Sau khi Lôi Hồng ra khỏi nhà, lái xe được một lúc thì đuổi kịp Tần Lâm và Trần Diên đang tản bộ.
“Cậu Tần!”
Lôi Hồng vội xuống xe đi ngang hàng với Tần Lâm.
Nhìn thấy Trần Diên đi bên cạnh Tần Lâm, ánh mắt của Lôi Hồng trở nên kỳ quái.
“Vị này là?”
Trần Diên vội tránh xa Tần Lâm, dù sao hai người cũng chỉ là giả vờ, ra ngoài rồi thì không cần phải diễn nữa.
“Tôi là bạn của Tần Lâm, bạn bè bình thường thôi”.
Lúc này sắc mặt Lôi Hồng mới dịu đi, sau đó cô niềm nở giới thiệu bản thân rồi ba người đi cùng nhau.
Hai bên là mỹ nữ, Lôi Hồng và Trần Diên đều rất có khí chất, đi trên đường có rất nhiều người nhìn Tần Lâm với ánh mắt ngưỡng mộ.
Lôi Hồng đột nhiên nói: “Lần này cậu Tần đến tỉnh lỵ là để tham gia cuộc thi thần y đó sao?”
Tần Lâm gật đầu: “Đại khái là vậy, nếu không có chuyện gì thì tôi chuẩn bị về”.
Vốn dĩ Tần Lâm định cùng Diệp Vãn Nhi tham gia so tài thần y, giữa đường bất ngờ gặp Trần Diên.
Lôi Hồng nghĩ một lúc rồi nói với sắc mặt nghiêm trọng.
“Tôi có một vị trưởng bối, dạo gần đây không được khỏe lắm, cậu Tần có thể nể mặt tôi đi chữa bệnh được không?”
Lôi Hồng nói rất khách sáo, đương nhiên Tần Lâm cũng không tiện từ chối.
“Không thành vấn đề, vậy đi xem sao”.
Lôi Hồng gật đầu: “Được, vậy tôi dẫn cậu đi”.
Nói xong, Tần Lâm chuẩn bị đi cùng Lôi Hồng: “Phó viện trưởng Trần, không có chuyện gì thì tôi đi trước đây?”
Trần Diên gật đầu có chút không nỡ, nhưng lại không có lý do để giữ người ta lại.
“Vậy thì liên lạc sau nhé”.
Sau đó hai người tạm biệt nhau, Tần Lâm lên xe của Lôi Hồng, hai người phóng vút đi.
Tầm hơn hai mươi phút thì đến trung tâm thành phố, xe tiến vào trong một căn biệt thự.
Giá nhà ở tỉnh lỵ cao hơn ở Đông Hải, lý do căn biệt thự ở trung tâm thành phố chưa bị phá dỡ là bởi vì nhà thầu không phá dỡ được, đất thổ cư quá đắt.
Có thể sở hữu một căn biệt thự ở vị trí như này tuyệt đối không phải người tầm thường.
“Cậu Tần, chủ nhân của chỗ này tên là Hải Ninh, ông cụ Hải là trưởng bối của tôi, chúng tôi có quan hệ họ hàng”.
Lôi Hồng giới thiệu sơ qua về nhân vật Hải Ninh, hơn sáu mươi tuổi, có địa vị rất cao ở tỉnh lỵ.
Tỉnh lỵ có thể trở thành tỉnh đứng đầu toàn nước là do ngành công nghiệp nặng tương đối phát triển.
Tỉnh lỵ cũng được coi là quê hương của than đá, nổi lên rất nhiều ông chủ than đá, trong đó người phát tài sớm nhất là Hải Ninh.
Bây giờ nhà họ Hải đã trở thành gia tộc hàng đầu Đông Hải, mối quan hệ, khả năng tài chính đều đứng đầu tỉnh Hán Đông.
Hải Ninh đã hơn sáu mươi tuổi, dạo gần đây cơ thể ngày càng yếu, Lôi Hồng là con cháu cũng cảm thấy lo lắng.
Hai người lái xe vào biệt thự, vệ sĩ canh cổng đều biết Lôi Hồng, chứng tỏ cô thường xuyên đến đây, sau khi được phép qua, hai người đỗ xe rồi vào trong.
Vào trong sân thì nhìn thấy một ông cụ tóc bạc trắng đang ho.
Mặt Lôi Hồng biến sắc, vội đến vỗ lưng ông cụ.
“Ông Hải! Ông không sao chứ?”
Hải Ninh ho khụ khụ mấy tiếng rồi nôn ra dịch trắng, ông hít sâu vài hơi thì sắc mặt mới trở lại bình thường.
“Tiểu Hồng, không sao, tối qua ông ăn hơi nhiều đồ cay nên mới ho thôi, mau ngồi xuống đi”.
Hải Ninh quay đầu lại nhìn thấy Tần Lâm, ông lập tức sững sờ.
“Tiểu Hồng, cháu yêu rồi à?”
Lôi Hồng ngượng ngùng, vội giải thích.
“Không đâu ạ, ông Hải, đây là người bạn cháu quen ở Đông Hải, cậu ấy là thần y, cháu thấy dạo gần đây ông không được khỏe nên bảo cậu ấy đến khám”.
Hải Ninh cau mày lại: “Đúng là vớ vẩn, ông chẳng bị gì hết, gọi bác sĩ đến làm gì, cháu mời về đi”.
Thái độ của Hải Ninh rất bình thường, thậm chí còn bảo tiễn khách.
Lôi Hồng nói: “Ông Hải, cho dù không khám bệnh cũng đừng đuổi người ta chứ, đây là bạn của cháu mà”.
Lúc này sắc mặt của Hải Ninh với dịu đi một chút: “Ha ha, nếu là bạn của cháu thì không sao, có điều không được nói đến chuyện khám bệnh nữa, ông thấy cậu này ổn, hai đứa yêu nhau cũng được đấy.”
Lôi Hồng bị câu nói của Hải Ninh làm cho đỏ mặt, cô cảm thấy bất lực.
Sau đó cô ra hiệu bằng mắt với Tần Lâm, hai người không tiếp tục nói về chủ đề này nữa.
Tần Lâm cau mày lại, ca này khó đây.
Bác sĩ chữa bệnh khó nhất là khi bệnh nhân không chịu phối hợp, ông cụ Hải có bệnh nhưng không chữa, không muốn để Tần Lâm chẩn đoán, độ khó của bệnh nhân này khá cao.
Nếu như đổi lại là bác sĩ khác, người bệnh không phối hợp như thế e rằng sẽ không chẩn đoán ra được bệnh tình.
Nhưng may là Tần Lâm, mặc dù người bệnh không phối hợp nhưng anh vẫn còn cách khác.
Dù gì đây cũng là bề trên của Lôi Hồng nên Tần Lâm sẽ chú tâm hơn.
Lúc Hải Ninh đi pha trà, Tần Lâm quan sát một hồi.
Bựa lưỡi dày, mí mắt cụp, trong mắt nhiều sợi máu đỏ, hơi thở hôi.
Từ những triệu chứng này có thể nhìn ra cơ thể có bệnh, nhưng không xác định được chính xác chứng bệnh gì.
“Nào, cậu uống trà đi”.
Hải Ninh đưa chén hồng trà cho Tần Lâm, anh nhân cơ hội vội giơ tay ra đỡ lấy, tiện thể sờ hai tay của ông cụ.
“Ấy, ông cẩn thận!”
Tần Lâm cố ý làm rơi một vài lá trà, nắm lấy cổ tay ông cụ rồi thả ra.
Chỉ trong vòng hai ba phút ngắn ngủn, mạch tượng tổng cộng chỉ đập ba bốn lần, nhưng Tần Lâm đã có dự tính trong lòng.
Hải Ninh cũng không để ý, hoàn toàn không phát hiện ra Tần Lâm đang bắt mạch cho mình.
Ông lại rót một tách trà khác cho Tần Lâm.
Uống một ngụm, trà rất ngon nhưng nóng quá.
Ông cụ Hải nâng tách trà, hoàn toàn không cảm nhận được sự nóng tút của nước trà, uống một hơi hết sạch, hơn nữa còn có dư vị.
Tần Lâm hỏi: “Thời tiết nóng thế này, ông không thích uống đồ lạnh sao”.
Ông cụ Hải cười: “Không bì được với người trẻ các cậu, tôi từng này tuổi rồi không chịu được đồ lạnh, buổi tối đi ngủ lúc nào cũng phải đắp chăn bông, như thế mới bảo vệ được sức khỏe.
Tần Lâm gật đầu, anh đã có dự tính ở trong lòng.
Ho khan, sợ lạnh, mạch tượng vừa dày vừa nặng, đây là bệnh Thái Dương điển hình.
Bệnh Thái Dương có nhiều loại, đây chỉ là một cách nói trong Đông y mà thôi, trong số đó loại điển hình nhất là trúng gió.
Nhưng ông cụ Hải không phải là trúng gió mà là Thái Dương hư.
Lúc Tần Lâm đang nghĩ cách làm thế nào để tiếp tục quan sát, đột nhiên một chiếc xe Bentley tiến vào trong, dừng ở trước cửa sân.
Biệt thự phân luồng xe, xe phải được đỗ ở bãi đỗ xe, ngay cả Lôi Hồng cũng không thể lái vào trong.
Nhưng con xe này có thể vào trong rõ ràng là người nhà.
Xe dừng ở trong sân, một người phụ nữ khí chất bước xuống.
Thân hình cao ráo, khoảng trên mét bảy, đi giày cao gót thì ngang tầm Tần Lâm.
Mặc váy ngắn công sở, trông rất cao ráo, cặp chân này mà đi trên đường thì chắc chắn ai cũng phải ngoái đầu ngắm nhìn.
Người phụ nữ xuống xe, mừng rỡ khi thấy Lôi Hồng.
“Chị Hồng đến rồi”.
“Ừm, Dao Dao về rồi hả?”
“Dạ vâng”.
Sau đó sắc mặt Dao Dao lập tức nặng xuống, nói với Hải Ninh.
“Ông nội, sao ông vẫn ngồi trong nhà uống trà chứ, không phải cháu bảo ông đi bệnh viện kiểm tra hả, sao rồi ạ?”