Anh Lư ngây người, không ngờ Tần Lâm lại thật sự để gã gọi điện thoại.
"Được, mày cứ đợi đó!"
Anh Lư lập tức gọi điện thoại cho người có tên là anh Bạch trong danh bạ.
Còn anh Bạch là ai, Tần Lâm cũng chưa từng nghe qua.
Trong giới giang hồ anh chỉ tiếp xúc với người như Đoàn Bảo Đông và Bùi Lương, anh Bạch chỉ là tầng lớp bình thường, Tần Lâm cũng chẳng có hứng thú.
Sau khi được kết nối, anh Lư hét lên.
"Anh Bạch, anh Bạch, em là A Lư đây, cứu em!"
"A Lư? Mày sao thế!" Anh Bạch nghe vậy cũng căng thẳng theo.
"Anh Bạch, em bị người ta đánh, ở cổng trường đại học Y!"
Anh Bạch hừ lạnh một tiếng: "Ở đại học Y cũng có người dám đánh đàn em của tao sao? Để nó nghe điện thoại!"
Tần Lâm ở bên cạnh đương nhiên nghe rõ, lập tức mở chế độ loa ngoài, nói.
"Nói đi".
Anh Bạch hỏi: "Thằng nhóc mày là ai, đàn em của ai?!"
Nếu có thể đánh bại A Lư chắc là người thật sự có bản lĩnh, còn dám cho A Lư gọi điện thoại gọi người đến nữa mà, đây không phải là giả vờ đó chứ?
Nếu không có thế lực đằng sau, sao dám ăn nói như vậy?
Tần Lâm cười lạnh: "Tôi không phải đàn em ai cả, cũng không phải là giang hồ".
Nghe Tần Lâm nói vậy, thì ra là người ngoài ngành, xem ra động vào một tấm chiếu mới rồi.
Mấy tên vạm vỡ ngựa non háu đá đánh A Lư cũng là bình thường thôi, đám ngựa non đấy mà nhìn thấy nhiều người là hoang mang ngay.
Anh Bạch hừ lạnh rồi nói: "Tao họ Bạch, mày cứ hỏi người ở đó đi xem có ai không biết anh Bạch không, nếu mày biết điều thì mau tha cho đàn em của tao, nếu không tao sẽ cho mày biết tay!"
Tần Lâm cười khẩy, vẻ mặt bông đùa, anh thấy kiểu uy hiếp này đúng là ngu ngốc.
"Ồ? Vậy tôi lại muốn xem anh cho tôi biết tay như thế nào đấy?"
Anh Bạch nói với giọng đầy uy hiếp.
"Thằng nhóc này mày được lắm, tao nói cho mày biết, em tao mà mấy một cọng tóc nào tao sẽ cho mày biết tay!"
Nghe vậy Tần Lâm cười lạnh: "Ồ? Vậy à? Vậy anh nghe cho rõ đây".
Nói xong Tần Lâm đạp mạnh một cái.
Rắc rắc một tiếng, vai của A Lư lập tức gãy vụn.
"A!"
A Lư hét lên, âm thanh xé rách tim gan, lại thêm âm thanh xương bị gãy nữa, tiếng điện thoại bên này nghe vô cùng kích thích.
Vẻ mặt anh Bạch biến sắc, điện thoại truyền đến một âm thanh u ám.
"Con mẹ nó mày đợi đấy!"
Nói xong liền ngắt điện thoại.
A Lư bị Tần Lâm đạp cho mấy phát nằm mệt lả dưới đất, toàn thân không còn chút sức lực, co quắp dưới đất.
Chị Đường cũng bị Tần Lâm tát cho choáng váng cả đầu, ngồi dưới đất một lúc lâu mà vẫn không đứng lên được.
Mặc dù chuyện đánh nhau rất thú vị nhưng không có ai dám lại gần để xem, toàn đứng phía xa nghe ngóng.
Một chiếc xe mười sáu chỗ phi nhanh đến, tất cả những người vây xem tản ra.
Bọn họ biết rằng, trận chiến thật sự sắp diễn ra rồi.
Đám giang hồ này toàn người lợi hại, đánh nhau rất kinh khủng, ra tay tàn ác.
Tần Lâm cũng chỉ có một mình, bị nhiều người vây đánh như vậy, e là không gãy tay cũng gãy chân.
Một người đàn ông mặc một bộ đồ trắng, đeo sợi dây vàng to trên cổ bước xuống xe.
Khuôn mặt giận dữ, tay cầm một cây gậy lớn tiếng hét.
"Đâu rồi, con mẹ nó ai dám động đến đàn em của tao!"
"Anh Bạch!" A Lư nằm dưới đất cố gắng hét một câu, gần như dùng hết toàn bộ sức lực của mình.
Anh Bạch định thần lại, vẻ mặt vô cùng tức giận, A Lư nằm dưới đất, giống như một người tàn phế, bả vai rõ ràng là bị Tần Lâm đạp gãy.
"Thằng khốn, tao thấy mày muốn chết rồi đấy!"
Anh Bạch cầm một chiếc gậy sắt, bước đến chỗ Tần Lâm.
Mười mấy người bước xuống từ chiếc xe 16 chỗ, bao vây Tần Lâm lại.
Đúng lúc anh Bạch đang lại gần Tần Lâm thì đột nhiên có một người nói.
"Cái này... anh Bạch!"
Người này chạy đến trước mặt Tần Lâm, khẽ nói.
"Người này hình như là Tần đại sư?"
Anh Bạch khinh thường nói: "Cái gì mà Tần đại sư chó đại sư chứ..."
Nói xong anh Bạch đột nhiên phản ứng lại, chau mày nói.
"Tần đại sư? Tần đại sư nào?"
"Anh Bạch, là Tần đại sư mà anh Đông và Bùi đại ca vô cùng tôn kính đấy!"
Đồng tử anh Bạch đột nhiên co rút lại: "Mày chắc chứ?"
"Em thấy rất giống, trước đây em có gặp một lần, không dám khẳng định".
Nếu đã nói như vậy thì anh Bạch cũng không dám ra tay tùy tiện, nhỡ là Tần đại sư thật thì hắn có trăm cái đầu cũng không đủ cho Tần đại sư chặt.
Anh Bạch vội vàng rút điện thoại ra, gọi video cho Long Ích Huy.
Một lát sau, Long Ích Huy nhận máy, màn hình hiện nên vẻ mặt khó chịu của ông ta.
"Cái gì?"
"Ông Long, chỗ tôi có một người này, ông thử nhìn xem có quen không!"
Anh Bạch quay camera về phía Tần Lâm, liếc Tần Lâm một cái.
Vẻ mặt Long Ích Huy đột nhiên biến sắc.
"Tần đại sư?"
Anh Bạch cũng biến sắc, nói: "Thật sự là Tần đại sư sao?"
Long Ích Huy trở nên nghiêm túc một cách kỳ lạ.
"Tiểu Bạch, nếu cậu dám chọc phải Tần đại sư thì tôi không dám đảm bảo cái mạng của cậu đâu! Cậu không xảy ra xung đột gì với Tần đại sư chứ?"
Anh Bạch đổ mồ hôi lạnh toàn thân, vội vàng lắc đầu.
"Không có, em vừa mới đến đây".
Long Ích Huy thở dài: "Không xảy ra chuyện gì là được, nếu không cậu có trăm cái mạng cũng không đủ chết đâu, mau đi xin lỗi Tần đại sư đi, nếu có chút sơ suất nào tôi cũng không cứu nổi cậu đâu!"
Nói xong, Long Ích Huy vội tắt điện thoại.
Ông ấy không muốn Tần đại sư nhìn thấy, nếu không lại bị Tiểu Bạch liên lụy mất.
Sau khi ngắt cuộc điện thoại, vẻ mặt anh Bạch trắng bệch, vốn còn tưởng một con ngựa non háu đá, không ngờ lại là một đại boss.
Anh Bạch bước từng bước đến trước mặt Tần Lâm, sắc mặt trắng bệch, còn trắng hơn bộ quần áo hắn đang mặc trên người nữa.
A Lư nằm rạp dưới đất, có chút bực.
"Anh Bạch, xử nó đi!"
Anh Bạch trợn mắt: "Tao muốn xử mày đấy!"
Nói xong đạp một cái vào bả vai A Lư.
"A!" A Lư rên lên đau đớn, ánh mắt không thể tin được.
"Anh Bạch, sao anh lại..."
Chỉ thấy anh Bạch cung kính bước đến trước mặt Tần Lâm, cúi người một góc chín mươi độ.
"Tần đại sư! Là tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, xin anh thứ lỗi!"
Những tên đàn em khác đều hoang mang, đứng đằng sau không dám động đậy, đại ca làm sao thế? Sao lại gọi là Tần đại sư?
Anh Bạch vẫn luôn phong độ, chưa bao giờ cúi đầu trước người khác.
Anh Bạch cúi người, trợn mắt với bọn chúng.
Tất cả những tên đàn em đằng sau đều sợ hãi, vội vàng cúi xuống.
"Tần đại sư!"
Tần Lâm nhìn anh Bạch với vẻ mặt đắc ý, lạnh lùng nói.
"Không phải nói là cho tôi biết tay sao, biết tay như nào?"
Anh Bạch run lẩy bẩy, trán toát mồ hôi lạnh: "Tần đại sư, là lỗi của tôi, là tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn, muốn chém muốn giết như thế nào tùy ý anh!"
Tần Lâm cười lạnh, liếc nhìn A Lư đang nằm dưới đất, hỏi.
"Còn nữa, không phải anh nói tôi toang rồi sao, nói tôi phải biết hậu quả gì mà".
"Bây giờ anh nói xem tôi toang cái gì, phải nhận hậu quả gì?"
A Lư cũng ngây người, gã biết trước mắt là người không thể chọc vào rồi, gượng nói.
"Đúng rồi, là lỗi của tôi, xin anh giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một mạng..."
Từ Quyên cũng hoang mang, không ngờ đám giang hồ này lại cúi đầu trước mặt Tần Lâm? Tần Lâm lợi hại tới vậy sao!
"Tiểu Tần à, hay là bỏ đi, không sao rồi, chỉ là một sạp hàng rẻ tiền thôi mà".
Chị đường nằm dưới đất nhìn thấy cảnh này đột nhiên không hài lòng.
"Các người làm gì vậy hả! Tên nhóc này mà cũng không xử lý được, phải để tôi gọi con trai tôi ra mới được hả!"