Khổng Phàm Lâm vốn là bậc thầy Đông y trẻ tuổi nhất, trình độ cũng đã được quốc gia thẩm định.
Nửa năm nay lại học được nhiều điều từ Tần Lâm.
Người như Khổng Phàm Lâm đã có đủ khả năng tự mình học tập, trừ khi trình độ y thuật quá cao, gặp phải vấn đề cần nghiên cứu thì phải mất một năm rưỡi mới tìm ra cách giải quyết, vậy nên tiến bộ có hơi chậm chạp.
Nhưng có Tần Lâm ở bên, Khổng Phàm Lâm chưa từng gặp phải tình huống như thế, cơ bản vấn đề nào cũng có thể giải quyết được.
Không ngờ lần này Tần Lâm lại cho ông ta cơ hội lớn như vậy, diễn thuyết trước toàn bộ chuyên gia toàn tỉnh là một điều vô cùng vinh dự.
Đám Tần Lâm vào sau hậu trưởng bắt đầu chuẩn bị.
Còn ở đằng trước, Lâm Nguyệt Dao cầm vé vào cổng, nơm nớp lo sợ đứng ở cổng soát vé, cùng lúc đó, mấy chiếc taxi đi đến, Tô Đình Đình và đám bạn học xuống xe.
Tô Đình Đình vừa xuống xe liền nói: "Hôm nay mấy người mất công đến rồi, vé của Lâm Nguyệt Dao cho nhất định là giả, chẳng cần suy nghĩ cũng biết, thế mà mấy người lại tin!"
Mấy bạn học cũng tỏ ra ngượng ngùng: "Thôi mà, giả thì giả thôi, nếu như là giả thì coi như chúng tớ đi chơi một chuyến".
Tô Đình Đình bĩu môi, cũng không nói gì nữa.
Bọn họ đi về trước xếp hàng, đột nhiên nhìn thấy Lâm Nguyệt Dao, Tô Đình Đình vội chặn đám bạn học lại.
"Đợi đã! Nhìn thấy chưa, Lâm Nguyệt Dao đang ở phía trước đó, cứ để cô ta vào trước, chúng ta đợi đây xem xem!"
"Ừm".
Bọn họ cũng lo bị mất mặt, nếu như Lâm Nguyệt Dao đã đứng ở trước, thì cứ để cô ấy vào trước xem thế nào.
Mọi người ở đằng sau quan sát Lâm Nguyệt Dao, tất cả những người xếp hàng đều cầm vé trắng, chỉ có Lâm Nguyệt Dao cầm vé màu đỏ, trông vô cùng nổi bật.
Lâm Nguyệt Dao nhìn trái nhìn phải, phát hiện ra vé của mình không giống vé mọi người, nên cẩn thận cho vé vào trong tay áo, đứng trong đám người, thấy hơi bất an.
Cuối cùng cũng đến Lâm Nguyệt Dao.
"Thưa cô, mời cô xuất trình vé".
Lâm Nguyệt Dao nghiến răng, nhắm mắt lấy tấm vé màu đỏ đưa cho nhân viên.
Nhân viên soát vé sững sờ, nói một câu bảo đợt chút, sau đó cầm bộ đàm lên, nói với người ở đầu dây bên kia.
Còn cụ thể nói gì thì cô ấy không nghe rõ, nói xong, nhân viên soát vé cầm lấy vé của Lâm Nguyệt Dao, quét qua máy quét, tít một tiếng, vang lên âm thanh thông báo.
Tấm vé này mặc dù không có mã vạch nhưng bên trong có dải từ, có thể thấy tấm vé này cao cấp hơn hẳn.
Lâm Nguyệt Dao lập tức tự tin hẳn, không ngờ anh họ lại lấy được vé thật.
Nhân viên soát vé nói: "Thưa cô, đây là vé ghế vip có thể vào khu vực bên trong, bên chúng tôi sẽ có người đến đón và đưa cô đi, mời cô chờ một chút".
Nhân viên soát vé dùng bộ đàm gọi cảnh sát vũ trang đến.
Lúc này đám Tô Đình Đình đứng sau bắt đầu lẩm bẩm.
"Thấy chưa, xong rồi, Lâm Nguyệt Dao bị phát hiện rồi!"
"Á? Thật à, tớ không nhìn thấy?"
"Còn không nhìn thấy à, tớ thấy khi người khác soát vé, chẳng mấy chốc đã được qua cửa, đến Lâm Nguyệt Dao thì lại tốn nhiều thời gian đến vậy, nhất định là vì phát hiện ra vé của cô ta có vấn đề".
Khi mọi người đang thảo luận, hai cảnh sát vũ trang đi đến, mỗi người một bên, dẫn Lâm Nguyệt Dao đến lối đi khác.
Tô Đình Đình vỗ đùi: "Xong rồi, bị cảnh sát vũ trang bắt đi rồi, thấy chưa, vé của cô ta là giả!"
Hai cảnh sát vũ trang lúc nãy đưa Lâm Nguyệt Dao vào khu vip, chỉ có người được ngồi ghế vip mới có đãi ngộ như vậy.
Nhưng đám Tô Đình Đình lại cho rằng, Lâm Nguyệt Dao bị bắt đi, bị bắt do dùng vé giả cũng là chuyện rất bình thường.
Mấy bạn học há hốc mồm, cầm tập vé lên, không biết làm thế nào.
Tô Đình Đình cạn lời, tiến lên cầm lấy mười bảy tấm vé, sau đó xé làm đôi rồi vứt vào thùng rác bên cạnh.
Những bạn học khác mặc dù thấy tiếc nuối, nhưng cũng không có cách nào khác, dù sao cũng là vé giả, cũng không thể dùng vé giả để vào cổng được, xong thể nào cũng có kết cục như Lâm Nguyệt Dao, bị cảnh sát vũ trang bắt đi, thế thì mất mặt lắm.
"Đình Đình, làm thế nào bây giờ, chúng tớ không vào được".
Tô Đình Đình cân nhắc một chút: "Thời khắc quan trọng vẫn phải dựa vào tớ đúng không? Mấy cậu đi theo tớ, tớ có thể đưa mấy cậu vào trong!"
Mọi người sững sờ: "Đình Đình, thật không vậy? Cậu có thể đưa bọn tớ vào trong?"
Tô Đình Đình nói: "Tớ là ai chứ? Chắc chắn đáng tin hơn Lâm Nguyệt Dao, mấy cậu cứ đi theo tớ!"
Nói xong, Tô Đình Đình đưa mấy bạn học đi vào cổng sau, đến cổng, có mấy nhân viên công tác chặn bọn họ lại.
"Thưa cô, cổng soát vé ở bên kia".
Tô Đình Đình giả bộ lấy vé ra rồi nói.
"Tôi là con gái của viện trưởng Lý của bệnh viện Trung Ương, bố tôi bảo tôi đưa mấy bạn học vào làm tình nguyện viên, bọn họ phải vào để làm việc".
Hai nhân viên bảo vệ sững sờ: "Con gái của viện trưởng Lý? Vậy...vậy mời vào".
Thực ra bọn họ nên xác minh thân phận nhưng Tô Đình Đình lại nói mình là con gái của viện trưởng Lý, cũng không có cách nào để xác minh, chẳng nhẽ gọi điện cho viện trưởng Lý để hỏi?
Như thế thì bất lịch sự quá, hơn nữa tình nguyện viên cũng vào để làm việc, hậu trường không thông với khu vực trước sân khấu, bọn họ đi vào từ hậu trường thì cũng không thấy được sân khấu như thế nào, chắc không có ai dùng cách này để lẻn vào đâu!
Đám Tô Đình Đình sau khi vào trong hậu trường bắt đầu nhìn ngang liếc dọc, hậu trường có một tấm biển quảng cáo siêu to chắn ở trước, chỉ có thể nhìn qua khe hở giữa biển quảng cáo để xem tình hình bên trong, có thể thấy hội trường rất lớn, chỗ ngồi rất nhiều, hàng ghế sau đều có người ngồi rồi, chỉ còn sót lại hàng ghế trước vẫn còn trống.
"Đình Đình, chúng ta đi vào bằng đường nào?"
Tô Đình Đình nhíu mày: "Tớ cũng chưa từng đến đây, tìm thử xem, nhất định có cửa đi ra sân khấu".
Tô Đình Đình cũng chưa từng vào hậu trường, nhưng hậu trường nhất định thông với sân khấu, tìm được cửa là có thể đi ra.
Nhưng Tô Đình Đình không thể nào ngờ được, liên minh thần y lần này bởi vì có quá nhiều người quan trọng tham dự, ngoài các ngôi sao lớn ra, còn có viện trưởng của các bệnh viện lớn và lãnh đạo của tỉnh.
Có thể vào trong hội trường thì nhất định phải có thư mời, nhưng người đi vào được hậu trường thì có nhân viên công tác và tình nguyên viên, có thể nói chỗ này khá hỗn tạp, loại người nào cũng có.
Có cả khối người muốn lẻn vào trong như Tô Đình Đình.
Vậy nên con đường từ hậu trường đi ra phía ngoài sân khấu bị đóng lại, có cảnh sát vũ trang đứng canh, người bình thường không tìm được, mà có tìm được thì cũng không vào được, dù cho có vé thì cảnh sát vũ trang cũng không cho vào trong.
Đám Tô Đình Đình tìm mãi ở hậu trường mà không tìm thấy cửa ra, ai cũng vội đến toát đầy mồ hôi, bên ngoài có không ít nhất viên công tác đang nhìn bọn họ, ai cũng chăm chỉ làm việc, có mình bọn họ là không, đúng là kỳ quái.