó chết, trên mặt đất cũng toàn là máu.

"Tôi sai rồi, đại ca, đừng đánh nữa, hu hu hu".

"Đừng đánh nữa, tôi không cần xe nữa, đừng đánh nữa".

Mộc Tiểu Lộ khàn khàn nói, miệng sưng vù lên, răng cũng rụng mất, trong ánh mắt toàn là sự sợ hãi, không ngừng run rẩy, không dám ngẩng đầu lên nhìn.




"Con mẹ nó mày còn dám cắn tao? Ông đạp chết cha mày giờ".

Vương Lập Bắc đạp một cái khiến trên đầu Mộc Tiểu Lộ đầy sao, phun một ngụm máu, mấy người xung quanh cũng hô hào huýt sáo.

"Mau đi tiêm liều chó dại đi, ha ha ha, chó quê có khác, lợi hại phết".

"Đúng đấy, đừng có cắn linh tinh, ha ha ha".

"Tên này đúng là vô liêm sỉ, con mẹ nó, vứt nó ra ngoài đi, đúng là xui xẻo!"

Vương Lập Bắc chau mày, Mộc Tiểu Lộ lập tức bị người ta vứt ra ngoài.

Lúc này, Tần Lâm và hai người kia mới tới nơi, Mộc Tâm Lan và Dương Quế Hoa nhìn thấy Mộc Tiểu Lộ liền hoảng hồn, đặc biệt là Dương Quế Hoa, khuôn mặt giận dữ, khóc rống lên.

"Tiểu Lộ, ai đánh con ra nông nỗi này, hu hu hu, con trai tôi!"

Dương Quế Hoa sụt sùi, vội đỡ Mộc Tiểu Lộ dậy.

"Bọn họ không trả xe cho con, lũ khốn, hu hu hu!"

Mộc Tiểu Lộ khóc rống lên.

"Anh em xương máu của cậu đấy à".

Tần Lâm điềm nhiên nói, Mộc Tiểu Lộ im lặng không nói gì, càng khóc to hơn.

Chương 1152: Cậu không có lựa chọn khác

"Anh Tần, bây giờ phải làm sao đây! Hay là chúng ta báo cảnh sát".

Mộc Tâm Lan cũng bối rối, một cô gái như cô đã bao giờ gặp chuyện lớn như vậy đâu, bây giờ em trai bị đánh cho lên bờ xuống ruộng như thế này, cái gọi là anh em xương máu đều là giả tạo hết, Mộc Tiểu Lộ sáng mắt ra rồi, chỉ biết khóc thôi.

Nhưng là một người chị, Mộc Tâm Lan vẫn mềm lòng, nhưng có thể làm gì được chứ, cô chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm mà thôi.

"Yên tâm đi, có anh ở đây, để anh đi xem thử".



Tần Lâm nói, Mộc Tâm Lan và Dương Quế Hoa đỡ Mộc Tiểu Lộ đi vào.

"Con bà nó, xem ra chưa no đòn đúng không? Còn tìm người tới cơ đấy, ha ha ha, thú vị thật".

Vương Lập Bắc ưỡn ngực đứng dậy, hứng thú nhìn bọn họ.

"Ai đánh".



Tần Lâm lạnh lùng nói.

"Ông đây đánh, làm sao? Mày cũng muốn thử à? Hừ hừ, loại nhỏ con như mày tao chấp mười thằng!"

Vương Lập Bắc hống hách, nhìn thẳng vào mắt Tần Lâm, vô cùng ngang ngược, bảy anh em đằng sau cậu ta đâu có vô dụng.

"Mày không đi hỏi xem đây là nơi nào, dám đến chỗ tao đòi xe, ăn gan hùm rồi phải không? Nhìn cho kỹ này, giấy trắng mực đen, chữ ký và dấu vân tay của cậu ta, tao có giấy tờ đàng hoàng, muốn đến đây ăn vạ à, còn non lắm".

Vương Lập Bắc tự tin nói.

"Bây giờ thì mau biến đi, tao có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, muốn xe à? Cũng được thôi, năm triệu, giá thị trường cả, vừa rồi tao ra giá bốn triệu rưỡi mà cậu ta không biết điều, trách ai bây giờ?"

"Lũ khốn nạn, dám đánh con trai tao ra nông nỗi này, tao phải liều mạng với chúng mày!"

Dương Quế Hoa xông lên. Vương Lập Bắc đạp bà ta ngã lăn ra đất.

"Bà già, tôi thấy các người rượu mời không uống muốn uống rượu phạt phải không, để tôi xem ai dám bước lên đây một bước!"

Vương Lập Bắc nói xong, bảy tên đằng sau nhấc đao lên đứng sau Vương Lập Bắc, vẻ mặt hung dữ.

"Anh Tần, chúng ta báo cảnh sát đi".

Mộc Tâm Lan sợ tái mặt, một bên đỡ mẹ một bên đỡ em trai.

Tần Lâm chau mày, nhìn Vương Lập Bắc.

"Tôi cho cậu một con đường, đưa hai triệu tiền viện phí, chìa khóa xe, quỳ xuống dập đầu một trăm cái, ngoài ra cậu không có lựa chọn khác".

Vương Lập Bắc ngây người, quay đầu lại nhìn mấy anh em đằng sau, ôm bụng cười.

"Cái lùm mía, thằng này bị điên rồi sao? Lại còn không biết điều, đòi tiền viện phí? Đúng là không biết tự lượng sức mình".

Vương Lập Bắc cười khẩy, vọt tới, tay nắm cây đao, xông đến chém Tần Lâm.

"Cẩn thận!"

Mộc Tâm Lan hét lên, Tần Lâm không khách khí, cướp lấy cây đao, quay người bước sang, huých một cái vào ngực Vương Lập Bắc khiến cậu ta lùi lại mấy mét, phun ngụm máu tươi.

"Tao… Tao… khốn nạn…"

Vương Lập Bắc giãy dụa một lúc mới lên tiếng, nhưng vẻ mặt lại rất khó coi, cơ thể cũng yếu ớt, cái huých đó Tần Lâm chỉ dùng ba phần lực, nếu dùng toàn lực thì sẽ chết ngay tại chỗ rồi.

"Còn ngây ra đó làm gì, lên đi".

Vương Lập Bắc tức giận rống lên, bảy tên kia cũng cầm đao xông đến chỗ Tần Lâm, Mộc Tâm Lan sợ tái mặt.

Dù gì trong tay còn họ cũng có vũ khí, bảy người lên cùng lúc, Tần Lâm thế nào cũng bị thương.

Nhưng tốc độ của Tần Lâm vô cùng nhanh.

Cơ thể lóe lên một cái, xuất chiêu một cái là ba tên kia ngã lăn ra đất, quay người lại chém đứt ngón tay của bốn tên còn lại, động tác nhanh như tia chớp, từng tiếng kêu thất thanh, toàn thân phát lạnh, chiêu thức của Tần Lâm như dòng điện, liên tục và mạnh mẽ, bảy người đều gục ngã, mất năng lực chiến đấu.

A a a a, những tiếng kêu thất thanh không ngừng vang lên.

"Mày… mày muốn làm gì!"

Vương Lập Bắc lùi về sau theo bản năng, rồi ngã nhào xuống đất, không thở được.

"Tôi muốn gì? Cái này cậu phải rõ hơn tôi chứ?"

Tần Lâm cười híp mắt, nở một nụ cười đầy hứng thú, đối với Vương Lập Bắc thì nụ cười này không khác gì nụ cười của ác quỷ.

"Mày mày mày… mày đừng qua đây"

Vương Lập Bắc trầm giọng nói, ánh mắt đầy sự sợ hãi.

"Các cậu đối xử với em vợ tôi thế này, cậu nói xem tôi phải đối xử với các cậu thế nào?"

Tần Lâm hứng thú nói.

Vương Lập Bắc căm tức nhìn Tần Lâm.

"Mày còn qua đây tao sẽ gọi người đến đó, đây là địa bàn của ông, mày cứ đợi đó cho tao!"

Vương Lập Bắc hung hãn nói.

"Được rồi, để chúng tôi xem thử, ai mới là người mạnh hơn".

Mộc Tiểu Lộ nghiến răng nghiến lợi nói, có Tần Lâm ở đây, cậu ta cũng lên mặt, có người chống lưng liền lật mặt ngay.

"Thằng chó kia, mày muốn chết thì hôm nay tao sẽ cho mày toại nguyện, bây giờ tao sẽ gọi điện cho anh Cương, bảo anh Cương đến dạy dỗ mày, để xem mày có lên mặt được hay không".

Vương Lập Bắc mạnh miệng, ánh mắt âm u.

"Đĩ con mẹ mày!"

Mộc Tiểu Lộ xông tới đạp cho Vương Lập Bắc một cái.

"Mày giỏi lắm cơ mà? Tìm người đến cơ mà, tao đạp chết cha mày, đạp chết cha mày!"

Mộc Tiểu Lộ phi đến đạp cho Vương Lập Bắc mấy phát, sắc mặt âm u, tức giận, vì Vương Lập Bắc đã lừa dối tình cảm của cậu ta.

"Uổng công tao coi mày là anh em, mày lại dám lừa tao, còn muốn chiếm đoạt xe của tao, Thằng chó! Thằng chó!"

Mộc Tiểu Lộ đấm đá túi bụi, Vương Lập Bắc ôm đầu chạy bán sống bán chết, nhưng sau khi bị Tần Lâm đánh cho một trận, hắn trở lên vô cùng hèn mọn, cho dù đối mặt với Mộc Tiểu Lộ cũng không dám đánh trả, cứ để cho Mộc Tiểu Lộ đánh tơi bời.

Vương Lập Bắc chật vật bấm điện thoại, trốn trong góc run rẩy, Mộc Tiểu Lộ đánh mấy cái thì thở hồng hộc, dù gì vừa nãy cậu ta cũng bị đánh một trận nhớ đời.

"Cậu ta vẫn còn gọi điện thoại kìa, anh rể, hôm nay anh phải cho nó một bài học để cậu ta biết sự lợi hại của chúng ta!"

Khuôn mặt Mộc Tiểu Lộ dữ tợn, vừa rồi bị đám người này đánh không thương tiếc, bây giờ cuối cùng cũng trả thì được rồi, bây giờ cậu ta phải thể hiện bản thân một chút.

Bây giờ là cơ hội tốt để Mộc Tiểu Lộ ra tay, anh rể lợi hại như vậy, cậu ta lại đứng yên một chỗ thì sao được?

"Tiểu Lộ, đủ rồi đó, em đừng gây chuyện nữa".




Mộc Tâm Lan trầm giọng nói.

"Em biết rồi chị, chuyện này cũng không thể trách em được, là bọn họ gây chuyện trước, hơn nữa em cũng bị đánh như thế này rồi chị không thương xót sao? Chị còn không thương em bằng anh rể đó".

Mộc Tiểu Lộ khó chịu nói.

"Đúng rồi, Tần Lâm, cậu phải dạy dỗ bọn chúng một trận, để bọn họ biết sự lợi hại của chúng ta, em bị đánh như thế này, người có lỗi là bọn họ".

Dương Quế Hoa cũng không tha cho bọn họ, bây giờ bà ta đổ hết trách nhiệm cho người khác rồi, giống như con trai bà ta trong sạch lắm vậy. Nếu không phải con trai cưng hay gây chuyện của bà ta thì mọi chuyện có ra nông nỗi này hay không?

Tần Lâm nhìn Mộc Tâm Lan một cái, chẳng thèm so đo với Mộc Tiểu Lộ, nhưng chuyện Mộc Tiểu Lộ bị đánh là sự thật, báo thù là chuyện đương nhiên, còn muốn cuỗm luôn cả chiếc xe của anh, đùa nhau sao?

Nếu Mộc Tiểu Lộ đã muốn chơi thì anh cũng sẽ chơi cùng cậu ta.

Mộc Tâm Lan cũng đành chịu, mẹ cô cũng chẳng phải dạng vừa, cùng một giuộc với em trai cô cả, chẳng có chút dáng vẻ của người mẹ nào.

"Mộc Tiểu Lộ! Cứ chờ đấy, xem ai mới là người cười đến cùng".

Vương Lập Bắc trầm giọng nói, khóe miệng nhếch lên, Mộc Tiểu Lộ đánh đập cậu ta tàn nhẫn như vậy, cậu ta sẽ trả lại gấp nhiều lần.

Chưa đến năm phút sau, hơn một trăm người xuất hiện ở cửa, cảnh tượng này lập tức khiến Mộc Tiểu Lộ sợ tè ra quần.

Chương 1153: Người đông thế mạnh

Đây gọi là người đông thế mạnh!

Chính là như vậy, đông người đương nhiên sẽ khiến người ta sợ hãi, đối mặt với hàng trăm người bao vây, sắc mặt Mộc Tiểu Lộ bỗng tái nhợt, tay chân tê hết cả lên, thậm chí còn không ngừng run rẩy, đây chẳng phải là đang muốn lấy mạng cậu ta sao?

Nhiều người như vậy, mỗi người chỉ cần nhổ một bãi nước bọt thì cũng đủ để dìm chết bọn họ mất, bây giờ phải làm sao đây.

“Anh rể, anh rể, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”



Mộc Tiểu Lộ nắm lấy cánh tay Tần Lâm, kích động nói, cậu ta không muốn bị đánh thêm lần nữa, đến lúc đó sẽ mất hết mặt mũi, lỡ không may gãy tay gãy chân thì sẽ không cưới được vợ đâu.

“Bây giờ biết sợ rồi à? Hối hận rồi? Ha ha ha, mau lên, quỳ xuống dập đầu cho tao, có khi tao sẽ tha cho mày đấy”.

Vương Lập Bắc cười ha ha nói, đã thay đổi vẻ mặt suy sụp lúc nãy.

Anh Cương quả thực rất ngầu, mới đó mà đã đến rồi.



“Tiểu Bắc à, có chuyện gì thế? Có người gây rối ở địa bàn chúng ta sao?”

Thân hình Ngụy Cương gầy gò, trên mặt còn có một vết sẹo, trông vô cùng tàn nhẫn.

Hắn lạnh lùng nhìn về phía đám người Tần Lâm và Mộc Tiểu Lộ với ánh mắt độc tôn.

“Còn không mau quỳ xuống?”

Vương Lập Bắc trầm giọng quát.

Mộc Tâm Lan và Dương Quế Hoa run như cầy sấy, ánh mắt trở nên vô cùng hoảng sợ, nhiều người vây quanh như thế này thật là đáng sợ quá đi, mặc dù Mộc Tâm Lan biết Tần Lâm rất lợi hại, nhưng dù sao thì người đông thế mạnh, chưa chắc anh có thể cầm cự nổi, hơn nữa trong tay chúng đều có vũ khí, nếu như đánh nhau thì bọn họ sẽ chịu thiệt mất.

“Anh rể, anh mau nghĩ cách đi, làm gì bây giờ...”

Mộc Tiểu Lộ nói nhỏ.

“Không còn cách nào khác, binh đến thì tướng đánh, nước đến thì đất chặn thôi. Bọn họ có nhiều người như vậy, cậu có đánh thắng được không?”

Tần Lâm hỏi.

Mộc Tiểu Lộ sợ đến mức chân mềm nhũn ra, đông người như vậy, e rằng chỉ có thể chờ chết mà thôi.

“Xin lỗi, Lập Bắc, mình sai rồi”.

Mộc Tiểu Lộ lập tức quỳ xuống trước mặt đám người Vương Lập Bắc và Ngụy Cương với ánh mắt khuất nhục, cảnh tượng này làm cho Tần Lâm cảm thấy dở khóc dở cười, thái độ ngang ngược lúc nãy của cậu đi đâu rồi? Bây giờ chỉ vừa nhìn thấy đông người liền rén như vậy à.

“Sao mày không ngon nữa đi, biết đây là ai không? Đây là anh Cương, anh Cương của đường Ngũ Mã, chắc mày chưa từng nghe qua đâu nhỉ? Là số một ở tỉnh lỵ này đấy. Ban đầu một mình anh ấy tung hoành bốn phương, ngay cả nhân vật như chị Hồng cũng biết đến anh Cương. Người ngoài gọi là Cơn lốc nhỏ của Giang Nam, mày hỏi xem cả cái tỉnh lỵ này có ai mà không biết chứ?”

Vương Lập Bắc chỉ vào Ngụy Cương bên cạnh rồi nói với vẻ kiêu ngạo khiến cho người ta phải hít thở không thông.

Mộc Tiểu Lộ kinh hãi đến bất động, ánh mắt sa sầm xuống, bây giờ đã quỳ trước mặt người ta rồi, giống hệt như một con chó chết vậy, nên thôi cứ mặc.

“Đều là hư danh cả thôi, không đáng nhắc, không đáng nhắc. Nhưng đối phó với mấy đứa trói gà không chặt này thì không tốn sức lắm đâu, Lập Bắc à, không ngờ hai tên này lại có thể gây khó khăn cho cậu đấy, cậu thật sự làm cho tôi không biết phải nói gì đây”.

Ngụy Cương cười nói, nếu như lúc trước không phải Vương Lập Bắc hứa đưa cho hắn một triệu thì hắn cũng sẽ không đem nhiều người như vậy đến đây làm gì.

Một triệu!

Đây không phải là một số tiền nhỏ, nếu như là Vương Lập Bắc trước kia chắc chắn sẽ không có, cậu ta chỉ là một tên đầu đường xó chợ, cùng lắm cũng chỉ là một tên đàn em dưới trướng Ngụy Cương mà thôi, nhưng lần này cậu ta phát tài rồi, đã lừa được chiếc Mercedes Benz G của Mộc Tiểu Lộ, chỉ cần bán chiếc xe đó đi thì cậu ta sẽ trở thành phú ông trong phút chốc, cho dù có là ông chủ ngày trước thì cũng phải nghe theo lệnh cậu ta.

Dù sao thì cũng không có ai chống lại được sức mạnh đồng tiền, ngay cả Ngụy Cương cũng như thế, dưới trướng hắn còn có biết bao nhiêu đàn em cần phản ăn uống, vậy nên một triệu đối với hắn mà nói chỉ là một con số lớn mà thôi.

Lúc trước Vương Lập Bắc chỉ là một tên tép riu mà thôi, nói một phát liền bung hẳn một triệu, chẳng lẽ cậu ta phát đạt rồi à?

“He he he, nếu không thì em cũng đâu cần phiền anh Cương đến giúp. Đây cũng không phải loại tầm thường đâu, lần này coi như em nhờ anh Cương làm chủ vậy”.

Vương Lập Bắc cười nói, một triệu này hoàn toàn xứng đáng, anh Cương không chỉ đích thân ra tay, mà còn đem cả trăm người đến, bây giờ thì không ai có thể thoát được rồi.

“Yên tâm đi, có tôi ở đây, xem xem còn ai dám ra mặt nào, thực lực của tôi không phải cậu không biết, bao nhiêu anh em ở đây như thế thì sao lại đứng nhìn cậu khổ sở được? Hừm”.

Ngụy Cương bình tĩnh nói, ánh mắt nghiêm nghị nhìn sang đám người Tần Lâm, đám tép riu này mà cũng làm cho bọn bây khổ sở à, đúng là không có chút tiền đồ nào.

“Anh Cương nói vậy là em yên tâm rồi”.

Vương Lập Bắc giơ ngón cái tỏ ý với Ngụy Cương.

Ngụy Cương nhìn sang đám người Tần Lâm, bây giờ Mộc Tiểu Lộ đã quỳ xuống rồi, chỉ còn mỗi bọn họ mà thôi.

“Các người cũng quỳ xuống cho tôi, đừng có ở đây giả câm giả điếc nữa, mau dập đầu xin lỗi anh em tôi, còn phải bồi thường nữa, coi như chuyện nay xong, nếu như không nghe lời thì nhìn mấy người bên ngoài xem, rồi quyết định có đồng ý hay không”.

Ngụy Cương vẫn hết sức điềm tĩnh.

“Anh rể, anh mau quỳ xuống đi, đừng để liên lụy đến tôi, chỉ cần anh quỳ xuống cúi đầu nhận sai, bọn họ sẽ tha cho chúng ta thôi, anh mau lên”.

Mộc Tiểu Lộ trầm giọng nói, mặt mày ủ rũ bực bội.

“Đúng thế Tần Lâm, cậu mau quỳ xuống đi, cậu không đấu lại được nhiều người vậy đâu, cậu xem bản thân mình đi, đã không làm được gì lại còn giả vờ? Bây giờ người ta kéo đến đông như vậy, ngay cả mở miệng cũng không dám rồi sao. Cậu thấy bản thân có giống một tên vô dụng không, cậu đừng có làm liên lụy đến hai mẹ con chúng tôi”.

Dương Quế Hoa nói xong liền quỳ xuống trước mặt Ngụy Cương, giống hệt như Mộc Tiểu Lộ vậy.

Hai mẹ con nhìn nhau rồi nhoẻn miệng cười, đây gọi là người thức thời mới là trang tuấn kiệt, bọn họ mới chính là người tuấn kiệt thật sự!

“Mẹ, mẹ đúng là tấm gương để con noi theo, biết tiến biết lùi!”

Mộc Tiểu Lộ rất khâm phục mẹ mình, đàn ông thì có thể vừa nhu vừa cương được, nhưng mẹ cậu ta đã từng này tuổi vẫn có thể biết tiến biết lùi như thế, đây đúng là tấm gương để cậu ta noi theo.

“Đương nhiên rồi, con cho rằng mẹ sống bao năm qua vô ích như vậy sao? Phải biết lúc nào nên nhu nên cương chứ? Tình hình bây giờ chúng ta không thể đấu lại bọn họ được, chỉ cần chúng ta chịu nhịn thì bọn họ sẽ tha cho chúng ta”.

Dương Quế Hoa nói với vẻ tự tin.




“Con nhỏ ngu ngốc này, còn ngây ra đó làm gì? Mau quỳ xuống! Mày đừng có làm liên lụy em đấy, Tần Lâm đã không biết điều rồi, mày còn không mau quỳ xuống nhận lỗi với ông chủ của người ta đi”.

Dương Quế Hoa trầm giọng nói.

“Mọi người nhìn xem, đây mới là người hiểu chuyện này, cho dù có ngoan cố thì được bao lâu chứ? Đến cuối cùng vẫn phải quỳ xuống xin lỗi mà thôi, không phải sao?”

Vương Lập Bắc cười khẩy.

“Mẹ làm gì thế! Mẹ quỳ xuống làm gì”.

Mộc Tâm Lan nghiến răng.

“Khốn nạn! Nếu như tao không quy xuống thì em mày phải làm sao? Bọn họ đông người như thế, sẽ đánh chết em mày mất, chúng ta lạ nước lạ cái, còn người ta lại là dân bản địa, vậy nên vẫn phải quỳ nhận sai thôi”.

Dương Quế Hoa tức giận quát, sau đó nhìn sang phía con gái với vẻ hận không thể ép được nó.

“Cậu nhìn cái gì? Tần Lâm, tôi nói nó không nói cậu sao? Mau quỳ xuống cuối đầu nhận sai đi, cậu là cái thá gì? Chuyện này chẳng phải do cậu mà ra sao? Nếu như không phải do cậu thì Tiểu Lộ nhà chúng tôi cũng đâu đến mức này chứ? Nếu như không do cậu thì chúng tôi cũng sẽ không phải quỳ ở đây, bây giờ thì cậu hay rồi, lại làm ra vẻ không có chuyện gì, cậu không thấy có lỗi với chúng tôi ư? Không thấy có lỗi với Tâm Lan à? Không có lửa làm sao có khói, cậu hiểu chưa hả? Người trẻ tuổi phải biết điều một chút, bây giờ thì hay rồi, người ta đến chặn chúng tôi lại đây này, còn đợi cái gì nữa mà không mau quỳ xuống?”

Dương Quế Hoa chỉ vào Tần Lâm rồi nói, sau đó quay sang quỳ lạy Ngụy Cương.

“Anh Cương, em không quen anh ta, đều tại anh ta cả, cứ bắt em phải đến đòi xe, em không phải là người ra tay trước. Người lớn các anh không trách kẻ tiểu nhân làm gì, em lạy anh tha cho em”.

Chương 1154: Khôn nhà dại chợ

Bịch! Bịch! Bịch!

Không chỉ có Dương Quế Hoa mà ngay cả Mộc Tiểu Lộ cũng quỳ xuống lạy.

Cảnh tượng này thật sự làm cho Tần Lâm sững sờ, Dương Quế Hoa này quả thật là người thức thời, sợ rằng sẽ đắc tội người ta nên đã bán cái sang anh, hơn nữa còn thoái thác hết trách nhiệm lên người Tần Lâm, mặt cũng dày quá rồi đó.

Tần Lâm và Mộc Tâm Lan đưa mắt nhìn nhau, Mộc Tâm Lân chỉ đành dở khóc dở cười, người mẹ này của mình cũng đỉnh quá rồi đấy, đã vậy em trai lại coi mẹ mình làm gương, hai người cùng nhau quỳ xuống, chẳng phải là quá hèn rồi sao?



Lại còn dùng từ hoa mỹ cho lắm vào, nào là người biết thức thời!

Người biết thức thời là quỳ lạy người ta à?

“Mẹ, mẹ mau đứng dậy đi! Mẹ làm gì thế!”

Từng này tuổi rồi, sao lại không biết tự tôn chứ!



Mộc Tâm Lan cảm thấy như bị Dương Quế Hoa làm cho mất hết mặt mũi, anh Tần con đang đứng đây kia mà, không những phụ lòng tốt của anh Tần mà còn đổ hết trách nhiệm cho người ta, chỉ vì muốn để cho bản thân mình trong sạch.

“Mày đừng kéo tao, bọn bây là thứ không biết điều, Mộc Tâm Lan, mày mau quỳ xuống đi, chúng ta phải tự mình biết mình, nếu như mày còn không chịu tỉnh ngộ thì kết cục sẽ còn thảm hơn nữa đấy! Con gái ngoan của tôi ơi, mau quỳ xuống đi, đừng làm liên lụy em có được không”.

Dương Quế Hoa nói với vẻ thành khẩn.

“Đúng vậy đấy chị, không thể dựa vào tên Tần Lâm này được, nếu không thì chúng ta cũng đâu đến mức như thế này, bây giờ chị lại còn đứng về phe anh ta à, chẳng lẽ chị vẫn chưa hiểu rõ tình hình sao?”

Mộc Tiểu Lộ nói lí nhí, bày ra vẻ khinh thường, bà chị này cũng quá không biết điều rồi, đừng có để liên lụy đến tôi đấy.

“Ha ha ha, đúng là trời sinh làm tôi tớ mà, hai người mau lạy tôi đi!”

Vương Lập Bắc cười chế giễu.

“Tôi lạy, tôi lạy ngay đây!”

Mộc Tiểu Lộ không còn chút khí thế nào, Mộc Tâm Lan nhìn thấy liền tức xanh mặt, hai mẹ con nha này đúng là nên đem trưng bày cho rồi.

Tần Lâm không ngừng lắc đầu, không ngờ hai mẹ con nhà này lại quỳ lạy Vương Lập Bắc và Ngụy Cương, đúng là trò cười mà, ánh còn cảm thấy có chút khinh thường nữa kia.

“Ha ha ha, rác rưởi! Một đám rác rưởi!”

“Chỉ có người mẹ rác rưởi mới sinh ra được đứa con trai rác rưởi như thế này”.

“Tôi chưa từng gặp qua người mẹ nào chịu nghe lời như vậy, mà cũng tốt, đỡ tốn công”.

Ngụy Cương và Vương Lập Bắc nhìn nhau cười.

“Thằng nhóc, hai đứa bây vẫn chưa chịu tỉnh à, xem ra ông phải cho bọn bây một trận mới được”.

Ánh mắt Ngụy Cương đanh lại, sắc mặt dần trở nên u ám, mặc dù Mộc Tiểu Lộ và Dương Quế Hoa đã quỳ trên mặt đất, vậy mà Mộc Tâm Lan và Tần Lâm vẫn chưa quỳ sao?

“Vậy sao? Tao cũng muốn xem thử mày làm thế nào đấy, chỉ dựa vào đám rác rưởi bọn mày ư, tao khinh đến nỗi chẳng buồn động tay đây này”.

Tần Lâm lắc đầu.

“Chán sống rồi à Tần Lâm, anh mau quỳ xuống đi, chúng tôi không muốn bị liên lụy đâu!”

Mộc Tiểu Lộ gào lên.

“Mộc Tiểu Lộ, em có còn nhân tính không? Chuyện này đều do em mà ra, bây giờ em lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu anh Tần à, em có biết xấu hổ không hả? Hơn nữa xe anh Tần cũng bị thế chấp rồi, bây giờ em còn dám ở đây nói bóng nói gió sao, sao em lại là một con người đáng ghê tởm như vậy chứ? Chị bị em làm cho mất sạch mặt mũi rồi đấy”.

Mộc Tâm Lan thật sự đã quá thất vọng với thằng em trai Mộc Tiểu Lộ này.

“Mày khôn nhà dại chợ à, mày đừng quên là mày họ Mộc đấy, Mộc Tâm Lan ơi là Mộc Tâm Lan, mày không quan tâm đến sống chết của em mày đã đành, bây giờ lại còn đứng về phe Tần Lâm, mày ngu quá đi trời ơi?”

Dương Quế Hoa chỉ trỏ vào Mộc Tâm Lan.

“Đúng thế, đều là do mẹ chiều cả, nếu không chiều từ nhỏ thì chị ấy cũng không thành ra như vậy, chị ấy sẽ đứng về phía chúng ta chứ không phải bênh vực người ngoài”.

Mộc Tiểu Lộ cười khẩy.

“Haiz, đều tại mẹ cả, đều do mẹ! Là tại mẹ chiều hư nó. Đúng là con gái lớn không giữ được quả không sai chút nào, Mộc Tâm Lan, mày vẫn chưa được gả đi mà bây giờ đã bênh vực người ngoài rồi, có thấy mất mặt không hả, mày có coi mẹ mày ra gì không”.

Mộc Tâm Lan hoàn toàn đuối lý trước hai mẹ con nhà này, đến bây giờ bọn họ vẫn chưa nhận ra mình sai ở đâu, lại còn đổ hết trách nhiệm lên người khác, nói trắng ra là bọn họ sợ đám người Ngụy Cương, vì muốn bảo vệ bản thân nên mới làm như vậy.

“Hai người có lương tâm không hả? Anh Tần vì chuyện của hai người nên mới phải đối đầu với bọn họ đó, bây giờ hai người lại muốn bán đứng anh Tần à, lại còn nói cái gi mà con gái lớn không giữ được?”

Mộc Tâm Lan nhả từng câu từng chữ, chất vấn hai người họ.

“Đó là do con ngây thơ, con cho rằng cậu ta là vì em con sao, vì con sao? Cậu ta chỉ vì xe của cậu ta mà thôi, cậu ta sợ xe của cậu ta sẽ bị người khác lừa mất, em con không được lái xe cậu ta sao? Con xem cậu ta lo sốt vó như thế nào kìa, hứ, loại đàn ông như vậy đúng là nhỏ nhen”.

Dương Quế Hoa bĩu môi nói, ánh mắt lạnh lùng, bà ta căn bản còn không thèm nhìn Tần Lâm.

“Ha ha ha”.

Tần Lâm cười phá lên, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Dương Quế Hoa này mỗi khi gặp chuyện đều phủi bỏ tất cả trách nhiệm, lại còn già mồm át lẽ phải, hoàn toàn không phân biệt được đúng sai, loại người làm mẹ như thế này sinh ra được một cô con gái thông thái hiểu chuyện như Mộc Tâm Lan thì đúng là chuyện hoang đường, việc đó còn khó tin hơn cả trúng lô tô.

“Mẹ mẹ mẹ... Mẹ đúng là vô lý mà!”

Mộc Tâm Lan không còn từ gì để nói với mẹ cô cả, bởi vì có nói như thế nào thì bà ta cũng không thể phân biệt được đúng sai.

“Còn phải nói, chỉ có người ngốc như chị mới bị anh ta lừa, tại sao nhà họ Mộc lại có một người ngu ngốc như chị chứ”.

Mộc Tiểu Lộ quỳ trên mặt đất cười nhạo, còn bày ra vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng trên thực tế cậu ta lại vô cùng nhục nhã, nhát như thỏ đế, chỉ có võ mồm là giỏi, tất cả đều hiệc rõ trên người cậu ta.

“Anh Tần, em xin lỗi, em thật sự xin lỗi. Đều tại em...”

Mộc Tâm Lan nhờ Tần Lâm đóng giả bạn trai cô, nhưng hoàn toàn không thể ngờ mẹ và em trai lại làm cô mất hết thể diện như vậy, bây giờ còn giá họa cho Tần Lâm, cho nên trong lòng cô cảm thấy vô cùng áy náy và hối hận.

“Sao lại trách cô được, đâu phải do cô gây ra, bọn họ căn bản còn không thèm để ý đến tôi, vậy thì tôi đành dẫn một mình cô đi vậy”.

Tần Lâm cười nói.

“Mày còn muốn đi à? Mày mơ giấc ngàn thu đi, người đâu, hôm nay tao sẽ cho mày đi vào bằng hai chân rồi bò ra ngoài”.

Ngụy Cương lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tần Lâm.

“Không quỳ à! Vậy thì mày chết hộ tao cái!”

Vương Lập Bắc nghiến răng nghiến lợi, lúc nãy Tần Lâm đánh bọn chúng thảm như thế, đương nhiên cậu ta sẽ rất hận Tần Lâm, hận không thể lột da lóc xương anh.

Nhìn thấy bọn họ cắn xé tàn sát lẫn nhau, mẹ vợ em vợ đều đẩy Tần Lâm vào hố lửa, Ngụy Cương và Vương Lập Bắc đều tỏ ra vô cùng hứng thú.

“Nếu đã muốn ra oai ở tỉnh lỵ thì chắc là biết chị Hồng chứ?”




Tần Lâm nói.

“Ai lại không biết chị Hồng chứ? Ban đầu tao còn đi theo chị Hồng một khoảng thời gian kia mà”.

Ngụy Cương nói với vẻ tự hào.

“Chắc mày không định nói mày quen chị Hồng đấy chứ? Ha ha ha ha!”

Vương Lập Bắc cười lớn.

“Chị Hồng là nhân vật lớn trong thế giới ngầm ở tỉnh lỵ, ai lại không biết chứ? Cho dù có giả vờ cũng phải vừa vừa thôi? Mày quen biết chị Hồng thì tao cũng quen chị Hồng đấy, sao nào? Muốn kêu chị Hồng chống lưng à? Tao thấy mày mơ tưởng hão huyền quá rồi đó, may nghĩ mày là ai, có biết tự lượng sức mình không”.

Ngụy Cương lắc đầu, hoàn toàn xem thường Tần Lâm, loại người nay mà cũng quen biết chị Hồng ư? Đùa à, ngay cả bản thân còn chưa nghe qua tên anh ta.

“Thế này đi, tao gọi điện cho Lôi Hồng, chắc mày nghe ra giọng cô ấy chứ”

Tần Lâm nói.

“Gọi, gọi ngay cho tao, ha ha, tao muốn xem thử mày quen biết chị Hồng như thế nào”.

Ngụy Cương chỉ vào Tần Lâm rồi nói.

Tần Lâm gọi vào số Lôi Hồng, nhưng lần này cô lại không bắt máy.

“Ha ha ha, sao thế, lộ tẩy rồi à? Chẳng phải là mày quen biết chị Hồng sao? Tại sao chị Hồng lại không nghe máy thế? Còn muốn gài tao ư? Thằng nhóc mày cũng còn non và xanh lắm”.

Chương 1155: Đừng nói cậu không muốn móc tiền ra đấy nhé?

Lôi Hồng không nhấc máy, có lẽ là đang bận chuyện gì đó, nhưng đối với Ngụy Cương và Vương Lập Bắc mà nói thì Tần Lâm rõ ràng đang nói dối, sao anh lại có thể quen biết chị Hồng được?

Chị Hồng là ai chứ, anh xứng sao?

“Tần Lâm, bây giờ đã là lúc nào rồi mà anh vẫn còn giả vờ, tôi xem thử anh giả vờ được bao lâu nữa đây, anh thì biết ai chứ? Lập Bắc, chuyện này chắc không liên quan đến quan hệ của tụi mình đâu nhỉ? Xe là của anh ta, nếu như không phải anh ta muốn đòi lại xe thì tôi cũng sẽ không tìm đến đây đâum đều tại anh ta cả!”

Mộc Tiểu Lộ trầm giọng, nghiến răng nói.



“Mộc Tiểu Lộ, em có biết xấu hổ không hả, đúng là đồ cặn bã”.

Mộc Tâm Lan tức giận trừng mắt nhìn Mộc Tiểu Lộ, khuôn mặt xinh đẹp của cô đanh lại, có ơn sẽ trả có oán sẽ báo, tại sao cô lại có đứa em như thế này chứ.

Vì để bảo vệ bản thân mà hạ giọng quỳ lạy người ta, còn bán đứng cả Tần Lâm, sao nó lại làm như vậy được chứ? Làm việc vô liêm sỉ mà vẫn tỏ ra đường đường chính chính như vậy à.

“Yên tâm đi, không ai trong số các người thoát được đâu”.



Vương Lập Bắc trầm giọng nói.

Mộc Tiểu Lộ và Dương Quế Hoa như sụp đổ, cả người trở nên tuyệt vọng, sao lại như thế được, chẳng phải chúng tôi đã quỳ lạy rồi sao? Tại sao lại không tha cho chúng tôi?

“Lúc nãy đá tao vui lắm mà, làm sao tao có thể bỏ qua được, Mộc Tiểu Lộ, tao ghét nhất cái loại lươn lẹo như mày, vậy nên mày nhất định phải bị trừng phạt, không một ai trong số các người được thoát cả”.

Vương Lập Bắc huơ tay, ánh mắt như thiêu đốt, lộ nụ cười âm hiểm, điều này càng làm cho Mộc Tiểu Lộ thêm sợ hãi.

“Các người không thể nói lời không giữ lời được, đều do Tần Lâm cả, các người không thể xả giận lên con trai tôi được, nếu như không vì Tần Lâm thì con trai tôi cũng sẽ không đến đây đâu, chẳng qua chỉ là một chiếc xe rách thôi mà? Chúng tôi không cần nữa là được chứ gì? Không cần nữa!”

Dương Quế Hoa khóc lóc om sòm, vừa nghe thấy Vương Lập Bắc định trở mặt, bà ta liền cảm thấy hoảng sợ, chẳng lẽ quỳ lạy rồi mà vẫn không được ư?

“Không cần? Các người nói không cần là không cần à, mấy người nghĩ trên đời này có chuyện tốt như vậy sao? Mấy anh em của tao đều bị Tần Lâm đánh cả rồi, tiền thuốc thang ai lo đây? Còn cả chi phí bồi thường và chi phí tổn thất tinh thần. Bây giờ tao cho mày một cơ hội nữa, Tần Lâm, tụi tao có tổng cộng tám người, mỗi người một triệu, tám triệu tất cả, ok không? Mua được cả Mercedes Benz G phiên bản Brabus thì chắc không thiếu tám triệu đâu nhỉ? Bây giờ mày muốn sống hay chết, bản thân tự mình xem xét đi”.

Vương Lập Bắc lạnh lùng nhìn Tần Lâm.

“Đây là cơ hội duy nhất của mày, đừng trách tao không nhắc trước, đã lựa chọn rồi thì không còn đường quay đầu đâu. Các người mau tranh thủ cơ hội đi, nếu không bọn tao sẽ đánh gãy hết xương các người rồi vứt ra ngoài”.

Mộc Tiểu Lộ và Dương Quế Hoa đứng ngồi không yên, mặt xanh như tàu lá chuối.

“Tần Lâm. Mau lên, đưa tiền đi. Mau lên, nếu không chúng ta sẽ toi đấy”.

Dương Quế Hoa vội vàng nói.

“Đúng thế, Tần Lâm anh mau móc tiền ra đi, còn ngây ra đó làm gì? Chẳng qua chỉ là tám triệu thôi mà? Chẳng phải anh nói chiếc xe đó bốn năm triệu à? Chẳng lẽ anh không có tám triệu sao?”

Mộc Tiểu Lộ sốt ruột nói, bây giờ là cơ hội duy nhất, cậu ta nhất định phải nắm chắc nó.

“Tám triệu? Em có biết tám triệu lớn như thế nào không? Em có biết người ta cả đời cũng chưa chắc kiếm được con số đó không, cho dù có mười đời thì em cũng không thể kiếm được tám triệu đó, Mộc Tiểu Lộ, em điên rồi hả”.

Mộc Tâm Lan quát lên.

“Tám triệu, các người định ăn cướp đấy à, các người cho rằng người ta sẽ lấy ra số tiền đó sao?”

“Có thể dùng tiền giải quyết vấn đề thì không phải là vấn đề. Nếu như cậu muốn cưới con gái tôi, chắc cậu cũng không đến mức không muốn ói tiền ra đấy chứ? Tần Lâm, bây giờ là lúc để cậu thể hiện đấy, mau lấy tiền ra đi, chúng ta có thể rời hỏi đây rồi”.

Sắc mặt Dương Quế Hoa đã dịu đi ít nhiều, nếu như đưa tiền thì bọn họ sẽ không phải chịu tội nữa.

“Cậu có ý gì thế, Tần Lâm, đừng nói cậu không muốn móc tiền ra đấy nhé?”

Dương Quế Hoa nhìn sang, Tần Lâm vẫn điềm tĩnh đứng ngay đó, như thể anh đang xem mình là người ngoài cuộc.

“Tần Lâm, anh có còn là con người không, chị của tôi một lòng một dạ với anh, lúc này rồi mà anh vẫn giận dỗi chúng tôi sao, vì để bảo vệ anh mà anh lại không nỡ bỏ ra tám triệu ư? Nếu như không có tiền thì chúng ta sẽ toang mất”.

“Chị thấy chưa hả? Anh ta là loại người như thế nào, chắc không cần em nói nữa rồi nhỉ? Chị nhìn cái kiểu keo kiệt bủn xỉn của anh ta kia kìa, chị chẳng có tí trọng lượng nào trong mắt anh ta cả, bây giờ chị vẫn còn muốn bảo vệ anh ta ư? Loại người này trong mắt chỉ có tiền, em đã nói rồi, anh ta chẳng đáng để chị giao phó cả cuộc đời đâu”. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh !

Mộc Tiểu Lộ nói với ý sâu xa, cậu ta đang muốn dạy dỗ chị mình một bài học.

“Bốp...”

Mộc Tâm Lan lại tát cậu ta thêm cái nữa.

“Mẹ, chị lại đánh con kìa! Hu hu hu! Mẹ dạy dỗ chị đi. Xem con nói có sai không chứ? Con không sai!”

Mộc Tiểu Lộ thút thít.

“Mày cút đi cho tao, bây giờ mày vẫn chưa chịu rõ sao? Tên khốn kiếp này không hề quan tâm ba mẹ con chúng ta, cậu ta không có tiền ư? Chiếc xe mấy triệu còn mua được, chắc chắn là đại gia rồi, chẳng qua chỉ là không muốn moi tiền ra mà thôi. Vừa hay để thấy được bộ mặt thật của cậu ta”.

Dương Quế Hoa khinh thường nhìn Tần Lâm.

“Không đưa tiền đúng không? Vậy ra tay đi, còn ngây ra đó làm gì?”

Ngụy Cương nói.

“Tốt hơn hết các người nên vào trong xe, lấy giấy phép lái xe xem thử, chiếc xe đó là của ai”.

Tần Lâm lên tiếng.

“Ai? Mày đừng nói với tao chiếc xe đó là của chị Hồng tặng mày nhé?”

Vương Lập Bắc cười chế giễu.

“Đúng thế, chính là Lôi Hồng tặng cho tao”.

Tần Lâm nói. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh !

“Mày đừng có tấu hài nữa được không, ha ha ha, mặt mày dày cũng vừa thôi, không moi tiền ra thì thôi đi, mày nghĩ chị Hồng sẽ cùng đẳng cấp với mày à? Chị Hồng tặng mày chiếc Mercedes Benz G mấy triệu, chẳng lẽ mày là ‘tiểu tam’ của chị Hồng à? Thứ rác rưởi như mày căn bản không hề xứng với chị Hồng”.

Vương Lập Bắc tức giận quát vào Tần Lâm.

Nhưng lúc này Ngụy Cương lại nhíu mày, xe? Xe gì? Xem ra bản thân đã hiểu được nguyên nhân rồi.

“Vào xe mau, xem xem có đồ gì không”.

Ngụy Cương nói.

“Ơ... Vâng ạ”.

Vương Lập Bắc không dám làm trái ý Ngụy Cương, dù gì hắn cũng là đại ca, vuốt mặt cũng phải nể mũi chứ.

Vương Lập Bắc bước khập khiễng ra ngoài, sau khi vào xe liền tìm thấy giấy phép lái xe, còn người trong đó chính là Lôi Hồng!

Vương Lập Bắc hoàn toàn bị sốc, chẳng lẽ tên này thật sự quen biết chị Hồng sao?




“Không thể! Tuyệt đối không thể!”

Trong lòng Vương Lập Bắc vẫn rất kiên định, nhất định tên này đã trộm xe, sợ bị thế chấp như thế, lẽ nào sợ bị bại lộ ư.

“Sao thế?”

Ngụy Cương nhìn sang Vương Lập Bắc, hỏi một cách nghiêm nghị.

“Em tìm thấy giấy phép lái xe của chị Hồng, đúng thật là chị Hồng. Nhưng chiếc xe này là do tên nhóc đó thế chấp cho em, em đoán nhất định là đồ ăn trộm, nếu không thì sao lại gấp như vậy được? Anh ta sợ sự việc bại lộ cho nên mới đến chuộc về, ngay cả đồ của chị Hồng mà cũng dám trộm, muốn chết hả?”

Vương Lập Bắc hằn học nói.

“Thật sự là xe của chị Hồng à?”

Ngụy Cương hơi lo lắng, nhưng tên nhóc này cũng không phải người đứng đắn gì cho cam, chắc chắn là ăn trộm, ngay cả xe của chị Hồng mà cũng dám trộm, ăn gan hùm rồi hả.

“Nói mau, xe này có phải mà trộm không”.

Ngụy Cương trầm giọng nói.

“Trộm?”

Tần Lâm ngây ra, cười rồi lắc đầu, mấy tên này có đầu óc phong phú ghê.

“Không trộm ư, không thể nào? Xe của chị Hồng là chiếc Brabus trị giá mấy triệu, sao lại có thể tùy tiện tặng người khác được? Mày gọi cho chị Hồng nhưng chị Hồng đâu có bắt máy? Mày xem tao gọi cho chị Hồng đây”.

Ngụy Cương nói xong liền nhấc điện thoại lên gọi cho Lôi Hồng.

“Alo, chị Hồng à? Em bắt được một tên trộm xe của chị này, em vừa kiểm tra chính là xe của chị, nên em mới gọi”.

Chương 1156: Mong Tần đại sư đừng trách!

“Đợi đấy, tôi đến ngay!”

Sau khi Lôi Hồng cúp máy, nụ cười trên mặt Ngụy Cương lại càng đắc ý hơn nữa.

Chị Hồng sắp đến rồi, để tao xem thử lúc đó mày còn giả vờ được nữa không.

“Chẳng phải mày nói là quen chị Hồng sao? Tại sao lúc mày gọi, chị Hồng lại không bắt máy, nhưng anh Cương của tao gọi thì được, bây giờ mày nói láo không được nữa rồi chứ gì, chưa gì đã bại lộ rồi sao”.



Vương Lập Bắc cười khẩy nói.

“Xe của chị Hồng mà mày cũng dám trộm, đúng là muốn chết mà, lát nữa chị Hồng đến đây thì tao cũng không cần phải ra tay nữa, mày phải quỳ xuống xin lỗi, chị Hồng là nhân vật máu mặt nhất nhì tỉnh lỵ, mày nói xem, trộm xe của ai không trộm, lại đi trộm xe của chị Hồng”.

Ngụy Cương chế nhạo Tần Lâm với ánh mắt tiếc thương.

“Tần Lâm, chiếc xe đó là cậu ăn trộm sao? Chẳng trách cậu lại không có nhiều tiền như vậy, bây giờ mày thấy chưa hả Tâm Lan, nó chỉ là đứa lừa đảo, mày còn một lòng một dạ với nó làm gì, bây giờ mày đã tỉnh mộng được chưa”.



Dương Quế Hoa vô cùng tức giận, ánh mắt sa sầm dậy sóng, tên Tần Lâm này giả vờ giả vịt cả ngày trời, hóa ra lại là một tên đại gia fake à? Xe cũng đi ăn trộm, đúng là đáng giận mà.

“Chị yêu của em ơi, bây giờ chị đã nhìn ra anh ta là loại người nào rồi chứ? Chắc chị cũng biết tại sao anh ta lại ích kỉ rồi chứ gì, đáng sợ thật đấy. Anh ta sợ bị vạch trần, bây giờ còn sáng hơn cả ban ngày nữa kìa, sau này chị tránh xa anh ta chút nhé”.

Mộc Tiểu Lộ chỉ trỏ Tần Lâm.

“Im miệng hết cho tao! Đợi chị Hồng đến đây thì các người sẽ bị xử đẹp, hai người bọn bây cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì”.

Vương Lập Bắc hét vào Mộc Tiểu Lộ và Dương Quế Hoa, ngay lập tức cả hai đều co ro sợ hãi như mấy con chuột nhắt trên đường vậy.

“Anh Tần, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Mộc Tâm Lan đương nhiên không tin lời bọn họ, mặc dù xe không phải của anh Tần, nhưng anh Tần vẫn chưa bao giờ lừa cô, vậy nên cô mới luôn tin tưởng Tần Lâm. Ban đầu vì để cứu cô, đến cả tính mạng người ta cũng không cần, sao cô lại có thể nghi ngờ anh được?

“Yên tâm đi, lát nữa người đến sẽ rõ”.

Tần Lâm nói.

“Hừm, chị Hồng đến thì mày khóc cũng chẳng kịp nữa đâu”.

Ngụy Cương nói với vẻ khinh thường, sắc mặt lạnh lùng nhìn một lượt những người xung quanh, chị Hồng đã nói sẽ đến ngay, cô mặc một chiếc sườn xám đỏ, bước đi trong gió, bên cạnh còn có một người thanh niên đeo kính râm.

“Chị Hồng, chị Hồng, cuối cùng chị cũng đến rồi, tên nhóc này đã trộm xe của chị đấy, he he he, để em xử nó ngay, chỉ chờ chị ra lệnh thôi ạ”.

Ngụy Cương mỉm cười, bước tới đón chị Hồng.

“Tốt! Tốt lắm!”

Lôi Hồng nói liên tiếp mấy chữ ‘tốt’, ánh mắt càng lúc càng sa sầm xuống.

“Còn không mau quỳ lạy chị Hồng đi”.

Ngụy Cương tức giận gào lên.

“Bốp...”

Lôi Hồng giáng thẳng một bạt tai vào mặt Ngụy Cương, ánh mắt đầy phẫn nộ, khí thế của Lôi Hồng hoàn toàn làm cho mặt Ngụy Cương tái mét, hắn không dám làm gì cả.

“Chị... Hồng, em làm sai gì sao?”

Ngụy Cương hạ giọng nói, trong mắt ánh lên vẻ ấm ức.

“Tần đại sư, Lôi Hồng đến muộn rồi, mong Tần đại sư đừng trách!”

Lôi Hồng tỏ ra cung kính trước mặt Tàn Lâm, cúi người xin lỗi.

Ngụy Cương như chết sững ngay tại chỗ, hắn đã biết mình sai ở đâu rồi.

Tần Lâm? Không thể nào? Tại sao chị Hồng lại phải cung kính với tên này như thế, rốt cuộc anh là ai?

Nhưng chuyện này đã không còn quan trọng nữa rồi, chị Hồng đã xuống nước thì chắc chắn Tần Lâm không phải người bình thường.

Không chỉ có Ngụy Cương, mà cả Vương Lập Bắc cũng ngây ra đó, chưa kịp hoàn hồn thì đã bị Lôi Hồng lấy chân đạp ngay vào mặt tiền của Ngụy Cương, hắn cảm thấy trước mắt mình toàn là sao, nhưng vẫn không dám đánh trả, hơn nữa còn không dám mở miệng nói tiếng nào.

Mấy tên đàn em của Ngụy Cương đứng ngay cửa nhìn thấy đại ca bị đánh một trận, bọn chúng đến rắm cũng không dám thả, có rất nhiều người biết Lôi Hồng lợi hại như thế nào, chị Hồng là nhân vật máu mặt một tay che trời ở tỉnh lỵ kia mà, Ngụy Cương là cái thá gì chứ? Cao lắm cũng chỉ là một tên đại ca côn đồ mà thôi, Lôi Hồng muốn giết hắn thì cũng dễ như trở bàn tay vậy.

Hai cái tát của Lôi Hồng khiến cho Ngụy Cương cảm thấy rất ấm ức, mẹ nó, tao đến đây để giúp thôi, liên quan gì đến tao đâu chứ? Bây giờ bản thân lại bị đem ra đứng mũi chịu sào như thế này, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu Vương Lập Bắc.

“Chị Hồng, em...”

Ngụy Cương vừa định nói, Lôi Hồng lại giáng thêm một cái tát nữa vào mặt hắn.

“Mày cũng xứng để lên tiếng trước mặt Tần đại sư sao”.

Lôi Hồng lạnh lùng nói.

Ngụy Cương biết bây giờ hắn có nói gì thì cũng là sai cả, đáng đời nhà mày, thân phận bí mật của Tần Lâm lại làm cho chị Hồng kính nể như thế, đủ để thấy được tên này đáng sợ như thế nào.

Vương Lập Bắc run như cầy sấy, Ngụy Cương cũng bị đánh rồi, vậy thì cậu ta là cái thá gì với chị Hồng đây? Lúc này cậu ta sợ đến mức hai chân va cầm cập vào nhau, ‘phịch’ một phát, cậu ta quỳ xuống trước mặt Tần Lâm.

“Cũng không có gì, bạn tôi bị tên này chơi một vố, sau đó lấy xe của tôi, tôi vốn không muốn làm phiền đến chị đâu, nhưng bọn họ vẫn cứ đòi làm khó dễ, chuyện sau đó thì chị cũng biết rồi, bọn họ bảo tôi là tên trộm xe”.

Tần Lâm nói với vẻ vô tội.

“Thật sự xin lỗi Tần đại sư, do bọn chúng không biết thân phận cậu, tôi nhất định sẽ dạy dỗ bọn chúng một trận”.

Sắc mặt Lôi Hồng càng thêm ảm đạm, mấy tên vô dụng này lại cho rằng Tần đại sư ăn trộm xe ư, muốn chết hay gì?

“Bọn bây lấy xe của Tần đại sư à?”

Lôi Hồng nhìn sang Vương Lập Bắc.

Vương Lập Bắc run bần bật, nhưng không dám nói gì.

“Đúng vậy chị Hồng, em cũng bị bọn họ gọi đến, em không biết thân phận của Tần đại sư, xin Tần đại sư hãy tha cho em”.

Lúc này Ngụy Cương hoàn toàn tuyệt vọng, nếu như để Lôi Hồng dạy cho hắn một bài học thì sẽ vô cùng thảm.

“Xe là do tao tặng Tần đại sư, giấy phép lái xe vẫn còn trên đó, coi như là ký hiệu, bọn bây lại dám làm khó Tần đại sư à, chán sống hết rồi đúng không”.

Lôi Hồng vừa dứt lời, Ngụy Cương và Vương Lập Bắc liền dập đầu lia lịa, cầu xin tha mạng một cách thảm thiết.

Mộc Tâm Lan đứng cạnh ngạc nhiên đến mức không nói nên lời, mấy tên này giống như sắp chết vậy, bọn họ còn không đáng để nhắc tới trước mặt Tần Lâm.

Dương Quế Hoa và Mộc Tiểu Lộ lại càng thêm sững sờ, bọn họ không thể ngờ Tần Lâm lại lợi hại đến vậy, người phụ nữ này đã làm cho bọn họ mở mang tầm mắt, ở trước mặt Lôi Hồng, một người ngạo mạn ngông cuồng như Ngụy Cương và Vương Lập Bắc cũng phải mềm nhũn ra, cầu xin tha thứ.

Còn Tần đại sư nữa sao?




Dương Quế Hoa thật sự bị sốc, tên nhóc này đúng là người có tiền đồ!

Bà ta đúng là không có mắt nhìn, bây giờ phải làm gì đây.

Mộc Tiểu Lộ không ngừng lẩm bẩm, tại sao cậu ta lại không nhận ra Tần Lâm lợi hại như vậy chứ, đã vậy lúc nãy còn châm chọc anh, chắc Tần Lâm sẽ không giận đâu nhỉ?

Đều là người một nhà cả, chắc là không đâu, còn có chị ở đây cơ mà, Tần Lâm chắc chắn sẽ không tính toán với bọn họ làm gì.

“Đều là một đám rác rưởi, tôi cũng chẳng thèm để ý làm gì, cô cứ xử lý đi, tôi còn có việc nên đi trước đây”.

Tần Lâm nói.

“Tần đại sư yên tâm, tôi nhất định sẽ dạy dỗ bọn chúng cho tốt”.

Lôi Hồng liếc sang Ngụy Cương và Vương Lập Bắc, hai người sợ đến xanh mặt, toàn thân run rẩy, căn bản không hề dám nhìn vào mắt Lôi Hồng, một khi Lôi Hồng nổi giận thì bọn chúng đã biết kết cục như thế nào rồi.

“Tần Lâm, đợi đã, còn chúng tôi nữa!”

Dương Quế Hoa vội vàng nói, bà ta không biết xung quanh là ai, chỉ biết rằng Tần Lâm chính là cứu tinh của mình.

“Chúng ta quen nhau sao?”

Tần Lâm hỏi ngược lại.

Chương 1157: Dẫn đi xem thử

“Ơ...”

Sắc mặt Dương Quế Hoa tái nhợt, nhất thời ngẩn ra,

“Lúc nãy tôi chỉ khẩu xà tâm Phật thôi, cũng vì muốn tốt cho mọi người mà thôi, không phải sao? Cậu không thể chỉ nhìn vào mỗi điểm xấu của tôi thôi được, hơn nữa tôi còn là mẹ vợ của cậu kia mà, cậu không lo lắng cho tôi sao”.

Dương Quế Hoa hừ lạnh một tiếng, sau đó kéo tay Mộc Tâm Lan, bắt đầu giở trò.



“Đúng vậy anh rể, anh không thể như vậy được, chị em đã quen anh thì anh không thể để chị ấy chịu thiệt được”.

Mộc Tiểu Lộ cười nói, một tiếng anh rể hai tiếng anh rể, cũng không còn kêu Tần Lâm nữa.

Mộc Tâm Lan dở khóc dở cười, cô bị kẹt ở giữa nên cũng đành bất lực, không thể làm gì được cả.

“Được rồi, đi thôi”.



Tần Lâm cũng không thèm tính toán với bọn họ, dù gì anh cũng nể mặt Mộc Tâm Lan, nhưng Dương Quế Hoa và Mộc Tâm Lan lại một lần nữa trở mặt, hai mẹ con nhà này đúng là hãm có một không hai.

Tần Lâm lấy chìa khóa xe rồi lái chiếc Mercedes Benz G đi, còn Ngụy Cương và Vương Lập Bắc coi như xui tận mạng rồi.

“Lần này may mà có anh rể của con đấy, Tiểu Lộ, mau cảm ơn anh rể đi”.

Dương Quế Hoa giục con trai nói.

“Đúng vậy anh rể, may là nhờ có anh, sau này anh cứ dắt em theo nhé, chị hạnh phúc ghê đấy, tìm được người yêu mình như vậy”.

Mộc Tiểu Lộ ngồi ở ghế lái phụ rồi nói với vẻ hài lòng, có anh rể ngầu như thế này thì sau này muốn làm gì mà chẳng được?

“Hai người có thôi đi không”.

Mộc Tâm Lan trầm giọng nói, bọn họ quên mất vừa rồi đã chửi rủa người ta như thế nào à? Bây giờ lại còn không biết xấu hổ mà khoe khoang Tần Lâm, ngay cả Mộc Tâm Lan cũng cảm thấy mặt mình nóng bừng, mặt đúng là dày như tấm thớt.

“Tại sao lại thôi? Con rể mẹ lợi hại thì vui còn không kịp ý chứ, tại sao lại không cho mẹ nói. Có đúng không hả con rể”.

Dương Quế Hoa cười tươi như hoa, lần này bọn họ thực sự đã mở mang tầm mắt rồi, đặc biệt là Dương Quế Hoa lại có cảm tình với Tần Lâm hơn, mối quan hệ mẹ vợ con rể càng thêm tốt đẹp.

Sau khi đến bệnh viện để băng bó cho Mộc Tiểu Lộ xong, Tần Lâm liền đưa bọn họ về nhà, nhưng lúc này Dương Quế Hoa lại lén lút nghe điện thoại của ai đó.

“À đúng rồi Tiểu Lâm, ngày mai cậu có rảnh không? Cùng chúng tôi đi dạo ở Đàm Thủy Loan nhé”.

Dương Quế Hoa cười nói.

“Đi Đàm Thủy Loan làm gì? Ở đó có gì đâu mà dạo, Dương Quế Hoa! Mẹ lại muốn làm gì nữa”.

Mộc Tâm Lan trừng mắt nhìn Dương Quế Hoa.

“Nhà bác Hai của con ở khu Đàm Thủy Loan mà, để mẹ dẫn con qua đó xem thử”.

Dương Quế Hoa nói.

“Nhà bác Hai bọn họ ở tỉnh An Tây kia mà? Bọn họ chuyển đến tỉnh Hán Đông lúc nào thế?”

Mộc Tâm Lan kinh ngạc.

“Đó là chuyện năm trước rồi, Tết năm ngoái chẳng phải bọn họ không về quê sao, hai bác của con cứ muốn mẹ qua đó xem thử. Lần này quay về nhất định phải ghé mới được. Chúng ta đi chung nhé, dù sao cũng mấy năm không gặp rồi”.

Dương Quế Hoa nói.

“Chuyện này...”

Mộc Tâm Lan nhìn sang Tần Lâm.

“Không sao, vậy ngày mai chúng ta đi cũng được”.

Tần Lâm bèn nói, đã giúp người ta thì giúp cho trót, huống chi anh đã đồng ý với Mộc Tâm Lan rồi, cũng không thể bỏ cô lúc này được.

Mộc Tâm Lan mỉm cười với Tần Lâm với vẻ cảm kích, cũng có hơi nóng bỏng, nhưng hình như Tần Lâm không hề nhận ra điều đó, trong ánh mắt của Mộc Tâm Lan còn chứa cả tình cảm và sự ngưỡng mộ của cô.

Mộc Tâm Lan thầm nghĩ, nếu anh Tần là bạn trai của mình thì tốt biết mấy.

Chỉ tiếc là anh Tần chỉ giúp đỡ cô mà thôi, và cô luôn khắc ghi điều đó.

“Tốt lắm, nhiều năm như vậy mới được gặp lại anh cả, không biết anh ấy thế nào rồi”.

Mộc Tiểu Lộ vô cùng vui mừng, vừa nghe nói đến gia đình nhà bác Hai liền phấn chấn trở lại.

“Anh Tần, phiền anh quá, ngày mai lại phải đi cùng em đến Đàm Thủy Loan rồi”.

Mộc Tâm Lan nói với vẻ trìu mến.

Sáng sớm hôm sau, Tần Lâm đưa cả ba người nhà Mộc Tâm Lan đến Đàm Thủy Loan.

Đàm Thủy Loan là một khu mới gần tỉnh lỵ, vị trí địa lý rất tốt, xung quanh đã xây dựng rất nhiều công viên và trung tâm mua sắm, còn có không ít nhà học khu, nhiều người giàu ở tỉnh lỵ cũng thích mua nhà ở đây để dưỡng già, nuôi dạy trẻ nhỏ, mọi thứ ở đây đều rất tốt.

Dù gì thì đối với nhiều người, cải thiện môi trường sống là điều cần thiết, hơn nữa đây còn là vườn quốc gia hàng đầu cả nước, Đàm Thủy Loan một bên giáp núi một bên giáp sông, địa thế vô cùng tuyệt vời, phong cảnh lại đẹp, đúng là nơi đất lành chim đậu.

“Mấy năm nay bác Hai con kiếm được rất nhiều tiền, nhà ở Đàm Thủy Loan có giá tận mấy triệu, nghe nói không rẻ đâu. À đúng rồi Tiểu Lâm, cậu có nhà chưa? Ở đâu thế? Hôm nào dắt chúng tôi đi xem với”.

Dương Quế Hoa cười nói.

“Có, nhưng hơi xa thành phố một chút”.

Tần Lâm nói.

“Vậy thì không được, sau này Tâm Lan nhà chúng tôi ở với nhau thì cậu phải mua một căn ở Đàm Thủy Loan đấy, đây là nhà khu học, tiềm năng sẽ tăng giá trong tương lai là rất lớn, tôi nghe nói người thành phố thích mua nhà học khu lắm đấy”.

Dương Quế Hoa nói với vẻ tường tận.

Mặt Mộc Tâm Lan bỗng đỏ bừng.

“Mẹ đừng nói bậy nữa, không có cửa đâu”.

“Nói bậy cái gì? Nghe chưa hả Tần Lâm, nếu như cậu không mua nhà ở Đàm Thủy Loan thì đừng mơ cưới con gái tôi”.

Dương Quế Hoa kiên định nói.

“Được thôi”.

Tần Lâm mỉm cười gật đầu, Mộc Tâm Lan cảm thấy vô cùng xấu hổ, làm mẹ mà lại ăn nói bừa bãi, thật sự làm cô thấy rất khó chịu.

“Gia đình bác Hai nổi tiếng nhất thôn chúng ta, hơn nữa bác Hai cũng kiếm được rất nhiều tiền, nghe nói anh cả của con bây giờ cũng không tầm thường đâu”.

Mộc Tiểu Lộ nói với vẻ ngưỡng mộ.

“Chị à, chị nói xem sau này nếu em làm ăn ở đây thì sẽ thế nào? Em không muốn về đâu. Trên rừng rú toàn là thú dữ, ở ngoài đây thì tốt biết bao. Chị nhìn thế giới muôn màu muôn sắc này đi, em không muốn về cái nơi rừng núi rách nát kia đâu”.

“Em đến đây thì làm được gì? Còn chưa tốt nghiệp cấp hai, ở đây nếu không có trình độ thì phải cực khổ nhường nào chứ, đi làm mấy công việc lao động tay chân thì chi bằng sống một cuộc sống thoải mái ở trên núi cho xong, có gì ăn nấy”.

Mộc Tâm Lan cười khẩy.




“Mẹ không muốn nghe con nói nữa, làm người phải biết tiến lên phía trước, chẳng lẽ con còn không rõ ước mơ của em mình sao? Một ngày nào đó nó có thể có chỗ đứng ở thành phố này, sau đó cưới một cô vợ đẹp sinh một đứa con kháu khỉnh. Con nhỏ chết tiệt này, con có biết cái gì gọi là ý chí của đàn ông không hả?”

Dương Quế Hoa tỏ ra không vui.

“Đó là quá xa vời, không có học thức thì cho dù có ở đâu thì cũng chỉ lao động tay chân mà thôi, trừ khi có thể gặp may, nếu không thì còn khó hơn lên trời”.

Mộc Tâm Lan thờ ơ nói, không phải cô đang dội một gáo nước lạnh vào em mình, mà là cậu ta hoàn toàn không biết được mình đang ở đâu, theo cô thì Mộc Tiểu Lộ còn chưa cai sữa được nữa kia, làm sao mà có chỗ đứng ở thành phố được chứ?

“Em có thể đi theo anh rể, nếu em không được thì vẫn còn chị mà? Nếu như em theo anh rể thì sẽ được ăn ngon mặc đẹp rồi”.

Mộc Tiểu Lộ nói với vẻ tự hào.

“Em...”

Mộc Tâm Lan hoàn toàn cạn lời, thằng nhóc này đúng là ham ăn biếng làm, lại muốn ăn chực uống ké Tần Lâm.

“Cứ vậy đi, đợi sau này anh rể thành danh thì con cũng có thể áo gấm về làng được rồi. Lúc đó già trẻ lớn bé đều phải nể nang chúng ta, phải cho bọn xem thường chúng ta biết được ai là người giàu có nhất thôn”.

Dương Quế Hoa hừ lạnh nói.

“Đến rồi, phía trước là đến, đừng lái qua. Dừng lại, dừng lại!”

Dương Quế Hoa vội nói.

Chương 1158: Khu người giàu

“Hết chỗ đỗ xe rồi, cháu lên phía trước tìm xem sao”.

Tần Lâm để họ xuống trước cổng khu dân cư rồi đỗ xe cách đó hơn trăm mét.

“Thím ba, Tâm Lan, Tiểu Lộ, mọi người đến rồi”.

Một người thanh niên mặc áo sơ mi đứng trước cổng cười nói, sự ngạo mạn trong ánh mắt khiến người ta vô cùng khó chịu.



Anh ta đeo mắt kính gọng vàng, dáng người cao gầy, ánh mắt cũng vô cùng lạnh lùng.

“Đây chẳng phải là Mộc Đồng sao, đã lâu không gặp, giờ cao to đẹp trai quá, ha ha ha”.

Dương Quế Hoa nhìn người thanh niên Mộc Đồng trước mắt rồi cười nói, đây chính là anh họ của Mộc Tâm Lan!

“Anh Đồng, bộ quần áo của anh đẹp thật đấy”.



Mộc Tiểu Lộ nói, so với Mộc Đồng cậu ta chỉ là một kẻ quê mùa, sự khác biệt rất rõ ràng.

“Anh Đồng!”

Mộc Tâm Lan cũng chào hỏi Mộc Đồng.

“Sao bây giờ cậu mới đến? Tiểu Lâm, đây là Mộc Đồng, anh họ của Mộc Lan, người ta là giám đốc công ty đấy”.

Dương Quế Hoa nói.

“Anh Đồng, đây là Tần Lâm, anh rể của em”.

Mộc Tiểu Lộ vội nói.

“Tần Lâm hả? Ừ".

Mộc Đồng gật đầu chào một câu cho có lệ, trông Tần Lâm cũng chẳng phải người có tiền, từ trên xuống dưới toàn đồ vỉa hè, Mộc Đồng hoàn toàn không coi anh ra gì.

Người đàn ông thế này không sang trọng chút nào, đồ trên người chưa tới hai trăm tệ, đúng là rác rưởi.

“Mau đi thôi, bố mẹ cháu đang ở nhà đợi mọi người rồi”.

Nói xong, Mộc Đồng dẫn mọi người vào trong khu phố.

“Chỗ này tốt thật đấy, cây xanh bao phủ khắp nơi, hoa chim ao cá đủ cả, nơi này đâu phải là khu dân cư chứ, rõ ràng là một công viên rừng rậm”.

Dương Quế Hoa ngưỡng mộ nói, đây là khu của người giàu thực sự, là một nơi đáng sống.

“Tiểu Lâm à, sau này cậu cũng phải mua một căn nhà ở khu dân cư như này đấy nhé, tốt nhất là mua ở đây, như vậy có thể làm hàng xóm với nhà Mộc Đồng”.

“Thím ba à, chỗ này không phải ai cũng mua nổi đâu, ít nhất cũng phải mất bốn triệu đấy, nếu mua một căn trả góp, một tháng ít nhất phải trả hai mươi nghìn tệ, có một vài người cả đời cũng chẳng thể mua được”.

Mộc Đồng nói với vẻ mặt lạnh lùng, mặc dù không chỉ đích danh Tần Lâm nhưng ngay cả người đầu óc không được linh hoạt như Mộc Tiểu Lộ cũng nghe ra ý anh ta là bảo Tần Lâm không thể nào mua nổi, vậy nên đừng có suy nghĩ đến.

“Đắt thế nhỉ, Tần Lâm, nếu cậu không mua nổi thì không thể cưới con gái tôi được đâu”.

Dương Quế Hoa nói với vẻ mặt kiên định.

“Đến lúc đó ít nhất cậu phải mua một căn bốn phòng, tôi với ông nhà một phòng, Tiểu Lộ một phòng cộng thêm cậu với con gái tôi, nếu như có con cái thì càng không đủ, hô hô hô”.

Mộc Đồng cười khẩy, thím ba đúng là ở trên núi nên ngu người, một căn nhà bốn phòng ở học khu Đàm Thủy Loan phải mất bảy tám triệu, nhà anh ta chỉ mua một căn ba phòng thôi mà đã tốn gần sáu triệu rồi, năm mươi nghìn tệ một mét vuông, đất ở khu này rất có giá trị, bà tưởng là nhà mái bằng dưới quê chắc?

Tần Lâm chỉ cười chứ không nói gì, Mộc Đồng khinh thường anh, cho rằng anh không xứng với em họ mình, theo lý mà nói điều kiện của Mộc Tâm Lan cũng không tồi sao lại tìm một tên rác rưởi như này chứ? Nếu như dẫn ra ngoài chẳng phải sẽ làm mất mặt nhà họ Mộc sao?

“Một căn nhà bốn phòng tầm bảy tám triệu tệ đấy thím ba à, thím phải bảo con rể mình cố gắng nhiều vào, ha ha ha, thím cũng nên giục Tâm Lan đi, sau này chúng ta còn phải làm hàng xóm của nhau nữa đấy”.

Nụ cười của Mộc Đồng tràn đầy ý chế giễu, Mộc Tâm Lan cũng chỉ gật đầu cười gượng, bảy tám triệu, ngay cả nghĩ cô cũng không dám nghĩ đến, chắc cả đời này cô cũng không thể ở nơi đắt đỏ như vậy được.

Nói xong Mộc Đồng dẫn bọn họ vào trong một căn nhà hai phòng ngủ, một phòng khách, cũng rất sang chảnh, đúng là nhà ở khu Đàm Thủy Loan có khác, hai bác đều đứng ở cổng để đón, cả nhà gặp nhau, nói cười vui vẻ.

“Mau vào đi, đều là người nhà với nhau, đừng khách sáo”.

“Ây đô, anh hai chị hai, đã mấy năm không gặp, anh chị nhớ em lắm đúng không?”

Dương Quế Hoa cười nói, ánh mắt tràn đầy sự vui mừng, mắt bà ta sáng rực lên khi nhìn thấy căn nhà ba phòng rộng rãi sáng sủa này.

Ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ, đố kỵ, nếu như bọn họ cũng có căn nhà to thế này thì tốt biết mấy.

“Đúng đấy, đã mấy năm không gặp rồi, đầu năm nay anh chị mới chuyển nhà nên không có thời gian về quê, Lão Tam em dâu, hai người đến chị thực sự rất vui, mau vào xem đi, căn nhà ba phòng này thế nào, phụ nữ chúng ta cả đời chỉ mong được một căn nhà hoàn chỉnh, tâm nguyện này của chị coi như cũng đã được hoàn thành rồi”.

Viên Lê cười ha ha nói, kéo tay Dương Quế Hoa.

“Anh hai chị hai tốt phúc quá, chẳng giống như em hoàn toàn không có phúc phận này, phải may mắn biết nhường nào mới có thể ở trong căn nhà to như này, em đúng là không có phúc hưởng mà, hazz”.

Dương Quế Hoa cười khổ sở nói, trong lòng càng nghĩ càng tức, năm đó lúc chị dâu gả cho nhà họ Mộc cũng chỉ một mảnh ruộng ba tấc đất, không có tiền, nhưng mấy năm nay anh hai và con trai làm ăn phát đạt, mua được hẳn một căn nhà to đẹp ở khu tấc đất tấc vàng này, bà ta chỉ có thể để lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ của người nhà quê.

Bà ta chẳng hy vọng gì về thằng con trai của mình, bây giờ chỉ có thể trông chờ vào Tần Lâm.

“Nói thế nào đây nhỉ, sau này Tiểu Lộ có tiền đồ rồi chắc chắn sẽ mua cho em hoặc biết đâu cậu con rể lại mua cho em một căn thì sao”.

Viên Lê cười nói, có điều ánh mắt lại vô cùng kiêu ngạo, đứa con trai quý báu của cô như thằng ngốc vậy, cả đời này cũng chẳng làm nên trò trống gì, còn cậu con rể của cô nữa, tôi thấy cũng chỉ là kẻ kém cỏi, mặc đồ vỉa hè, hoàn toàn không có chút khí chất của người nhà giàu.

Lại còn muốn mua nhà ở học khu Đàm Thủy Loan sao? Nằm mơ đi.

“Không dám nghĩ, không dám nghĩ, ha ha, đây là Tần Lâm bạn trai của Tâm Lan. Anh hai chị hai, sau này hai người phải quan tâm dìu dắt đến thằng bé nhiều vào đấy, Tiểu Lâm cũng là một đứa trẻ tốt”.

Dương Quế Hoa nói.

“Tâm Lan nhà ta không thể gả đi tùy tiện được, từ nhỏ đến lớn đều là con cưng của nhà họ Mộc, lại còn rất tài giỏi, sinh viên đại học duy nhất trong làng, Tâm Lan tìm bạn trai, chúng ta phải kiểm soát chặt chẽ, ít nhất cậu ta cũng phải mua được nhà học khu mới được, như thế mới xứng với con bé”.

Mộc Đồng lạnh nhạt nói, nụ cười ung dung, nhưng lại đem đến cảm giác vô cùng nham hiểm, ánh mắt nhìn về phía Tần Lâm, có thể dễ dàng nhận ra cái ý nghĩ đó.




“Đúng thế, Tâm Lan nhà ta là sinh viên đại học của nhà họ Mộc, nhất định phải tìm một người tài hoa, hơn nữa phải có ích cho gen thế hệ sau, phải tạo cho con cái một môi trường học hành tốt, thế nên mới không ít người mơ ước có được một căn nhà ở học khu Đàm Thủy Loan. Nhưng mà giá đắt quá nên nhiều người cũng ngần ngại do dự”.

Mộc Đạt Nhân nghiêm nghị nói.

“Cậu có nhà chưa, nếu muốn cưới Tâm Lan nhà tôi ít nhất phải có một căn nhà học khu”.

“Tôi có một căn nhưng ở ngoại ô, hơi xa một chút”.

Tần Lâm cười, một trang viên Thanh Mai bằng cả khu phố này, chi phí quản lý một năm cũng phải năm triệu tệ.

“Vậy thì không được, nhất định phải là nhà ở học khu Đàm Thủy Loan, chỗ này là công viên rừng rậm quốc gia, hơn nữa nơi đây là khu vực thí điểm trung học phổ thông chín năm liên tiếp của tỉnh thành, dựa căn nhà ở ngoại ô của cậu mà muốn lừa Tâm Lan nhà chúng tôi sao, trên đời làm gì có chuyện tốt như thế”.

Viên Lê khoanh tay trước ngực rồi nói.

“Nói đúng lắm, nhà ở Đàm Thủy Loan mới được coi là nơi ở cao cấp của người có tiền thực sự, mua nhà ở đây mới thể hiện được quyết tâm của cậu đối với Tâm Lan nhà tôi. Ngôi nhà là chốn trở về lớn nhất trong cuộc đời của người phụ nữ, c

có dùng tiền cũng không thể đem lại được cảm giác an toàn đấy”.

Mộc Đạt Nhân nói như thể đó là điều đúng đắn.


Chương 1159: Bán nhà ở ngoại ô đi

Viên Lê coi thường, trên mặt đầy vẻ thanh cao kiêu ngạo.

"Quế Hoa, em đừng trách chị nhiều lời, người trẻ tuổi bây giờ ai chẳng muốn có một căn nhà để ổn định? Đâu chỉ người già chúng ta đâu, con gái càng muốn bảo vệ mình, đâu thể để mấy tên có suy nghĩ không đứng đắn làm hại được. Vậy nên không có nhà ở học khu Đàm Thủy Loan, thì đừng hòng kết hôn với Tâm Lan nhà chúng tôi".

"Còn nữa, điều kiện của Tâm Lan nhà chúng tôi rất tốt, vừa là sinh viên đại học, mà lại còn xinh đẹp. Bác nói với cháu này Tâm Lan, nhất định phải nắm chắc nhà ở học khu, không được buông lỏng đâu. Có nhà rồi thì cháu mới thực sự có một mái ấm, sau này không cần lo chạy đôn đáo đưa đón con nữa".

"Anh cháu bây giờ ở công ty không biết có bao nhiêu người muốn làm bạn gái nó, người muốn cùng anh cháu xem mắt nhiều lắm, sắp giẫm nát bậc cửa nhà bác rồi, bởi vì nhà chúng ta có nhà ở học khu Đàm Thủy Loan, vị trí địa lý, môi trường sống đều rất tốt, sau này chúng ta còn có thể làm hàng xóm, như thế thì tốt biết bao".



Bây giờ bọn họ là người của tầng lớp trên, mấy nhà nghèo, bọn họ khinh lắm.

Viên Lê cười nói, mặt mũi hồng hào, Dương Quế Hoa nhìn mà hâm mộ, Mộc Tiểu Lộ nghe mà sững sờ.

Mộc Tiểu Lộ cũng vô cùng ngưỡng mộ.

"Anh Đồng lợi hại ghê!"



Mộc Tâm Lan cười gượng, chỉ biết im lặng cúi đầu, lúc này cô ấy thực sự không biết phải nói gì nữa.

Mộc Đạt Nhân cười nói.

"Bác hai của cháu nói có hơi nặng lời, nhưng thuốc đắng giã tật, khó nghe thật, nhưng bọn cháu đừng để ý, tất cả đều muốn tốt cho cháu thôi. Tiểu Tần cậu mau bán căn nhà ở ngoại ô đi, cả nhà dồn tiền mua một căn ở Đàm Thủy Loan, sau này đi ra ngoài có thể diện lắm".

Bán đi? Sao phải bán trang viên Thanh Mai trị giá cả tỉ để mua căn nhà rách này?

Tần Lâm cười nói, không đồng ý cũng không phản đối.

Mộc Đồng cười khẩy nói, tên này trông có vẻ chẳng có tiền đồ gì.

"Hừ hừ, bố nói đúng đây, không có nhà ở học khu Đàm Thủy Loan, em gái tôi nhất định không gả cho anh đâu".

Dương Quế Hoa bị cả nhà bác hai thuyết phục, bây giờ bà ta cũng muốn ở đây.

"Đúng vậy Tiểu Tần, bác hai nói đúng đấy, hay là cậu bán căn nhà ở ngoại ô đi, sau này mua nhà ở học khu".

Viên Lê dẫn dắt, một bên thì chỉ trỏ núi sống, cảm giác phóng khoáng ấy khiến bà ta vô cùng thoải mái, năm đó bà ta cũng từ nông thôn núi non lên đây, nhưng bây giờ thì khác rồi.

"Em xem thiết kế này, xem không gian này, dưới nhà còn có cầu nhỏ, sông xanh, cây cối rậm rạp, hoa cá gì cũng có, thế mới là sống chứ, căn nhà này phải mấy triệu đấy, chỗ tiền này không thể xài uổng phí được. Quế Hoa, em cứ xem xét xem, nếu như không có tiền, Tâm Lan không được gả cho người ta đâu. Nhà là thứ rất quan trọng, không thể làm bừa được".

Mộc Đạt Nhân cười nói.

"Nhà em cũng nên chuyển đến thành phố đi, như thế thì nở mày nở mặt lắm, sống ở vùng núi thì sao có tiền đồ chứ? Chẳng nhẽ em muốn đời đời kiếp kiếp bị vây trong núi cao sao? Em nhìn Tiểu Lộ lớn thế này, chẳng nhẽ muốn tìm cho thằng bé một cô gái ở nông thôn để lấy sao, cả đời sau của nó lại lặp lại câu chuyện của bố mẹ á? Cháu em, chắt em sẽ chẳng có tiền đồ đâu".

Dương Quế Hoa tái mặt, bị anh hai và chị hai nói vậy, bà ta cũng cảm thấy rất kích động.

Viên Lê bĩu môi.

"Giường lò bốc khói, ngày nào cũng phải đi chặt củi, ngày nào cũng phải ăn khoai tây, bắp cải, sống ở đây thì khác, thoải mái hơn nhiều, có máy sửa, có người đưa cơm, đông ấm hè mát, em không tưởng tượng được đâu. Cả đời này của bọn em không tốt, đời sau không thể bị thế được, chẳng nhẽ em không muốn Tiểu Lộ phát triển sao?"

Dương Quế Hoa vừa nghĩ đến mấy thứ này liền nổi giận. Bà ta sống cả đời với tên Mộc Đạt Hoa vô dụng, chẳng có cái nhà tử tế, ông xem xem nhà người ta ở phải thế kia kìa, còn nhà ông ở thì thế nào?

Chị dâu lớn hơn bà ta ba bốn tuổi gì mà chẳng nhìn được ra, hai người ở cạnh nhau, mình thì giống như bà già, còn người ta thì trẻ hơn nhiều.

Riêng điểm này, bà ta đã thua.

Sống ở nông thôn, khói xông hàng ngày, da mặt bà ta sao có thể đẹp được? Bây giờ không bị phá tướng là may lắm rồi, chỉ có điều muốn thoát ly cái chốn kia đâu có dễ?

Mộc Tiểu Lộ vui mừng nói.

"Mẹ, con cũng muốn ở nhà lớn, chỗ này tốt thật, còn là nhà học khu, sau này con con cũng sẽ được đi học ở đây".

Mộc Tâm Lan trừng mắt nhìn Mộc Tiểu Lộ, tên này bây giờ càng ngày càng mơ tưởng hão huyền.

"Nằm mơ đi, em lấy đâu ra mà ở? Em có tiền chắc? Em nghĩ nhà ở đây là bắp cải hả, bảo mua là mua".

Dương Quế Hoa suy tính trong lòng, bà ta muốn ở nhà cao cửa rộng, bây giờ chỉ có một cách là bắt thằng con rể này mua, chứ chờ mong Mộc Tiểu Lộ thì không biết đến Tết năm nào?

"Tiểu Lâm à, cậu xem xem, lúc nào có thể mua nhà, chúng ta phải ở đây, những cái khác không cần. Cái nhà ở học khu này tốt quá, hơn nữa môi trường sống cũng quá tốt".

Mộc Tâm Lan trừng mắt nhìn Dương Quế Hoa.

"Mẹ, mẹ nói linh tinh gì thế?"

Viên Lê cười tươi như hoa.

"Cái này mà là nói linh tinh à, cháu gái, bây giờ cháu còn trẻ, đợi đến khi cháu bằng tuổi mẹ cháu rồi, cháu sẽ biết, gả cho một người đàn ông giàu có quan trọng đến đâu".

Dương Quế Hoa nở nụ cười ngượng ngùng, trong lòng không khỏi tức giận, đều tại Mộc Đạt Hoa vô dụng, chẳng có bản lĩnh bằng anh hai, nếu không mình cũng không phải sống cả đời ở cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, ông xem xem chị dâu da đẹp thế kia, nhìn lại mình, Dương Quế Hoa không chịu nổi.

Bà ta nhất định phải thay đổi!

Mà Mộc Tam Lan chính là cơ hội duy nhất của bà ta, bà ta không thế tiếp tục sống khổ sở được nữa, bà ta phải thay đổi.




"Tiểu Lâm, cậu nghĩ cách đi, dù sao ấn tượng của tôi với cậu cũng rất tốt, cũng đâu có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần cậu mua cho Tâm Lan nhà tôi một căn nhà bốn phòng ngủ ở Đàm Thủy Loan là được, đến lúc đó tôi với bố nó sẽ giúp cậu chăm con, nhà chúng ta ở cùng với nhau, vui vẻ biết bao".

Dương Quế Hoa cười nói, còn cả con trai mình sau này kết hôn cũng được giải quyết, vừa nãy chẳng phải chị dâu bảo con gái theo đuổi Mộc Đồng xếp hàng đàn vì Mộc Đồng có nhà ở khu Đàm Thủy Loan, bây giờ con gái ai chẳng thực tế? Không nhà không tiền, ai muốn gả cho anh chứ.

Viên Lê lúc này cũng cho Mộc Tâm Lan quyền làm chủ.

"Đúng, mau mua đi, mua xong nhà thì mới có thể kết hôn. Nếu cậu không có bản lĩnh không có tiền mà vẫn muốn lấy Tâm Lan nhà tôi thì đúng là buồn cười quá! Ha ha ha!"

Lúc này Mộc Đồng nghe điện thoại.

Mộc Đồng cười nói.

"Alo? Lão Tôn à, sao thế? Cậu muốn mua nhà ở Đàm Thủy Loan sao? Mua căn rộng thế nào? Bốn phòng ngủ! Mẹ kiếp, tên này cậu thành đạt rồi à, nhà to thế cũng phải bảy tám triệu đấy, ha ha ha, bâu giờ cậu càng ngày càng có tiền đồ rồi. Muốn mua nhà để kết hôn? Cậu đúng là không có nhân tính, cái gì? Còn chưa có người yêu? Không có đối tượng thì cậu vội vàng mua nhà làm gì”.

"Được rồi, cậu đợi tớ, chúng ta tí nữa đi xem nhà".

Mắt Dương Quế Hoa sáng lên, nhìn chằm chằm Mộc Đồng? Cái gì, chưa có người yêu mà đã mua nhà bốn phòng ngủ? Giàu thế, tận bảy tám triệu đấy, hi hi, đấy mới thực sự là người có tiền.

Chương 1160: Có ý đồ khác

Mộc Đồng nói.

"Bố mẹ, con phải đi cùng Tôn Thăng Nam đến phòng giao dịch bất động sản, cậu ấy định mua một căn bốn phòng ngủ ở Đàm Thủy Loan".

Viên Lê nói.

"Đó chẳng phải bạn học thời cấp ba của con sao? Mẹ từng gặp nó rồi, đúng là đứa trẻ tốt, chững chạc khéo léo, cũng anh tuấn, điều kiện tốt như vậy mà chưa có người yêu, đúng là hiếm nha, ha ha ha".



Dương Quế Hoa động lòng nói.

"Hay là chúng ta cùng đi xem nhà".

Viên Lê nói.

"Em không mua, đi xem làm gì?"



Dương Quế Hoa cười nói, tỏ vẻ muốn dồn Tần Lâm vào rọ.

"Ai bảo em không mua, Tần Lâm, mau đi thôi, chúng ta cùng đi xem xem! Biết đâu cậu là thích căn nào".

Mộc Tâm Lan giậm chân, mặt mày sốt ruột, anh Tần chỉ đến giúp cô ứng phó với mọi người thôi, bây giờ còn bắt anh ấy mua nhà.

"Mẹ, mẹ nói linh tinh gì vậy, mua nhà làm gì".

Tần Lâm cười nói, cũng không quan tâm lắm.

"Đi thôi, đi xem với cô cho vui".

Dương Quế Hoa mắt sáng lên, Tần Lâm định mua nhà cho Tâm Lan sao?

Dương Quế Hoa thực sự có suy nghĩ, đó là đi xem bạn học Mộc Đồng trông như thế nào, mua được nhà bốn phòng ngủ trị giá bảy tám triệu tệ thì sao có thể là người thường được? Biết đâu lại là quý tộc hào môn thì sao, nếu như gả được con gái vào nhà giàu thì sau này nhà họ Mộc đúng là một bước lên trời rồi.

Bây giờ không do cậu quyết định, Tần Lâm!

Cho dù cậu không mua nhà cho Tâm Lan, thì cũng sẽ có người mua.

Viên Lê và con trai nhìn nhau, đương nhiên có thể thấy được suy nghĩ của Dương Quế Hoa, họ biết bà ta có ý đồ khác!

Bà ta muốn đi xem nhà hay xem con rể, chưa biết chắc đâu nha.

Mộc Đồng nói.

"Được rồi, vậy chúng ta cùng đi. Dù sao cũng rảnh rỗi không có chuyện gì làm".

Dương Quế Hoa và Mộc Tiểu Lộ vui vẻ không kìm được, cứ như bọn họ sắp có nhà đến nơi rồi.

Dương Quế Hoa kéo tay Tần Lâm và Mộc Tâm Lan vội vã xuống lầu.

"Anh hai chị dâu, bọn em đi xuống nhà đợi trước nhé".

Dương Quế Hoa khoanh tay trước ngực nói.

"Nói đi, bây giờ không có ai, Tần Lâm, cậu định thế nào, rốt cuộc có mua nhà cho Tâm Lan nhà tôi không?"

Mộc Tiểu Lộ nắm chặt nắm đấm nói, cậu ta muốn cắm rễ ở thành phố thì phải dựa vào chị.

"Đúng vậy anh rể, mà đã mua phải mua nhà có bốn phòng ngủ, hi hi hi, cả nhà ta ở chung với nhau mới vui".

Mộc Tâm Lan trầm giọng nói.

"Mẹ, mấy người đừng ép anh Tần, anh Tần mới bao tuổi, lấy đâu ra mấy triệu mua nhà chứ, bác hai và vợ bác hai cũng chỉ mới mua được nhà thôi, bọn họ còn phải đi làm thuê bao năm ấy, đó là số tiền cả nhà họ tích lũy cả đời".

Sắc mặt Dương Quế Hoa trầm xuống.

"Mẹ không quan tâm, dù sao con gái mẹ cũng không thể chịu khổ được, con gái mẹ phải được ở trong nhà lớn. Mẹ cùng bố con sẽ giúp con trông cháu, đưa cháu đi học, tiện biết bao, nếu không có nhà ở học khu Đàm Thủy Loan thì hai đứa đừng ở bên nhau".

Mắt Mộc Tiểu Lộ đảo như rang lạc, vui vẻ nói.

"Anh rể hay anh đem xe đi cầm đi! Chiếc xe kia cũng phải bốn năm triệu đấy, đi cầm cũng phải được bốn triệu, thế thì cũng bằng khoản trả đợt đầu".

Dương Quế Hoa lập tức tươi như hoa, đúng rồi, sao bà ta không nghĩ ra chứ? Chẳng phải Tần Lâm còn một chiếc Mercedes-Benz G phiên bản Brabus sao? Đem đi thế chấp là đủ mua nhà rồi.

Mộc Tâm Lan liếc mắt.

"Không được, mấy người đừng quá đáng, xe đó là người ta đưa cho anh Tần lái, mấy người còn muốn bán nó đi à, mấy người điên rồi sao?"

Dương Quế Hoa hỏi.

"Cậu nói gì đi Tần Lâm, rốt cuộc có được hay không?"

Tần Lâm cười nói.

"Cứ xem nhà trước rồi tính sau".

Dương Quế Hoa nghiêm túc nói.

"Cậu còn không đẹp trai bằng con trai tôi, cậu đem xe đi cầm, người phụ nữ kia làm được gì chứ, tôi thấy cô ta cũng kính trọng cậu lắm, nhất định không để ý đâu, chiếc xe này biết đâu là cô ta tặng cậu đấy".

Không đẹp trai bằng con trai bà?

Tần Lâm suýt nữa buột miệng cười, Mộc Tâm Lan cũng chỉ muốn tìm cái hố nào chui vào, con chịu mẹ đấy, mẹ không xấu hổ à mà nói ra câu đấy.

Con trai mẹ lấy xe người ta đi thế chấp còn bị người ta đánh cho, mị lực của con trai mẹ nhiều ghê!

Mộc Tiểu Lộ cười híp mắt nói.

"Đúng vậy anh rể, dù sao người ta cũng tặng rồi, anh đem đi cầm đi, vừa hay mua nhà luôn, chúng ta cũng đâu có thiệt".

Mộc Tâm Lan trầm giọng nói, hai người này khiến cô tức chết mất.

"Mộc Tiểu Lộ! Em không biết xấu hổ à?"

Dương Quế Hoa nhỏ giọng mắng, ra tối hậu thư cho Tần Lâm.

"Cậu nói đi có mua không, nói nhanh cho vuông đi Tần Lâm! Nếu cậu không mua thì đừng qua lại với Tâm Lan nữa. Tôi không dọa cậu đâu, Tâm Lan nhà tôi ưu tú đến vậy, có vô số người muốn lấy nó đấy".

Bà ta đã nghĩ kỹ rồi, nếu như Tần Lâm không mua nhà cho họ, vậy thì hôm nay nhất định phải chia tay, vừa hay bạn của Mộc Đồng tuổi tác tương đương Mộc Tâm Lan, còn độc thân tài giỏi, chắc chắn không kém Tần Lâm.

Tần Lâm cười nói.

"Hai người yêu nhau thật lòng, tiền và nhà chỉ là vật ngoài thân thôi".

Mộc Tiểu Lộ lắc đầu thở dài, trên mặt đầy vẻ thất vọng.

"Vật ngoài thân? Nếu anh đã biết nó là vật ngoài thân thì sao anh không mang xe đi cầm để mua nhà cho chị tôi, nói đến cùng anh không nỡ chứ gì, Tần Lâm, tôi không nghĩ anh lại là người như vậy".

"Được rồi, đừng nói nữa, bác hai của con đến rồi, đi thôi, đi đến văn phòng giao dịch bất động sản rồi nói tiếp".

Dương Quế Hoa lạnh lùng nói, bà ta đã quyết định rồi. Nếu Tần Lâm không định mua nhà cho bọn họ, thì bọn họ sẽ không để Tâm Lan chết mòn bên cạnh anh, nếu như bạn học của Mộc Đồng ưu tú đến vậy, hai đứa hợp nhau thì tác hợp luôn, thế lại là chuyện tốt.

Dù sao nếu không có nhà Dương Quế Hoa cũng không đồng ý, nhà là thứ cơ bản nhất, nhất định không thể thiếu.

Mộc Tâm Lan không nói gì, bởi vì lúc này, nhà bác hai đã đến rồi.

Bọn họ đi đến văn phòng giao dịch bất động sản, ở cổng có một người đàn ông mặc quần caro xanh, đi giày thể thao đỏ, bước ra từ chiếc Porsche 911.

Anh ta cao gầy, vô cùng đẹp trai, vừa nhìn là biết không giàu cũng sang, quần áo trên người khá cao cấp, cộng thêm cách ăn mặc khiến anh ta trông rất thời thượng, anh ta đi đến ôm Mộc Đồng.

Mộc Đồng ngưỡng mộ nói.

"Tên này, hai năm qua cậu đi đâu thế, cuối cùng cũng gặp được cậu rồi, mẹ kiếp! Porche 911, ngầu đấy".




Tôn Thăng Nam nhún vai, mặt bình tĩnh nói.

"Có gì đâu, đợt trước khi đi học, nhà tớ không cho tớ lộ ra, thực ra bố tớ là ông chủ lớn, bây giờ tớ thể hiện rồi, không giả bộ nữa, ha ha ha".

Mộc Đồng giới thiệu.

"Tên này, cậu giấu kỹ ghê, ngay cả tớ cũng lừa, được đấy. Đây là bố mẹ tớ, mấy người này là họ hàng nhà tớ, cũng muốn mua nhà, nên vừa hay đi luôn".

"Chào mọi người".

Tôn Thăng Nam cười nói, nhưng khi ánh mắt của anh ta quét qua Mộc Tâm Lan, anh ta liền bị hớp hồn, không rời đi được.

Tôn Thăng Nam cảm giác như mình trúng tiếng sét ái tình, Mộc Tâm Lan trong nháy mắt đã đi vào trái tim anh ta.

Tôn Thăng Nam kéo Mộc Đồng, kinh ngạc nhìn anh ta.

"Cô gái kia là ai thế? Đẹp vậy, có phải bạn gái cậu không?"

Mộc Đồng nói nhỏ.

"Cái gì? Động lòng rồi à? Ha ha ha, kia là em họ tớ, đẹp phết. Có điều người ta có bạn trai rồi".

Trong mắt Tôn Thăng Nam rực lửa, anh ta nhìn chằm chằm Mộc Tâm Lan.

"Có thủ môn tớ vẫn đá được bóng vào! Xì, năm đó tớ khiêm tốn vậy, bây giờ phải thể hiện chút. Tớ đã nhắm trúng em họ cậu rồi".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK