Tám trăm nghìn đã nằm trong tay rồi.
Tôn Hiểu Dĩnh cảm thấy hơi choáng váng, cũng tốn công tốn sức quá rồi đó?
Cô Hai đúng là em gái ruột của bà ta mà.
Tôn Hiểu Dĩnh thật sự muốn ôm hôn Đường Mẫn một cái, đây đúng là ân nhân cứu mạng của nhà bọn họ mà.
Lâm Nguyệt Dao không còn gì để nói, mẹ cô ấy dễ tin người quá? Người ta đã nói rõ ràng là đến mượn tiền, vậy mà mẹ cô còn nói thêm mấy lời kia nữa thì đương nhiên người ta sẽ không trả rồi.
"Cảm ơn em nhiều".
Đường Vũ rưng rưng nước mắt, trên khuôn mặt già nua khắc đầy những dấu tích của năm tháng, khoảnh khắc này trong ánh mắt ông ta lại sáng lên một lần nữa.
Đối với người già thì hai chuyện quan trọng nhất với họ là chuyện hôn nhân của con cái và được bế cháu, bây giờ đã vẹn cả đôi đường, xem ra ông ta đã yên lòng rồi.
"Anh Hai, anh nói vậy làm gì".
Đường Mẫn cũng có chút cảm động, lắc đầu, ánh mắt hơi phức tạp, câu nói của anh Hai đầy sự nhớ thương và cảm ơn với bà ấy, với một người cố chấp như ông ấy thì chuyện này không phải chuyện đơn giản.
Băng Nghiên và Đường Giang Sơn cũng mừng rỡ, vậy là tiền đã về tay rồi sao? Không còn khoản nợ tiền nhà thì bọn họ không còn gánh nặng gì nữa, tiền nợ mấy trăm nghìn tệ cũng được trả hết rồi, ai mà không vui cho được?
Hơn nữa, Đường Mẫn còn nói bao giờ bọn họ có tiền thì trả, không có tiền thì không cần trả nữa.
"Cháu biết ngay là cô Hai sẽ không đứng im nhìn bọn cháu chia tay mà, cảm ơn cô Hai".
Đường Giang Sơn vô cùng kích động, bây giờ thì không cần phải nghĩ đến việc trả nợ mỗi ngày nữa rồi.
"Cảm ơn cô Hai, bọn cháu sẽ cố gắng nhanh kiếm tiền để trả lại cho cô".
Băng Nghiên cười nói.
"Hai đứa sống tốt, đẻ em bé ra khỏe mạnh là tốt rồi".
Đường Mẫn nở nụ cười, nếu như là trước đây thì tám trăm nghìn đối với bọn họ là con số rất lớn, nhưng bây giờ gần như toàn bộ tài sản của nhà họ Đường đã nằm trong tay bà ấy hết rồi thì một triệu tệ cũng chỉ là một số tiền nhỏ thôi.
Tần Lâm lắc đầu, dì Hai vẫn chưa nhìn rõ mục đích của bọn họ, hoặc là dì Hai quá tình cảm nên mới bị mờ mắt, không nhìn ra chân tướng sự việc.
Cả nhà Tôn Hiểu Dĩnh bọn họ muốn qua đây lấy tiền, lòng tham không đáy của bọn họ không biết bao giờ mới mới có thể lấp đầy.
Tặng cá chẳng bằng tặng cần câu cá, dì Hai làm như vậy chi bằng giúp anh ta tìm một công việc tốt, như vậy anh ta có thể lao động lâu dài.
ngôn tình hoàn
"Chúng cháu nhất định sẽ làm được, cô Hai yên tâm".
Vẻ mặt Đường Giang Sơn đầy hứng khởi, tự tin nói, bây giờ đã không còn phải trả nợ nữa, có thể sống tốt hơn, sau này có nhà rồi cũng không còn áp lực nữa, khởi đầu một cuộc sống tốt đẹp. Nhưng nếu sau này muốn ăn sơn hào hải vị thì phải thường xuyên đến nhà cô Hai mới được.
"Sau này hai đứa sống tốt là mọi người yên tâm rồi, anh Hai chị dâu, em đã chuyển tiền cho Giang Sơn rồi".
Đường Mẫn nói.
Đường Giang Sơn thấy điện thoại nhận được một tin nhắn từ ngân hàng, đã nhận được tám trăm nghìn tệ, khuôn mặt kích động đỏ ửng, suýt nữa thì nhảy cẫng lên.
Băng Nghiên cũng kích động, vui nhưng hoa nở mùa xuân, vội giục Đường Giang Sơn chuyển tiền cho mình.
Đường Giang Sơn vội vàng gật đầu, chuyển hết tiền cho vợ sắp cưới.
Tần Lâm chau mày lại, hai người này giống như có điều gì đó mờ ám, anh vốn không định vạch trần trước mặt mọi người, nhưng nếu không nói thì e là sau khi biết cậu Hai sẽ càng đau lòng hơn.
"Dì Hai, cậu Hai, e là người mừng hụt rồi, theo cháu thấy thì em dâu tương lai hình như không mang thai".
Lời của Tần Lâm làm tất cả mọi người ở đây biến sắc.
Không có đứa bé?
Lời này là sao?
Chẳng lẽ ý nói Băng Nghiên mang thai giả?
Tất cả ánh mắt đều dồn vào Tần Lâm.
Như một viên đá rơi xuống giếng làm gợn sóng vậy!
"Ý anh là sao, anh muốn nói cái gì? Tần Lâm!"
Đường Giang Sơn phẫn nộ nhìn Tần Lâm, trầm giọng nói.
"Tôi nói cái gì cậu không nghe rõ sao? Tôi nói cô ta không mang thai".
Tần Lâm nheo mắt nhìn Băng Nghiên.
"Hoặc là, cậu có thể hỏi cô ta xem rốt cuộc chuyện này là sao?"
Tần Lâm cười lạnh rồi nhìn Băng Nghiên.
Lúc này, vẻ mặt Băng Nghiên trở nên âm u, hơi biến sắc, tên này cố ý phá đám sao?
"Tôi không hiểu anh đang nói gì".
Băng Nghiên lạnh lùng nói.
"Không hiểu? Tôi nói rõ ràng như vậy mà cô vẫn giả vờ không hiểu sao?"
Tần Lâm cười khẩy nhìn Băng Nghiên, người phụ nữ này đúng là kẻ lừa đảo, cô ta không hề mang thai, nhưng lại lợi dụng người nhà họ Đường, năm lần bảy lượt vòi tiền, mục đích quá rõ ràng đó chính là lừa cưới.
"Tôi cảnh cáo anh, tôi không cần biết anh là ai, anh đừng có ngậm máu phun người, nếu không đừng trách tôi không khách khí".
Băng Nghiên tức giận nhìn Tần Lâm, tên khốn này muốn làm khó cô ta sao.
"Tần Lâm! Rốt cuộc ý cậu là sao? Cậu nói con dâu tôi không mang thai, cậu có chứng cứ gì? Có phải cậu cố ý đúng không, thấy gia đình tôi vui vẻ, có cốt nhục của nhà họ Đường rồi nên ghen tỵ đúng không, trong lòng khó chịu chứ gì, vì cô Hai thiên vị chúng tôi phải không? Cậu đúng là xấu xa, tôi nói cho cậu biết, cậu họ Tần không phải họ Đường, cô Hai nhà tôi họ Đường, nhà tôi cũng là họ Đường cho nên chúng ta không phải người cùng một nhà".
Tôn Hiểu Dĩnh chống nạnh nói, tức giận nhìn Tần Lâm.
"Rốt cuộc có chuyện gì vậy, Tiểu Lâm, cháu đừng nói linh tinh".
Đường Mẫn cũng chau mày, nhìn về phía Tần Lâm, đây không phải chuyện đùa, hơn nữa mang thai cũng không phải chuyện nhỏ, nếu như không mang thai thì nhà họ Đường cũng sẽ không nhiều chuyện đến thế?
"Đúng, anh đừng có mà trâu buộc ghét trâu ăn, cho nên mới nói Băng Nghiên không có thai, anh thật quá đáng. Tần Lâm, nếu không phải đang ở nhà cô Hai thì tôi đã đấm cho anh vài cái rồi, anh đang muốn phá hoại hạnh phúc gia đình của chúng tôi đúng không?"
Đường Giang Sơn cười khẩy, ánh mắt u ám nhìn Tần Lâm.
"Dì Hai, cháu là bác sĩ, dì nghĩ cháu sẽ nói linh tinh sao? Có mang thai hay không, không cần cháu phải nói, cô ta nên cho mọi người một lời giải thích mới phải?"
Tần Lâm nhìn về phía Băng Nghiên.
"Tôi phải giải thích cái gì? Tôi đàng hoàng tử tế, chẳng lẽ lại lấy sự trong trắng của mình ra làm trò đùa? Tôi có mang thai hay không liên quan gì đến anh? Sao tôi phải lừa anh chứ? Đúng là nực cười, anh là bác sĩ thì sao, nhìn một cái là biết tôi có mang thai hay không sao? Đừng đùa nữa, sao lại có người nói dối không chớp mắt như vậy chứ?"
Băng Nghiên gằn giọng nói.
"Đúng đấy, bác sĩ thì làm sao chứ, chẳng qua chỉ là bác sĩ quèn, ngoài việc ăn nói linh tinh, bịa đặt cho người khác thì còn biết làm cái gì? Bây giờ còn vu khống người nhà nữa chứ, Đường Vũ, ông xem cháu trai ông kìa, có để nhà tôi yên ổn không hả, lại còn dám nói Băng Nghiên nhà tôi không mang thai, ha ha ha, thật nực cười".
Tôn Hiểu Dĩnh hoàn toàn không tin vào lời nói của Tần Lâm, cho dù là bác sĩ cũng không thể khám bệnh như thế được, đây chắc chắn là nói dối.
"Anh nói không có thai là không có thai sao? Có là ngự y trong cung ngày xưa cũng không dám khám bệnh bằng mắt thường kìa, bắt mạch cho quý phi còn phải dùng sợi tơ kìa, anh tự cao tự đại quá rồi đấy".
Đường Giang Sơn và Tôn Hiểu Dĩnh thay nhau đáp trả.
"Anh Tiểu Lâm, anh nhìn ra cô ta không có thai thật sao? Em cũng không tin lắm đâu".
Lâm Nguyệt Dao hoài nghi nhìn Tần Lâm, xem bệnh bằng mắt thường, hơi vô lý thì phải.
"Anh xem, đến Nguyệt Dao làm trong bệnh viện còn nói không tin, định lừa ai vậy? Anh nghĩ tôi sẽ tin mấy lời nhảm nhí của anh sao? Tình cảm giữa tôi và Băng Nghiên rất bền chặt đấy, không chia rẽ được đâu!"
Đường Giang Sơn tỏ vẻ khinh thường nói.