Tần Lâm đứng dậy, sau đó cùng với Trần Diên đi ra ngoài.
Đặng Giai giận đến tái mặt.
“Nhìn xem, đây chính là tình chị em plastic* đó, tôi xảy ra chuyện thì bọn họ lại chạy nhanh hơn ai hết!”
*tình chị em plastic: Là một cụm từ phổ biến trên mạng xã hội, dùng để hình dung tình cảm khuê mật giống như bông hoa được làm nhựa dẻo vĩnh viễn không héo tàn, bên trong lại lục đục nội bộ, nhìn thì thân mật nhưng sau lưng âm thầm trở mặt nói xấu nhau.
Ngay khi Tần Lâm bước ra ngoài, đột nhiên có một người phụ nữ mặc váy đỏ tiến đến từ đại sảnh cùng với bốn vệ sĩ.
Người phụ nữ mặc váy đỏ đi giày đỏ, tóc đen dài, phong độ ngời ngời của một chị đại, những người đi theo cô đều là lính đã giải ngũ có trình độ cao, ánh mắt sắc bén như sói đói khiến người ta kinh hãi.
“Người phụ nữ này... chẳng lẽ là Lôi Hồng?”
Lôi Hồng?
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, hoàn toàn không thể ngờ rằng Lôi Hồng sẽ tới?
Họ đã nhìn thấy Lôi Hồng trong bức ảnh vừa rồi, chị đại ở tỉnh lỵ, vô cùng có địa vị, các doanh nhân đều đang tranh nhau chụp hình với cô với vẻ hết sức tôn trọng.
Làm sao Lôi Hồng lại có thể xuất hiện ở đây?
Ngay khi Lôi Hồng vừa bước vào, anh Bưu như muốn dựng tóc gáy, ngay lập tức đứng dậy.
Sau tình huống nhốn nhang lúc nãy thì bây giờ tất cả đều nghiêm túc trở lại.
Anh Bưu trừng mắt nhìn, nhỏ giọng ra lệnh.
“Nhanh chóng mặc áo vào!”
Mọi người đều mặc lại quần áo chỉnh tề, đứng thẳng.
“Chị Hồng!”
Lôi Hồng nhìn anh Bưu một cái, sau đó lại nhìn qua phía Đặng Giai, nói.
“Cậu Tần đâu?”
Anh Bưu ngẩn ra: “Cậu Tần là?”
Lôi Hồng không thèm để ý đến hắn ta, sau đó đi về phía Đặng Giai rồi hỏi.
“Ai là Đặng Giai?”
Đặng Giai hoảng sợ đứng lên, vội vàng nói.
“Em, em là, chị... xin chào chị Hồng”.
Lôi Hồng nhìn cô ta một lượt rồi gật đầu nói.
“Cô không sao rồi, có thể đi được rồi đó”.
Đặng Giai vô cùng kinh ngạc, vừa mừng vùa lo: “Em? Em có thể đi sao? Chị Hồng, chị...”
Lôi Hồng liếc nhìn anh Bưu và hỏi: “Không có thù oán gì lớn đúng không?”
Chị Hồng đã lên tiếng, đừng nói không có thù oán, dù có huyết hải thâm thù thì cũng phải gạt sang một bên.
“Chị Hồng, không có gì, chỉ là chút mâu thuẫn nhỏ thôi! Nếu chị Hồng đã nói vậy thì coi như chúng ta chấm dứt nhé, không ai nợ ai!”
Lôi Hồng gật đầu: “Cũng không có gì to tát, tôi ra mặt giúp mọi người một chút cũng được, nhưng tiếc là cậu Tần đã đi rồi, nếu không thì tôi vẫn muốn kính cậu ấy một ly”.
Lời nói của Lôi Hồng quả thật gây chấn động!
Kính rượu cậu Tần?
Mọi người đều biết cậu Tần này là ai.
Ở đây chỉ có một người họ Tần, chính là Tần Lâm vừa mới rời đi.
Lôi Hồng xuất hiện, chẳng lẽ là vì Tần Lâm sao?
Chị Hồng kính rượu Tần Lâm?
Đặng Giai sửng sốt, không thể tin được, liền ngập ngừng hỏi.
“Chị Hồng, chị và cậu Tần là...”
Nếu có người hỏi, Lôi Hồng cũng sẽ không buồn giải thích, nhưng vừa rồi trong tin nhắn, Tần Lâm có nhắc tới Đặng Giai này, không chừng bọn họ cũng là bạn bè của nhau.
Lôi Hồng nói: “Cậu Tần là một người tôi rất kính trọng, nếu mọi người đã là bạn của cậu ấy thì sau này có cần gì cứ việc liên lạc với tôi”.
Lôi Hồng tuy nói như vậy nhưng cũng không để lại danh thiếp.
Nếu cậu Tần đã nhờ cô giúp thì tại sao lại không có mặt ở đây chứ?
Vài bạn học cũng cảm thấy kỳ lạ, Tần Lâm... chính là bị Đặng Giai đuổi đi, trước khi người ta rời đi còn châm biếm là bỏ chạy, kết quả thì sao, Tần Lâm tùy tiện gửi một tin nhắn cũng có thể đích thân mời Lôi Hồng đến giải quyết mâu thuẫn.
Tần Lâm mới thật sự là đại ca!
Siêu xe, uống rượu, pha chế lúc trước đều không phải giả, bọn họ mới là người không có tầm nhìn, cho nên mới không nhìn ra Tần Lâm có chỗ hơn người.
Đặng Giai lúc này tràn đầy hối hận, cô ta thật sự muốn đuổi theo hai người!
Đương nhiên đặng Giai chẳng còn mặt mũi nào để đuổi theo bọn họ cả, cô ta còn xúc phạm Trần Diên thì làm sao có mặt mũi đuổi theo Tần Lâm đây?
Sắc mặt Đậu Minh Dương cũng vô cùng khó coi, không ngờ rằng Tần Lâm lại là một nhân vật máu mặt đến vậy?
Anh ta có tư cách gì để cạnh tranh với người ta đây?
Trước mặt Tần Lâm, ngay cả Lôi Hồng cũng chỉ là một người kính rượu mà thôi, huống chi là một kẻ nhỏ bé như anh Bưu.
Lôi Hồng nói với anh Bưu một tiếng rồi đi thẳng ra ngoài.
Anh Bưu đương nhiên không dám làm phiền Đặng Giai nữa, vội vàng khách khí tiễn bọn họ ra ngoài.
Đặng Giai và những người khác đi ra ngoài, mọi người đều cảm thấy cảm khái, trong đó kích động nhất chính là Lão Phó.
Vừa rồi Tần Lâm nói chuyện điện thoại với tổng giám đốc Điền Gia Ấn, đã đáp ứng với Lão Phó một chiếc Passat cao cấp.
Nếu Tần Lâm đã ngầu như vậy thì chiếc xe này chắc chắn là thật rồi?
“Tớ phải đi đến cửa hàng 4s một chuyến”.
Mọi người cũng nhớ đến chuyện xả ra vừa rồi: “Tớ cũng đi cùng”.
“Tớ cũng đi!”
Dù sao cũng chẳng có chuyện gì, cho nên mọi người đều muốn xem xem Tần Lâm có năng lực đến thế nào.
Mọi người cùng nhau đến cửa hàng 4s, vừa vào đã thấy nhân viên bán hàng nhiệt tình đi lại hỏi han.
“Thưa anh chị, mọi người muốn xem loại xe gì ạ?”
Lão Phó do dự một hồi rồi nói: “Lúc trước tôi có liên lạc qua với tổng giám đốc Điền của bên các người, ông ấy nói muốn tặng tôi một chiếc Passat”.
Khi Lão Phó nói xong, giọng càng lúc càng nhỏ dần, thiếu hẳn tự tin, nếu chuyện này không có thật thì sẽ rất mất mặt.
Nhân viên bán hàng sững ra một lúc, sau đó cười khẩy.
“Anh à, anh không đùa đấy chứ?”
Mặt Lão Phó đỏ lên, hận không thể kiếm cái lỗ chui vào.
“Không có, hay là hỏi thử tổng giám đốc Điền đi?”
Nhân viên bán hàng cười khẩy: “Đùa gì chứ, tổng giám đốc Điền là ai chứ, tôi có thể liên lạc được sao? Thôi được rồi, các người muốn quay tiktok hay làm gì vậy? Đừng gây rối ở đây nữa, không có chuyện gì thì mau chóng đi đi”.
Sắc mặt của Lão Phó và những người khác đều trở nên khó coi.
“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy, chẳng lẽ tên họ Tần chia bốc phét sao?”
“Chắc là vậy rồi, chiếc Passat cao cấp cũng phải hơn ba trăm nghìn tệ, số tiền như thế này thì ai có thể tùy tiện tặng người khác được chứ?”
“Tớ đoán chắc là anh ta đã gọi điện cho tổng giám đốc Điền, chắc chắc anh ta đang làm vờ làm vịt mà thôi, tìm diễn viên để diễn hay gì đó!”
“Bị điên à, làm chúng ta đến đây, lại còn bị bẽ mặt!”
“...”
Trong khi mọi người đang phàn nàn, bỗng có một người đàn ông mặc âu phục bước đến.
“Chào mọi người, tôi là giám đốc kinh doanh, xin hỏi có chuyện gì vậy?”
Lão Phó nhìn thấy giám đốc đi ra, tiếp tục cắn răng nói.
“Tôi có một người bạn, quen biết với tổng giám đốc Điền bên anh, ông ấy tặng tôi một chiếc Passat...”
Giám đốc cau mày: “Ồ? Vậy anh đợi một lát, để tôi đi gọi điện thoại”.
Giám đốc ngay lập tức nhấc điện thoại ở quầy lễ tân lên gọi.
Sau khi nói vài câu, giám đốc liền nhanh chóng tiến đến, hỏi.
“Xin cho hỏi, anh là Phó Văn đúng không?”
“Đúng vậy”.
“Vậy tốt quá, mời anh Phó vào bên trong, xe của anh đã chuẩn bị xong rồi, anh có thể lấy đi bất cứ lúc nào, chúng tôi sẽ làm các thủ tục cho anh trong thời gian sớm nhất!”
Lão Phó lập tức kinh ngạc: “Thật ư? Được, được!”
Mấy người bạn học cũng nhanh chóng đi theo quan sát, tận mắt nhìn thấy Lão Phó làm xong thủ tục, đích thân giám đốc tiếp nhận nên xử lý rất nhanh, nào là đăng ký, xin giấy phép.
Lão Phó cuối cùng cũng đã có được một chiếc Passat hoàn toàn mới.
Anh ngồi trong chiếc xe mới tinh, các bạn học khác liền nhìn nhau.
Tần Lâm thật sự là một nhân vật lớn, sớm biết vậy thì đã làm thân với anh rồi, nói không chừng còn có thể được tặng xe.
Haiz, tiếc đứt cả ruột gan.
...