Lý Hiểu Quyên vô cùng tức giận, theo bà ta thấy, nếu năm đó Từ Tuệ không cướp mất bạn trai của bà ta thì bây giờ cô con gái châu báu kia đã là của bà ta rồi.
Lý Hiểu Quyên nói xong, Từ Tuệ có chút tức giận.
"Họ Lý kia, cô đừng có mà vô liêm sỉ? Từng tuổi này rồi mà cô còn không biết ngại sao? Cô còn chút sĩ diện nào không hả?"
Lý Hiểu Quyên: "Tôi vô liêm sỉ? Không biết ai mới là người vô liêm sỉ đâu? Dụ dỗ người đàn ông của tôi, mà cô còn dám khoe khoang sao? Con gái điếm thối vô liêm sỉ là cô đấy!"
"Cô! Cô nói láo! Lý Hiểu Quyên, là cô không có bản lĩnh còn dám nói người khác là gái điếm, cô mới là con gái điếm vô liêm sỉ nhất đấy!"
Từ Tuệ chửi lại, Lý Hiểu Quyên cùng gân cổ lên giận dữ: "Con điếm, tao liều mạng với mày!"
Lý Hiểu Quyên lập tức xông lên, tát vào mặt Từ Tuệ, con gái giàu thì sao chứ, tôi cứ đánh cô đấy!
Tần Lâm chau mày, phụ nữ bây giờ làm sao thế, sao cứ cãi nhau là lại đánh nhau vậy.
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, lại ra tay một lần nữa.
Có Tần Lâm ở đây, anh chắc chắn sẽ không để mẹ con Hồ Gia Hân bị thương, lập tức bắt lấy cánh tay của Lý Hiểu Quyên, nói.
"Ở đây là nơi đông người, tôi khuyên bà đừng ra tay, nếu không người bị thiệt chỉ có bà mà thôi.
Lý Hiểu Quyên ngây người, vẻ mặt dữ tợn, trừng mắt nhìn Tần Lâm rồi nói.
"Con mẹ nó cậu dọa tôi à! Thằng oắt con vô liêm sỉ này, cậu ăn bám bọn họ đúng không? Cậu ăn bám ai? Già hay trẻ? Hay là cả hai?"
Lý Hiểu Quyên thẹn quá hóa giận, giống như một con chó điên gặp ai cũng cắn vậy.
Nhìn thấy Tần Lâm ra mặt, bà ta đương nhiên phải chửi rủa vài câu.
Tần Lâm chỉ muốn can ngăn, nhưng Lý Hiểu Quyên nói khó nghe như vậy, Tần Lâm lập tức có chút tức giận.
"Miệng của bà vô duyên thật đấy!"
Nói xong, Tần Lâm giáng một cái tát thẳng vào mặt Lý Hiểu Quyên.
Bốp một tiếng, khuôn mặt Lý Hiểu Quyên lập tức sưng vù lên, in rõ năm vết ngón tay.
Cái tát của Tần Lâm không hề nhẹ, vô cùng vang dội, tất cả khách trong nhà hàng đều nghe thấy, ai cũng quay đầu lại nhìn Lý Hiểu Quyên với khuôn mặt hóng chuyện.
Vẻ mặt Lý Hiểu Quyên vô cùng khó coi, mất mặt ở nhà hàng lớn như vậy đúng là tức cái lồng ngực.
Bà ta cắn răng, hận không thể cắn nát cả hàng răng giả.
"Thằng khốn! Mày dám đánh tao, mày có biết chồng tao làm gì không hả!?"
Tần Lâm lập tức cười lạnh, câu này hình như lúc nãy vừa mới nghe, không ngờ là lại phải nghe lại lần nữa.
"Chồng bà là ai thì kệ bà, nhiều lời làm gì, tôi sẽ khiến bà không ra khỏi đây được đấy, bà có tin không?"
Tần Lâm lại phải nói một lần nữa câu nói vừa này.
Lý Hiểu Quyên nghiến răng nghiến lợi: "Được, các người cứ đợi đấy cho tôi, đừng có đi!"
Nói xong, Lý Hiểu Quyên lập tức xông ra ngoài.
Từ Tuệ cũng tức giận, không ngờ Lý Hiểu Quyên lại bệnh quạng đến vậy, hơn nữa ăn nói còn khó nghe, đúng là muốn chết mà!
Sau khi Lý Hiểu Quyên rời đi, Từ Tuệ có chút lo lắng hỏi.
"Tiểu Tần, hay là chúng ta đi thôi, ở đây phiền phức quá, lát nữa người ta đến thật thì không hay đâu".
Hồ Gia Hân cũng gật đầu: "Vâng, chúng ta đi thôi, em cũng không đưa vệ sĩ theo, em sợ lát nữa sẽ xảy ra chuyện nguy hiểm mất".
Tần Lâm nói: "Được rồi, dù sao cũng ăn xong rồi, chúng ta đi thôi".
Tần Lâm đương nhiên không sợ gì cả, cho dù hai người phụ nữ kia có gọi ai đến Tần Lâm cũng không sợ.
Nhưng cho dù không sợ cũng chẳng có lý do gì để ở đây chờ bọn họ quay trở lại cả?
Ba người cùng đứng dậy đi thanh toán rồi chuẩn bị rời đi.
Lý Hiểu Quyên vừa bước khỏi cửa định gọi điện thì chạm mặt hai người một nam một nữ, Lý Hiểu Quyên ngây người.
"Chồng? Con gái? Sao hai người lại đến đây!". Bạn đang đọc truyện tại — TRUMTR UYEN. C O M —
Lệ Tát đang ôm mặt, nhìn thấy Lý Hiểu Quyên cũng có chút ngây người.
"Mẹ, sao mẹ cũng ăn cơm ở đây?"
Hai mẹ con cùng đến nhà hàng này ăn cơm, người trước vừa ra thì người sau vào, cho nên không chạm mặt nhau.
Hai người đứng ở đó, bốn mắt nhìn nhau, nhìn thấy năm vết ngón tay trên mặt nhau liền cảm thấy xót xa.
"Mẹ, mẹ sao thế, mẹ đánh nhau với người ta sao?"
Nhìn thấy người nhà đến, Lý Hiểu Quyên bật khóc, ôm mặt nói.
"Mẹ bị một thằng ranh con đánh, hu hu hu..."
Lệ Tát và bố cô ta đều nổi giận: "Láo quá! Có người dám đánh vợ của Mã Kim Long tôi sao, muốn chết à!"
Lệ Tát ngây người, chau mày lại rồi hỏi.
"Mẹ, người đánh mẹ có phải là người mặc áo khoác màu trắng, người cao cao khá đẹp trai đúng không?"
Lý Hiểu Quyên ngây người: "Đúng vậy, sao con biết?"
Lệ Tát nghiến răng nghiến lợi: "Anh ta cũng đánh con!"
Hai mẹ con không ngờ, người đánh cả hai mẹ con là cũng một người.
Tên ranh con này vừa đánh con vừa đánh mẹ, thực sự quá quắt!
Mã Kim Long càng sôi máu hơn.
"Muốn chết sao! Dám đánh cả con gái và vợ của Mã Kim Long, hôm nay phải đánh nó tàn phế mới được!"
Nói xong, Mã Kim Long chuẩn bị bước vào nhà hàng thì cửa nhà hàng mở ra, ba người Tần Lâm cũng vừa bước từ bên trong ra.
Sáu người, hai người đàn ông bốn người phụ nữ, đưa mắt nhìn nhau.
Kẻ thù gặp nhau vô cùng chướng mắt, hai mẹ con Lệ Tát cùng chỉ vào Tần Lâm rồi chửi.
"Chính là anh ta! Tên chó chết! Dám đánh hai mẹ con, bố, chính là anh ta!"
"Đúng đấy, chồng, chính là cậu ta, còn có hai con điếm kia nữa!"
Mã Kim Long nheo mắt lại, lạnh lùng nói.
"Thằng nhóc, bây giờ tôi cho cậu một cơ hội, cậu đi hỏi xem Mã Kim Long tôi là ai, sau đó mới quyết định thái độ nói chuyện với tôi cũng chưa muộn!"
Chuyện này Mã Kim Long tập mãi cũng thành thói quen, trước đây cũng có nhiều người hay làm màu trước mặt ông ta, nhưng mỗi lần như vậy đối phương lại đi dò hỏi xem ông ta là ai, sau đó lại bị hoảng sợ một phen.
Dù gì danh tiếng của Mã Kim Long trong giới cũng khá nổi, mỗi lần có người nhắc đến Mã Kim Long là biết ngay đến anh Mã khu vực Tây Thành, tên tuổi của ông ta vô cùng có tiếng.
Thanh niên như Tần Lâm, đánh một trận vẫn chưa thấy hả dạ, nếu muốn xử lý phải xử lý đến cùng, phải khiến Tần Lâm quỳ xuống xin lỗi mới được!
Phải làm cho Tần Lâm biết thế nào là sợ hãi!
Sau khi sợ hãi quỳ xuống cầu xin mới hả giận.
Tần Lâm cười lạnh: "Hỏi xem ông là ai? Được, để tôi hỏi".
Tần Lâm rút điện thoại ra gọi điện cho Đoàn Bảo Đông.
Sau vài tiếng chuông, cuộc điện thoại được kết nối.
"Cậu Tần?"
Tần Lâm mở loa ngoài nói.
"Tôi muốn hỏi ông có quen người tên Mã Kim Long không?"
Đoàn Bảo Đông ngây người: "Không quen, cậu Tần, người đó là ai?"
Tần Lâm cười lạnh một tiếng: "Được rồi, không quen thì thôi vậy".
Nói xong, liền tắt máy.
Tần Lâm nhìn Mã Kim Long rồi nói.
"Ngại quá, tôi không hỏi được ông là ai rồi".
Đoàn Bảo Đông không biết chứng tỏ Mã Kim Long chẳng phải người tai to mặt lớn gì cả.
Mã Kim Long nheo mắt, cười lạnh.
"Cậu tìm người linh tinh để hỏi thì đương nhiên không hỏi ra được rồi, cậu tìm người ở tầng lớp cao hơn mà hỏi thử xem? Nhưng nhìn bộ dạng của cậu chắc cũng chẳng tiếp xúc với giới thượng lưu bao giờ".
"Ha ha, thanh niên, tầng lớp của tôi cậu còn không tiếp xúc nổi, có cảm thấy bản thân vô dụng không?
Nghe thấy lời của Mã Kim Long, vẻ mặt Tần Lâm hài hước.
"Vậy sao? Tầng lớp của ông tôi không tiếp xúc được sao?"
"Hay thế này đi, tôi cho ông một cơ hội, ông gọi điện hỏi xem Tần Lâm tôi là ai, sau đó quyết định thái độ nói chuyện với tôi đi".
Vừa dứt lời, Mã Kim Long chau mày, thằng nhóc này ngang ngược quá?
Hỏi xem anh là ai? Tần Lâm?