Tôn Trung Thắng nhìn ngây ngốc, chỉ tay xuống đám người phía dưới rồi la mắng.
"Các người làm cái gì đấy! Dừng tay lại cho tôi! Bảo vệ, bảo vệ!"
Tôn Trung Thắng quay đầu lại gọi hai câu bảo vệ, nhưng bảo vệ đã xuống dưới từ bao giờ.
Mấy tên bảo vệ muốn ra tay, nhưng người của đội phá dỡ cũng không ít, hơn nữa còn dùng cả máy xúc và búa lớn, căn bản bọn họ cũng không dám ra tay.
Chỉ có thể đứng nhìn người ta đập phá.
Tôn Trung Thắng đứng trên tầng năm của tòa nhà, nhìn những người bên dưới đang đập phá, tức đến nỗi hai con mắt muốn tóe ra lửa.
"Khốn nạn! Họ Tần kia, cậu dám phá tòa nhà của tôi?!"
Tần Lâm cười lạnh: "Ông xem tôi có dám không?"
"Cậu..."
Tôn Trung Thắng trợn trừng mắt, chỉ vào Tần Lâm rồi nói.
"Cậu phá tòa nhà của tôi thì cậu cũng phải chết ở đây!"
Tôn Trung Thắng thấy Tần Lâm không chạy nên nghĩ rằng Tần Lâm sẽ không phá hủy tòa nhà.
Chẳng lẽ anh lại tự chôn mình ở đây hay sao?
Toàn bộ nhân viên ở tòa nhà này đều chạy ra ngoài rồi, trong tòa nhà chỉ còn lại hai người là Tần Lâm và Tôn Trung Thắng.
Nếu tiếp tục phá thì hai người sẽ bị chôn vùi trong đây mất.
Tôn Trung Thắng không tin Tần Lâm dám để cho đám người kia tiếp tục phá dỡ, nếu như vậy thì chẳng phải anh cũng bị chôn ở đây hay sao?
Tần Lâm bình thản cười một cái: "Ông nghĩ nhiều rồi, tôi sẽ không chết cùng ông đâu".
Nói xong, Tần Lâm đẩy cửa sổ, nhảy ra ngoài.
Nhảy từ tầng năm của tòa nhà xuống đất!
Tôn Trung Thắng ngây người, tên Tần Lâm này muốn chết sao!
Đây là tầng năm đó!
Người bình thường nhảy từ tầng năm xuống không chết cũng bị thương nặng, tên Tần Lâm này lại dám nhảy từ cửa sổ ra ngoài, chẳng phải là tự tìm đến cái chết sao?
Vậy mà ngay sau đó, Tôn Trung Thắng lại nhìn thấy Tần Lâm đứng hiên ngang dưới mặt đất.
Nhảy từ tầng năm xuống đất vẫn đứng hiên ngang, đơn giản giống như bước xuống bậc thang vậy.
Tòa nhà bắt đầu rung lắc ầm ầm, Tôn Trung Thắng vội vàng trốn dưới gầm bàn, ôm lấy đầu, bây giờ ông ta muốn chạy cũng không chạy được nữa rồi.
...
Uỳnh!
Cùng với một tiếng động vô cùng lớn, cả tòa nhà năm tầng sụp đổ rầm rầm.
Mọi người xung quanh đều hoang mang, sao tòa nhà Trung Thịnh lại bị phá dỡ?
Mới xây được gần hai năm mà?
Bất động sản Trung Thịnh xây nhà không được tốt lắm, nhưng xây cho bản thân mình thì lại vô cùng chất lượng, chắc phải sử dụng được rất nhiều năm, không ngờ lại bị phá dỡ như vậy.
Tần Lâm bước vào đống đổ nát, lôi Tôn Trung Thắng trong đống hỗn độn xi mắng cốt thép ra.
May mà có cái bàn bảo vệ, Tôn Trung Thắng chỉ bị thương ngoài da, trên cơ thể có rất nhiều vết xước rơm rớm máu, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, thậm chí xương cốt cũng chẳng bị làm sao.
Tần Lâm cười lạnh: "Ông già này mạng lớn thật đấy".
Tôn Trung Thắng đi ra từ đống đổ nát, giống như vừa bước qua quỷ môn quan.
Nhìn thấy đống đổ nát, công ty của ông ta bị san phẳng, hai chân Tôn Trung Thắng run rẩy, lập tức quỳ xuống đất, bắt đầu quỳ lạy Tần Lâm.
"Tôi sai rồi, tôi sai rồi, đều là lỗi của tôi, xin cậu tha cho tôi lần này, xin cậu tha mạng cho tôi!"
Khoảnh khắc tòa nhà sụp đổ, ông ta thực sự cảm nhận được cái chết, cảm giác kinh khủng đó thực sự không thể diễn tả thành lời, so với sinh mạng thì mấy thứ đồ này là cái thá gì chứ?
Tần Lâm lạnh lùng nói: "Bây giờ biết sai rồi? Tôi cho ông một cơ hội, sắp xếp chỗ ở cho người dân thôn Liên Hoa".
"Được được, cậu yên tâm, tôi đi sắp xếp ngay đây!"
Nói xong, Tôn Trung Thắng cầm điện thoại lên gọi cho bạn.
"Alo, tổng giám đốc Phùng, giữ lại cho tôi một loạt căn hộ cao cấp ở hồ chứa nước Bát Nhất, lập tức bắt đầu phiên giao dịch tài sản của bất động sản Lâm Khoa, tôi muốn làm khu tái định cư cho người dân thôn Liên Hoa".
"Tôi không điên, cứ làm theo lời tôi nói!"
Tôn Trung Thắng nói: "Đã sắp xếp xong rồi, đây chắc chắn là căn hộ cao cấp, cậu yên tâm, chắc chắn sẽ không xảy ra bất cứ nhầm lẫn nào nữa".
Tôn Trung Thắng vẫn quỳ dưới đất, đột nhiên một người phụ nữ bước đến từ đằng sau, đứng bên cạnh Tần Lâm, lạnh lùng nói.
"Trong ngành bất động sản của chúng tôi có loại cặn bã như ông đúng là gia môn bất hạnh!"
Nhìn thấy người phụ nữ này, Tôn Trung Thắng đột nhiên biến sắc.
"Chủ... chủ tịch Hà!"
Không ngờ trong hoàn cảnh này lại có thể gặp được Hà Niệm Anh!
"Chủ tịch Hà, tôi sai rồi, sau này tôi sẽ không dám làm việc như thế này nữa".
Hà Niệm Anh là ai chứ, một câu nói của bà ấy là đủ phong sát ông ta rồi! Người có thể khiến ông ta cút khỏi ngành này ngoài Hà Niệm Anh ra thì chẳng còn ai khác!
Tôn Trung Thắng cúi đầu, không dám có bất cứ suy nghĩ không chính đáng nào nữa.
...
Chưa đến một ngày, tất cả người dân của thôn Liên Hoa đều được sắp xếp một khu căn hộ cao cấp ở bên cạnh hồ chứa nước Bát Nhất, vô cùng rộng rãi, nội thất bên trong cũng rất cao cấp, đẳng cấp cao hơn gấp mấy lần khu tái định cư lúc trước nữa.
Ít nhất cũng phải ba mươi nghìn một mét vuông.
Vẻ mặt bố Vương Đông Tuyết đắc ý: "Các người kêu ca nữa đi, không phải nói con rể tôi làm không được sao? Các người đừng ở nữa, về lại khu tái định cư của các người đi".
Mấy người trong thôn vội vàng bước lên xin lỗi.
"Lão Vương à, ông không thể làm vậy được, lúc trước không phải là chúng tôi tức giận quá sao, lỡ miệng một tí, xin ông đừng trách".
"Đúng đó, ai mà chẳng ngưỡng một có một cậu con rể tốt như ông, con rể của tôi được bằng một nửa của Tiểu Tần là tôi đã mãn nguyện lắm rồi!"
"Đông Tuyết nhà ông đúng là có phúc thật đấy, có thể tìm được một người chồng tốt như vậy".
"..."
Mọi người chuyển chủ đề nói chuyện, tất cả đều khen ngợi Tần Lâm hết lời, dù gì thì nhờ có Tần Lâm, bọn họ mới được ở ngôi nhà tốt như vậy, nếu không bọn họ chỉ có thể ở khu tái định cư kia thôi.
Trưởng thôn vui mừng, mời tất cả mọi người vào quán ăn làm một bữa, mọi người đến đông đủ, không khí vô cùng ấm áp hòa thuận.
Mọi người đều rất vui vì được chuyển đến nơi ở tốt để sinh sống.
Vương Đông Tuyết ngồi cạnh một cô gái, nhìn có vẻ nhỏ hơn cô ấy hai ba tuổi, quan hệ rất thân thiết.
"Chị Đông Tuyết, đây là anh rể sao?"
Vương Đông Tuyết đỏ mặt, gật đầu, giới thiệu đơn giản vài câu.
Cô gái này tên là Bạch Nhã, là em họ của Vương Đông Tuyết, cũng là người của thôn Liên Hoa, đi làm thuê bên ngoài mới về.
Bạch Nhã lấy từ trong túi ra một món đồ thủ công tặng cho Tần Lâm, là một chiếc móc khóa cô ấy tự đan.
"Anh rể, lần đầu gặp anh em có món quà nhỏ, anh đừng chê nhé, là em tự tay làm đó".
Tần Lâm ngây người, ấn tượng của anh đối với cô ấy cũng tốt lên.
"Cảm ơn em, anh rất thích".
Nói xong liền cầm lấy móc chìa khóa mắc vào chùm chìa khóa của mình.
Nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Bạch Nhã, Tần Lâm lại nhớ đến Trần Khả Nhi.
Cũng là đóng giả bạn trai, cũng là em gái vợ, mà nhìn Bạch Nhã dịu dàng hiền thục như thế nào, nhìn lại Trần Khả Như đúng thật là một con ma nữ.
Trong lúc ăn cơm, nhìn Bạch Nhã rầu rĩ, Vương Đông Tuyết mới hỏi.
"Tiểu Nhã, sao thế, công việc có vấn đề gì sao?"
Bạch Nhã gật đầu: "Em bị đuổi việc rồi..."
Mọi người đều khựng lại, vẻ mặt lo lắng.
"Tiểu Nhã nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?"