Mục lục
Y võ song toàn Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đây là gì?”

Tần Lâm hỏi.

“Đây là tín vật năm đó bố con đưa cho mẹ, con cầm theo nó đi tìm bố con, ông ấy sẽ hiểu. Câu nói này, là khi xưa ông ấy từng nói với mẹ. Bao nhiêu năm nay, mẹ chưa từng hối hận, mẹ luôn đợi chờ cơ hội, nhưng lại không ai có thể nói cho mẹ biết vì sao bố con bị giam ở đó, mẹ muốn biết chuyện gì đã xảy ra mà đành chịu bó tay, nhưng mẹ biết, ônh ấy nhất định sẽ không nói cho mẹ, nhất định không để mẹ lo lắng. Bố của con là một người vĩ đại, ông ấy có nỗi khổ riêng, mẹ mong con đừng trách ông ấy”.

Tiêu Nghiên nhỏ giọng nói, hơi thở của bà ấy càng lúc càng yếu, trái tim của Tần Lâm cũng đập thình thịch theo.



“Đừng nói nữa”.

Tần Lâm cau mày, nắm chặt bàn tay Tiêu Nghiên.

“Bệnh tình của bà đã nguy kịch lắm rồi, nhưng tôi sẽ không để cho bà chết đâu”.

Tần Lâm nói rồi lấy ra một cây kim bạc, châm liên tiếp lên người Tiêu Nghiên, lúc này, trong lòng Tiêu Nghiên bỗng trở nên thoải mái hơn, không ngờ căn bệnh tích tụ nhiều năm nay của bà lại cũng có thể được giải trừ một phần.



Tiêu Nghiên vô cùng ngạc nhiên, không ngờ bản thân bà lại có thể thoải mái như thế?

Bệnh của bà ấy không thể khỏi nhanh như vậy được, nhưng lại khiến bà ấy cảm nhận được kỳ tích của sinh mệnh.

“Không cần ngạc nhiên, tạm thời tôi chưa thể chữa khỏi bệnh của bà, nhưng tôi đảm bảo trong vòng một năm, bà vẫn sẽ bình an vô sự. Muốn chữa khỏi bệnh thì bà phải nghe lời, nếu không, tôi không muốn nhìn thấy bà nằm trên giường cả nửa đời còn lại đâu.

Tần Lâm trầm giọng nói.

Trong lòng Tiêu Nghiên vô cùng vui mừng, mặc dù Tần Lâm vẫn chưa nhận bà, nhưng bà vẫn thấy sự quan tâm và chăm sóc lộ ra trong ánh mắt anh.

Bà ấy phát hiện mình đã đánh giá thấp đứa con trai hơn hai mươi năm không gặp này, anh tài giỏi hơn bà tưởng tượng nhiều.

“Tiểu Lâm, cảm ơn con”.

Hai mắt Tiêu Nghiên đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, bà ấy không sợ chết, nhưng bà ấy sợ mình sẽ không bao giờ gặp lại người đàn ông và con trai của mình. Điều duy nhất trên đời này bà ấy còn vương vấn chính là hai người họ.

“Không cần cảm ơn, bà đã đem tôi đến thế giới này, tôi làm thế cũng coi như là trả ơn bà, tôi sẽ không để bà chết, dù bà có rơi xuống hoàng tuyền thì tôi cũng nhất định sẽ chữa khỏi cho bà”.

Tần Lâm trầm giọng nói.

Mặc dù ngôn từ có chút lạnh lùng và cay nghiệt, nhưng Tiêu Nghiên biết, anh chắc chắn không thể chấp nhận bà ấy nhanh như vậy được. Nếu có thể tranh thủ thời gian Tần Lâm chữa bệnh cho bà để vun đắp tình cảm, để anh có thể chấp nhận bà thì Tiêu Nghiên đã hài lòng lắm rồi.

Hai mươi năm bên nhau vô cùng quan trọng, cho dù không có bất cứ tình cảm nào thì cũng sẽ trở thành người thân, nhưng bản thân bà đã hoàn toàn bỏ qua chuyện này, ơn sinh thành vĩnh viễn không thể sánh được công ơn nuôi dưỡng, đây là điều không ai có thể thay đổi.

“Đi gặp bố con một lần đi, mẹ nghĩ ông ấy chắc chắn rất nhớ con”.

Tiêu Nghiên khẩn cầu nói.

Tần Lâm nắm chặt miếng ngọc bội trong tay, có một số chuyện anh muốn trốn tránh cũng không thể, trừ khi anh không biết. Bố mẹ anh vẫn còn sống, cho dù anh không nhận người thân thì cũng nên đi gặp ông ấy, đây là điều tôn trọng tối thiểu và cuối cùng đối với ông ấy.

Bất kể nguyên nhân năm đó là gì, thì bọn họ cũng đã vứt bỏ anh, vì vậy Tần Lâm luôn canh cánh chuyện này trong lòng.

“Ông ấy ở đâu?”

Tần Lâm hỏi.

“Nhà tù Tần Thành”.

Tiêu Nghiên trầm giọng nói.

Nhà tù Tần Thành!

Tần Lâm hít một hơi thật sâu, đó là nhà tù đáng sợ nhất Hoa Hạ, những người bị giam trong đó hầu như đều là những tội phạm mạnh mẽ nhất Hoa Hạ, có một số người đã phạm tội vô cùng nghiêm trọng mới bị nhốt ở đó.

Nhà tù Tần Thành không chỉ là một nhà tù, mà trong mắt vô số người, đó còn là một đáy vực sâu thẳm thần bí.

Một khi bước vào nhà tù Tần Thành thì không có đường quay ra.

Tần Lâm vô cùng tò mò, rốt cuộc bố của anh đã làm sai chuyện gì? Vì sao lại bị nhốt ở trong nhà tù Tần Thành chứ?

“Cầm tấm lệnh bài này, sẽ có người đưa con đi gặp bố con”.

Tiêu Nghiên lại đưa cho Tần Lâm một tấm lệnh bài không lớn, bên trên có khắc hai con Tù Ngưu, đơn giản mà khí thế.

Tần Lâm nắm chặt một tấm bài ngọc, một tấm bài đồng, trong lòng vô cùng phức tạp, nhưng nếu đã đồng ý rồi thì anh sẽ đi gặp bố một lần, anh không do dự nữa.

Trong lòng anh vô cùng tò mò, thầm hỏi vì sao năm đó bố anh lại bị nhốt ở đó, vì sao lại bỏ vợ bỏ con, liên lụy đến cả nhà họ Tần.

“Bố con tên là Tần Trì”.

Tiêu Nghiên nói.

“Tôi sẽ đi, tôi kê hai đơn thuốc cho Vệ Long sắc, bà nhớ uống đúng giờ”.

Tần Lâm bảo Vệ Long lấy giấy bút, rồi rồng bay phượng múa viết lên đó một danh sách dược liệu, mặc dù sức khỏe Tiêu Nghiên ngày một kém, nhưng anh chắc chắn có thể chữa cho bà ấy từ từ khỏe lại.

“Lần sau tôi đến, tôi không muốn nhìn thấy dáng vẻ này của bà”.




Tần Lâm nhíu mày rời khỏi Tần phủ.

Hai mắt Tiêu Nghiên đã ngấn lệ, lần sau, Tần Lâm vẫn sẽ đến gặp bà đúng không?






Khi Tần Lâm đẩy cánh cửa bước vào, cảnh trước mắt khiến anh vô cùng ngạc nhiên.

Căn phòng không lớn, chỉ khoảng mười mét vuông, hai bên được xây dựng bằng bê tông cốt thép, một cái giường, một cái bàn, một ngọn đèn, còn có một người đàn ông trung niên gầy gò.

“Cậu là ai?”

Người đàn ông trung niên đang ngồi trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi, trông không vui không buồn. Gương mặt ông ấy giống anh đến bảy phần, trái tim Tần Lâm cuối cùng trở nên vô cùng kích động, cảm giác máu mủ ruột già này rất khó vứt bỏ, hoàn toàn không thể xóa nhòa trong lòng anh.

“Tiêu Nghiên bảo tôi đến đây thăm ông”.

Tần Lâm trầm giọng nói.

Người đàn ông trung niên lập tức mở mắt, ánh mắt lóe sáng như mãnh thú sắp xông khỏi lồng.

“Cậu...cậu là...”

Giọng nói của người đàn ông trung niên có phần run rẩy, khoảng khắc nhìn thấy Tần Lâm, sự bình tĩnh khi nãy đã lập tức thay đổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK