Bỏ mảnh vỡ vào trong miệng, cẩn thận lấy một chai bia ra đổ vào miệng.
Trán Vũ Đại Kim toát đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, nhắm mắt nuốt xuống, yết hầu khẽ chuyển động, mãi mới nuốt được mảnh vỡ xuống.
Miệng, cổ họng, dạ dày đều đau đớn vô cùng.
Sau khi Vũ Đại Kim nuốt mảnh vỡ, Tần Lâm đã chuẩn bị những thứ khác xong xuôi rồi.
Nhìn một bàn toàn mảnh thủy tinh, da đầu Vũ Đại Kim tê dại, vừa nãy phải nuốt miếng thủy tinh kia xuống đã cảm thấy khó chịu lắm rồi, cổ họng đau đớn vô cùng, bây giờ nếu phải nuốt hết thì chắc chết mất!
Quan trọng nhất là vấn đề không chỉ là nuốt xuống mà còn là ngày mai lúc mảnh vỡ ra ngoài!
Dạ dày không tiêu hóa được thứ này, ngày mai khi đi nặng thì chắc mông nở hoa mất!
Tần Lâm nhìn thấy Vũ Đại Kim do dự, lạnh lùng nói.
"Tôi đã nói với ông Chu là mời ông ấy đến đây để xem xiếc, nuốt cốc thủy tinh, anh lại diễn như thế này, ông Chu sẽ tức giận đó".
Vũ Đại Kim ngẩng đầu, nhìn Chu Cách.
Chỉ thấy sắc mặt Chu Cách lạnh lùng, hai mắt còn hiện lên tia sát khí.
Vũ Đại Kim sợ đến mức hai chân run lẩy bẩy, nhắm mắt tiếp tục ăn.
Những bạn học khác thấy vậy, cũng không thấy đáng thương, mà thấy đáng chết, khi Tần Lâm vừa đến anh tỏ ra vô cùng hòa nhã, cũng không hề gây hấn với bất kỳ ai, đều do Vũ Đại Kim khiêu khích.
Bên giờ bị người ta xử lý, là do anh ta tự mình chuốc lấy.
Mọi người đều thấy Vũ Đại Kim nuốt hết toàn bộ chiếc cốc thủy tinh.
Sau khi nuốt xong, Vũ Đại Kim đã mệt lả, cả người toát đầy mồ hôi lạnh, ngồi bệt trên mặt đất, miệng và cổ họng chảy không ít máu, dạ dày đau đớn.
Chu Cách cũng thấy hơi lo lắng.
"Cậu Tần, liệu có mất mạng không?"
Đương nhiên là tên đó có mất mạng thì Chu Cách cũng không sợ, chỉ tùy tiện hỏi thôi.
Tần Lâm nói: "Đương nhiên sẽ không mất mạng rồi".
Vũ Đại Kim đương nhiên phiền, nhưng không đến mức phải giết anh ta.
Hơn nữa nếu như giết anh ta, Tần Lâm sẽ cho anh ta một cách chết nhanh gọn, không đau đớn.
Anh đi đến trước mặt Vũ Đại Kim, lấy ra một cây kim, châm vào gáy của anh ta.
Sau đó tiện tay vỗ một cái.
Vũ Đại Kim lập tức cảm thấy dạ dày sôi sục, nằm trên mặt đất, bắt đầu nôn mửa.
Vừa mới nuốt xong mảnh thủy tinh, giờ lại nôn hết ra ngoài.
Cảm giác đau đớn lúc trước khi ăn thủy tinh bây giờ lại được trải nghiệm thêm lần nữa.
Vũ Đại Kim nôn xong, mặt xám như tro, nằm bệt trên mặt đất, không động đậy nổi, không khác gì đã chết.
Mọi người chẳng hề quan tâm đến tình cảnh thảm thiết của Vũ Đại Kim, chỉ nhìn qua rồi quay đi, vội vàng chụp ảnh với Chu Cách.
Bận rộn một hồi, cuối cùng cũng đẩy được đám sinh viên này đi.
Chu Cách và Tần Lâm đến trước cửa sổ nói chuyện.
"Tần đại sư, khoảng thời gian này tôi chuẩn bị tổ chức liên minh thần y, cùng tổ chức với mấy ngôi sao hạng nhất, lấy cậu làm gương, để chỉ dạy cho mấy bác sĩ hạng hai hạng ba, cũng là để giao lưu, gặp mặt làm quen, cậu thấy thế nào?"
Kẻ có quyền như Chu Cách rất tôn trọng bác sĩ, càng có tiền, càng có quyền thì càng sợ chết, vậy nên càng muốn có bác sĩ lợi hại ở bên cạnh, thế bọn họ mới có thể yên tâm mà sống.
Ông ta đã chuẩn bị chương trình liên minh thần y này từ rất lâu, vẫn luôn chưa tìm được diễn giả chính, bây giờ quen Tần đại sư thì lại hợp quá.
Về sau Chu Cách mới biết, hóa ra Tần Lâm là Tần đại sư giấu mặt ở đại hội thần y.
Lợi hại quá, đại hội thần y là một cuộc thi cao cấp, có thể nói là nơi hội tụ những người có trình độ cao nhất giới Đông y Hoa Hạ.
Cho dù như vậy, Tần đại sư lại có thể lên sân khấu làm bác sĩ trưởng, có thể thấy trình độ của Tần Lâm như thế nào.
"Lần này, quy mô liên minh thần y còn lớn hơn, hơn nữa tất cả y tá bác sĩ trên phạm vi toàn tỉnh đều tham gia, lúc trước ở tỉnh lỵ có so tài thần y, tôi nghe nói Tần đại sư cũng tham gia?"
Tần Lâm gật đầu: "Cũng được coi là tham gia".
Lúc trước Tần Lâm đi cùng với Diệp Vãn Nhi, kết quả bên tổ chức lại chơi bẩn, khiến Tần Lâm nổi giận, anh mới ra tay vả mặt bọn họ.
Chu Cách tiếp tục nói: "So tài thần y lần trước chỉ là màn khởi động nhỏ, phản ứng của mọi người rất tốt, sau chuyện đó giới truyền thông và lãnh đạo đều chú ý đến chuyện này, Đông y là báu vật của Hoa Hạ chúng ta, nhất định phải làm nó rạng danh, vậy nên quy mô chương trình lần này của chúng tôi rất lớn, bác sĩ Đông y toàn tỉnh đều tham gia, Tần đại sư làm bác sĩ trưởng, không cần thi tài".
Tần Lâm gật đầu, thực ra anh cũng không thích tham gia so tài, bởi vì so tài y thuật chẳng có nghĩa lý gì cả, đặc biệt là với Đông y.
Có rất nhiều lúc chữa bệnh bằng Đông y phải thay đổi phương thức sống của người bệnh, ví dụ như người bệnh thích ăn cay nên bị bệnh, vậy nên muốn chữa tận gốc bệnh này rất đơn giản, bảo người bệnh dừng ăn cay là được.
Sau đó từ từ điều chỉnh tác phong sinh hoạt, bệnh tình sẽ dần dần có chuyển biến tốt.
Nhưng phương pháp trị liệu chậm rãi này rất khó có thể thể hiện trên sân khấu được, không ai đợi được kết quả trị liệu lâu đến vậy.
Một khi đem lên sân khấu để thi đấu thì nhất định phải tiến hành chữa trị bằng phương pháp nhanh nhất có thể, mà chữa trị nhanh như vậy thì sẽ đi ngược lại dự tính ban đầu của Đông y.
Cho nên Tần Lâm không quá thích việc thi đấu, nhưng như liên minh thần y mà Chu Cách tổ chức thì có thể phổ biến rộng rãi được.
Tần Lâm gật đầu: "Được rồi, sau khi có thời gian cụ thể, ông thông báo cho tôi là được".
"Vâng thưa Tần đại sư, có câu này của cậu là tôi yên tâm rồi, chương trình liên minh thần y lần này có cậu tham gia thì nhất định sẽ thành công".
Câu này nghe rất khách sáo nhưng Chu Cách cũng không phải là khách sáo giả vờ.
Một khi chương trình liên minh thần y này được tổ chức, mâu thuẫn giữa Đông Tây y nhất định sẽ nổ ra.
Cuộc chiến giữa Đông y và Tây y đã kéo dài từ rất lâu rồi, ai cũng không phục ai, thậm chí còn ở sau lưng bôi nhọ lẫn nhau.
Nhưng có Tần đại sư thì sẽ khác, Tần đại sư là đỉnh cao của Đông y, đè bẹp tất cả mọi người.
Trong giới Tây y, cơ bản chẳng có ai được như vậy.
Bởi vì các khoa trong Tây y được phân vô cùng kỹ càng, khoa nội là khoa nội, khoa ngoại là khoa ngoại, kỹ hơn thì sẽ bao gồm khoa ngoại lồng ngực, khoa thần kinh, khoa ung bướu,...
Không có bất kỳ một bác sĩ Tây y nào có thể hiểu tường tận nhiều khoa như vậy, nhưng Đông y lại có thể.
Tần Lâm đã nắm được kiến thức của tất cả các khoa, thậm chí là phụ khoa, và sản khoa.
Có sự gia nhập của Tần Lâm, Chu Cách có thể yên tâm mà làm rồi, nói chuyện một lúc, Chu Cách liền chào tạm biệt.
Tần Lâm và Trần Khả Nhi rời khỏi chỗ này, sau khi ra cửa, Trần Khả Nhi nhào về trước một cái, kích động đến mức nhào lên lưng Tần Lâm, ôm cổ anh, hưng phấn mà nói.
"Anh rể giỏi quá! Đúng là tăng thể diện cho em! Sau này bọn họ không dám khinh thường em nữa!"
Tần Lâm bất đắc dĩ: "Nam nữ thụ thụ bất thân, biết đạo lý này chưa, mau nhảy xuống!"