"Đúng, quỳ xuống, mau quỳ xuống đi!"
"Trước mặt Ngô thiếu gia, mấy người có tư cách đứng chắc? Rác rưởi!"
"Hôm nay là sinh nhật Đình Đình, mấy người không quỳ chẳng phải không nể mặt sao?"
"Đúng vậy, đã đến đây chơi thì phải vui, quỳ xuống có mất miếng thịt nào đâu, ha ha ha".
Mọi người xung quanh không ngừng xúi giục, khiêu khích Tần Lâm và Mộc Tâm Lan, trong lời nói đầy vẻ giễu cợt.
Mộc Đình Đình cười khẩy nói.
"Tần Lâm, tôi khuyên anh đừng có không biết điều, Ngô thiếu gia là đại thiếu gia số một số hai ở tỉnh lỵ đấy, anh ấy còn là bạn trai tôi, thức thời thì mau quỳ xuống. Bây giờ Ngô thiếu gia còn chưa nói gì, tí nữa đợi đến khi anh ấy nổi giận, mấy người không còn cơ hội đâu. Nếu không vì nể mặt anh là bạn trai chị tôi thì tôi không kiên nhẫn với anh như vậy đâu".
Tần Lâm cười lạnh nói.
"Cô là cái thá gì? Cô mà là công chúa Bạch Tuyết á, tôi nghĩ cô là công chúa hộp đêm thì có, loại chó má gì mà Ngô thiếu gia chứ, muốn đến đây tìm cảm giác tồn tại với tôi à? Nếu cô muốn quỳ xuống, chúng ta đổi vai, chẳng phải chỉ là diễn thôi sao, quỳ xuống đâu có sao, cũng đâu mất miếng thịt nào. Nếu đã tổ chức sinh nhật thì phải làm gì đó khác biệt, kích thích chứ? Mụ phù thủy độc ác khá kích thích mà".
Mộc Đình Đình trầm mặc nói.
"Ngô thiếu gia, anh xem xem, anh ta mắng anh! Chuyện này sao được, ở tỉnh lỵ này, em chưa từng nghe thấy ai dám khinh anh đâu".
"Anh Tần, chúng ta đi thôi, không cần thiết dây dưa với đám người này nữa".
Lúc này Mộc Tâm Lan đã hiểu ý của Mộc Đình Đình rồi, chắc chắn không tốt lành gì, nếu bọn họ tiếp tục ở lại đây thì nhất định sẽ phải chịu thiệt thòi. Đông người như vậy có vẻ như Mộc Đình Đình đã chuẩn bị trước rồi.
Anh thanh niên áo trắng lạnh lùng nói, anh ta là Ngô thiếu gia trong miệng Mộc Đình Đình, Ngô Hoài Nhân.
"Đi? Đình Đình tổ chức sinh nhật, mấy người có chưa dập đầu, muốn đến là đến, muốn đi là đi à?"
Mộc Đình Đình khoanh tay trước ngực, thẳng thắn nói.
"Anh biết Ngô thiếu gia là ai không? Thằng khốn, hôm nay cho dù có là ông trời thì cũng không cứu nổi anh đâu, anh có thể không nể mặt tôi, nhưng anh mà không nể mặt Ngô thiếu gia thì hôm nay anh không rời khỏi đây được đâu".
"Ngô thiếu gia là cháu ngoại của chủ tịch tập đoàn Hồ Thị trị giá cả chục tỷ, anh đắc tội nổi không? Bây giờ còn không mau quỳ xuống? Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ".
Ánh mắt của Mộc Đình Đình âm u, nhìn Tần Lâm với vẻ đầy hận thù.
"Lúc trước khi anh bắt anh tôi quỳ xuống, anh có nghĩ đến ngày hôm nay không, không phải không báo thù, mà thời cơ chưa đến. Bây giờ anh không quỳ cũng được. Tôi nói với anh, anh không quỳ, Ngô thiếu gia không tử tế với anh đâu, còn muốn đi? Không có cửa đâu! Đông thế này, cho dù là một con ruồi cũng khó bay ra".
Mộc Đình Đình càng nói càng kích động, mắt trợn ngược, đầy địch ý, đứng đó đợi Tần Lâm.
"Chị là người nhà học Mộc nhưng lại giúp người ngoài, ăn cây táo rào cây sung, hừ hừ, chị cũng chẳng phải loại tốt lành gì, Mộc Tâm Lan, hôm nay hai người bắt buộc phải quỳ xuống chuộc tội!"
"Mộc Đình Đình, chuyện đâu như em nghĩ, em không hiểu rõ chân tướng, anh trai em bắt nạt người ta, tự làm tự chịu".
Mộc Tâm Lan trầm giọng nói, đôi anh em này đúng là giống nhau như đúc, mà rõ ràng Mộc Đình Đình này biết tin anh mình phải quỳ xuống trước Tần Lâm nên mới cố ý mời cô và Tần Lâm đến tham gia tiệc sinh nhật của cô ta, nói trắng ra là muốn báo thù cho anh trai, nên mới cố ý bày ra vở kịch này.
Mộc Đình Đình có thể nói là dụng tâm khó dò, lần này muốn ra oai với cô và Tần Lâm.
"Chỉ cần hai người quỳ xuống, tôi còn có thể nể tình chị em không gây khó dễ cho hai người, nhưng tên Tần Lâm này nhất định phải dập đầu xin lỗi anh tôi và Ngô thiếu gia".
"Vô lý, em điên à!"
Mộc Tâm Lan tức giận nói, nhưng bây giờ hai người đã bị bao vây rồi.
Lúc này, trong phòng không lớn, bên trong ba lớp bên ngoài ba lớp, bốn mươi năm mươi người như gọng kìm bao quanh khiến Mộc Tâm Lan vô cùng lo lắng.
Mộc Tâm Lan mặt đầy phiền muộn, bọn họ hung hăng, nhao nhao muốn xông tới, muốn ép Tần Lâm đến đường cùng, để anh không còn lối đi.
"Anh Tần, đều tại em đã hại anh, bây giờ phải làm thế nào".
Tần Lâm cười khẩy nói.
"Tôi muốn đi cũng không ai ngăn được tôi hết, đừng có nói cái gì mà Ngô thiếu gia, cho dù là ông trời thì cũng không được".
"Ra tay đi, ai ấn được anh ta xuống đất, tôi sẽ có thưởng".
Ngô Hoài Nhân cầm xập tiền trong tay, tung thẳng lên trời, trong nhát mắt, mưa tiền rơi trên mặt đất, khiến cho tất cả mọi người hưng phấn bừng bừng, dù là trai hay gái đều xông tới.
Chiêu thưởng lớn này thực sự có võ! Huống hồ những người ở đây đều muốn thể hiện trước Ngô thiếu gia nên vô cùng phấn khích, nhiều người đối phó hai người như vậy dễ như cháo vậy!
Tần Lâm nhíu mày, cười khẩy một tiếng.
"Không muốn sống".
Tần Lâm tung quyền, bảy tám tên liền ngã xuống đất, uy lực của nắm đấm mạnh mẽ vô song, Tần Lâm đối phó với đám này dễ như ăn cháo, tốc độ cực nhanh, quyền đánh vào da thịt, chẳng ai chạm được đến người anh.
Bọn họ tự tin mấy cũng không thành, Tần Lâm cứ tiến lên, đánh bọn chúng một trận tơi bời.
Chưa đến một phút sau, nhưng người vây quanh đều ngã xuống, thảm thiết kêu, tiếng kêu rên có ở khắp nơi, đám trói gà không chặt này không khác gì rác rưởi.
Bây giờ chỉ còn lại Ngô Hoài Nhân và Mộc Đình Đình, Mộc Đình Đình mặt tái mét rồi, trốn sau lưng Ngô Hoài Nhân, Ngô Hoài Nhân cũng chột dạ, con mẹ nó, cô trốn sau lưng tôi làm gì, để ông đây làm bia đỡ đạn chắc.
Tần Lâm nhìn hai người, Ngô Hoài Nhân và Mộc Đình Đình nhìn nhau, Ngô Hoài Nhân nghiến răng nghiến lợi nói.
"Bây giờ ai nên quỳ xuống?"
"Anh đừng qua đây, dì tôi là chủ tịch của tập đoàn Hồ Thị đấy, dì ấy quen biết rất nhiều người bây giờ tôi sẽ gọi cho dì ấy".
"Được thôi, bảo dì anh qua đây, tôi muốn xem xem ở tỉnh lỵ này ai dám kiêu ngạo đến vậy. Có điều bây giờ hai người vẫn phải quỳ xuống".
Tần Lâm đạp một phát vào cằm Ngô Hoài Nhân, khiến anh ta lộn ngược ba trăm sáu mươi độ, quỳ trước mặt Tần Lâm, mặt đầy máu.
Mộc Đình Đình hét thất thanh, run rẩy, bất giác lùi về sau.
"Á..."
Tần Lâm cười nói.
"Qua đây, sợ gì chứ? Quỳ là được rồi".
Mộc Đình Đình quỳ xuống trước mặt Tần Lâm.
"Tần Lâm, anh dừng đắc ý, đợi dì của Ngô thiếu gia đến, anh sẽ phải quỳ xuống".
"Bốp, bốp, bốp!"
Tần Lâm tóm lấy tóc cô ta, tát lia lịa vào mặt cô ta, tát đến mức mặt cô ta sưng phồng lên, mũi vẹo đi, đánh ác thật, ngay cả Mộc Tâm Lan cũng không nhìn nổi nữa, như này thì phá hết tướng của Mộc Đình Đình rồi.
"Hu hu hu hu hu hu... tôi sai rồi, xin anh đừng đánh tôi".
Mộc Đình Đình vừa khóc vừa nói, tuy nhiên Tần Lâm không có ý dừng tay, tát đủ ba phút, Mộc Đình Đình bị tát đến ngu người, người đàn ông này độc ác quá.
Ngô Hoài Nhân mặt mày âm trầm, gọi cho dì.
"Alo, dì à, cháu đang ở Hồng Ảnh Tinh Ngu, cháu bị đánh, hu hu hu! Dì mau phái người qua giúp cháu".
Giọng ở đầu giây bên kia trầm xuống.
"Bị đánh? Ai dám đánh cháu?"
"Đợi đấy, dì gọi người qua".
Ngô Hoài Nhân sợ sệt nhìn Tần Lâm, cái tát của Tần Lâm cuối cùng cũng đáp lên mặt anh ta.
"Dì, dì mau lên, không anh ta lại đánh cháu, hu hu hu".
Đau quá, vừa nãy Mộc Đình Đình bị đánh, anh ta còn dương dương tự đắc, bây giờ đến lượt anh ta rồi.
Chương 1171: Mặt xám như tro
Ngô Hoài Nhân ôm đầu, nửa bên mặt bị Tần Lâm đánh sưng lên, vừa hay đối xứng với Mộc Đình Đình, bổ sung cho nhau.
"Đừng đánh tôi, anh còn đánh tôi nữa là tí sẽ hối hận đấy, dì tôi sắp đến rồi. Hu hu, cầu xin anh đấy đại ca, đừng đánh tôi nữa, ái ôi... tôi sai rồi".
Lôi Hồng đang ở văn phòng làm bản kế hoạch tổng kết giữa năm, đột nhiên có người gọi đến.
"Alo, chị Hồng, cháu ngoại tôi bị đánh ở chỗ chị, ở Hồng Ảnh Tinh Ngu ấy, chị đi xem giúp tôi với".
Lôi Hồng cười khẩy nói.
"Cháu ngoại cô? Là Ngô Hoài Nhân sao? Xin phép tôi nói thẳng, dạo gần đây, cậu ta quá kiêu căng, cả tỉnh lỵ này sắp không chứa nổi cậu ta rồi, may mà có nhiều người biết nó là cháu của cô nên ít ai dám chọc vào nó, lần này chắc nó dính vào loại khó dây rồi!"
"Chị Hồng, chị đừng chọc vào nỗi đau của tôi nữa, ha ha ha".
"Được rồi, dù sao quan hệ của chúng ta cũng tốt, cũng dễ nói".
Lôi Hồng cúp máy, ánh mắt trầm xuống, Ngô Hoài Nhân này không phải loại dễ xử, bất cần đời, ngông cuồng, còn dám gây náo loạn ở địa bàn của mình, còn bắt mình phải thu dọn bãi chiến trường của anh ta, tên khốn này.
Thu dọn một lúc, Lôi Hồng liền xuống nhà, tìm đến phòng riêng nơi Ngô thiếu gia đang ở, đem theo mười mấy người, xông vào trong.
Lôi Hồng nhìn thấy Ngô Hoài Nhân quỳ dưới đất, mà người ngồi chính giữa trên ghế sofa lại khiến cô tái mét mặt.
Mẹ kiếp!
Tên ngu này, mày dây vào ai không dây? Mày phải chọc vào Tần đại sư, lần này đừng bảo là tao, cho dù là dì mày thì chắc cũng không bảo vệ được cho mày.
Ngô Hoài Nhân đứng dậy, chạy đến bên Lôi Hồng, mặt mày âm u nói.
"Chị Hồng, chị Hồng, em là Hoài Nhân đây! Dì em bảo chị đến phải không, là anh ta, chị đánh chết anh ta cho em, bao nhiêu tiền cũng được, mau lên, chị mau đánh chết anh ta cho em đi chị Hồng".
Nhất định là tên này gây sự trước, chứ người bình thường ai lại đắc tội Tần đại sư chứ.
Lôi Hồng nhíu mày, bùn nhão trét không nổi tường, đây đúng là câu nói chuẩn xác miêu tả Ngô Hoài Nhân mà.
Ngô Hoài Nhân gào thét nói, bị Tần Lâm đánh đến mức này, mối thù này nhất định phải trả!
"Lôi Hồng, anh biết không? Chị Hồng là chị đại tỉnh lỵ chúng tôi đây, anh dám gây sự ở địa bàn của chị Hồng, anh muốn chết phải không? Ha ha ha, hôm nay ở đây không ai cứu nổi anh đâu".
Ngô Hoài Nhân cười khẩy.
"Muốn đấu với tôi, anh còn non lắm, thằng nhãi".
Mộc Đình Đình nghẹo miệng nói, trong lòng đầy lửa giận, lúc này chị đại tỉnh lỵ đến rồi, chị Hồng đang ở đây, không ai cứu nổi Tần Lâm đâu.
"Tần Lâm, bây giờ anh phải biết anh đáng thương đến mức nào, dám đấu với Ngô thiếu gia, anh xứng chắc? Ngô thiếu gia, giết anh ta đi".
Mộc Tâm Lan rõ ràng biết Lôi Hồng, lúc trước Lôi Hồng còn giúp Tần Lâm giải quyết một số việc, xe cũng do Lôi Hồng đưa, Lôi Hồng vô cùng kính trọng Tần Lâm. Bây giờ mấy người này lại tìm Lôi Hồng đến đối phó với Tần Lâm, muốn chết à?
Chỉ là Mộc Tâm Lan không ngờ, người phụ nữ tên Lôi Hồng này lại đáng sợ đến thế, một người phụ nữ mà có thể thành bà trùm của tỉnh lỵ, đúng là khiến người ta kinh ngạc.
Bây giờ Mộc Tâm Lan sợ Tần Lâm sẽ giết chết Mộc Đình Đình.
"Em đừng nói nữa Đình Đình".
Mộc Đình Đình cười nói.
"Bây giờ biết hối hận rồi hả? Mộc Tâm Lan, tôi khinh! Muộn rồi, hai người phải chết, chị Hồng không dễ đây đâu, Ngô thiếu gia cũng không phải loại mà mấy người có thể khua tay múa chân được".
"Chị Hồng, lên đi chị, giết anh ta đi, em sẽ đưa chị tiền, năm triệu có đủ không? Mười triệu cũng được! Nhưng hôm nay chị phải giết anh ta".
Ngô Hoài Nhân hung hăng gào thét, khiến Lôi Hồng có hơi trầm mặc, mày biết mình đắc tội ai không? Bây giờ lại còn ở đây kiêu ngạo, dì của mày sao nuôi được một thằng phế vật như mày nhỉ, cô ấy chắc buồn và hối hận lắm đây, đúng là cái loại suốt ngày rước họa vào thân.
Lôi Hồng cười khẩy nhìn Ngô Hoài Nhân.
"Bao nhiêu tiền? Ha ha, bao nhiêu tiền cũng không mua được cái mạng của mày đâu".
Ngô Hoài Nhân sững sờ, có hơi không hiểu.
"Chị hiểu nhầm rồi chị Hồng, mua mạng anh ta, giết anh ta".
"Bốp..."
Lôi Hồng trở tay tát vào mặt Ngô Hoài Nhân, Ngô Hoài Nhân bị đánh đến mức sững sờ.
Lôi Hồng tiếp tục tiến lên, khiêm nhường nói.
"Tần đại sư, xin lỗi, khiến cậu sợ rồi".
Thời khắc này, mặt Ngô Hoài Nhân xám như tro tàn.
"Tần đại sư?"
Mộc Đình Đình và Ngô Hoài Nhân không hẹn mà cùng nói ra, bọn họ không biết Tần Lâm là ai, cũng không biết Tần đại sư có lai lịch thế nào, nhưng bọn họ biết rõ, thái độ của Lôi Hồng với Tần Lâm quá tốt, thái độ khác một trăm tám mươi độ khi đối xử với họ.
Cái tát này khiến cho Ngô Hoài Nhân toát mồ hôi hột, người mà dì tìm đáng nhẽ phải giúp anh ta đánh người chứ.
Mặt Ngô Hoài Nhân tái mét.
"Chị Hồng, cái này..."
Lôi Hồng khinh thường nói.
"Đừng gọi tao là chị Hồng, tao không chịu nổi đâu, mày đắc tội Tần đại sư, bây giờ còn muốn giữ mạng à, tao khuyên mày tự cầu nguyện cho mình đi".
"Chị Hồng, chị phải cứu em".
Ngô Hoài Nhân lòng xám như tro, bây giờ anh ta đã không còn bất kỳ đường lui nữa rồi, chị Hồng kính nể Tần Lâm như vậy, chẳng phải mình chết chắc rồi sao?
Lôi Hồng hỏi nhỏ.
"Tần đại sư, cậu xem nên... xử lý thế nào?"
Tần Lâm lạnh lùng nói.
"Bảo dì anh ta đến đây đi".
"Oan có đầu nợ có chủ, tôi muốn xem xem, ai dạy ra được loại rác rưởi thế này".
Lôi Hồng nói, cầm điện thoại lên, gọi điện.
"Được, để tôi gọi điện cho dì cậu ta".
Lôi Hồng nói xong liền cúp máy.
"Cháu ngoại cô đắc tội phải người không nên đắc tội rồi, tôi không dây được đâu, cô đến đây một chuyến đi".
Người ở đây không ai dám lên tiếng, ngay cả Lôi Hồng cũng ngoan ngoãn ngồi cạnh Tần Lâm, không dám động đậy, yên lặng chờ đợi.
Mộc Đình Đình lúc này đang quỳ dưới đất chờ chết, cô ta chỉ là nhân vật phụ, bây giờ sắp lên máy chém rồi, ngay cả Ngô thiếu gia cũng phải chịu chết nữa là cô ta.
Trong phòng riêng, bầu không khí trở nên lạnh ngắt, mặc dù có năm mươi sáu mươi người nhưng không ai dám thở mạnh mạnh, Tần Lâm rót hai ly rượu, một ly đưa cho Lôi Hồng, một ly đưa cho Mộc Tâm Lan, Mộc Tâm Lan cũng khiếp sợ, thực lực của anh Tần mạnh đến thế sao, vậy mà anh khiêm tốn đến vậy, không để lộ ra chút nào, nhưng ai muốn chọc giận anh thì anh sẽ khiến người ta đẹp mặt.
Lôi Hồng bưng ly rượu, không uống, Tần Lâm và Mộc Tâm Lan chậm rãi uống rượu. Ở chỗ này, mọi người như đang ngồi trên bàn chông, đặc biệt là Mộc Đình Đình và Ngô Hoài Nhân, một ngày như bằng trăm năm.
Từng phút từng giây trôi qua, chưa đến mười lăm phút sau, cửa phòng riêng cuối cùng cũng mở ra, lúc này Ngô Hoài Nhân như nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng. Chỉ cần dì mình ở đây, anh ta vẫn còn chỗ dựa, cho dù trời sập thì dì vẫn chống cho anh ta.
"Sao vậy, chị Hồng, cái này..."
Người đến mặc một chiếc váy đỏ, ung dung nho nhã, mặt ửng đỏ, trông rất xinh đẹp, tràn đầy khí thế của người bề trên, người phụ nữ này khiến Mộc Tâm Lan tự thấy hổ thẹn, đây mới là người phụ nữ thực sự, có hương vị của phụ nữ, thực lực khí thế ngang trời.
Tần Lâm hơi sửng sốt, anh không thể nào ngờ, người tới là Hồ Gia Hân.
"Anh ta là cháu ngoại của cô?"
Chủ tịch của tập đoàn Hồ Thị là bà hoàng trang sức Hồ Gia Hân!
Hồ Gia Hân cười khổ, buồn bực trong lòng, thằng khốn này, sao lại dây vào Tần Lâm chứ, muốn chết à?
"Tần... Tần đại sư! Có duyên thật".
Lôi Hồng cũng hơi giật mình, Hồ Gia Hân quen Tần đại sư sao, thế thì dễ giải quyết rồi, nếu không mình mà bị kẹp ở giữa thì khó xử lắm.
Chương 1172: Tự tin mặc cảm
"Bốp..."
Ngô Hoài Nhân còn chưa nói hết câu đã bị dì mình tát, đánh đến mức mắt nổ đom đóm.
Hồ Gia Hân biết Tần Lâm là người như thế nào, anh là người tính toán chi ly, có thù tất báo, loại người như vậy chỉ có thể thiết lập quan hệ tốt với anh, hơn nữa thủ đoạn của Tần đại sư không phải thứ họ có thể hiểu, có thể khiến một người phụ nữ như Liễu Thanh Thanh cúi đầu, người đàn ông này không đơn giản.
Ngô Hoài Nhân mặt đầy buồn tủi, nhưng Hồ Gia Hân không hề nương tay. Nếu như mình không dạy dỗ nó một trận thì tí nữa Tần đại sư sẽ không bỏ qua cho nó, như vậy thì nó càng khổ.
Ngô Hoài Nhân mặt đen xì, anh ta không ngờ dì lại giúp người ngoài đánh mình.
Tần Lâm cười khẩy nói.
"Cô dung túng đứa cháu ngoại mình đến vậy à? Anh ta ở bên ngoài coi trời bằng vung, chẳng nhẽ cô không biết à?"
Hồ Gia Hân cười khổ một tiếng, cô ấy sao lại không biết, nhưng thằng cháu ngoại này bố mẹ mất sớm, bây giờ chỉ có mình mình là người thân, mặc dù không phải dì ruột nhưng quan hệ máu mủ thì vẫn có, cũng vẫn là họ hàng, Hồ Gia Hân không giúp sao được.
Nhưng Ngô Hoài Nhân lại không biết tiến lên, luôn lấy lý do bố mẹ mất sớm để không chịu cầu tiến, còn chẳng đi làm. Bất đắc dĩ, Hồ Gia Hân chỉ có thể sắp xếp một công việc đơn giản, càng ngày càng nhiều người biết anh ta là cháu ngoại Hồ Gia Hân nên cũng để anh ta làm càn, anh ta dần dần trở thành một tên thiếu gia nhà giàu kiêu căng ngạo mạn.
Sự dung túng của Hồ Gia Hân khiến cho Ngô Hoài Nhân càng tệ hại hơn, trở thành một tên công tử bột chính hiệu.
Hồ Gia Hân nhìn Tần Lâm, mắt híp lại. Nhớ Quay lại đọc tại truyện t amlinh.2 47
"Tần đại sư, lần này anh có thể nể mặt tôi được không? Đừng tính toán với nó, sau này tôi sẽ xử lý nó".
Tần Lâm cười híp mắt nói.
"Được nếu, chủ tịch Hồ đã nói vậy thì tôi sẽ không làm khó anh, tôi cũng sẽ nể mặt cô cho qua chuyện, có điều cô phải nhớ mình đã nợ tôi một ân huệ".
Mộc Tâm Lan thấp thỏm, nhìn thấy anh Tần có vẻ như có quan hệ không bình thường với chủ tịch Hồ, họ đang ve vãn nhau sao?
Hồ Gia Hân nói, nhìn thấy Mộc Tâm Lan ngồi bên cạnh liền liếc xéo anh.
"Đó là chuyện đương nhiên".
"Còn không mau quỳ xuống nhận lỗi".
Mặt Hồ Gia Hân biến sắc, lạnh lùng, cao giọng quát, trong nháy mắt Ngô Hoài Nhân quỳ rạp xuống trước mặt Tần Lâm.
"Xin lỗi Tần đại sư, tôi biết lỗi rồi, mong anh bỏ qua cho tôi, tôi xin lỗi".
Ngô Hoài Nhân nói nhỏ, nhưng lần này cũng được coi là thành khẩn, dù sao dì mình cũng ở đây, hơn nữa anh ta còn chẳng nể mặt Lôi Hồng, vậy mà lại nể mặt dì, có vẻ như mặt mũi dì lớn thật.
"Mau cút cho dì!"
Hồ Gia Hân cười khẩy nói, Ngô Hoài Nhân liền bò dậy, rời khỏi phòng riêng.
Mộc Đình Đình sợ hãi kêu, Hồ Gia Hân cứu Ngô Hoài Nhân, thế mình thì phải sao?
"Ngô thiếu gia cứu em, Ngô thiếu gia..."
"Cái đồ rác rưởi như cô, sau này tránh xa khỏi Hoài Nhân nhà tôi đi, đồ hồng nhan họa thủy, loại không biết xấu hổ".
Mộc Đình Đình run rẩy, căn bản không dám nói chuyện, trước đây cô ta từng nghe Ngô thiếu gia nói, uy nghiêm của dì vô cùng đáng sợ, không phải ai cũng chịu nổi. Người phụ nữ mạnh mẽ này khiến cô cảm thấy khó thở.
Mộc Tâm Lan cũng hơi khó chịu, có điều dù sao cũng là em mình, cũng không nên làm quá. Dạy dỗ một trận là được rồi.
Tần Lâm lạnh lùng nói.
"Cút đi, sau này đừng để tôi thấy cô nữa".
Mộc Đình Đình như được tha tội chết, người trong phòng riêng cũng sợ đến tái mặt, chen chúc rời đi. Hôm nay bọn họ cũng thấy được ai mới là ông chủ thực sự, trước mặt ông chủ, bọn họ không dám ngẩng đầu, thậm chí còn không dám thở mạnh, đây mới là người bề trên thực sự.
Hồ Gia Hân, bà hoàng trang sức trong truyền thuyết, còn cả Lôi Hồng, chị đại nắm giữ một nửa tỉnh lỵ, còn cả vị thần long thấy đầu không thấy đuôi, chưa từng nghe danh Tần đại sư này đều khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi.
Tần Lâm nhìn Mộc Tâm Lan.
"Cũng không còn sớm nữa, tôi đưa cô về".
Mộc Tâm Lan lắc đầu, cô không muốn tiếp tục làm lỡ chuyện của anh Tần nữa.
"Em tự đi về được, anh Tần, cảm ơn anh".
Mộc Tâm Lan có hơi tự ti mặc cảm, so với bà hoàng trang sức trước mặt, cô thấy mình chỉ như một hạt cát nhỏ bé.
Ra khỏi Hồng Ảnh Tinh Ngu, bóng lưng phía xa của Mộc Tâm Lan dần biến mất trong màn đêm, Hồ Gia Hân đứng bên Tần Lâm, ánh mắt hơi kỳ quái.
Hồ Gia Hân căm phẫn nói, nhưng Tần Lâm lại thấy cô ấy còn tức giận hơn cả Thanh Thanh.
"Tần Lâm! Anh dám chơi gái ở bên ngoài, anh quá đáng thế, chuyện này mà để Thanh Thanh biết được thì phải làm thế nào? Anh vô trách nhiệm quá rồi đấy".
Tần Lâm lạnh lùng nhìn Hồ Gia Hân.
"Tôi thấy cô có vẻ còn sốt ruột hơn Thanh Thanh đấy".
Hồ Gia Hân lạnh lùng hừ một tiếng, mặt hơi ửng đó, tên Tần Lâm này khinh người quá.
"Anh nói linh tinh gì thế, tôi chỉ lo thay cho bạn tôi thôi".
Tần Lâm cười nói.
"Cô gái kia là người tốt, chúng tôi chỉ là bạn bè thôi, Tần Lâm tôi trong sạch như tờ giấy trắng vậy, không để cô vấy bẩn đâu".
Hồ Gia Hân bĩu môi nói.
"Xì, anh có phải người tốt không thì tôi không biết".
Tần Lâm cười híp mắt nói, lại gần Hồ Gia Hân.
"Cô đừng quên, cô đã đồng ý sẽ làm cho tôi một chuyện. Có phải tôi bắt cô làm gì, cô cũng đồng ý không?"
Hồ Gia Hân đỏ mặt, ngại ngùng, bĩu môi nói.
"Anh muốn làm gì vậy, đừng có động tay động chân, cẩn thận tôi nói cho Thanh Thanh, ngay cả tôi anh cũng không bỏ qua".
Tần Lâm cười phá lên mà nói.
"Cô nghĩ nhiều rồi, tôi không hẹp hòi như cô đâu, đi thôi, mời tôi bữa cơm đi".
Trong phút chốc, Hồ Gia Hân có hơi thất vọng.
"Hừ, cái tên sợ phiền phức, không có tiền đồ".
...
Ngô Hoài Nhân sau khi lổm ngổm bò dậy rời khỏi Hồng Ảnh Tinh Ngu, anh ta tìm một người anh em tốt tên Chu Hổ để cùng uống rượu.
Mặt bị đánh sưng thành đầu heo, có điều Ngô Hoài Nhân chỉ băng bó chút thôi, bây giờ tâm trạng của anh ta rất buồn phiền, càng nghĩ càng tức.
"Sao vậy người anh em? Đánh nhau với ai thế? Cái tỉnh lỵ này có ai dám dây vào cậu à? Ha ha ha, tên đó chán sống rồi hả?"
Chu Hổ cười ha ha nói, vừa nhìn thấy Ngô Hoài Nhân tức giận đến vậy, nhất định bị người ta bắt nạt.
Ngô Hoài Nhân lạnh lùng hừ một tiếng.
"Cậu đừng nói mát nữa đi".
“Rồi rồi rồi, tôi uống rượu với cậu là được chứ gì, nào nào nào, hôm nay chúng ta không say không về".
Chu Hổ và Ngô Hoài Nhân bắt đầu rót hết ly này đến ly khác, uống được ba vòng rượu rồi, cũng nếm đủ món rồi, hai người cũng ngà ngà say rồi.
Chu Hổ nghi hoặc hỏi.
"Cậu bị đánh đến mức này? Dì cậu không quản à?"
"Thế này thì quá đáng quá, vết thương này một hai tháng cũng chưa chắc đã khỏi được, tên này ác quá, ai ra tay vậy, tên chết bầm nào thế?"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng nhẽ là dì cậu đánh à? Đánh ác vậy sao? Nếu không, ai dám đánh cậu như vậy".
"Dì cậu ác thế, dẫu sao cũng không phải là người sinh ra cậu, nếu là dì ruột thì ai lại làm thế, sao có thể để cháu ngoại mình bị đánh đến mức này, không đau lòng à? Đúng là không phải chuyện mà con người làm mà".
Chu Hổ nói lia lịa.
Ngô Hoài Nhân cười khẩy một tiếng, nụ cười trên miệng như đang tự giễu cợt mình.
Ngô Hoài Nhân lẩm bẩm.
"Đúng vậy, dù sao cũng không phải ruột thịt, người ta sao có thể coi mình là cháu ngoại thật sự chứ?"
Chu Hổ lấm la lấm lét nhìn xung quanh, cười híp mắt nói.
"Đúng rồi, tôi có cách này, lần trước tôi vừa định bảo thì cậu không cho nói"
Chương 1173: Vận mệnh nằm trong tay mình
Ngô Hoài Nhân thay đổi sắc mặt, chuyện lần trước nói được một nửa, anh ta liền nổi giận, nhưng lần này thì anh ta không do dự nữa.
"Cậu lại muốn nói gì nữa đây?"
Chu Hổ kiêu ngạo nói.
"Đương nhiên là chuyện vui rồi, hi hi, hơn nữa là chuyện tốt có thể giúp cậu giàu lên trong một đêm, nếu là người khác thì không có cơ hội này đâu".
Ngô Hoài Nhân trầm giọng nói.
"Rốt cuộc cậu nghĩ gì, nói đi".
Chu Hổ bĩu môi nói.
"Dì cậu bây giờ chưa có bạn trai, tập đoàn lớn như vậy do mình cô ấy nắm giữ, bây giờ cô ấy mà xảy ra chuyện gì, hi hi hi, tập đoàn Hồ Thị, châu báu Gia Hân chẳng phải sẽ về tay cậu sao? Còn đợi đến tay người khác chắc? Hi hi hi".
Ngô Hoài Nhân mặt mày biến sắc.
"Cậu đừng có nói bừa, đấy là dì tôi, cậu không biết hả?"
Chu Hổ cười nói.
"Dì? Ha ha ha, nếu là dì cậu thì sao lại để cậu bị người ta đánh ra nông nổi này? Tôi nghĩ dì cậu chắc chắn biết, nhưng không quan tâm thôi, đúng không? Nhất định là vì người đó quan trọng hơn cậu chứ gì, cậu trong mắt người ta cậu chỉ là một tên ăn bám thôi. Chăm sóc cho cậu là vì để người ngoài cảm thấy cô ta là người tốt, có lợi cho sự phát triển của tương lai và văn hóa doanh nghiệp, chăm sóc cho đứa cháu ngoại cha mẹ mất sớm, chẳng phải là một câu chuyện hay sao?"
Sắc mặt Ngô Hoài Nhân vô cùng khó coi.
Chu Hổ cười khẩy nói.
"Nói trắng ra, bây giờ trong tay người ta cậu chỉ là một linh vật thôi, cậu đâu phải cháu ngoại ruột, tục ngữ nói cấm có sai, không có máu mủ thì không phải người thân được? Buồn cười thật. Bây giờ Hồ Gia Hân chưa kết hôn, đợi đến khi người ta kết hôn sinh con, cậu là cái thá gì? Còn lo cho cậu chắc? Ai lo được cho cậu chứ, con trai người ta, người ta còn chưa lo xong mà còn lo cho cậu, thôi cậu tỉnh mộng đi". Nhớ Quay lại đọc tại truyện t amlinh.
"Đến lúc đó, cậu sẽ biết cái gì gọi là tình thân bạc bẽo, cuộc đời độc ác, cậu còn trẻ quá, căn bản không biết chuyện gì đang diễn ra. Bây giờ cậu là đứa cháu ngoại, là người thừa kế duy nhất của cô ta, nhưng đợi đến khi Hồ Gia Hân kết hôn, cậu đâu được sướng như bây giờ, cô ta cũng chẳng còn chút tình thân nào với cậu đâu. Cậu nghĩ mình thái tử của tập đoàn Hồ Thị chắc?" Nhớ Quay lại đọc tại truyện t amlinh.
"Tỉnh giấc đi, đừng ngây thơ như vậy nữa, cậu chỉ là linh vật thôi, người ta nuôi cậu để công ty phát triển. Nhớ kỹ này, Ngô Hoài Nhân, vận mệnh nằm trong tay mình. Tôi là bạn thân của cậu nên mới nói mấy lời này với cậu, nếu như không phải bạn thân, tôi cũng lười không muốn nói với cậu. Tôi mà có người dì như này, hi hi hi, tài sản sẽ về hết tay tôi hết?"
Chu Hổ vui vẻ nói.
Lúc này, tâm trạng của Ngô Hoài Nhân vô cùng phức tạp, dì là người rất tốt, đối xử tối với anh ta nhiều năm như vậy. Nhưng bây giờ vẫn vì một người ngoài, hơn nữa còn cả người đàn ông kia nữa, dám đánh anh ta, hơn nữa anh ta bị đánh, dì cũng chẳng hỏi han gì, điều này khiến Ngô Hoài Nhân bị đả kích nặng nề. Nhớ Quay lại đọc tại truyện t amlinh.
Đúng như Chu Hổ nói, bản thân chỉ là người không cùng họ, bây giờ dì đối xử tốt với anh ta vì mục đích riêng thôi, hơn nữa trước mặt người ngoài, mình bị đánh như vậy, mình không cần mặt mũi chắc?
Thứ tình thân rách nát, máu mủ vớ vẩn, đợi đến sau khi người ta sinh con, tập đoàn Hồ Thị sao còn liên quan đến anh ta nữa chứ?
Chu Hổ nói đúng lắm, đúng là khiến mình tỉnh mộng.
Vận mệnh phải do mình nắm giữ, anh ta phải chủ động ra đòn.
Ánh mắt của Ngô Hoài Nhân âm u lạnh lẽo, có vẻ như muốn cân nhắc thiệt hơn xem nên làm thế nào, nếu như dì xảy ra chuyện gì, thì tài sản châu báu lên đến cả chục tỷ sẽ thuộc về tay anh ta? Đều là của anh ta hết.
Đến lúc đó, anh ta chẳng phải thực sự là đại gia sao, bản thân chỉ cần thừa kế tài sản của dì, cả tỉnh lỵ này ai dám tỏ vẻ với anh ta nữa.
Đến lúc đó, anh ta sẽ là người giàu có thứ nhất thứ hai ở tỉnh lỵ.
Ngô Hoài Nhân lạnh lùng nói, cười híp mắt.
"Nếu ngươi đã bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa".
Nhiều năm như vậy, không ngờ Hồ Gia Hân lại lừa mình, may mà có người anh em tốt Chu Hổ, nếu không mình sao có cơ hội này.
Chu Hổ trịnh trọng nói,
"Đúng, chuyện này một là không làm, hai là làm thì làm đến cùng, để người khác nắm giữ vận mệnh của mình, cả đời này, mình sao xuất sắc được, mình phải dựa vào bàn tay mình mới có trở thành người giàu có thật sự. Dì cậu nhiều tiền vậy, cậu tiêu hộ cô ta thì sao? Có phải cô ta không cho cậu cổ phần không, công ty lớn như vậy mà chỉ cho cậu cái chức quèn, chẳng làm được gì, không có quyền lực, thế thì thu phục được ai? Hoài Nhân của tôi có phải loại vô dụng như vậy không? Nói trắng ra, cô ta chỉ không tin tưởng cậu thôi".
"Làm thằng đàn ông, nhất định phải ác, không ác thì đứng không vững, ông chủ nào tay chẳng dính bẩn! Một người tướng quân đã giết biết bao người, đợi đến khi cậu nắm trong tay tập đoàn chục tỷ, cậu sẽ hiểu, đến lúc đó được người ta gọi là chủ tịch Ngô sẽ tuyệt đến mức nào, ngồi trên cao nhìn xuống, cậu chính là người chiến thắng, ha ha ha".
Chu Hổ vỗ vai Ngô Hoài Nhân mà nói, tâm tình Ngô Hoài Nhân cũng trở nên vô cùng kích động.
Ngô Hoài Nhân tỏ ra vô cùng cảm động.
"Hổ Tử, may mà có cậu, nếu không tôi có bị bán cũng không biết, nói đi, chúng ta nên làm thế nào”.
Chu Hổ cười nói.
"Cậu nghe tôi là được, có điều cậu phải thanh toán sòng phẳng cho tôi đấy, đợi đến khi cậu thừa kế tài sản của tập đoàn Hồ Thị thì cậu không được quên tôi đâu, đến lúc đó cậu là ông chủ lớn rồi, ha ha".
Ngô Hoài Nhân hưng phấn nói. Nhớ Quay lại đọc tại truyện t amlinh.2 47
"Được rồi, đến lúc đó tôi đưa cậu ba phần, được chưa? Mau nói đi, chúng ta rốt cuộc nên làm thế nào".
"Được, có lời này của cậu là tôi vui rồi".
Chu Hổ gật đầu, đến lúc đó nếu Ngô Hoài Nhân không chịu, cùng lắm là chó cùng dứt dậu, người đứng càng cao, càng sợ mất đi, mục đích của hắn là một nửa lợi tức của công ty, tương đương khoảng năm tỷ, nếu không hắn sẽ không liều mạng với anh ta.
Chu Hổ nhỏ giọng thì thầm bên tai Ngô Hoài Nhân.
"Làm thế nào... hi hi, đảm bảo không thành vấn đề!"
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngô Hoài Nhân dựa theo cách của Chu Hổ, đến khu vực khai thác mỏ châu báu của tập đoàn Hồ Thị, bắt đầu triển khai kế hoạch.
Đến xế trưa, Ngô Hoài Nhân thấy thời cơ đã chín muồi, liền gọi cho Hồ Gia Hân.
Ngô Hoài Nhân nói.
"Alo, dì à, cháu phát hiện ra một số loại đá quý hiếm ở khu mỏ, hình như là kim cương, cháu cũng không chắc lắm, công nhân dưới mỏ cũng không dám chắc, hay dì qua đây một chuyến đi?"
Hồ Gia Hân vui vẻ nói.
"Tên nhãi này, bị thương thế này, sao hôm nay vẫn đi làm, còn đến mỏ khảo sát, có vẻ như hôm qua bị Tần đại sư đánh cho tỉnh táo lại rồi, cuối cùng cũng biết gánh bớt gánh nặng với dì rồi".
Ngô Hoài Nhân kiên định nói.
"Cháu biết mà dì, sau này cháu sẽ nỗ lực hơn nữa".
"Được rồi, coi như là dì không nhìn lầm cháu, bây giờ dì qua đấy đây".
Hồ Gia Hân cúp máy, mỉm cười vui vẻ, tên nhãi Hoài Nhân này cuối cùng cũng thông suốt rồi, nhiều năm như vậy mình chiều hư nó quá mà.
Tục ngữ nói không sai, người biết nhận lỗi còn quý hơn vàng, như vậy mới đáng để người ta mong đời.
Hồ Gia Hân chuẩn bị đầy đủ xong liền lái xe đến khu mỏ, nhưng vụ bị kẹt ở mỏ lần trước lại hiện trước mắt cô, Hồ Gia Hân có hơi sợ, nên gọi thẳng cho Tần Lâm.
Hồ Gia Hân cười tủm tỉm nói.
"Đang làm gì thế, Tần đại sư, có thời gian đi đến khu mỏ với tôi một chuyến không?"
"Được, cô đón tôi nhé".
Hồ Gia Hân cúp máy, vui vẻ đi đón Tần Lâm, cả hai tiến thẳng đến khu vực khai thác khoáng sản ở ngoại ô.