Tần Lâm nói xong, Điền Văn Hoa ở đầu dây bên kia sững sờ.
Mãi mà không hoàn hồn được.
"Á?"
"Tần đại sư, cậu bảo cậu đang bị người ta bao vây ở phòng giao dịch bất động sản ở Bắc Thành sao? Đây đúng là đùa mà! Ai là người phụ trách ở chỗ đấy? Thôi, để tôi đích thân đến đấy một chuyến, cậu đợi tôi chút!"
Nói xong, hai người cúp máy.
Điền Văn Hoa lập tức gọi tài xế lái xe đến đấy, tạm dừng tất cả mọi việc đang làm, phóng nhanh đến kia.
Đám người này đúng là có mắt không tròng, có mắt mà không thấy núi Thái Sơn!
Dám vô lễ với Tần đại sư sao?
Tần đại sư vừa mới cứu mạng ông ấy, hơn nữa Tần Lâm còn biết bí mật của ông, cho dù là ở phương diện nào thì Điền Văn Hoa cũng nhất định tôn trọng Tần Lâm vô cùng.
Đám quản lý của phòng giao dịch bất động sản này dám vô lễ với cậu Tần, bọn họ muốn chết à?
Sau khi cúp máy, quản lý Chung cười khẩy: "Ờ ha? Gọi điện cho ai vậy? Nghe giọng điệu của cậu chẳng nhẽ là gọi điện cho ông chủ của chúng tôi đấy à?"
"Ha ha ha..."
Quản lý Chung nói xong, những người khác cũng cười theo, Điền Văn Hoa là ai chứ? Là ông chủ của bất động sản Điền Thị.
Mặc dù không lợi hại bằng Hà Niệm Anh nhưng cũng là nhân vật được mọi người kính trọng trong giới bất động sản.
Có thể quen được ông chủ lớn như vậy thì nhất định không phải giàu thì cũng sang, mà cái gọi là không giàu thì cũng sang chẳng liên quan gì đến cậu thanh niên này cả.
Anh trông chẳng giống gì người có tiền cả.
Trẻ như vậy không giống đại gia, ăn mặc giản dị cũng không giống phú nhị đại, càng chưa từng nghe qua nhà giàu nào họ Tần cả.
Vừa nhìn là biết là tầng lớp làm công ăn lương bình thường, đưa theo bạn gái đến đây tỏ vẻ, kết quả không tỏ vẻ được còn cứ cố giả vờ.
Nhặt được tấm thẻ, không biết nên dùng thế nào, còn cho rằng là chuyện tốt, kết quả không ngờ lại bị người ta bắt được.
Cũng hết cách, quyền lực của chiếc thẻ này thực sự quá lớn, nếu như là thẻ vip cao cấp bình thường thì người khác chắc còn tin, nhưng đây là thẻ đen thiên sứ, chắc chắn không bao giờ có thể nằm trong tay của cậu thanh niên này.
Chẳng mấy chốc cảnh sát đã tới.
Hai đồng chí cảnh sát đi đến trước mặt quản lý Chung, hỏi.
"Là ông báo cảnh sát phải không? Ai trộm vậy?"
Bảo vệ bao vây bọn họ lại, không ai chạy được, vậy nên quản lý Chung không hề sợ hãi, cũng chẳng hề hoảng loạn.
Ông ta chỉ vào Tần Lâm rồi nói: "Cậu ta, cậu ta trộm thẻ của ông chủ của chúng tôi, hoặc là nhặt được, tôi không chắc lắm".
Trước mặt cảnh sát, quản lý Chung khá cẩn thận, không dám nói bừa, nói gì ở đây cũng phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, cẩn thận chút vẫn hơn.
Cảnh sát nhíu mày: "Không chắc chắn có phải là trộm không mà còn báo cảnh sát à? Nhỡ may là nhặt được thì sao?"
Quản lý Chung đã sớm tìm được cớ, ông ta chỉ vào Tần Lâm rồi nói.
"Dù cậu ta có trộm hay nhặt được thì cậu ta cũng dùng rồi! Thẻ này của chúng tôi có thể đại diện cho ông chủ yêu cầu giám đốc làm mọi việc, cậu ta lại sử dụng nó!"
Cảnh sát nhíu mày, tình huống khá đặc thù, nếu như nói chiếc thẻ này là Tần Lâm nhặt được, nhặt một chiếc thẻ chẳng có gì sai cũng chẳng phạm pháp.
Nhưng nếu nhặt được thẻ lại đi sử dụng thì đúng là phạm pháp.
Nếu như anh nhặt được thẻ ngân hàng thì không phải là phạm pháp.
Nhưng nếu như nhặt được thẻ ngân hàng không thuộc về mình xong dùng nó đi rút tiền thì chính là vi phạm pháp luật.
Cảnh sát đi đến trước mặt Tần Lâm, chào anh, hỏi với thái độ nghiêm túc.
"Đồng chí, mời đồng chí trả lời thật, chiếc thẻ này là của đồng chí sao?"
Tần Lâm chẳng hề sợ hãi, mặt không hề biến sắc.
"Đúng là của tôi".
Nhìn thấy Tần Lâm bình tĩnh như vậy, quản lý Chung cười khẩy.
"Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vịt chết mà còn quang quác cái mồm, rõ ràng là không phải của cậu mà cậu cứ nhận là của mình, ý của cậu là ông chủ của chúng tôi tặng cho cậu chắc?"
Tần Lâm cười khẩy: "Tại sao lại không? Nếu ông đã nói, chiếc thẻ này quý giá đến vậy thì rõ ràng là của tổng giám đốc Điền tặng tôi".
Quản lý Chung cười khẩy một tiếng: "Tổng giám đốc của chúng tôi nói rồi, chiếc thẻ đen thiên sứ này là đại diện cho thân phận địa vị của khách hàng cao quý nhất công ty!"
"Mà cậu nghĩ mình có tư cách trở thành khách hàng cao quý nhất của công ty chúng tôi chắc?"
"Cậu chẳng qua chỉ là một tên khốn, trộm thẻ mà không chịu thừa nhận, đồng chí cảnh sát, mau bắt cậu ta lại rồi đưa đi!"
Cảnh sát nhíu mày, có hơi khó hành xử, nếu quản lý Chung đã chắc chắn đến vậy thì bọn họ không thể không tin.
"Thế này đi, anh Tần, anh đi với chúng tôi một chuyến, nếu như anh lấy ra được bằng chứng chứng minh chiếc thẻ này là của anh thì chúng tôi sẽ thả anh ra, còn nếu không anh sẽ bị chúng tôi truy cứu trách nhiệm pháp luật, anh hiểu chưa?"
Sắc mặt Diệp Vãn Nhi thay đổi, vừa nghe thấy bọn họ muốn đưa Tần Lâm đi, cô ấy liền kích động.
"Không được, mấy người không được đưa anh Tần đi, chúng tôi không cần chiếc thẻ này nữa, tôi cũng không mua nhà nữa, được chưa, xin các người đấy!"
Diệp Vãn Nhi chỉ muốn qua mua nhà, không ngờ chuyện lại thành ra thế này.
Cô ấy thà không mua nhà nữa, thà chả có gì để làm còn hơn để Tần Lâm bị người ta đưa đi!
Tần Lâm cười khẩy: "Được, đưa đi thì đưa đi, Vãn Nhi yên tâm, tí nữa đương nhiên sẽ có người đến đón anh, chúng ta cứ phối hợp làm việc với cảnh sát đi".
Cảnh sát cũng chỉ giải quyết việc công, Tần Lâm đương nhiên phải phối hợp.
Quản lý Chung cười khẩy: "Ha ha, đến giờ này vẫn giả vờ giả vịt, có nghĩa lý gì nữa không?"
"Đồng chí mau đưa tên trộm này đi đi!"
Lời vừa dứt, ngoài cổng đột nhiên truyền đến một giọng nói mạnh mẽ.
"Tôi muốn xem xem ai dám động vào cậu Tần!"
Mọi người lập tức nhìn về hướng phát ra giọng nói, họ nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc vest đang đi tới đây.
Sắc mặt âm trầm, còn có vẻ lo lắng.
Quản lý Chung sững người.
"Tổng... tổng giám đốc Điền?"
Quản lý Chung không thể nào ngờ được, Điền Văn Hoa lại xuất hiện ở đây?
Tổng giám đốc Điền cũng nghe nói đến chuyện này sao?
Đúng rồi!
Nhất định là tổng giám đốc Điền đã nghe được chuyện này, sau đó phát hiện ra thẻ của mình bị trộm, rồi nổi giận xông đến đây.
Quản lý Chung khinh bỉ nhìn Tần Lâm, nói.
"Cậu chết chắc rồi, tổng giám đốc của chúng tôi tới rồi, cậu đi đời rồi đấy!"
Quản lý Chung chạy nhanh lại đây, hơi thở dốc.
Quản lý Chung vội vàng tiến lên, đưa thẻ cho tổng giám đốc Điền.
"Tổng giám đốc Điền! Thẻ này tôi trả lại cho ông, thẻ của ông bị tên kia trộm mất! Cậu ta còn muốn sử dụng quyền lực của ông, tôi thì không hề tin".
"Nên gọi bảo vệ đến vây bọn họ lại, sau đó báo cảnh sát, bây giờ chuẩn bị đưa cậu ta vào đồn, thẩm tra một phen, xem xem rốt cuộc cậu ta trộm nó ở đâu?"
Nói xong, quản lý Chung còn tươi cười nhìn tổng giám đốc Điền, cứ như đang tranh giành công lao vậy, cảm thấy bản thân đã làm được chuyện tốt, đợi tổng giám đốc khen thưởng.
Nghe thấy quản lý Chung nói vậy, Điền Văn Hoa nghiến răng ken két, tức đến mức toàn thân phát run, nắm chặt nắm đấm.
Trong công ty của ông ấy sao lại có loại nhân viên não tàn đến vậy?
"Quản lý Chung! Ông làm hay lắm!"
Điền Văn Hoa nghiến răng nghiến lợi nói.
Nói xong, quản lý Chung còn xấu hổ cười.
"Cảm ơn tổng giám đốc Điền đã bồi dưỡng!"
"Tôi bồi dưỡng con mẹ ông ấy!"
Lời vừa dứt, Điền Văn Hoa đá một cước vào bụng quản lý Chung, đạp ông ta bay ra ngoài.
Quản lý Chung bị bay ra ngoài, đầu đụng vào mô hình mấy tòa cao ốc, chảy không ít máu.
Nỗi đau kịch liệt trên cơ thể khiến quản lý Chung sững sờ.
"Tổng giám đốc Điền, tổng giám đốc Điền, ông bị sao vậy?"