Vốn cho rằng Phùng Vân Phi tiện đường đi qua, kết quả không ngờ chủ tịch Phùng là đến vì Tần Lâm sao?
Tần Lâm này là ân nhân cứu mạng của chủ tịch Phùng sao?
Phùng Vân Phi lạnh lùng nói: "Tôi đã đưa thẻ Chí Tôn cho cậu Tần rồi, cậu đừng có nói không biết".
Mặt Cao Phi Tường biến sắc: "Cái gì! Thẻ Chí Tôn? Chủ tịch Phùng, cái này tôi thật sự không biết!"
Cung Na Na lúc này mới nhớ ra rồi nói: "Chồng, đúng rồi, anh ta có thẻ Chí Tôn gì đó, vừa nãy em quên không nói với anh, có điều chỉ là thẻ hội viên thôi mà, em cũng chưa bao giờ nghe nói đến, nhất định là giả!"
Cao Phi Tường nghe thấy lời này, lập tức nổi giận đùng đùng, quay đầu tát cho Cung Na Na một cái.
Bốp!
"Mẹ kiếp, sao cô không nói từ trước! Cô muốn hại chết tôi à?"
Cái tát này của Cao Phi Tường đáp thẳng lên mặt Cung Na Na, khiến tất cả mọi người mở rộng tầm mắt.
Cao Phi Tường nổi tiếng là tên cuồng vợ, không ngờ lại đánh vợ trước mặt mọi người!
Có thể thấy hôm nay thực sự gặp phiền phức rồi.
Trong lòng Cung Na Na buồn bực đến cực điểm, cô ta ôm mặt, trợn to mắt, không dám tin vào mắt mình.
"Họ Cao kia, anh đánh tôi! Anh dám đánh tôi!"
Cao Phi Tường tức đến mức nghiến răng nghiến lợi: "Đánh cô là còn nhẹ đó! Mau xin lỗi anh Tần!"
Cao Phi Tường trợn trừng mắt, nắm chặt nắm đấm.
Nếu như anh ta biết trước Tần Lâm có thẻ Chí Tôn thì sao anh ta dám chọc vào Tần Lâm chứ.
Anh ta là quản lý cấp cao của công ty, anh ta biết người sở hữu tấm thẻ Chí Tôn này chính là người có công ơn to lớn với chủ tịch.
Nói cách khác, người có thẻ Chí Tôn trong tay có địa vị chẳng khác gì Phùng Vân Phi cả.
Đắc tội Tần Lâm còn nghiêm trọng hơn đắc tội chủ tịch, công việc thu nhập cả triệu hàng năm của anh ta mà không còn thì anh ta sống bằng cái gì?
Mặc dù anh ta yêu chiều vợ thật đấy, nhưng đối mặt với tình hình sự nghiệp sắp mất thì anh ta vẫn biết cái nào hơn cái nào.
Nhìn thấy Cao Phi Tường thực sự nổi giận, Cung Na Na không dám gây chuyện nữa, cô ta biết hôm nay thực sự xảy ra chuyện rồi.
Cô ta đi đến trước mặt Tần Lâm, cúi đầu, buồn bực nói.
"Xin lỗi, hôm nay tôi sai rồi, đã đắc tội với anh rồi”.
Tần Lâm lạnh lùng nói: "Cô xin lỗi em họ tôi đi".
Cung Na Na nghiến chặt răng, đi đến trước mặt Lâm Nguyệt Dao, trong lòng buồn bực muốn chết, cô ta đỏ bừng mặt cảm giác không đất dung thân.
"Nguyệt Dao, xin lỗi, dù sao cũng là bạn học, mong cô không tính toán với tôi".
Cung Na Na thực sự muốn tìm cái lỗ nào để chui vào.
Mười phút trước, cô ta còn chẳng kiêng dè gì mà châm chọc Lâm Nguyệt Dao, bảo cô ấy sống không tốt, kết quả bây giờ, cô ta phải cúi đầu xin lỗi Lâm Nguyệt Dao, mềm mỏng cầu xin cô ấy tha cho mình.
Lâm Nguyệt Dao mềm lòng, thấy cảnh này liền nhíu mày nói.
"Được rồi, không sao đâu".
"Chúng ta đi thôi".
Tần Lâm gật đầu, chào hỏi Phùng Vân Phi sau đó hai người rời đi.
Sau khi lên xe, Lâm Nguyệt Dao nói.
"Anh họ, anh trở thành hội viên Chí Tôn lúc nào thế? Sao này quen được ông chủ lớn này vậy?"
Tần Lâm cười nói: "Người bệnh của anh mà".
Lâm Nguyệt Dao nhíu mày, gật đầu.
Mặc dù đều là bác sĩ nhưng Lâm Nguyệt Dao biết Tần Lâm quen mấy người này đều thông qua công việc.
Nhưng cô ta vẫn luôn cho rằng Tần Lâm có phương pháp khác.
Nếu không, cô ấy cũng là bác sĩ, sao cô ấy không quen được mấy người có máu mặt như thế chứ?
Y thuật của anh họ cũng đâu có cao siêu gì?
Trong mắt Lâm Nguyệt Dao, y thuật của Tần Lâm cũng lắm chỉ tương đương với cô ấy thôi.
Thậm chí Lâm Nguyệt Dao còn hơn anh một bậc, đáng nhẽ mối quan hệ xã hội của hai người phải như nhau chứ?
Chắc nhẽ anh họ có cửa khác?
Về nhà kể lại chuyện này một lần, dì Hai cũng nhìn Tần Lâm bằng con mắt khác.
"Tiểu Tần bây giờ lợi hại thật, có bản lĩnh ghê, Nguyệt Dao cũng phải học tập anh họ con đi, cùng là bác sĩ, con xem anh họ con giỏi hơn con bao nhiêu".
Lâm Nguyệt Dao liếc mắt: "Con biết rồi"
Mặc dù cô ấy không phục nhưng cũng rất cảm kích Tần Lâm, nếu như không có Tần Lâm, cả đời này cô ấy cũng không mua nổi món đồ nội thất hơn triệu.
"Con xuống bếp đây".
Để cảm ơn Tần Lâm, Lâm Nguyệt Dao lần đầu tiên xuống bếp, Đường Mẫn cũng rảnh rỗi.
Bà ấy ngồi xuống, nghe điện thoại, là công ty gọi đến.
Từ khi Đường Mẫn khôi phục thân phận nhị tiểu thư nhà họ Đường, thì bà ấy đã trở thành một bà chủ nhỏ, trong tay có công ty nhỏ, Đường Mẫn mặc dù không trực tiếp nhúng tay vào việc kinh doanh nhưng có người quản lý làm khá tốt.
Sau khi nghe điện thoại, Đường Mẫn nói mấy câu, sắc mặt hơi khó coi, sau đó liền cúp máy.
"Dì Hai, có chuyện gì vậy ạ?"
Đường Mẫn thở dài nói.
"Công ty nhỏ của dì kinh doanh thực phẩm, khi Đường Thiên Hào cho dì công ty này có hẳn một đội ngũ hoàn chỉnh, có tổng giám đốc, không cần dì quản lý, dì chỉ cần đợi cuối năm thu tiền là được".
Tần Lâm gật đầu, cái này anh cũng biết, đây là kết quả đổi được khi lúc trước xử lý Đường Thiên Hào.
Dì Hai nhiều năm như vậy không động đến mấy thứ này, bà ấy đương nhiên không hiểu chuyện làm ăn, vậy nên công ty nhất định phải có người quản lý.
Để dì Hai ngồi không thu tiền là đơn giản nhất.
Nhưng tình huống lần này của công ty khá đặc biệt, đội ngũ ban đầu rời đi, nhân vật chủ chốt của công ty cũng đi mất năm người.
Năm người này là năm người đầu tiên lúc công ty mới mở, có thể nói là những người trẻ tuổi mà Đường Thiên Hào nâng đỡ, sáng lập công ty đến quy mô như này đương nhiên không dễ dàng gì, nếu tiếp tục phát triển tiếp thì rất có tiền đồ.
Năm người này không biết vì lý do gì mà đột nhiên từ chức.
Bà chủ đổi thành người khác thì không sao nhưng năm quản lý chủ chốt mà rời cương vị thì công ty sẽ phải dừng hoạt động do không ai chỉ huy.
Tần Lâm nhíu mày, nghe thấy tin này cảm thấy hơi kì quặc.
"Dì Hai, đám người này bỏ việc chắc có ý kiến riêng của mình, bọn họ có sự nghiệp riêng sao?"
Đường Mẫn lắc đầu: "Dì cũng không biết, có dù có sự nghiệp riêng thì sao chứ, công ty do một tay họ dựng lên, nên bọn họ rất yêu quý công ty, sao có thể nói đi là đi được? Dì nghĩ là do Đường Thiên Hào làm".
Tần Lâm nhíu mày: "Nếu như thực sự là do Đường Thiên Hào làm thì cháu sẽ xử lý ông ta".
Lúc trước Tần Lâm đã đánh gãy hai cái chân của Đường Thiên Hào, khiến nhà họ Đường phục hoàn toàn nên bọn họ mới đưa sản nghiệp cho dì Hai.
Đến nay biệt tích lâu như vậy, nhà họ Đường có vẻ như thực sự có ý xấu.
"Dì Hai, cháu đi với dì một chuyến đến công ty xem sao".
"Ừm, đi thôi".
Đường Mẫn đi ra khỏi nhà với Tần Lâm, hai người cùng đến công ty thực phẩm Đường Thị.
Công ty này có quý mô khá lớn ở Đông hải, làm nhiều loại thực phẩm, mấy gói snack trong siêu thị cũng là do nhà họ Đường cung ứng.
Mặc dù lãi ít nhưng lượng tiêu thụ lớn, vậy nên về tổng thể mà nói thì công ty vẫn có lợi nhuận rất lớn.
Đi đến cổng nhìn thấy Đường Mẫn, bảo vệ dưới lầu tỏ ra uể oải.
"Tổng giám đốc Đường đến rồi... bà muốn lên lầu đúng không?"
Tần Lâm nhíu mày, có chút không vui.
"Anh có thái độ gì thế, nhìn thấy bà chủ công ty sao lại lười biếng vậy?"
Bảo vệ không hề quan tâm, khinh bỉ nói.
"Còn bà chủ gì nữa, công ty sắp phá sản rồi".
Sắc mặt của Đường Mẫn lập tức trở nên khó coi, tất cả mọi người đều biết chuyện nhân viên quan trọng của công ty rời đi.
Bọn họ ai cũng biết, lớp quản lý chủ chốt này mà đi thì công ty này chỉ có phá sản, đã dừng hoạt động hai ngày rồi.
Điện thoại khiếu nại, điện thoại của công ty trên, công ty dưới, điện thoại giục trả nợ tất cả đều dồn dập gọi đến.
Thư ký chăm sóc khách hàng thẳng thừng giật đứt dây điện thoại, không thể nào nghe được, có nghe cũng không biết nói gì.
Đường Mẫn nghiến răng, cũng không tính toán với tên bảo vệ, lập tức cùng Tần Lâm vào trong công ty.
Lúc vào trong công ty, vẫn còn một số người đang ngồi ở vị trí của mình.
Nhưng chỉ ngồi đó chứ không làm việc, người thì chơi bài, người thì buôn chuyện, sàn phòng làm việc toàn vỏ hạt dưa, vô cùng bừa bãi.
Đường Mẫn tức giận nói: “Làm cái gì thế hả? Thời gian làm việc mà các người như này à?”
Đám nhân viên này thấy Đường Mẫn cũng ý tứ hơn chút, dù gì đây cũng là chủ tịch của công ty.
Một phó giám đốc nói: “Chủ tịch Đường, bây giờ chúng tôi đang đợi trả tiền lương, tiền lương tháng này bao giờ mới trả vậy?”
Đường Mẫn cuộn chặt nắm đấm, chẳng trách đám người này vẫn ngồi đây, thì ra là đợi trả tiền lương rồi mới giải tán.
Bà ấy nói: “Các người yên tâm, tôi chắc chắn sẽ trả tiền lương, công ty cũng sẽ hoạt động bình thường, tất cả vào phòng họp!”
Nói xong Đường Mẫn đi thẳng vào phòng họp.
Mặc dù bà ấy là chỉ là người phụ nữ yếu ớt, làm công việc nội trợ mấy chục năm rồi, nhưng dù sao cũng là nhị tiểu thư nhà họ Đường, năm đó cũng từng giàu có, xử lý chuyện này cũng không quá khó khăn.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, cho dù thế nào thì vẫn chưa trả tiền lương, mọi người vẫn phải nghe theo lời dặn dò của sếp.
Vào trong phòng họp, Đường Mẫn ngồi ở ghế chủ tịch, nói với mọi người.
“Mọi người cũng biết, tổng giám đốc cùng với vài người đã nghỉ việc, sự rời đi của họ có ảnh hưởng nhất định đến công ty, có điều mọi người yên tâm, công ty vẫn tiếp tục hoạt động bình thường, sẽ không xảy ra bất kỳ nguy cơ nào, mọi người cũng sẽ nhận được tiền lương......"
Đường Mẫn nói một đống lý do, rõ ràng mọi người đều nghe không lọt tai, cách làm củng cố lòng quân này hình như không hữu ích cho lắm.
Nhìn thấy bộ dạng thầm thì to nhỏ ở bên dưới, Đường Mẫn không nói tiếp được.
Đúng lúc này, bốn người đàn ông từ bên ngoài vào, họ vừa vào liền giận dữ nói.
“Đường nhị tiểu thư, công ty này để cô điều hành thế nào mà lại thành ra như này hả? Lúc đầu khi công ty còn trong tay Thiên Hào, chưa từng xảy ra chuyện thế này?”
Đường Mẫn cau mày, đám người này là cổ đông cũng là một trong những ông chủ của công ty.
Công ty bây giờ muốn mở rộng quy mô chắc chắn không chỉ dừng lại ở một người chủ, chỉ khi liên tục có người trở thành cổ đông thì công ty mới ngày càng lớn mạnh.
Đám người này đều có địa vị và chức vụ cao trong công ty, hơn nữa rất có uy quyền.
Bốn người vừa vào, phòng họp lập tức im lặng, rõ ràng họ có quyền uy hơn Đường Mẫn nhiều.
Đường Mẫn nói: “Đội ngũ nòng cốt nghỉ việc thực sự là vấn đề nghiêm trọng, bây giờ nên chọn lại một vị tổng giám đốc, trong lúc lâm nguy ai có thể nhận nhiệm vụ lớn này?”
Tất cả mọi người bên dưới im lặng như tờ.
Đường Mẫn cau mày: “Chẳng phải ngày thường các người đòi tăng lương thăng chức sao, bây giờ có cơ hội này sao không ai đứng lên?”
Tất cả cúi gằm mặt không nói năng gì, lúc lâm nguy nhận nhiệm vụ kiểu này không giống với tăng lương thăng chức.
Đội ngũ nòng cốt đã không còn nữa, không ai làm được công việc của tổng giám đốc, một người phải lo cho năm người, mặc dù thăng chức tăng lương rất hấp dẫn, nhưng không phải ai cũng có thể làm được, đám người ngồi đây đều biết tự lượng sức mình.
Vài cổ đông nói: “Chủ tịch Đường, bà cũng không cần làm khó mọi người như vậy, với tình huống như bây giờ hoàn toàn không có ai dám nhận đâu, công ty có thể phải đối mặt với sự sụp đổ, tất cả những vấn đề này đều do bà”.
Đường Mẫn sững sờ, cau mày lại.
“Lỗi của tôi? Sao lại là lỗi của tôi chứ?”
Cổ đông cười khẩy: “Lẽ nào không phải lỗi của bà sao, công ty đã hoạt động một khoảng thời gian dài, bà ngồi chỉ tay năm ngón cũng lâu rồi đấy nhỉ? Trước giờ bà chưa từng điều hành, thân là người đứng đầu công ty, lẽ nào bà không nên chịu trách nhiệm chính sao?”
Đường Mẫn nhíu mày, nói như thế thực sự không sai, bà thở dài nói.
“Đúng là tôi có trách nhiệm trong chuyện này, tôi thừa nhận”.
Đương nhiên Đường Mẫn chỉ là khiêm tốn mà thôi, thực ra chuyện này không hề liên quan đến bà ấy.
Dù gì lúc tiếp nhận công việc bà ấy không phải người quản lý, chỉ là cổ đông lớn nhất mà thôi.
Người chủ chưa chắc là người quản lý.
Bây giờ công ty xảy ra vấn đề này chắc chắn là do người quản lý tắc trách.
Có điều Đường Mẫn là bà chủ, lúc này đùn đẩy trách nhiệm không có tác dụng.
“Vậy mọi người cùng nhau nghĩ cách đi”.
Có một cổ đông đứng dậy nói: “Cách giải quyết chính là để ông chủ Đường thu mua cổ phần của chúng ta”.
Đường Mẫn sững sờ, lập tức cau mày lại.
“Phó tổng giám đốc Vương, anh có ý gì”.
Phó tổng giám đốc Vương cười nhạt: “Ý của tôi chắc bà cũng rõ mà đúng không?”
Đường Mẫn nheo mắt: “Anh muốn rút vốn cổ đông sao?”
“Không sai, công ty đã thế này rồi đương nhiên phải rút vốn, tiền của tôi không thể đập ở đây tốn công vô ích được”.
Đường Mẫn tức giận đứng phắt dậy: “Anh có lầm không vậy? Bây giờ công ty đang gặp khó khăn mà anh lại muốn rút vốn cổ đông?”
Ngoài phó tổng giám đốc Vương ra, những người khác cũng đứng dậy.
“Chủ tịch Đường, chúng tôi cũng muốn rút vốn”.
“Không sai, tiền của chúng tôi đều là tiền mồ hôi xương máu, không giống như bà là thiên kim đại tiểu thư được gia đình chu cấp, đương nhiên không để tâm đến số tiền cỏn con này rồi”.
“Đúng thế, hơn nữa công ty xảy ra vấn đề cũng không phải là lỗi của chúng tôi, không nên bắt chúng tôi chịu trách nhiệm”.
“......”
Nghe thấy những lời nói này, Đường Mẫn thấy thất vọng tràn trề, ban đầu khi bà tiếp nhận công ty này, công ty đang phát triển thịnh vượng.
Đổi chủ mới, bà có quyền thu hồi cổ phần của những người này.
Nhưng lúc đó Đường Mẫn không làm như vậy, niệm tình đám người này là nhân viên cũ nên bà đã không cướp đi kế sinh nhai của họ rồi đuổi họ đi.
Chính vì thế mà sau khi Đường Mẫn tiếp nhận công ty, đám người này đã kiếm được món tiền lớn.
Kết quả bây giờ công ty gặp nạn, họ lại muốn rút vốn! Đúng là không biết xấu hổ!
Đường Mẫn tức giận đến mức run người, những nhân viên khác cũng không dám lên tiếng, lúc này mọi người chỉ biết nghĩ đến bản thân mình mà thôi.
Sẽ không ai nghĩ cho công ty, cho dù là nơi họ đã phấn đấu nhiều năm.
Thấy được bộ mặt của đám cổ đông này, Đường Mẫn hít sâu một hơi, bà ấy nói.
“Bây giờ là lúc công ty khó khăn nhất, các người không thể......”
Bà ấy còn chưa nói xong, Tần Lâm đã ngăn lại.
Anh biết dì Hai định nói gì, lúc này nói mềm mỏng không có ích gì, chẳng thể níu kéo đám người không có lương tâm đó.
Tầm Lâm đứng bên cạnh Đường Mẫn, nhìn đám cổ đông đứng dậy đó, anh nói với vẻ mặt chế giễu.
“Rút vốn cổ phần đúng không? Theo quy định của công ty, lấy 50% giá thị trường để thu hồi lại quyền cổ đông, các người có đồng ý không?”
Đám cổ đông lập tức gật đầu.
“Đồng ý, đương nhiên là đồng ý, tại sao không đồng ý chứ?”
Bây giờ công ty đã ra nông nỗi nào rồi chứ?
Đừng nói 50%, cho dù là 30% bọn họ sẽ cũng đồng ý.
Một khi công ty phá sản, bọn họ sẽ mất sạch số cổ phần này, một đồng cũng không lấy được.
Hôm nay bọn họ gây sự với Đường Mẫn trong cuộc họp hội đồng quản trị là muốn đòi lại chút tiền.
Có thể lấy lại được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, kịp thời hành động mới là người thông minh.
Tầm Lâm cười mỉa mai: “Được, nếu các người đều đồng ý, vậy thì bây giờ ký hợp đồng đi, hy vọng sau này các người không hối hận”.
Phó tổng giám đốc Vương cười khẩy: “Hối hận? Còn lâu chúng tôi mới hối hận, có thể dùng quyền sở hữu cổ phiếu để đổi lại chút tiền là tốt lắm rồi, chúng tôi biết rõ công ty này chẳng còn bao nhiêu tiền”.
Mấy tên cổ đông đã chuẩn bị hợp đồng sẵn rồi, lập tức lấy ra ký tên đóng dấu vân tay luôn.
Đám nhân viên bên dưới thấy thế cũng bắt đầu lung lay.
Số tiền vốn của công ty còn rất ít, nếu cổ đông rút hết vốn thì e rằng bọn họ sẽ không được đồng nào.
Bây giờ công ty còn nợ hai tháng lương, số tiền này rất quan trọng với tầng lớp lương lậu bình thường như bọn họ, nếu không lấy lại được là một sự tổn thất lớn đối với họ.
“Chủ tịch Đường, chúng tôi cũng phải đòi lại tiền lương”.
“Đúng vậy chủ tịch Đường, tôi muốn nghỉ việc, yêu cầu trả hai tháng tiền lương”.
“Không sai, theo như hợp đồng, nếu như nhân viên nghỉ việc sẽ bồi thường hai tháng tiền lương, cộng thêm hai tháng tiền lương mà công ty nợ, tổng cộng là bốn tháng tiền lương”.
“……”
Đám nhân viên đứng dậy đòi lương giống như chịu một cú thiệt lớn vậy.
Sắc mặt Đường Mẫn trở nên u ám, đúng là giậu đổ bìm leo, cổ đông đòi tiền, nhân viên cũng đòi tiền.
“Bây giờ tình hình của công ty đang căng thẳng, các người cố gắng thêm vài ngày, nhất định có thể vượt qua cơn hoạn nạn này, đến lúc đó tất cả mọi người sẽ được thăng chức tăng lương”.
Người vừa nói tên là Tiểu Mai, nghe đến đây, cô ta cười khinh khỉnh rồi nói.
“Chủ tịch Đường, bà dùng lời này để lừa trẻ con đúng không? Lừa chúng tôi thì không được đâu”.
“Với tình hình hiện giờ của công ty, ai có thể cứu vãn được chứ? Sớm muộn gì cũng phải đi, nhưng điều khác biệt là, người đi trước thì cầm được tiền, còn người đi sau chắc chẳng còn gì nữa”.
“Đúng đấy, mặc kệ người khác, tôi phải thôi việc”.
Tiểu Mai xúi đám nhân viên từ chức, một nhân viên nữa khác lập tức thấy bực bội.
“Tiểu Mai, cô còn có lương tâm không vậy? Cô quên lúc bố cô không có tiền chữa bệnh là chủ tịch Đường mở lời cho cô mượn một trăm nghìn tệ của công ty, nhờ vậy cô mới có tiền chữa khỏi bệnh cho bố mình?”
“Bây giờ chủ tịch Đường gặp khó khăn, cô lại muốn bỏ đi sao? Đúng là không có tính người”.
Người nói tên là Tiểu Phương, may là trong công ty vẫn còn một vài người có lương tâm không quên ân nghĩa.
Lúc công ty tốt mọi người có thể cùng nhau hưởng phú.
Lúc công ty gặp khó khăn, ai ai cũng muốn rời đi.
Có thể đồng cam nhưng không thể cộng khổ sao?
Lời của Tiểu Phương khiến không ít người đang ngồi thấy có chút hổ thẹn, bọn họ ít nhiều đều nhận ân huệ của công ty, bây giờ công ty gặp vấn đề, họ lại mặt dày đòi đi giống như Tiểu Mai.
Tiểu Mai cười khẩy: “Tiểu Phương, cô đúng là đạo đức tốt thật đấy, nhưng xin lỗi tôi đi làm vì tiền, nếu không kiếm được tiền thì đừng có nhắc tình cảm với tôi”.
“Chủ tịch Đường, bây giờ thanh toán tiền lương cho chúng tôi đi, thanh toán xong chúng tôi sẽ đi”.
Đường Mẫn nghiến răng nghiến lợi, vô cùng ấm ức cuộn chặt nắm đấm.
Tần Lâm cười nhạt nói.
“Muốn đi đúng không? Được, viết đơn xin nghỉ việc đi, sau khi rời khỏi đây hy vọng các người không hối hận”.
Tần Lâm nói xong, Tiểu Mai cười khẩy.
“Hối hận? Hối hận cái gì, hối hận vì lấy tiền sao? Ha ha, chúng tôi đi làm thì phải có tiền lương, lấy tiền lương thì có gì đáng hối hận chứ?”
“Anh cho rằng cái công ty này thiếu đội ngũ tổng giám đốc thì vẫn có tương lai sao? Tôi khuyên các người cũng nên sớm lấy tiền rồi rời đi đi”.
“Đừng đợi đến lúc không phát được tiền lương, các người chỉ có thể lấy máy tính, bàn ghế ở đây thôi”.
Dì Hai vô cùng tức giận, Tiểu Mai đứng là kẻ ăn cháo đá bát, trước đây cô ta được nhiều lợi ích nhất trong công ty, bây giờ công ty gặp khó khăn rồi, cô ta không những muốn rời đi mà còn xúi giục người khác đi cùng, đúng là vong ân bội nghĩa, lấy oán báo ân!
Tiểu Phương nói: “Tiểu Mai, cô tuyệt tình quá rồi đấy! Ai chẳng có lúc khó khăn? Mọi người kiên trì thêm chút nữa, công ty qua cơn hoạn nạn này sẽ trở lại bình thường, đến lúc đó nhất định đẽ bù đắp cho các người!”
Tiểu Mai và Tiểu Phương tranh cãi với nhau, đám nhân viên bên dưới đều do dự, có người đứng về phía Tiểu Mai, cho dù thế nào thì cứ lấy tiền đã rồi nói sau, cảm thấy công ty này không có tương lai gì nữa, cầm tiền mới là quyết định đúng đắn.
Một số khác thì thấy Tiểu Phương nói đúng, đã làm việc ở đây bao nhiêu năm rồi, nếu như công ty thực sự có thể qua cửa ải khó khăn, bọn họ là người cùng trải qua hoạn nạn, công ty tuyệt đối sẽ không đối xử tệ bạc với họ.
Tần Lâm nhìn đám người phía dưới, anh bắt đầu điều hành công việc thay dì Hai.
“Bây giờ, những người muốn nghỉ việc đến đây ký hợp đồng, ngoài tiền lương nợ hai tháng ra lấy thêm hai tháng tiền lương nữa, tất cả làm theo hợp đồng, sẽ không thiếu một đồng của các người”.
“Những người không đi, nếu công ty vượt qua cửa ải khó khăn, tiền lương của tất cả mọi người sẽ tăng lên 30%”.
Lời nói của Tần Lâm khiến tất cả mọi người do dự.
Quả nhiên là đang thử bọn họ.
Bây giờ nhân viên đối mặt với hai sự lựa chọn, một là đi hai là ở lại.
Nếu như đi thì có thể lấy bốn tháng tiền lương, nhưng sau này đừng hòng quay trở lại.
Nếu như ở lại thì không lấy được tiền lương, nhưng một khi công ty bình thường trở lại thì sẽ tăng 30% lương.
Tiểu Mai cười khẩy: “Bình thường lại? Công ty đã không còn đội ngũ chủ lực thì trở lại bình thường kiểu gì? Đừng có đùa nữa, người khác đi hay không thì tùy, dù sao tôi cũng sẽ đi, tôi sợ người sau không còn tiền nữa, trả tiền lương cho tôi trước đi!”
“Tôi cũng đi, tôi đi cùng chị Mai”.
“Đúng, tôi cũng đi, tiền cầm trong tay mới là tiền, đặt ở chỗ người khác không đáng tin”.
“Tôi cũng đi”.
“......”
Dưới sự xúi giục của Tiểu Mai, những kẻ muốn đi và đang do dự đều quyết định sẽ rời đi, dù sao cầm tiền mới yên tâm nhất.
Tần Lâm cười nhạt cũng chẳng nói gì, trực tiếp gọi kế toán đến, phát tiền lương tại chỗ.
Vừa nhìn thấy kế toán đến phát tiền lương, lại có mấy người nhân viên đứng dậy nói muốn rời đi.
Cộng thêm cổ đông, thì một nửa già rời khỏi công ty.
Số còn lại đều là những người quyết định sát cánh cùng công ty.
Nhìn thấy dáng vẻ đếm tiền của từng người, Tiểu Phương thực sự cảm thấy thất vọng tràn trề.
“Các người đúng là kẻ ăn cháo đá bát, có mấy ngày thôi mà cũng không đợi được, bây giờ công ty đã tìm tập đoàn Cung Thị để rót vốn, chỉ cần họ chịu đầu tư cho chúng ta cộng thêm đội ngũ nòng cốt, chúng ta chắc chắn có thể vượt qua khó khăn”.
Tập đoàn Cung Thị là doanh nghiệp nổi tiếng ở Đông Hải, lý do nổi tiếng là bởi vì cơ chế quản lý nhân viên của họ rất lợi hại.
Rất nhiều công ty trong thời kỳ đầu hoặc thời kỳ phát triển không có kinh nghiệm trong việc đào tạo nhân viên quản lý đều có thể nhờ tập đoàn Cung Thị giúp đỡ.
Thậm chí có công ty đang trong thời kỳ quá độ quan trọng đã trực tiếp mượn một số nhà quản lý của tập đoàn Cung Thị đến công ty họ để quản lý.
Đợi khi mọi người đã quen với hệ thống quản lý, sau đó đào tạo xong lớp quản lý mới thì người ta sẽ trở về.
Có thể nói tập đoàn Cung Thị là một công ty lớn nổi danh nhờ sự quản lý, có thể cung cấp kỹ thuật quản lý và tiền vốn.
Vì thế họ mới có tiếng tăm như thế.
Tiểu Mai nghe thấy vậy liền cười khẩy: “Đừng đùa nữa, cô xem tập đoàn Cung Thị có thèm để ý đến chúng ta không? Ở Đông Hải phải có ít nhất gần trăm công ty có quy mô nhỏ như công ty thực phẩm của chúng ta, không thể nào đến lượt chúng ta được, tôi thấy các người nên từ bỏ cái ý định này đi”.
Nghe thấy mọi người thảo luận, Tần Lâm cau mày nói.
“Tập đoàn Cung Thị phải không? Để tôi hỏi thử”.
Người họ Cung ở Đông Hải cũng không nhiều, nói không chừng là cùng một người đấy nhỉ?
Mấy ngày trước Tần Lâm vừa mới cứu cả nhà chú Cung, nhìn cái biết ngay ông ấy không phải nhân vật tầm thường, anh lập tức gọi cho đối phương.
“Alo, Tiểu Tần sao?”
“Là cháu, chú Cung, gia đình dạo gần đây thế nào rồi ạ?”
Dù gì Tần Lâm cũng xem phong thủy giúp ông ấy, nếu như gia đình không xảy ra chuyện gì, vậy thì xem như anh xem chuẩn.
Chú Cung vui mừng nói: “Rất tốt, không có chuyện gì, gần đây mọi việc đều thuận lợi, vợ đứa con trai cả của chú mang thai rồi, nhà Lão Phùng cũng tốt, thực sự cảm ơn cháu rất nhiều!”
Tần Lâm cười: “Vậy thì tốt, chú Cung, có một chuyện cháu muốn hỏi, tập đoàn Cung Thị nổi danh nhờ việc quản lý là công ty của chú ạ?”
“Ha ha, không sai, chỉ là chút danh mọn không đáng nhắc đến, cháu cũng biết ư? Chú thấy bất ngờ thật đấy!”
Tần Lâm đáp: “Là thế này, dì Hai của cháu có một công ty thực phẩm, gần đây đội ngũ nhân viên chủ lực đột nhiên nghỉ tập thể, chúng cháu cần giúp đỡ......”
Chú Cung nghe thấy vậy lập tức nói.
“Chút chuyện nhỏ này quá đơn giản, cháu đợi nhé, bây giờ chú sẽ sắp xếp người qua đó, chú sẽ cử một vài nhân viên ưu tú xuất sắc thành lập đội ngũ chủ quản cho cháu, cho các cháu mượn một năm, vừa quản lý vừa đào tạo, đảm bảo trong vòng một năm có thể đào tạo ra được một lớp quản lý mới”.
“Ngoài ra, chú cũng sẽ đầu tư cho cháu năm mươi triệu, bảo người thân của cháu làm thủ tục giấy tờ đi”.
Tần Lâm gật đầu: “Được, vậy thì cháu xin cảm ơn chú Cung”.
“Ầy! Tiểu Tần khách khí rồi, chút chuyện nhỏ này không đáng nhắc đến!”
Sau khi hàn huyên vài ba câu thì hai người tắt máy.
Đám người Đường Mẫn nghe thấy cuộc điện thoại của Tần Lâm, tất cả đều sững sờ.
“Tiểu Tần, là ai vậy?”
“Là chủ tịch tập đoàn Cung Thị”.
“Thật sao?”
“Thật ạ, người của họ sẽ lập tức đến ngay”.
Tiểu Mai bĩu môi khinh khỉnh: “Tôi không tin, bớt chém gió đi, nếu anh thực sự quen biết người này thì đã sớm liên lạc rồi, còn đợi đến bây giờ sao?”
Tần Lâm cười khẩy: “Không đợi đến bây giờ thì sao tôi biết được ai mới thực sự trung thành với công ty?”
Tiểu Mai u ám mặt mày, cho dù Tần Lâm nói gì cô ta cũng không tin.
“Được, hôm nay tôi sẽ ngồi đây xem xem rốt cuộc các người chém gió mà không màng hậu quả như thế nào!”
Đám người Tiểu Mai ngồi ở đây chờ kịch hay, để xem đến lúc Tần Lâm chém gió không thành thì sẽ xấu hổ thế nào.
Đám cổ đông đó cũng lộ vẻ trêu đùa, bọn họ biết rõ tình hình của công ty, bây giờ chỉ là một cái vỏ không, thiếu người thiếu tiền, chỉ có một dây chuyền sản xuất, tập đoàn Cung Thị không thể nào giúp đỡ họ được.
Tầm mười phút sau, đột nhiên năm người đàn ông trung niên mặc vest thắt cà vạt vào trong, trông ai cũng rất chuyên nghiệp, cử chỉ nhanh nhẹn lão luyện.
Sau khi vào trong, người đàn ông dẫn đầu nói.
“Xin hỏi ai là chủ tịch Đường? Chúng tôi là người của tập đoàn Cung Thị”.
Đường Mẫn vội tiến lên bắt tay với họ.
“Xin chào các anh, tôi là Đường Mẫn, xin hỏi các anh là......”
“Tôi tên là Lý Cương, chúng tôi đại diện tập đoàn Cung Thị đến quý công ty để giúp quản lý và đào tạo nhà quản lý”.
“Ngoài ra, chúng tôi còn mang theo năm mươi triệu tiền vốn khởi động, dùng để giúp công ty phát triển trở lại”.
“Đây là tấm séc”.
Lý Cương đưa một tấm séc bên trên viết năm mươi triệu tròn, còn có đóng dấu của tập đoàn công ty cùng với chữ ký cho đích thân chú Cung ký.
Tấm séc này là hàng thật, không thể làm giả được.
Đường Mẫn cầm tấm séc trên tay kích động nói: “Quá tốt rồi, thực sự cảm ơn các anh”.
Lý Cương gật đầu: “Được, bây giờ chúng tôi sẽ chính thức tiếp nhận công ty này, bây giờ có bao nhiêu nhân viên?”
Tần Lâm đáp.
“Ngoại trừ những người đứng dậy, số còn lại đều là nhân viên của công ty”.
Sắc mặt đám người Tiểu Mai trở nên khó coi, không ngờ Tần Lâm lại thực sự có thể nhờ tập đoàn Cung Thị giúp đỡ.
Tiền vốn năm mươi triệu, bỗng nhiên quy mô công ty của họ tăng lên gấp đôi!
Hơn nữa có quản lý của tập đoàn Cung Thị, trong một năm này công ty nhất định sẽ phát triển rất nhanh.
Nếu như bọn họ vẫn ở vị trí cũ, lương hàng năm ít nhất sẽ tăng gấp đôi!
Vốn dĩ đãi ngộ đã khá ổn, bây giờ lại càng tốt hơn!
Lý Cương gật đầu nói.
“Mô hình quản lý sau này sẽ có một vài điều chỉnh, hy vọng mọi người sẽ quen dần”.
“Tất cả những nhân viên ở lại, đãi ngộ phúc lợi sẽ tăng lên 30%, mỗi năm nghỉ có lương mười ngày, nếu tăng ca sẽ tăng lương gấp đôi, ngày nghỉ lễ tết tăng ca tăng lương gấp ba, mỗi năm có hai lần đi du lịch tập thể, mỗi dịp lễ tết sẽ có thẻ mua sắm và quà tặng, đại khái là như thế, về chi tiết sau này mọi người từ từ tìm hiểu”.
Nghe đến những đãi ngộ và phúc lợi này, đám người Tiểu Mai sững sỡ, thực sự quá tốt, cho dù là các doanh nghiệp quy mô lớn cũng không có đãi ngộ tốt như này!
Lúc này Tiểu Mai đã thấy hối hận, cô ta hỏi.
“Chủ tịch Đường, bây giờ chắc công ty thiếu rất nhiều nhân viên đúng không, quy mô mở rộng như thế, hay là chúng tôi không đi nữa, ở lại giúp công ty”.
Đường Mẫn cười khẩy: “Cô cảm thấy, với sự đãi ngộ và phúc lợi tốt như thế sẽ không tìm được người sao?”
Tiểu Mai khó xử: “Không phải thế, dù gì chúng tôi là nhân viên lâu năm, quen thuộc với vị trí công việc, nếu như tuyển người mới bọn họ còn phải làm quen với công việc, phiền phức lắm”.
Đường Mẫn cười khẩy: “Đúng, người mới cần làm quen với công việc, có điều họ cũng sẽ không giở thủ đoạn hay phản bội công ty, tóm lại là tốt hơn nhân viên cũ”.
Lý Cương nói: “Chủ tịch Đường, có cần đào tạo lại người được chọn làm lãnh đạo không, có thể làm trợ lý cho tôi trước, một năm sau thì trực tiếp thay thế vị trí của tôi”.
“Điều này......”, Đường Mẫn do dự một lát rồi nhìn bên dưới.
Tần Lâm chỉ vào Tiểu Phương rồi nói: “Cô nhân viên này cũng không tồi, năng lực có thể học, nhưng phẩm chất thì không thể nào thay đổi được”.
Đường Mẫn gật đầu: “Chọn cô ấy đi”.
Lúc nãy khi mọi người muốn rời công ty, chỉ có Tiểu Phương đứng dậy nói muốn ở lại, còn khuyên người khác ở lại.
Người như thế đúng thật là coi công ty như nhà.
Lý Cương gật đầu: “Bây giờ cô làm trợ lý cho tôi kiêm tổng giám đốc đại diện, lúc tôi không có mặt, cô có thể sử dụng quyền lợi của tôi, mức lương một năm của cô tạm thời là năm trăm nghìn tệ, một năm sau tăng lên một triệu hơn nữa được trợ cấp xe và nhà”.
Tiểu Phương đứng dậy, chưa kịp load: “Tôi? Tôi có thể làm sao?”
Lý Cương gật đầu: “Có sự huấn luyện đào tạo của tôi, đương nhiên cô có thể”.
Tiểu Phương gật đầu, ánh mắt hiện lên niềm tin kiên định: “Chủ tịch Đường yên tâm, tôi nhất định sẽ làm thật tốt! Không phụ sự tín nhiệm của công ty dành cho tôi!”
Tiểu Phương nhậm chức, chính thức trở thành phó tổng giám đốc của công ty, sau này sẽ làm tổng giám đốc, lương một năm hơn triệu tệ, bước lên đỉnh cao của cuộc đời.
Tiểu Mai ghen tỵ khi thấy cảnh này, trong lòng hối hận vô cùng.
Nhưng đáng tiếc cô ta đã bỏ lỡ cơ hội.
Những nhân viên đứng về phía Tiểu Phương đều được thăng chức tăng lương, năng lực không đủ có thể bồi dưỡng, nhưng thái độ trung thành với công ty thì không thể đào tạo ra được.
Đường Mẫn cười khẩy nói: “Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ mở lại cuộc hội cổ đông, mời những người đã từ chức nhanh chóng rời khỏi đây”.
Mặt đám cổ đông lập tức trở nên vô cùng khó coi, bây giờ bọn họ đã rút vốn, chỉ có thể lấy 50% số cổ phần ban đầu.
Nếu như lúc nãy không rút vốn, cộng thêm số tiền đầu tư của tập đoàn Cung Thị, bây giờ cổ phần của bọn họ chắc chắn sẽ tăng gấp bội!
Người thì giảm một nửa giá trị, người thì tăng gấp bội, đúng là khác nhau một trời một vực!
“Chủ tịch Đường! Chủ tịch Đường hãy cho chúng tôi một cơ hội, chúng tôi cũng chỉ là nhất thời hồ đồ, chúng tôi vẫn muốn làm cổ đông!”
“Đúng vậy, chủ tịch Đường rộng lượng chắc chắn sẽ không tính toán với chúng ta”.
“Không sai, tất cả đều là nhân viên cũ, người mới sao bằng được chứ? Sau này chúng ta vẫn sẽ làm việc cùng chủ tịch Đường, thế nào?”
Đường Mẫn cười nhạt: “Vẫn còn muốn làm cổ đông hả? Được, chẳng phải các người mua cổ phần là được sao? Theo giá thị trường, bây giờ tập đoàn Cung Thị đầu tư cho chúng tôi rồi, giá cổ phần của công ty chắc chắn sẽ tăng”.
“Thế này đi, các người đến phòng tiếp khách ở bên cạnh, nội dung cụ thể nói với trợ lý của tôi”.
Nghe thấy lời nói của Đường Mẫn, mặt các cổ đông rất khó coi, xem ra chuyện này không thể nào cứu vãn được nữa rồi.
Bọn họ lựa chọn rời đi lúc công ty gặp khó khăn nhất, bây giờ công ty tốt rồi, sao có thể vẫn dây dưa với bọn họ được chứ?
Đám cổ đông ai ai cũng ủ rũ mặt mày, nếu thực sự mua cổ quyền theo giá thị trường, số tiền ít ỏi trong tay họ hoàn toàn không đủ.
Trước đây có 5% cổ phần của công ty, bây giờ đến 1% cũng không mua được.
Tất cả mọi người đều vô cùng hối hận, bất lực rời khỏi công ty.
Lâm Nguyệt Dao nhìn Tần Lâm thấy hơi khó hiểu.
“Anh họ, sao ai anh cũng quen vậy?”
Tần Lâm cười: “Đều là bệnh nhân của anh”.
Lâm Nguyệt Dao bĩu môi, cô bắt đầu thấy hơi đố kỵ, cùng là bác sĩ với nhau sao cô không có nhiều mối quan hệ như thế chứ?
Mà Tần Lâm cũng chữa bệnh lại có thể quen nhiều nhân vật lớn như thế sao?
Lúc này Lâm Nguyệt Dao cũng muốn mở y quán, nói không chừng bởi vì mở y quán nên Tần Lâm mới quen biết rộng như thế.
Lâm Nguyệt Dao trở về nhà âm thầm cố gắng nỗ lực, cô cũng muốn mở rộng mối quan hệ như Tần Lâm.
......
Sau khi trở về từ nhà dì Hai, đột nhiên Tần Lâm nhận được tin nhắn Zalo của Trần Khả Nhi.
“Anh rể, ngày kia sinh nhật chị em, anh định chuẩn bị gì cho chị ấy?”
Tần Lâm sững sờ, không ngờ sắp đến sinh nhật Trần Diên rồi sao?
Thực ra đã lâu anh không liên hệ với Trần Diên, trước đây làm bạn trai giả mạo của cô ấy, có điều con người Trần Diên cũng khá tốt, sau này có chuyện gì cũng ngại không dám làm phiền anh nữa.
Nhưng cô em lại được lợi, suốt ngày gây rắc rối cho Tần Lâm, lần trước anh còn giúp cô ấy mua một căn nhà.
Tần Lâm nói: “Vậy anh đi tỉnh thành để chuẩn bị cho sinh nhật của cô ấy”.
Trần Khả Nhi đã hỏi rồi nên Tần Lâm cũng không thể giả vờ không biết, nếu không chẳng phải sẽ gây nghi ngờ sao?
Hơn nữa tổ chức sinh nhật cho bạn bè cũng là điều hết sức bình thường.
“Anh rể, anh phải khiến chị em nở mày nở mặt đấy, chị em đang bị người khác so sánh rồi đấy”.
Tần Lâm sững sờ, biết ngay con bé này chẳng có suy nghĩ tốt đẹp gì.
“Bị ai so sánh?”
“Chính là nữ chủ nhiệm mới ở chỗ làm của chị ấy”.
“Người phụ nữ đấy họ Hầu, mọi người đều gọi cô ta là chủ nhiệm Hầu, chức vụ nhỏ hơn chị của em nhưng rất kiêu ngạo, lúc này cũng hống hách lên mặt với chị ấy”.
Tần Lâm cười, không lấy làm lạ khi gặp người như thế ở chỗ làm, mặc dù Trần Diên là phó viện trưởng, nhưng tính tình khá nhẹ nhàng, cấp dưới không phục cũng rất bình thường, dù sao gì cô ấy cũng không phải kiểu lãnh đạo nghiêm khắc.
“Không việc gì, chị em cũng sẽ không so đo với cô ta đâu”.
Với tính cách của Trần Diên, cô ấy sẽ không tính toán những chuyện này, hoàn toàn không bận tâm đến.
Nhưng Trần Khả Nhi thì lại ghi thù kinh lắm.
“Anh rể, không đơn giản như thế đâu, cô chủ nhiệm Hầu đó còn cùng ngày sinh với chị em, cô ta đã mời tất cả đồng nghiệp ở chỗ làm tham gia tiệc sinh nhật của cô ta”.
“Điều quan trọng là còn thay mặt lãnh đạo mời chị em, anh nói xem chị ấy có đi hay không?”
“Nếu như không đi sẽ dễ bị nói này nói nọ, giống như chị em cố ý không muốn quan hệ với cô ta”.
“Nếu như đi, chị em cũng tổ chức sinh nhật, cô ta cũng tổ chức, nhân vật chính là cô ta, trong lòng chị em sẽ thấy khó chịu thế nào chứ?”
Trần Khả Nhi nói như thế, Tần Lâm liền hiểu ra.
“Được anh biết rồi, chuyện này để anh sắp xếp”.
“Vâng anh rể, thể diện của chị em đều nhờ vào anh đấy”.
Tần Lâm cười, trực tiếp lái xe đến tỉnh thành.
Anh nghe ngóng được, nơi mà chủ nhiệm Hầu đó tổ chức tiệc sinh nhật là ở Shangri-La, đây là khách sạn sang chảnh ở tỉnh thành, nhưng không phải cao cấp nhất.
Tần Lâm liên hệ với Lôi Hồng, trực tiếp liên lạc với ông chủ của Shangri-La, Hồ Thụy.
Hồ Thụy vừa nghe nói là bạn của Lôi Hồng, nào dám qua loa chứ, vội vàng khách khí nói.
“Anh Tần, tôi sẽ sai người đi đón anh!”
Tần Lâm nhanh chóng đến khách sạn Shangri-La, lên văn phòng tổng giám đốc.
Tổng giám đốc Hồ đích thân tiếp đón.
“Anh Tần, có gì cần căn dặn, anh cứ nói đi ạ!”
Tần Lâm nói: “Không cần phải căng thẳng, cũng không có chuyện gì lớn, ngày mai bạn gái tôi tổ chức sinh nhật ở chỗ của anh, tôi chỉ muốn tạo bất ngờ cho cô ấy mà thôi”.
Hồ Thụy lập tức hiểu: “Anh yên tâm, chúng tôi rất có kinh nghiệm trong việc tổ chức sinh nhật, tôi lập tức gọi chuyên gia đến giới thiệu cho anh”.
Nói xong, Hồ Thụy bấm máy điện thoại bàn: “Gọi giám đốc Vương lên đây”.
“Giám đốc Vương có kinh nghiệm trong việc sắp xếp kế hoạch, ông ấy rất giỏi về mảng này, để ông ấy đích thân trù tính tuyệt đối không có vấn đề gì”.
Giám đốcc Vương nhanh chóng đến phòng làm việc, sau khi nghe chuyện này lập tức đồng ý.
“Cậu Tần, kế hoạch sơ bộ của chúng tôi là thế này, mời vũ đoàn đường phố ở đây đến nhảy múa, sau khi vũ đạo kết thúc, một chiếc bánh sinh nhật sẽ được đẩy ra từ trong đám người”.
“Thắp nến, ước nguyện, sau khi thổi nến, tắt hết đèn, máy bay không người lái ở xung quanh cất cánh, hát bài ca chúc mình sinh nhật, tạo cảm giác nổi bật rực rỡ giữa đám đông”.
“Sau đó máy bay không người lái loại nhỏ sẽ tập hợp lại tạo một máy bay không người loại lớn, bên trên chở món quà cậu tặng cho bạn gái, đưa đến trước mặt cô ấy, quy trình đại khái là như thế, cậu thấy thế nào?”
Tần Lâm gật đầu, mặc dù giám đốc Vương nói đơn giản, nhưng nghe rất lãng mạn.
“Được, cứ làm theo những gì ông nói đi”.