Mảnh gỗ đập vào chiếc cưa điện, bị cưa làm đôi.
Mặt Bùi Lương lộ vẻ châm chọc.
"Làm người ấy, có lúc không nên quá tự tin, lấy trứng chọi đá, giống như dùng mảnh gỗ này để đập vào chiếc cưa điện vậy, cuối cùng thịt nát xương tan".
Tần Lâm cười lạnh, đi qua đó, nhìn chiếc cưa điện hình tròn đang quay vòng vòng với tốc độ cao, lạnh lùng nói.
"Không tự tin, là bởi vì nắm đấm của ông không đủ cứng mà thôi".
Lời vừa dứt, Tần Lâm đột nhiên giơ tay lên, bổ một đòn vào chiếc cưa điện.
Diệp Long và Long Ích Huy đều kinh ngạc.
"Tiểu Lâm!"
"Cậu Tần!"
Trong mắt Long Ích Huy, Tần Lâm chỉ là một bác sĩ mà thôi, chỉ vì anh Đông kính trọng bác sĩ, nên mới tiếp đãi anh vô cùng long trọng.
Bây giờ gặp phải loại côn đồ như Bùi đại ca, ông ta cũng không còn cách nào khác, thân phận Long Ích Huy và Bùi Lương không cùng đẳng cấp với nhau, chỉ có anh Đông mới có thể nói chuyện với ông ta mà thôi.
Nếu hôm nay Bùi đại ca chất vấn, vạch lá tìm sâu, ông ta cũng không biết làm thế nào.
Nhưng cậu Tần định làm gì vậy, không cần tay mình nữa sao!
Xi xi xi!
Sau khi Tần Lâm xuống tay, chiếc cưa điện bắn ra một chùm tia lửa, khiến cho mọi người không thể mở mắt.
Vài giây sau, ánh lửa biến mất, mọi người nhìn kỹ lại liền lập tức kinh ngạc.
Chiếc cưa điện hình tròn bị Tần Lâm bổ ra!
Còn tay Tần Lâm hoàn toàn không bị thương!
Tay không bổ cưa điện!!
Mọi người đều trợn tròn mắt, chuyện này kinh khủng quá trời!
Uy lực của chiếc cưa điện lớn vô cùng, thậm chí sắt thép còn bị cưa đôi, chứ đừng nói đến mảnh gỗ kia.
Tần Lâm lại có thể dùng cơ thể máu thịt để bổ chiếc cưa điện làm đôi sao?
Tần Lâm giơ tay lên đặt trước mặt Bùi Lương, nắm chặt nắm đấm, làm động tác y hệt ông ta lúc trước.
"Nắm đấm của tôi đủ cứng chưa?"
Bùi Lương tái mét mặt, bị khí thế của Tần Lâm ép phải lùi hai bước.
Chiếc cưa điện bị bổ làm đôi, bên trên vẫn còn màu đỏ rực, trông có vẻ nhiệt độ không hề thấp.
Đòn này của Tần Lâm thật sự đáng kinh ngạc, Bùi Lương đứng gần đấy thực sự bị dọa sợ chết khiếp.
Ông ta hít sâu một hơi, hoàn hồn lại, vội vàng bỏ đi vẻ mặt cười đùa.
"Xin lỗi, đã khiến đại sư bực mình rồi, mong đại sư thứ lỗi".
Trong lòng Long Ích Huy dâng lên từng đợt sóng lớn.
Vốn tưởng rằng Tần Lâm chỉ là một bác sĩ có y thuật lợi hại, không ngờ anh còn là một đại sư võ thuật.
Cậu Tần đây giấu tài kỹ quá!
Có thể tay không bổ đôi cưa điện, thực lực thế này cho dù là đại sư bình thường chắc cũng không bì nổi!
Ít nhất, thuộc hạ của anh Đông không có ai bì được.
Mấy kẻ mình đồng da sắt cũng không ai dám ganh cao thấp cùng cưa điện.
May mà lúc đầu tạo quan hệ thân thiết với cậu Tần, nếu không một khi đắc tội anh, hậu quả không tưởng tượng được!
Tần Lâm nhìn Bùi Lương, cũng không làm khó ông ta.
"Người không biết thì không đáng trách tội, bây giờ, có thể bàn chuyện hợp đồng chưa?"
Bùi Lương vội vã nói: ''Đại sư lại đùa rồi, lúc trước tôi do mạo muội, tiền thuê tôi không dám thu, công xưởng Đại Long sẽ tiếp tục được đặt ở đây, còn về vấn đề an ninh, Bùi mỗ sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, cậu có thể yên tâm làm ăn ở đây, sau này sẽ không có ai dám đến đây làm loạn''.
Tần Lâm nói: "Về chuyện tiền thuê, chúng tôi sẽ trả, bao gồm cả khoản tiền thuê của Đoàn Bảo Đông nữa, ngày mai tập đoàn Mạnh Thị sẽ rót vốn đầu tư cho công xưởng, đến lúc đó đương nhiên phải trả tiền cho mấy người, được rồi, nếu như không còn chuyện gì nữa, xin mời mấy vị đi về".
Bùi Lương và Long Ích Huy vội vã cáo từ, chuyện này khiến hai người toát hết mồ hôi mà chẳng hề nhận ra.
Cảnh tay không phá cưa điện lúc nãy thực sự quá kinh khủng.