Mục lục
Y võ song toàn Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 483: Xé rách da mặt




"Chị họ, em cùng với chị Vãn Nhi không có vé vào cửa, còn cả bạn của cô ấy nữa, chúng em chỉ có vé điện tử trên Zalo thôi".



Khúc Đình hơi sững sờ: "Cái mấy em bảo là vé của so tài thần y? Sao vậy, mấy em cũng muốn tham gia so tài thần y à?"



Khúc Đình nhìn Tô Mạt Mạt nói: "Mạt Mạt tham gia so tài thần y còn được, dù sao nha khoa cũng là một hạng mục của chương trình, có sự kết hợp giữa Đông Tây y, cạnh tranh khá thấp, nếu thực sự thi đấu với khoa răng hàm mặt, Mạt Mạt vẫn có cơ hội vào vòng trong".



"Nhưng mà Vãn Nhi..."



Khúc Đình giả vờ tiếc, thở dài một hơi,



"Vãn Nhi, bây giờ cô hình như còn chẳng phải là bác sĩ thực tập đúng không, tôi nghe nói bây giờ cô đang là học việc của một y quán?"



Diệp Vãn Nhi gật đầu: "Ừ".



"Chậc chậc, bây giờ bệnh viện nhiều như vậy, học lực thấp cũng không sao, tại sao ngay cả tư cách làm thực tập sinh cũng không có".



Diệp Vãn Nhi liếc mắt, không thích nghe mấy thứ này, liền nói.



"Tôi không thích đến bệnh viện, làm ở phòng khám nhỏ cũng rất tốt".



Diệp Vãn Nhi đâu có nói láo đâu, bây giờ y thuật của cô ấy mặc dù không bằng mấy chuyên gia, chủ nhiệm, nhưng cũng tương đương với mấy bác sĩ ngồi khám bình thường.



Khúc Đình giả bộ không quan tâm, trên thực tế lại đang châm biếm Diệp Vãn Nhi, đâm vào chỗ đau của cô ấy.



Khúc Đình nghe xong, lập tức cười giễu cợt.



"Ơ, ơ, cô còn dùng cái giọng gì thế, thế này đi, với tư cách của cô, e rằng không lấy được vé vào vòng trong đâu, tôi nghĩ cô đừng đi làm gì, dù sao tham gia cũng tự làm mình xấu hổ thôi".



Tô Mạt Mạt bị kẹp ở giữa nên xấu hổ vô cùng: "Ấy, chị họ, sao chị nói vậy, chúng em đến nhờ chị giúp mà, có thể lấy giúp chúng em hai tấm vé không?"



Khúc Đình lắc đầu, mặt lộ ra vẻ khó sử: "Khó lắm em ơi, bây giờ vé vào cửa khó kiếm lắm, chị không lấy nổi đâu".



Diệp Vãn Nhi đứng dậy: "Nếu đã không lấy được thì thôi, chúng tôi đi trước đây".



Nói xong, Diệp Vãn Nhi kéo Tần Lâm rời đi.



Diệp Vãn Nhi trầm mặt, tỏ vẻ buồn bực không vui.



Đi đến cổng, đột nhiên thở dài: "Thôi vậy, em đi cảm ơn cô ta một câu, để cô ta đỡ nghĩ chúng ta không lịch sự".



Diệp Vãn Nhi đang chuẩn bị vào, đột nhiên nghe thấy có người ở bên trong nói chuyện.



Tô Mạt Mạt nói: "Chị họ, em nhớ chị bảo chị còn dư hai tấm vé mà, sao chị không đưa cho chị Vãn Nhi?"



Khúc Đình lạnh lùng hừ một tiếng: "Cho cô ta? Chị ghét nhìn thấy cô ta, nói cho em biết, chị có vé, nó ở đây này, nhưng chị không muốn cho đấy".



Nói xong Khúc Đình lấy ra hai tấm vé còn dư, xong xé luôn.



"Chị thà xé còn hơn là cho cô ta, phiền chết mất, sau này đừng để cô ta đến nhà chị nữa, chị vừa nhìn liền khó chịu".



Nhìn thấy cảnh này, Diệp Vãn Nhi đứng ở cổng, mắt đầy sự thất vọng, quay người rời đi luôn.



Trên đường, Diệp Vãn Nhi cũng không tỏ ra buồn bã gì, ngược lại khá thoải mái.



Có họ hàng như vậy, cô ấy cũng cảm thấy khó chịu, bây giờ hành động của Khúc Đình khiến cô ấy thực sự mất hết hi vọng.



Loại người như thế này tốt nhất sau này không cần phải liên lạc nữa, dù là họ hàng, nhưng trên thực tế còn chẳng bằng người lạ.



"Anh Tiểu Lâm, ngày mai chúng ta làm khán giả đi vậy".



Tần Lâm cười nói: "Em còn muốn tham gia không?"



"Đương nhiên muốn rồi, em muốn thử xem y thuật của mình đến đâu".



"Được, để anh gọi điện hỏi xem".



Nói xong, Tần Lâm rút điện thoại ra, gọi cho Lôi Hồng.



"Tiểu Hồng?"



"Cậu Tần? Có chuyện gì vậy?"



"Như thế này, tôi và bạn muốn tham gia so tài thần y, cần hai tấm vé nên hỏi chị".



Lôi Hồng sững sờ: "Đương nhiên không thành vấn đề, có điều cậu tham gia so tài thần y chẳng phải là bắt nạt người khác quá sao?"



Lôi Hồng biết Tần Lâm là người thế nào, là Tần đại sư vô cùng nổi tiếng, bác sĩ trưởng của đại hội Đông y trên Đài truyền hình Trung Ương.



Đó là đội hình thế nào chứ? Người ở trên sân khấu nghe Tần Lâm giảng bài đều là các bậc thầy Đông y vô cùng có tài, có kinh ngiệm, và là chuyên gia cao cấp trên mọi phương diện.



Nhưng dù vậy, mấy vị chuyên gia giàu kinh nghiệm ấy vẫn bị phương pháp của Tần Lâm chinh phục, có thể thấy Tần đại sư có bản lĩnh đến đâu.



Chương trình so tài thần y này chẳng qua chỉ là một trận so tài nhỏ mà thôi, nếu Tần đại sư mà tranh tài với bọn họ thì đúng là bắt nạt bọn họ mà.



Tần Lâm cười: "Tôi chẳng qua muốn tham gia cùng bạn thôi, tôi chỉ làm nền cho bạn mình thôi".



"Được, vậy tôi lập tức kiếm hai tấm vé cho cậu".



Lôi Hồng mặc dù không có liên quan đến phương diện Đông y, nhưng ở tỉnh lỵ này, có ai không nể mặt Lôi Hồng chứ? Đừng nói là hai tấm vé, cho dù là vị trí chuyên gia chính trên sân khấu, cô ấy cũng kiếm được.



Chẳng mấy chốc, Lão Toàn đã đưa ra hai tấm vé vip, có thể vào thẳng vòng trong, không cần tham gia vòng tuyển chọn.



Diệp Vãn Nhi cầm lấy tấm vé, vô cùng vui vẻ.



"Tốt quá, ngày mai anh Tiểu Lâm đừng giúp em nhé, em phải dựa vào thực lực của mình để tham gia cuộc thi!"



Tần Lâm mỉm cười, cũng không nói gì, trong mắt anh cuộc so tài thần y này chỉ là một trò chơi mà thôi.



Sáng ngày hôm sau, Diệp Vãn Nhi và Tần Lâm đến trung tâm hội nghị Tỉnh Lỵ, đây là một hội trưởng có diện tích tầm trung, so tài y thuật không có người nhiều tham gia, đối với ngành nghề này cũng không có nhiều người hứng thú.



Nhưng hôm nay có vô vàn người đến, bởi vì chuyện đại hội Đông y lúc trước nên có rất nhiều người quan tâm đến Đông y, mọi người đều có tình yêu dân tộc, tình yêu tổ quốc, cảm thấy phát huy Đông y là một chuyện vô cùng đáng tự hào.



Đến cửa soát vé, có không ít phóng viên đang vây ở đây, hi vọng có thể phỏng vấn được một bác sĩ nổi tiếng.



Tiếc là lần tham gia đại hội Đông y anh đeo mặt nạ nên không ai nhận ra anh, cũng đỡ phiền phức hơn nhiều.



Tần Lâm và Diệp Vãn Nhi đến cửa soát vé xếp hàng, đột nhiên nhìn thấy Khúc Đình và Tô Mạt Mạt.



Khúc Đình nhíu mày: "Hai người làm gì ở đây?"



Diệp Vãn Nhi nói: "Đương nhiên chúng tôi đến để tham gia cuộc thi".



Khúc Đình lạnh lùng hừ một tiếng: "Tham gia? Mấy người lấy đâu ra vé? Chẳng nhẽ định xin tôi vé chắc? Tôi nói với mấy người rồi, tôi không có dư vé, tại sao mấy người còn đến?"



Diệp Vãn Nhi liếc mắt, vô cùng cạn lời, chẳng nhẽ cứ phải dùng vé của chị mới vô trong được à?



"Chúng tôi tự có vé".



Khúc Đình cười: "Mấy người có vé? Mấy người có vé á? Vé điện tử trên Zalo á? Mấy người đừng có đùa tôi, đó vé của quần chúng, không soát vé ở đây".



Diệp Vãn Nhi thấy phiền, liền quay đầu đi không thèm nói chuyện với cô ta nữa.



Tô Mạt Mạt bị kẹp ở giữa cũng cảm thấy khó xử, đến chỗ Diệp Vãn Nhi nói nhỏ.



"Chị họ, hai người thật sự có vé à?"



Diệp Vãn Nhi gật đầu: "Ừ, yên tâm đi".



"Vậy thì tốt, tí nữa mấy người cứ đi vào khu tuyển chọn của vòng tuyển chọn đi, chị họ Khúc Đình có vé vào thẳng vòng trong, không cần tham gia vòng tuyển chọn".



Cái gọi là vòng tuyển chọn và vòng trong, thực ra là tham khảo mấy chương trình tìm kiếm tài năng mà làm ra.



Đương nhiên không phức tạp như vậy, vòng tuyển chọn là để lựa chọn những bác sĩ bình thường, lựa chọn mấy thực tập sinh không có tài, thêm vào cho đủ sĩ số.



Diệp Vãn Nhi gật đầu, cũng không nói nhiều, vừa nãy anh Tiểu Lâm nói rồi, vé của bọn họ là vé vào thẳng vòng trong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK