Tần Lâm vừa dứt lời, Lý Lệ cười phá lên.
"Trẻ tuổi mà ngông cuồng đến vậy, còn muốn cả nhà tôi thất nghiệp? Cậu nghĩ cậu là ai? Nhà tôi có mấy nghìn con bò sữa, cậu nói một câu mà khiến tôi thất nghiệp được á? Cậu là cái thá gì?"
Nói xong, Lý Lệ ngồi lên ghế sofa, lạnh lùng nói.
"Đã nói ra câu này, chuyện ngày hôm nay không xong đâu, cậu gọi đi, tôi muốn xem xem với một cuộc điện thoại, cậu khiến nhà tôi thất nghiệp thế nào, hôm nay cậu mà không làm được, cả nhà cậu sẽ phải quỳ trước tôi xin lỗi!"
Lý Lệ ép người đến vậy vốn là vì khinh thường nhà Lâm Nguyệt Dao, bây giờ lời của Tần Lâm càng khiến bà ta khó chịu.
Một gia đình nghèo mà dám lên mặt với nhà giàu à?
Lý Lệ nói xong, Lâm Nguyệt Dao nhíu mày, đứng dậy chỉ vào Dương Đại Vĩ mà nói.
"Tên họ Dương kia, tôi với anh chả có quan hệ gì hết, từ trước đến nay tôi chưa hề đồng ý làm bạn gái anh, bây giờ anh mau đem bà mẹ điên của anh cút khỏi nhà tôi!"
Dương Đại Vĩ cúi đầu, không nói được gì, bám váy mẹ đến mức này đương nhiên không dám quyết định gì.
Lý Lệ nghe thấy ba chữ 'bà mẹ điên' liền nổi cơn tam bành.
"Con nhãi ngu! Mày dám gọi tao là bà mẹ điên? Mày đúng là không được dạy bảo tử tế!"
Nói xong, Lý Lệ đi đến trước mặt Lâm Nguyệt Dao, tát cho cô một cái.
Vẻ mặt hung ác như muốn giáo huấn Lâm Nguyệt Dao một trận.
Tuy nhiên cái tát này còn chưa tiếp xúc với mặt cô thì Tần Lâm đã xông lên trước, anh tiến lên tát vào mặt bà ta.
Tốc độ và sức lực của Tần Lâm không phải thứ mà một người phụ nữ có thể so được.
Bốp!
Một cái tát hung ác đáp trên mặt Lý Lệ, bà ta lập tức ngã ngửa về sau, ngã lên ghế sofa, khi ngẩng đầu, nửa bên mặt đã sưng lên.
Sưng đỏ vô cùng, khóe miệng ứa máu và nước miếng, răng ở bên đó cũng lung lay, cảm giác như chỉ cần chạm nhẽ là sẽ rụng hết.
"Khốn nạn! Khốn nạn! Mày dám đánh tao! Mày biết tao là ai không mà dám đánh tao! Mày chết rồi, mày chết với tao rồi!"
Lý Lệ cầm điện thoại gọi cho chồng.
"Chồng ơi! Em bị đánh rồi! Bị anh họ của người yêu của con trai mình đánh, anh mau gọi người qua đây cho em!"
Lý Lệ báo xong vị trí liền cúp máy, mặc dù bị đánh đến mức mũi xanh mặt sưng nhưng không hề ảnh hưởng đến dáng vẻ kiêu ngạo của bà ta.
"Bọn mày đợi đấy! Bọn mày đợi đấy cho tao! Tao sẽ cho bọn mày xem, đắc tội với nhà họ Dương bọn tao thì sẽ phải chịu tội!"
Tần Lâm cười khẩy: "Nhà họ Dương? Tôi muốn xem xem, ai cho bọn bà dũng khí lớn đến vậy".
Khoảng mười phút sau, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, Lý Lệ vội đi ra mở cửa, vừa mở cửa nhìn thấy chồng Dương Cương và phó tổng giám đốc của công ty bọn họ, Lý Lệ nhào vào lòng Dương Cương, bắt đầu khóc.
"Chồng ơi em bị hủy hoại dung nhan rồi...hu hu hu!"
Nhìn thấy mặt Lý Lệ bị đánh thảm đến vậy, Dương Cương nổi giận.
"Khốn khiếp! Là thằng chó nào dám đánh vợ của Dương Cương tao?"
Bên cạnh Dương Cương là một người đàn ông rất có khí phách, mặc vest, trông có vẻ rất có phong phạm của lãnh đạo.
"Vợ à, em yên tâm, có phó tổng giám đốc của chúng ta ở đây, anh muốn xem xem là tên nào kiêu ngạo đến vậy, dám ra tay với em!" .
truyện đam mỹ
Phó tổng giám đốc gật đầu, đứng cạnh Dương Cương định qua đó chống lưng giúp ông ta.
Dù sao cũng có quan hệ hợp tác với công ty bọn họ, họ ở bên ngoài bị người khác bắt nạt thì công ty cũng không nên nhắm mắt làm ngơ.
Sau khi hai người vào nhà, nhìn thấy Tần Lâm, Dương Cương liền nổi cơn tam bành.
"Là mày đánh vợ tao phải không?"
Lâm Nguyệt Dao thấy vậy, sắc mặt thay đổi, vội vàng đứng trước mặt bảo vệ cho Tần Lâm.
"Là do bà ta đánh người trước".
Dương Cương lạnh lùng hừ một tiếng: "Mày là người yêu của con trai tao phải không? Đánh mày thì sao chứ? Bậc bề trên dạy dỗ con cháu là chuyện hợp đạo lý, đánh mày là coi trọng mày đó! Với tính nết của mày mà muốn gả vào nhà giàu bọn tao à! Mày đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!"
Lâm Nguyệt Dao vô cùng cạn lời, đã từng thấy nhiều người tự cao tự đại rồi, nhưng cái loại tự cao tự đại đến mức này thì chưa từng thấy!
Tần Lâm kéo Lâm Nguyệt Dao lại, anh không có thói quen đứng sau lưng phụ nữ.
"Bậc bề trên dạy dỗ con cháu? Ông là bậc bề trên của ai? Ai là con cháu của ông?"
"Nhà ông ai ai cũng tự cao tự đại, chưa gì đã nghĩ người khác trèo cao, còn bảo đạo đức của người ta có vấn đề?"
"Cho mấy người đi vào nhà tôi là nể mấy người lắm rồi, mấy người không tự biết ai là cóc ghẻ chắc?"
Mấy câu của Tần Lâm khiến Dương Cương càng tức giận hơn.
"Thằng khốn, thằng khốn! Mày làm nghề gì, tao nói cho mày biết, dù là mày làm nghề gì thì hôm nay tao cũng phải cho mày thất nghiệp!"
Ở tầng lớp của Dương Cương, đánh nhau chẳng có ý nghĩa gì, nếu muốn thì phải cướp đi công việc của đối phương, tốt nhất là cướp đi mấy công việc có lương cao.
Dương Cương có năng lực này, ở Đông Hải, ông ta có quan hệ với mấy doanh nghiệp tầm trung, cũng có chút tiếng nói.
Tần Lâm trẻ như vậy, vừa nhìn là biết chẳng có năng lực lẫn chống lưng, khiến anh mất việc cũng chỉ cần một cuộc điện thoại mà thôi.
Tần Lâm cười khẩy, rút một tấm thẻ ra khỏi túi.
"Ông xem xem tôi làm cái gì".
Dương Cương cầm thấy tấm thẻ, sững sờ, căn bản không thể hiểu một tấm thẻ đen thì có gì đặc biệt, lạnh lùng hừ một tiếng, vứt thẳng lên mặt đất.
"Mày điên à? Có tấm thẻ vớ vẩn mà cũng nghĩ mình có địa vị lắm chắc? Tấm thẻ này của mày thì đại diện cho thứ gì chứ?"
Nếu như thực sự là người có địa vị thì sẽ sống ở nơi thế này chắc? Cho dù không sống ở mấy khu nhà sang trọng thì ít nhất cũng phải sống ở một căn biệt thự chứ?
Cái tòa nhà dân cư bình thường này sao có thể là nơi nhà giàu sống?
Tuy nhiên sau khi Dương Cương vứt tấm thẻ đi, phó tổng giám đốc Trần ở bên cạnh đột nhiên sững sờ.
Ông ta quỳ trên mặt đất, nhặt tấm thẻ lên, nhìn thấy tấm thẻ đen kịt, chỉ có mấy chữ mã vàng tập đoàn Hồng Long ở góc.
Sắc mặt phó tổng giám đốc Trần thay đổi!
"Đây... đây là thẻ của chủ tịch!"
Dương Cương sững sờ: "Phó tổng giám đốc Trần, ông nói gì? Cái gì mà chủ tịch? Tề Hồng Long á?"
Phó tổng giám đốc Trần gật đầu, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Không sai, chủ tịch của chúng tôi từng cho chúng tôi xem tấm thẻ này, nói đây là dấu ấn, về sau ai cầm được tấm thẻ này sẽ là khách quý nhất của ông ấy, có thể thay mặt ông ấy thi hành quyền chủ tịch!"
Phó tổng giám đốc Trần nhìn Tần Lâm, sắc mặt có hơi sợ hãi.
Chẳng nhẽ cậu thanh niên này lại là khách quý của chủ tịch bọn họ sao.
Dương Cương nhíu mày: "Phó tổng giám đốc Trần à, ông nhất định nhầm rồi, tên nhãi này chỉ là người thân của người yêu con trai tôi, có thể lợi hại đến đâu chứ? Khách quý của chủ tịch Tề nhất định không giàu cũng sang, hoặc ít nhất cũng phải cấp bậc chủ tịch? Cậu ta xứng chắc?"
Phó tổng giám đốc Trần nhíu mày, lời này cũng có lý.
Tục ngữ có câu môn đăng hộ đối, dù là người yêu hay bạn bè thì đều là xét đến môn đăng hộ đối.
Không phải người cùng tầng lớp thì rất khó trở thành bạn bè chứ càng đừng nói đến khách quý.
Phó tổng giám đốc Trần nhíu mày có hơi do dự.
Dương Cương lạnh lùng hừ một tiếng nhìn Tần Lâm nói.
"Rốt cuộc mày trộm tấm thẻ này ở đâu, mau khai thật ra!”
"Thẻ của chủ tịch Tề mà mày cũng dám trộm, tao nghĩ mày không muốn sống nữa chứ gì!"
Tần Lâm cười nhạt: "Ồ? Tôi trộm thẻ sao? Vậy tôi gọi một cuộc điện thoại xem sao nhé?"
Dương Cương lạnh lùng hừ một tiếng: "Được! Đừng bảo tao không cho mày cơ hội, bây giờ mày gọi đi, tao muốn xem xem mày gọi được cho ai!"
Tần Lâm cầm điện thoại lên: "Nếu đã vậy thì tôi sẽ gọi cho Tề Hồng Long".
Nói xong, Tần Lâm gọi vào số của Tề Hồng Long.
Phó tổng giám đốc Trần đứng bên cạnh, sắc mặt lo lắng, chẳng nhẽ người này thực sự là khách quý của chủ tịch Tề? Không thể nào tình cờ đến vậy được!
Tút tút tút....
Điện thoại reo lên, hô hấp của mọi người cũng dần trở nên căng thẳng.
- ----------------------