Tần Lâm nhìn một lượt rồi gật đầu.
Cặp sinh đôi này có nước da hồng hào, môt nhợt nhạt và nứt nẻ, tai đỏ, cong cột sống rất nghiêm trọng, xem ra bọn họ đã ở trong tình trạng không khỏe mạnh một thời gian dài.
Thậm chí còn không được tính là sức khỏe dưới mức tối ưu nữa, có lẽ họ đã bị bệnh từ lâu, nhưng bệnh tình cũng không mấy nghiêm trọng nên cứ kéo dài không trị.
Hai anh em sinh đôi, một người tên Mã Văn, người còn lại là Mã Vũ, cả hai đều dựa vào nghề nông để kiếm sống, nhưng hai năm gần đây có vẻ như lực bất tòng tâm rồi.
“Hoa thần y, trước đây hai anh em chúng tôi vô cùng mạnh khỏe, làm vô cùng được việc. Bây giờ mỗi lần làm được nửa tiếng, toàn thân đã vã mồ hôi ra như tắm, người yếu ớt, không có sức lực, ăn không ngon ngủ không yên, cảm thấy thực sự chán nản”.
Hoa thần y gật đầu: “Nếu đã như vậy thì mỗi chúng ta chữa cho một người đi, ai muốn chọn tôi nào?”
“Tôi!”
“Tôi!”
Hai anh em đồng thanh đáp.
Vừa dứt lời, người em lập tức cau mày nói: “Anh, anh là anh mà nhường cho em đi, anh qua bên con rể nhà họ Chu chữa đi, để Hoa thần y khám cho em!”
“Em trai, bình thường anh hay nhường cho em, nhưng chuyện này không thể nhường cho em được chứ? Anh là trụ cột chính của gia đình nên phải chữa cho anh trước!”
“Sao anh lại là trụ cột chính rồi? Em không làm nhiều bằng anh chắc?”
“Không được, lúc bé Hoa thần y đã đỡ đẻ cho anh, đương nhiên anh sẽ quen thuộc với ông ấy hơn”.
“Hứ! Anh được Hoa thần y đỡ để, chẳng lẽ em không à?”
“...”
Hai anh em cãi nhau trên sân khấu chỉ vì tranh nhau ai có thể được Hoa thần y chữa trị.
Cả hai đều không thích về bên Tần Lâm, hình như để cho Tần Lâm ngồi khám bệnh cũng như không, có lẽ cũng chẳng ích lợi gì cho cam, vẫn nên tranh giành cơ hội để được Hoa thần y chữa bệnh cho vẫn hơn.
Cuối cùng hai anh em chơi đoán số, anh trai Mã Văn thắng nên được khám ở bên Hoa thần y.
Mã Vũ không cam tâm, chỉ đành đi về phía Tần Lâm.
Hai người họ đều ngồi xuống ghế, bắt đầu bắt mạch.
Tần Lâm bắt mạch, bắt đầu điều trị, Mã Vũ bỗng cong môi rồi cười khẩy.
“Anh trai, anh biết khám bệnh à? Chắc anh không làm cho tôi có thêm bệnh đâu nhỉ?”
Nếu lỡ may Tần Lâm chẩn đoán nhầm trong cuộc so tài này thì coi như toang.
Nhưng may mắn là bệnh tình của hai anh em đều như nhau, vậy tức là chữa được cho một người thì sẽ nhìn ra được bệnh tình của người còn lại.
Tần Lâm cười nhạt, rồi nói với Mã Vũ.
“Sáng sớm ngủ dậy có bị hôi miệng không?”
Mã Vũ sững ra một lúc, liền chau mày: “Sao anh biết?”
Trước đây Mã Vũ không hề bị như vậy, nhưng hai năm trở lại đây, chứng hôi miệng sau khi ngủ dậy lại càng nghiêm trọng hơn.
Cậu ta vẫn ăn uống bình thường, hơn nữa còn đánh răng vào buổi tối, cũng khá chú ý vệ sinh nhưng không hiểu sao lại bị như vậy.
Tần Lâm không trả lời, vẫn tiếp tục hỏi.
“Bình thường bữa trưa cậu ăn rất ít thịt đúng không, một khi ăn thịt sẽ bị khó tiêu đúng không?”
Sắc mặt Mã Vũ liền trở nên nghiêm trọng.
“Đúng vậy, tôi không muốn ăn thịt lắm, thậm chí ngửi thôi cũng đủ thấy buồn nôn, nhưng nếu không ăn thịt thì không có sức để làm, vậy nên chúng tôi bắt buộc phải ăn, nhưng mỗi lần ăn xong đều bị đau bụng, làm sao anh biết được?”
Mã Vũ chưa từng nói cho ai biết chuyện này, cậu ta vẫn luôn cho rằng ở nhà nấu nướng không sạch sẽ, nhưng đến hôm nay Tần Lâm nói ra, cậu ta mới có phản ứng.
Tần Lâm lại hỏi: “Có phải thường xuyên đi toilet không?”
“Thường xuyên!”
“Có nước tiểu màu đỏ không?”
“Có!”
Tất cả những gì Tần Lâm hỏi đều là triệu chứng của cậu ta, hơn nữa càng hỏi thì Mã Vũ lại càng phải tin Tần Lâm.
Cậu ta có cảm giác anh không phải là bác sĩ, mà là một thầy bói.
“Bác sĩ, rốt cuộc là bị gì thế?”
Tần Lâm không hề lên tiếng, mà nhìn về phía Hoa thần y ở bên cạnh.
Hoa thần y do dự hồi lâu cũng không nói gì, chỉ có vừa bắt mạch vừa vuốt râu, ra vẻ cao thâm, giống hệt như mình đã biết hết mọi chuyện.
Nhưng Mã Văn vẫn vô cùng tin tưởng ông ta, càng làm như vậy lại càng nghĩ y thuật của Hoa thần y lợi hại đến mức không cần hỏi nhiều.
Nhưng bác sĩ bên cạnh lại không ngừng hỏi, trong mắt bọn họ, bác sĩ thật sự thì vẫn nên bắt mạch chẩn đoán để nắm rõ bệnh tình của bệnh nhân, không cần phải nói với người khác, đây mới chính là thần y thực sự.
Hỏi để chẩn đoán thì có khả năng gì chứ?
Như đã biết, trong tứ chẩn thì việc hỏi cũng là một yếu tố vô cùng quan trọng của Đông y.
Mặc dù đôi khi tình trạng bệnh quá đơn giản thì có thể bỏ qua phần hỏi này, nhưng phần lớn đều phải hỏi qua một chút, cộng thêm bắt mạch mới chẩn đoán chính xác được.
Thật ra Hoa thần y không hề chẩn đoán ra được bệnh gì, nhưng ông ta cũng không thèm quan tâm, cho dù là bệnh gì thì đến tay ông ta cũng sẽ khỏi mà thôi.
“Ừm, tôi biết rồi, bệnh này không khó chữa, để tôi kê thuốc cho cậu”.
Nói xong, Hoa thần y lấy ra một vài viên thuốc rồi đưa qua.
Nhìn thấy thuốc, Mã Văn đột nhiên trở nên phấn khích.
“Cảm ơn Hoa thần y!”
Phải biết rằng đây chính là thứ nổi tiếng nhất của Hoa thần y, được gọi là Tô Linh Hoàn.
Tô Linh Hoàn này có thể chữa được các loại bệnh, uống xong tinh thần lập tức trở nên sảng khoái, từ nhỏ đến giớ sức khỏe của cậu ta cũng tương đối tốt, chưa từng bị bệnh nên vẫn chưa được thử qua.
Thuốc Hoa thần y bán cũng khá đắt, lần này được uống miễn phí thì thật tốt quá rồi.
Sau khi cầm lấy viên thuốc, Mã Văn vừa định uống thì Tần Lâm đột nhiên lên tiếng.
“Đợi một chút, bệnh của cậu không thể uống Tô Linh Hoàn này được”.
Mã Văn sững ra một lúc, nhìn Tần Lâm một lượt rồi nhíu mày.
“Tại sao lại không thể uống?”
Tần Lâm liền nói: “Tô Linh Hoàn có sài hồ, sài hồ có thể trấn áp các loại bệnh khác, nhưng không thể chữa được bệnh thận”.
Sắc mặt Hoa thần y lập tức thay đổi, dường như đã nhận ra điều gì đó.
Trong hơn mười năm qua, ông ta cũng đã có mấy lần thất bại, ai uống Tô Linh Hoàn này đều có hiệu quả rất tốt, nhưng chỉ có một vài bệnh nhân uống vào không những không có tác dụng mà bệnh còn trầm trọng hơn.
Lẽ nào sài hồ thật sự kị với bệnh thận?
Nhưng công thức của Tô Linh Hoàn này đến ông ta còn không biết, tại sao thằng nhóc này lại biết đây là Tô Linh Hoàn?
Mã Văn liền cau mày, hừ lạnh một tiếng: “Anh thì biết cái gì, Hoa thần y đã nói không sao thì anh còn nói năng bậy bạ gì thế? Thuốc của Hoa thần y thì có bao nhiêu người trong thôn chúng tôi được uống chứ, có thuốc thì chữa được bệnh, nếu như không trị được thì mau nhận thua đi!”
Tần Lâm cau mày, bất lực lắc đầu.
“Nếu đã như vậy thì cậu uống đi, nhớ là nếu như đau bụng thì dùng ít nước lạnh pha chút đất quan âm rồi uống vào là được”.
Mã Văn xì một tiếng: “Hứ! Anh chữa bệnh của anh đi, đừng có mà nguyền rủa tôi!”
Mã Vũ nghe Tần Lâm nói xong liền có chút không vui.
“Anh có thật sự biết chữa không đấy? Anh tôi uống thuốc xong đã khỏe ngay, vậy anh có thể chữa khỏi cho tôi được không?”
Bộ dạng Mã Vũ không còn chút kiên nhẫn, vốn còn có gì đó tin tưởng Tần Lâm, nhưng bây giờ đã tan thành mây khói cả rồi.
Tần Lâm liền nói: “Bệnh này không thể nào chữa khỏi ngay lập tức, bệnh của hai người gọi là thận móng ngựa”.
“Hai quả thận của hai người đã cũng phát triển và dần dần dính vào nhau, giống hệt như bào thai sinh đôi vậy”.
“Hai quả thận dính lại tạo thành một, chức năng giảm đi một nửa, nhưng cơ thể của hai người lại tự cho rằng mình vẫn còn hai quả thận, vậy nên cơ thể vẫn cứ hoạt động như bình thường, dẫn đến thận bị quá tải nên mới gây ra tình trạng này”.
“Nếu như khám Đông y thì bác sĩ sẽ bảo thận bị yếu, cần phải bồi bổ, nhưng thực tế lại không có tác dụng mấy”.
“Nếu như khám Tây y thì bác sĩ sẽ bảo rằng dị tật thận, không có vấn đề gì lớn”.
- ----------------------