Ánh mắt của anh ta vô cùng phức tạp, nắm đấm của Tần Lâm ở ngay trước mặt anh ta, nếu như Tạ Hồng Mai không kịp thời ngăn lại, anh ta biết mình không chịu nổi một quyền kia.
Sắc mặt Bạch Thiếu Đình tái mét, nuốt nước bọt, cả người sững sờ ngay tại chỗ, không dám động đậy.
Bởi vì anh ta sợ mình mà động đậy, Tần Lâm sẽ đấm anh ta chết ngay tại chỗ.
Nỗi sợ hiển hiện trên khuôn mặt của anh ta, khuôn mặt hơi co giật, đây là lúc anh ta mất mặt nhất cả đời này.
Bởi vì khi đối mặt với cái chết, anh ta thật sự sợ đến mức són ra quần.
"Hắn đáng chết".
Tần Lâm trầm giọng nói, anh vốn định xử luôn cái mạng này của Bạch Thiếu Đình, có điều sự xuất hiện của Tạ Hồng Mai khiến anh phải thu nắm đấm lại.
Tạ Hồng Mai lắc đầu nói, trong lòng mắt mang theo vẻ cầu xin.
"Xin lỗi, Tiểu Lâm, em biết anh ta đáng chết nhưng anh không được giết anh ta, anh mà giết anh ta thì cả nhà họ Tạ sẽ chết theo!"
Tần Lâm trầm ngâm, mãi không nói gì.
Anh biết lời Tạ Hồng Mai nói là thật, anh mà giết Bạch Thiếu Đình, cả nhà họ Tạ cũng sẽ bị giết theo, nhà họ Bạch nhất định không cho qua chuyện này, mặc dù anh không biết thập đại gia tộc thủ đô mạnh đến đâu, nhưng ít nhất nhà họ Tạ họ cũng không có năng lực trả đòn, nếu không người nhà họ Tạ sao có thể kính nể Bạch Thiếu Đình đến vậy?
"Còn không mau cút?"
Tần Lâm trầm giọng nói, sắc mặt Bạch Thiếu Đình thay đổi, nhanh chóng lùi về sau, rồi chạy đi.
Lúc này, trong ánh mắt của Bạch Thiếu Đình vô cùng âm u.
"Món nợ này, tao sớm muộn gì cũng phải trả".
Bạch Thiếu Đình hung ác nói, rời khỏi nhà họ Tạ như chó mất nhà.
Người nhà họ Tạ thở phào nhẹ nhõm, nếu như Bạch Thiếu Đình chết ở đây, nhà họ Tạ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội, nhưng bây giờ Bạch Thiếu Đình chật vật bỏ chạy, nhà họ Tạ sợ sẽ bị Bạch Thiếu Đình trả thù, lửa giận của nhà họ Bạch không phải thứ người nhà họ Tạ chịu nổi.
"Xin lỗi Tiểu Lâm! Em thực sự không phải không nỡ giết anh ta, mà đây là vì nhà họ Tạ".
Tạ Hồng Mai nói nhỏ, trong ánh mắt đầy vẻ phức tạp, bây giờ người khó chịu nhất chính là cô ấy, cô bị kẹp ở giữa Tần Lâm, nhà họ Bạch và nhà họ Tạ, vô cùng khó xử!
"Không sao, anh biết rồi".
Tần Lâm gật đầu, nhưng anh vẫn luôn canh canh trong lòng, cho dù không phải vì Bạch Thiếu Đình nhưng chung quy cô vẫn chặn trước mặt anh.
"Anh đi trước, đợi em xử lý xong chuyện nhà họ Tạ thì lại đến tìm anh".
Tần Lâm nói xong liền rời nhà họ Tạ.
Đàn ông là loại động vật đa sầu đa cảm, Tần Lâm cũng không phải ngoại lệ, anh không phải không tin Tạ Hồng Mai, chỉ là không thể chấp nhận kết quả này.
Trong lòng Tạ Hồng Mai hơi chua xót, người khó xử nhất vẫn là cô.
Trong mắt Tần Lâm lộ ra vẻ thất vọng, đó là nỗi đả kích lớn với Tạ Hồng Mai, cô biết trong mắt Tần Lâm mình vẫn chưa đạt đến hình dáng hoàn mỹ nhất.
Mình và Bạch Thiếu Đình đã sớm kết thúc rồi, nhưng anh ta lại xuất hiện khiến Tần Lâm rơi vào thế bị động, điều này Tạ Hồng Mai không thể nào thay đổi được.
Tạ Hồng Mai lầm bầm nói.
"Xin lỗi, Tiểu Lâm, em không nên để anh thất vọng..."
Sau khi rời khỏi nhà họ Tạ, Tần Lâm liền đến nhà tù Tần Thành, anh cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, mang được vật tổ tận thế về, có điều tiếp theo nên làm thế nào anh cũng không biết.
Tần Lâm cần bố mình cho anh lời giải thích hợp lý.
Bầu trời vẫn xanh thẳm như cũ, Tần Lâm lại quay lại nơi này, có điều lần này, trong nhà tù Tần Thành, anh không nhìn thấy bố mà là một người khác.
Đó là một người đàn ông trung niên đeo kính râm, bóng lưng của ông ta cũng mạnh như bố anh vậy!