Ngưu Phú Quý sững ra: “Gia đình chúng tôi đắc tội ai chứ? Làm gì có?”
Ngưu Phú Quý bày ra bộ mặt khó hiểu, thời buổi này lại không cần tiền sao?
Đạo diễn Phùng hừ lạnh một tiếng: “Về hỏi bố của anh xem, các người đã đắc tội với tập đoàn Hiên Viên”.
Nghe thấy bốn chữ tập đoàn Hiên Viên, sắc mặt Ngưu Phú Quý thay đổi rõ rệt, ông ta không thể ngờ rằng mình lại đắc tội với một nhân vật lớn đến vậy!
Phó đạo diễn cũng đơ ra, sao lại đắc tội với tập đoàn Hiên Viên chứ? Cũng không liên quan gì đến tập đoàn Hiên Viên cả?
Nhà họ Ngưu chỉ buôn bán hoa quả, còn tập đoàn Hiên Viên lại là doanh nghiệp hàng đầu, nước sông không phạm nước giếng!
Làm sao lại có thể đắc tội với một ‘tượng đài’ như vậy chứ?
Vương Nhất Kiều ở cạnh cũng sững ra, thực ra cô ta không hề quan tâm đến mấy chuyện này, cái cô ta quan tâm là việc mình có thể tiến sâu vào hay không.
Vương Nhất Kiều vội nói: “Đạo diễn, vậy tôi... tôi vẫn có tên trong đêm chung kết đúng không?”
Đạo diễn Phùng cau mày: “Cô cái gì? Lúc nãy cô hát kiểu đó còn đòi vào chung kết sao? Đoạn của cô sẽ bị cắt đi, cô về được rồi đó”.
Lời nói của đạo diễn Phùng làm cho sắc mặt Vương Nhất Kiều xám xịt lại.
“Không, đạo diễn Phùng, anh cho tôi thêm một cơ hội nữa đi, để tôi hát lại, chắc chắn sẽ rất tốt, hơn nữa Mã Khôn cũng đã giúp tôi chuyển mình rồi!”
Đạo diễn Phùng hừ lạnh một tiếng: “Chuyển mình như thế nào cô còn không biết sao? Tôi đã nói rồi, chỉ có một người trong nhóm có thể vào được vòng chung kết, đó chính là Phương Tiểu Linh”.
“Cô mau về đi, đừng cà kê ở đây nữa”.
Sắc mặt Vương Nhất Kiều sa sầm xuống, lộ ra vẻ không cam tâm.
“Ông xã! Anh xem, chẳng phải anh nói sẽ vào được chung kết hay sao, anh đã bảo đảm với em thì em mới ngủ với anh đấy thôi, nếu như em không được vào chung kết thì chúng ta chia tay đi!”
Ngưu Phú Quý bị dọa cho chết khiếp, không dễ gì mới kiếm được một người bạn gái xinh đẹp như vậy, ông ta không hề muốn chia tay chút nào.
“Em đợi một lát, để anh gọi cho bố”.
Ngưu Phú Quý gọi vào số điện thoại của bố, vài giây sau, máy đã được thông.
“A lô bố, đạo diễn của The voice bị gì thế, lại đòi hủy hợp đồng với chúng ta...”
Bỗng có tiếng gầm ở đầu dây bên kia.
“Con mẹ mày còn dám hỏi tao! Vườn cây ăn quả nhà chúng ta tiêu rồi! Bị người ta mua lại rồi! Bây giờ nhà chúng ta đã không còn vườn cây ăn quả nữa!”
“Cái thằng phá gia chi tử mày, có phải mày đã đắc tội với ai rồi không, có phải là vì con đàn bà thối kia không!?”
“Mày não tàn thật đấy, chỉ vì một con đàn bà mà phá nát tất cả!”
“Cút mau, mày đưng về đây nữa, tao không muốn nhìn thấy mặt mày!”
Nói xong liền lập tức cúp điện thoại.
Ngưu Phú Quý bị mắng cho một trận, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Toi hết rồi sao?
Vườn cây ăn quả chính là gà đẻ trứng vàng của bọn họ, thu nhập cả gia đình đều dựa vào số cây đó, kết quả lại mất hết ư?
Toang rồi... tất cả đều tiêu tan hết cả!
Vương Nhất Kiều vẫn cứ nũng nịu, dậm chân dậm cẳng ra vẻ tức giận.
“Ông xã! Rốt cuộc anh có thể nói rõ em có thể vào được chung kết không đây!”
Lúc này Ngưu Phú Quý đã hiểu ra rồi, người mà bọn họ đắc tội chính là cậu thanh niên kia!
Người họ Tần đó, cuộc điện thoại kia, thật sự đã làm gia đình cho bọn họ mất đi chén cơm.
Không ngờ người trẻ tuổi đó lại có thế lực đến vậy, chỉ vì một việc hát hò mà khiến cho cả nhà bọn họ tán gia bại sản.
Ngưu Phú Quý càng nghĩ lại càng tức, lập tức giơ tay lên, tát mạnh một phát về phía người phụ nữ.
Bốp, gương mặt Vương Nhất Kiều đột nhiên sưng tấy lên.
“Con mẹ mày vào chung kết đấy!”
Vương Nhất Kiều bị tát đến choáng váng, bất giác ôm mặt lại, vẫn chưa thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
“Anh đánh em? Sao chồng lại đánh em?”
Ngưu Phú Quý nghiến răng nghiến lợi: “Tôi đánh cô là còn nhẹ đấy, con đàn bà xúi quẩy!”
Vương Nhất Kiều lập tức nổi điên: “Anh dám đánh tôi, sau này đừng có động vào tôi nữa!”
Ngưu Phú Quý hừ lạnh một tiếng: “Không động vào cô? Mẹ kiếp, tôi tốn nhiều tiền cho cô như thế, không động vào cô sao? Tốt nhất cô nên về nhà ngoan ngoãn đợi tôi, nếu như tôi không thấy cô thì cô sẽ chết chắc!”
Nhìn thấy Ngưu Phú Quý thật sự nổi giận, Vương Nhất Kiều đột nhiên có chút sợ hãi.
Yếu trâu còn hơn khỏe bò, Ngưu Phú Quý này thực sự không phải người bình thường, mặc dù không còn vườn cây ăn quả, nhưng đối phó với một sinh viên đại học cũng không thành vấn đề.
Vương Nhất Kiều ôm mặt, chỉ đành ngoan ngoãn đứng một bên, không dám nói lời nào.
...
Phương Tiểu Linh vô cùng cảm kích Tần Lâm, cô nhiệt tình mời anh đi ăn nhưng Tần Lâm lại không có hứng thú, chỉ là giúp đỡ một chút mà thôi, đều vì nể mặt Liễu Thanh Thanh cả.
Sau khi xong chuyện, anh liền đưa Phương Tiểu Linh về nhà, đột nhiên Hồ Gia Hân lại gọi đến.
“Lão Tần, hay thật đấy, anh giúp em họ tôi chuyện lớn như thế, tôi phải mời anh đi ăn thôi?”
“Được, vậy tôi ăn chực của cô một bữa!”
Lúc nãy Phương Tiểu Linh mời đi ăn, anh còn ngại ngùng từ chối, bởi vì anh cảm thấy không cần phải nợ món ân tình này.
Hơn nữa, anh còn không thân thiết với Phương Tiểu Linh, nếu đi ăn chung sẽ không tránh khỏi ngượng ngùng.
Nhưng Hồ Gia Hân thì khác, người phụ nữ này đã trêu chọc Tần Lâm nhiều lần, cũng may Tần Lâm phản ứng nhanh, nếu không thì đã bị cô chơi mấy vố rồi.
Ăn một bữa của Hồ Gia Hân, Tần Lâm cũng không cảm thấy có gì áp lực, hơn nữa người phụ nữ này lại có tiền như thế, là bà chủ của châu báu Gia Hân, tài sản lên đến mấy chục tỷ, vậy nên Tần Lâm cứ ngoan ngoãn ăn chực một bữa.
Hồ Gia Hân nhất thời cạn lời: “Này, đừng có khách khí quá, tôi chỉ lịch sự thôi, anh thật sự muốn tôi mời à!”
Tần Lâm liền cười khẩy: “Cô tưởng tôi đang nói đùa sao? Để tôi chọn chỗ, lát nữa sẽ gửi vị trí cho cô!”
Nói xong, Tần Lâm lập tức gác máy.
Hồ Gia Hân ở đầu dây bên kia tức anh ách đến mức ngực đập phập phồng.
“Tên Tần Lâm thối này, lại dám bắt nạt tôi!”
Đương nhiên Hồ Gia Hân không thiếu tiền ăn, chỉ là bộ dạng không khách khí của Tần Lâm lại khiến cô cảm thấy mình phải chịu thiệt thòi rồi.
Hồ Gia Hân đảo mắt, đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó.
Ha ha, họ Tần kia, anh bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa!
...
Tần Lâm lấy điện thoại ra, sau đó vào trang web ăn uống, đi đến phần bình luận, trực tiếp lướt một lượt.
Không cần chỗ ngon nhất, chỉ cần chỗ đắt nhất là được.
Tần Lâm cũng muốn trả thù Hồ Gia Hân, anh phải khiến cho người phụ nữ này méo mặt vài lần.
Tìm thấy một nhà hàng ba sao Michelin, Tần Lâm lập tức gửi định vị cho Hồ Gia Hân.
Nhìn thấy anh gửi định vị, Hồ Gia Hân không nói nên lời!
“Tên này đúng là coi tiền như cỏ rác mà!”
Hồ Gia Hân nghiến răng nghiến lợi, tức đến mức chân răng cũng ngứa ngáy hết lên.
“Được, ăn thì ăn, bổn cô nương sẽ cho anh biết được bữa ăn này không dễ nuốt đâu!”
Chẳng mấy chốc Tần Lâm đã đến nhà hàng, sau đó cũng không cần khách khí, lập tức vào trong gọi món.
Sau khi chọn xong một bàn toàn đồ ăn đắt tiền, sau đó nói với nhân viên phục vụ.
“Cứ lên đồ ăn luôn, không cần đợi”.
“Vâng”.
Không bao lâu sau, mấy món sơn hào hải vị đều được bưng lên cả, Tần Lâm lập tức cầm đũa lên ăn, căn bản không thèm đợi Hồ Gia Hân đến.
Năm sáu phút sau, cuối cùng Hồ Gia Hân cũng đã đến, nhìn thấy Tần Lâm đã gọi xong còn bắt đầu ăn, Hồ Gia Hân tức muốn phát điên.
Tên đàn ông thối này lại không đợi cô đến ư!
Được lắm, họ Tần kia, đừng trách tôi!
Hồ Gia Hân khoác tay một người phụ nữ trung niên, sau đó tiến đến trước bàn ăn rồi nói.
“Mẹ, đây là bạn trai Tần Lâm của con”.
Tần Lâm sững ra, ngẩng đầu nhìn hai người phụ nữ, người phụ nữ trung niên đứng cạnh Hồ Gia Hân có chút không nói nên lời.
Chẳng phải Hồ Gia Hân mời anh đi ăn ư, sao lại dắt cả mẹ đến?
Hơn nữa có dắt đến thì dắt, sao lại ăn nói kiểu gì thế kia?
Ai là bạn trai của cô?
Mẹ Hồ nhìn thấy Tần Lâm mặt mày sáng sủa, trên mặt đột nhiên nở nụ cười, sau đó bắt tay anh.
“Đẹp trai đấy nhỉ, thật xứng với Gia Hân nhà dì!”