Sắc mặt Lâm Trung Nghĩa lập tức thay đổi, bất giác lên tiếng, mắt thoáng nheo lại, trong lòng không khỏi có chút lo lắng cho Tần Lâm.
“Tàng sư huynh?”
Ánh mắt của những người ở sau Triệu Vô Cực đột nhiên sáng lên, Tàng sư huynh cũng đến rồi ư?
Thực lực của Tàng sư huynh không thể nào so với Triệu Vô Cực được, anh ta là một trong mười đệ tử hàng đầu của núi Côn Luân, có thể thấy rằng Tàng sư huynh vô cùng mạnh mẽ.
Ngay cả Lâm Trung Nghĩa cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy Tàng sư huynh, không ngờ việc Tần Lâm và Triệu Vô Cực đánh nhau lại làm kinh động đến Tàng sư huynh.
Tàng Thiên Xương!
Tàng Thiên Xương có vóc người gầy gò, khuôn mặt hiền lành, nhưng lại không có ai dám đánh giá thấp anh ta, anh ta là một trong những đệ tử mà Diệp Toàn Cơ đắc ý nhất, thực lực của Tàng Thiên Xương là không thể nghi ngờ, hơn nữa anh ta cũng đã gần ba mươi tuổi, là đệ tử chân truyền dưới trướng của Diệp Toàn Cơ cũng gần hai mươi năm rồi!
Có thể nói Tàng Thiên Xương này chính là tác phẩm đáng tự hào nhất của Diệp Toàn Cơ, và cũng là đệ tử chân truyền của ông ta, Diệp Toàn Cơ đã đích thân dạy dỗ anh ta từ nhỏ đến lớn, so với những đồ đệ khác thì hoàn toàn khác biệt.
Hơn nữa bản thân Tàng Thiên Xương cũng rất cạnh tranh, nghe nói anh ta đã khai thông kinh mạch thứ tám rồi, đúng là tuyệt thế cao thủ, người bình thường thì ai dám khiêu khích cơ chứ?
Cao thủ bát mạch quả thực rất hiếm!
Vậy điều gì đã làm cho Tàng Thiên Xương phải ra tay, đây mới chính là lý do khiến mọi người kinh ngạc.
Đã lâu rồi bọn họ không được thấy Tàng sư huynh ra tay, lần này để cứu Triệu Vô Cực, thật sự đã khiến cho mọi người sửng sốt.
Hơn nữa khi vừa mới ra tay, anh ta đã làm cho Tần Lâm và Triệu Vô Cực tách nhau ra, điều này cho thấy sức mạnh của anh ta vô cùng đáng sợ.
Tần Lâm cũng cảm thấy khá sốc, tên này dường như có gì đó không tầm thường, trông có vẻ rất hiền, thân hình gầy gò, một cơn gió cũng có thể thổi bay anh ta, nhưng thực lực của anh ta lại khiến cho người ta nhìn bằng một con mắt khác.
Từ sự kinh ngạc của tất cả mọi người cũng đủ để thấy được sức mạnh của Tàng Thiên Xương đáng sợ như thế nào.
Ánh mắt của Tàng Thiên Xương hết sức lạnh lẽo, nhìn thẳng vào Tần Lâm, hệt như mắt của chim ưng vậy, làm cho người ta cảm giác như có áp lực đè lên người.
Nhưng Tần Lâm lại không hề sợ hãi, bốn mắt nhìn nhau, tỏa ra chiến ý quyết liệt.
Khi nhìn thấy Tàng sư huynh xuất hiện, Triệu Vô Cực dường như đã cảm nhận được đây chính là cọng cỏ cứu mạng của anh ta, sắc mặt Triệu Vô Cực chợt sáng lên, nếu Tàng sư huynh không xuất hiện thì hôm nay anh ta sẽ toi mất, có khi Tần Lâm sẽ giết chết anh ta thật cũng nên.
"Tàng sư huynh, huynh nhất định phải trả thù cho đệ, tên này quá hung hãn, hơn nữa còn không thèm coi nhà họ Diệp ra gì, ngay cả sư phụ mà hắn cũng coi thường”.
Triệu Vô Cực nghiến răng nghiến lợi nói, mặt mày dữ tợn, hận không thể ăn tươi nuốt sống Tần Lâm.
"Câm miệng, thực lực không bằng người khác mà còn ở đây nói cái gì nữa?"
Tàng Thiên Xương nói một cách thờ ơ, Triệu Vô Cực như bị xối một gáo nước lạnh vào người, sắc mặt sa sầm.
Tàng sư huynh vẫn luôn không màng thế sự, cũng không thích tham gia vào cuộc tranh đấu giữa bọn họ, nhưng sự xuất hiện của anh ta hôm nay thực sự khiến cho Triệu Vô Cực lấy làm ngạc nhiên.
May mắn là còn có Tàng sư huynh, tuy mối quan hệ giữa bọn họ không mấy tốt, nhưng dù sao cũng là huynh đệ, cả hai đều là đệ tử của Diệp Toàn Cơ, đương nhiên tình nghĩa cũng không thể tách rời.
"Xem tôi phải phải nhớ mặt một vài người nhà họ Diệp rồi đây”.
Tần Lâm mỉm cười, nhưng lúc này sắc mặt của Tàng Thiên Xương dần đanh lại.
Đối với Tàng Thiên Xương mà nói, dù sao thực lực của anh ta cũng vượt trội hơn nhiều so với Tần Lâm, đương nhiên anh ta cũng không muốn đấu với anh, bởi vì Tần Lâm hoàn toàn không phải là đối thủ của anh ta.
Nhưng bây giờ tên này lại ngông cuồng như vậy, còn dám khiêu khích cả mình nữa sao?
Xem ra uy nghiêm của anh ta trên núi Côn Luân đã bị thách thức đến cực điểm rồi đây.