"Cô là Tô Văn Kỳ sao? Đẹp lắm, được đấy, có tố chất làm ngôi sao lớn đấy, có vẻ như ánh mắt của Lê Lê không tồi đâu nhỉ".
Tô Văn Kỳ nói.
"Cảm ơn Diệp thiếu gia đã khen".
Diệp Thiên Long nói.
"Tôi không thích giả vờ giả vịt, cô đến đây uống với tôi mấy ly đi".
"Xin lỗi Diệp thiếu gia, tôi vừa uống mấy ly rồi, bây giờ tôi thực sự không uống được nữa".
Tô Văn Kỳ cười gượng, vừa nãy uống sáu ly với mấy ông chủ lớn, bây giờ cô sắp nôn đến nơi rồi, còn uống nữa chắc bất tỉnh nhân sự mất.
Diệp Thiên Long nhíu mày, tất cả mọi người đều biết, Diệp thiếu gia nổi giận rồi.
"Cô nói gì vậy? Diệp thiếu gia mời cô uống là nể cô, nào, Văn Kỳ, mau kính Diệp thiếu gia một ly".
Nghiêm Lê Lê vội vàng nhấc tay Tô Văn Kỳ, bây giờ không phải lúc để cô ấy nói không, nếu không khiến Diệp thiếu gia vui thì còn lâu mới lấy được vai nữ chính. Nhà đầu tư lớn nhất cho bộ phim này là Diệp thiếu gia, hơn nữa ở cả cái thành phố Đông Hải này, Diệp thiếu gia là đại thiếu gia thực sự, ai dám nói một chữ không chứ?
"Sao cái cô này không biết điều thế nhỉ, Diệp thiếu gia đến đây, người khác không nói, cậu ấy chỉ đích danh cô uống mấy ly với cậu ấy, đây là niềm vinh hạnh của cô đấy, vậy mà cô không biết điều đến vậy à?"
Có người trầm giọng chỉ trích Tô Văn Kỳ.
"Đúng vậy, Diệp thiếu gia là người như nào? Chúng tôi muốn uống với Diệp thiếu gia mà không được, cô đúng là có phúc mà không biết hưởng, nếu là tôi, mười bình tôi cũng không nhíu mày".
"Người trẻ tuổi bây giờ đều không biết điều vậy à? Cô quá rõ địa vị của Diệp thiếu gia rồi còn gì, sao cô lại không biết đạo lý đến vậy, thực sự nghĩ mình là bà hoàng à? Cô là cái thá gì chứ, Diệp thiếu gia còn chưa nói gì đâu, cô chỉ là Trư Bát Giới gặm móng heo thôi biết chưa?"
"Mau nâng ly, kính Diệp thiếu gia một ly, còn muốn gì nữa?"
Nghiêm Lê Lê trầm giọng nói, bọn họ không đắc tội nổi Diệp thiếu gia đâu, tất cả mọi người ở đây, ai mà không cúi người trước Diệp thiếu gia chứ?
Mặc dù Nghiêm Lê Lê không biết thực lực thực sự của Diệp thiếu gia nhưng cô ta biết cả cái thành phố Đông Hải này, Diệp thiếu gia đã nói là làm, hơn nữa người ta đầu tư một tỷ lận, trước mặt mấy ông chủ lớn kia, cô là cái thá gì chứ?
Tô Văn Kỳ này đúng là nghĩ mình là bà hoàng thật, dám từ chối không uống rượu với đại gia, Nghiêm Lê Lê đúng tức phát điên mà.
Tô Văn Kỳ liên tục lắc đầu, cô chóng mặt quá, còn uống tiếp chắc chắn sẽ nôn.
"Tôi thực sự không uống được nữa, chị Lê Lê, tôi cầu xin chị tha cho tôi lần này đi".
Nghiêm Lê Lê cười khẩy nói.
"Không uống? Không uống thì đến đây làm gì? Nằm nhà ôm gối xem cừu vui vẻ còn hơn".
"Bây giờ Diệp thiếu gia thấy cô cũng được, muốn dìu dắt cô. Cô thì hay lắm, không biết tốt xấu, cô biết Diệp thiếu gia bận đến mức nào không? Cậu ấy dành thời gian uống ly rượu với cô là phúc ba đời nhà cô, chúng tôi đông thế này, mà Diệp thiếu gia chỉ ưng mỗi mình cô, cô lại không biết điều như vậy, cô nghĩ mình có lỗi với Diệp thiếu gia không?"
"Chị Lê Lê, tôi thực sự không uống được nữa, tôi..."
Tô Văn Kỳ vô cùng bực bội, cô đã từng tưởng tượng ra cảnh này rồi, nhưng không ngờ Nghiêm Lê Lê nghiêm khắc như vậy, hơn nữa Diệp thiếu gia trông có vẻ không phải loại dễ dây.
Diệp Thiên Long cười nhạt nói.
"Nếu đã vậy, tôi nghĩ bộ phim này phải thay diễn viên thôi, tôi thấy kỹ thuật diễn xuất của cô Tô cũng thường thôi".
Nghiêm Lê Lê nhỏ giọng mắng.
"Mau lên, đừng không biết điều nữa".
Được!
Tôi uống!
Tô Văn Kỳ nghiến răng nghiến lợi, mặt mày tái xanh, bưng ly rượu, nếu đã đến thì phải làm đến cùng, bây giờ không uống thì chắc không xong, hơn nữa càng đừng nghĩ đến vai nữ chính này nữa. Bộ phim này tốn một tỷ tiền sản xuất, không phải ai cũng có có tư cách tranh giành được vai chính.
Tô Văn Kỳ bưng ly rượu, mỉm cười, gò má ửng hồng, trông vô cùng mê người, cho dù là Diệp Thiên Long đã lên giường với không biết bao cô, lúc này cũng không nhịn nổi mà cảm thấy nhộn nhạo.
"Diệp thiếu gia, tôi kính anh".
Tô Văn Kỳ uống cạn ly, có điều lúc này Diệp Thiên Long lại vỗ vỗ ghế sofa bên cạnh, cười híp mắt mà nói.
"Tửu lượng khá đấy, đến ngồi bên cạnh tôi đi".
Tô Văn Kỳ sững sờ, mặc dù hơi say, nhưng cô không ngu, lúc này Diệp Thiên Long bảo cô ngồi cạnh anh ta để làm gì? Chỉ cần có mắt là biết.
Tô Văn Kỳ lắc đầu nói.
"Diệp thiếu gia, tửu lượng của tôi kém quá, tôi phải về nghỉ ngơi".
"Nghỉ ngơi? Cô nghĩ Diệp thiếu gia của chúng tôi là thằng ngu à? Diệp thiếu gia đến rồi, cô lại về nghỉ ngơi? Cô có biết xấu hổ không vậy, cô nghĩ mình là ai? Con điếm, Diệp thiếu gia bảo cô ngồi cạnh cậu ấy là nể mặt cô đó".
"Đúng vậy, cô nghĩ mình là công chúa chắc? Cô cứ đỏng đảnh như vậy thì sao lấy được vai nữ chính?"
"Cô xứng sao? Cô tự đề cao mình quá rồi đấy, Lê Lê, cô đem loại người như này đến à? Ha ha ha, hay thật đấy, đợi tí nữa Diệp thiếu gia nổi giận, tôi xem cô xử lý thế nào".
Mỗi người một câu, giễu cợt Tô Văn Kỳ, cô chỉ có thể mím chặt môi, mặt mày tái xanh, những người này quá đáng quá, trong mắt bọn họ diễn viên nữ chẳng là cái quái gì cả.
"Diệp thiếu gia, mong anh đừng tức giận, con bé Văn Kỳ này không phải không nể mặt anh đâu, cô ấy chỉ không giỏi nói chuyện thôi, ha ha ha".
Sắc mặt Tô Văn Kỳ tối sầm xuống, cô cũng tỉnh rượu kha khá rồi, cô liều mạng giãy khỏi Diệp Thiên Long.
"Ha ha ha, đừng giãy giụa nữa, Diệp thiếu gia thích cô, là may mắn cả đời cô đấy, chỉ cần cô ở bên Diệp thiếu gia, sau này được ăn sung mặc sướng, tội gì chứ?"
"Đúng vậy, phúc đến mà không biết hưởng, Diệp thiếu gia không thích tôi ấy chứ, Diệp thiếu gia mà thích tôi, thì đâu đến lượt cô!"
"Con nhãi ngu, đã là lúc nào rồi mà còn giả bộ dè dặt, Diệp thiếu gia đang lót đường cho cô đấy, cô hiểu chưa?"
Đám người kia cười gằn giễu cợt cô, lòng Tô Văn Kỳ xám như tro tàn, nhưng dù có thế nào đi chăng nữa cô cũng không đẩy được Diệp Thiên Long ra.
Diệp Thiên Long ôm chặt lấy vai Tô Văn Kỳ, muốn ở bên người đẹp này, đặc biệt là khi đám đông đang kêu gào, anh ta càng muốn thể hiện sự tự tin ngang ngược của đàn ông.
"Thả cô ấy ra!"
Một tiếng quát vang lên, khiến sắc mặt mọi người thay đổi.
- ----------------------