Mục lục
Y võ song toàn Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đưa địa chỉ nhà họ Chu cho tôi là được, không cần nói nữa, tôi bảo các người đến không phải để ra mặt thay tôi, các người cũng không có bản lĩnh đấy, hôm nay tôi phải giết nhà họ Chu, chúng dám động đến người phụ nữ của tôi, tôi sẽ khiến chúng phải trả giá!”



Tần Lâm quay người rời đi, để bốn người ở lại, sắc mặt ai cũng rất khó coi.



“Phải làm sao đây? Tiểu sư huynh muốn liều một phen với nhà họ Chu ư?”



Tôn Kiến Dân cười đau khổ, lời nói của ông ta chẳng có tác dụng gì, bây giờ tiểu sư huynh nhất quyết không thương lượng với họ, cứ như thế sẽ lành ít dữ nhiều.



“Dám động đến người phụ nữ của tiểu sư huynh, tiểu sư huynh thực sự tức giận rồi, xem ra chúng ta phải nghĩ cách thôi, mặc dù thực lực của tiểu sư huynh rất mạnh, nhưng muốn một đấu một trăm, giết nhà họ Chu là điều không thể nào”.



Tôn Kiến Dân trầm giọng nói.



“Bây giờ tôi sẽ về huy động người, tuyệt đối không thể để Tần đại sư xảy ra chuyện được”.



Bùi Lương nói.



“Tôi cũng thế, nếu như Tần đại sư có mệnh hệ gì tôi sẽ liều với chúng”.



Đoàn Bảo Đông khẽ quát lên.



“Đừng nóng vội, để tôi hỏi nhị sư huynh trước đã, thân phận của nhị sư huynh chắc đủ để trấn áp bọn chúng, cho dù tiểu sư huynh không đấu lại được thì bọn chúng cũng không dám làm gì cậu ấy”.



Tôn Kiến Dân trịnh trọng nói, ánh mắt vô cùng phức tạp, trước giờ ông ấy chưa từng thấy ánh mắt đáng sợ như vậy của tiểu sư huynh, lần này cho dù thắng hay thua thì chắc chắn sẽ gây ra cú chấn động lớn ở thành phố Đông Hải.



Tần Lâm đi thẳng đến nhà họ Chu theo địa chỉ mà Tôn Kiến Dân gửi.



Khu vực ngoại ô thành phố Đông Hải cách thành phố rất xa, được coi là khu biệt thự ngoại ô, sáu căn biệt thự của nhà họ Chu liền nhau, cây xanh bao phủ xung quanh, vô cùng xa hoa.



Quả nhiên là khu nhà kín cổng cao tường của người giàu sang quyền thế, có hai tên đứng canh gác trước cửa.



“Đứng lại!”



“Anh tìm ai, đến đây làm gì?’



Hai tên gác cửa lạnh lùng quát lên.



“Tôi tìm Chu Vô Cực”.



Tần Lâm lạnh lùng nói.



“Thì ra là tìm Chu thiếu gia, sao không nói sớm”.



Tên gác cửa sững sờ.



“Nhưng mà anh tìm Chu thiếu gia để làm gì? Nói cho chúng tôi để chúng tôi đi thông báo, nhà họ Chu không phải là nơi ai đến được”.



Tên gác cửa vênh váo nói.



“Đến lấy đầu của anh ta”.



Tần Lâm mỉm cười, mặt hai tên vệ sĩ lập tức biến sắc, phẫn nộ nhìn anh.



“Mau cút đi, tên khốn nạn chui từ đâu ra vậy, to gan dám nguyền rửa Chu thiếu gia nhà bọn tao, mày muốn chết à!”



Tên gác cổng quát lên.



“Không biết điều, mau cút khỏi đây, đừng ép tao phải ra tay!”



Sắc mặt hai tên gác cổng u ám, chúng không ngờ tên này đến đây để kiếm chuyện, lúc này thân là người gác cổng chắc chắn không thể bất cẩn được, chúng cầm chiếc dùi cui điện trong tay rồi khua trước mặt Tần Lâm.



“Bịch”.



“Bịch”.



Dưới hai cú đấm vào giữa mặt tiền của Tần Lâm, hai tên gác cửa ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.



Tần Lâm một tay kéo đứt khóa ở cổng, mở cửa bước vào.



Nhà họ Chu rất sạch sẽ khang trang, hoàn toàn không giống biệt thự, sáu căn biệt thự lớn san sát nhau nhưng vẫn có sự độc lập, vô cùng khí chất, không hề thua kém trang viên Thanh Mai của Tần Lâm, có điều võ đạo thế gia rất khiêm tốn, không thể hiện quá nhiều với bên ngoài, vậy nên mới không ai biết đến.



Sau khi giải quyết xong hai tên gác cửa, bẻ khóa cổng, chuông cảnh báo xung quanh lập tức vang lên.



Lập tức trong biệt thự có rất nhiều người xuất hiện lao về phía cổng.



Tổng cộng có mười mấy tên thanh niên bao vây Tần Lâm.



“Khốn kiếp, mày là ai mà dám lao vào nhà họ Chu của bọn tao, muốn chết đúng không?”



“Tên ranh con không biết trời cao đất dày, tao thấy mày chán sống rồi đúng không?”



Sắc mặt đám đông u ám, nhìn về phía Tần Lâm, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.



“Gọi Châu Vô Cực ra đây, tao muốn hắn phải đền mạng cho người phụ nữ của tao”.



Tần Lâm lạnh lùng nói.



“Đùa à? Mày là cái thá gì chứ? Ha ha ha bảo anh Vô Cực đền mạng cho mày, não bị úng rồi phải không? Đây là nhà họ Chu, mày muốn chết thì để tao tác thành cho mày!”



Một tên thanh niên với vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, tung cú đấm về phía Tần Lâm.



Tần Lâm bình thản, né người qua một bên, tiện thể tung nắm đấm đánh vào giữa lưng tên đó, hắn lao về phía trước rồi ngã nhào xuống đất, gào lên một tiếng.



“Mẹ kiếp! Mày dám đánh tao?”



Chu Phúc phẫn nộ, cú đấm này khiến toàn thân anh ta ớn lạnh, giận sôi máu, sắc mặt vô cùng khó coi, anh ta đã bị mất hết thể diện trước mặt sư huynh, sư đệ.



“Lẽ nào tao còn đứng đây đợi mày đánh sao?”



Tần Lâm cười khẩy, tất cả người nhà họ Chu đều vô cùng tức giận.



“Đánh cho tôi, tên này đến kiếm chuyện”.



Chu Phúc quát lên, đám người ở bên cạnh đồng loạt lao lên.



“Tuyệt đối không thể tha cho chủ nhân của hắn, tên này đến kiếm chuyện, tôn nghiêm nhà họ Chu chúng ta không thể dễ dàng bị xâm phạm được!”



Chu Phúc khóc lóc nói, anh ta bị Tần Lâm đánh gãy tay chân, bây giờ đang vùng vẫy gắng gượng bò dậy.



“Giao Chu Vô Cực ra đây nếu không tôi sẽ trừ khử nhà họ Chu các người”.



Tần Lâm lạnh lùng nói.



“Ha ha, đúng là ăn nói ngông cuồng, cậu tưởng mình là ai chứ? Còn định trừ khử nhà họ Chu sao, cho cậu mượn mười cái gan cậu cũng không dám, không nói đến việc dám hay không, cậu có bản lĩnh đấy sao? Nhà họ Chu tôi muốn giết cậu thì dễ như trở bàn tay”.



“Bây giờ người ngông cuồng tự phụ đúng là ngày càng nhiều, đến khiêu khích nhà họ Chu tôi thì không nói làm gì, đằng này lại còn bảo bọn tôi giao người, tôi thấy đầu óc cậu có vấn đề rồi đấy”.



“Thiên đường có lối không đi cậu lại tự đâm đầu vào địa ngục không cửa, cái đồ không biết tự lượng sức mình".



Người nhà họ Chu khinh bỉ nhìn Tần Lâm, trong mắt họ anh chỉ là con kiến hôi.



“Tần Lâm quả thật là cậu! Cậu dám đến họ Chu tôi gây chuyện, cậu muốn chết đúng không!”



Chu Vô Cực xuất hiện trong đám đông, nói với ánh mắt u ám.



- ----------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK