Phúc Nhung Nhung mừng rỡ, lúc nãy còn tưởng lần này nhà họ Phúc gặp kiếp nạn rồi, nhưng không ngờ rằng sự việc còn chưa bắt đầu đã kết thúc.
Lần này may mắn rồi cũng không cần tìm ai làm ma chết thay nữa.
“Bố, bố nói xem quý nhân này là ai vậy?”
Phúc Hiểu Phong nghiêm mặt nói.
“Bố đoán……có thể là Đồng Phương Châu!”
Lúc nãy thông tin nghe ngóng được trong điện thoại là thế này, có rất nhiều thế lực muốn đối phó với nhà họ Phúc, nhưng bởi vì sự khuyên ngăn và uy hiếp của Đồng Phương Châu bọn họ mới rút lui.
Phúc Nhung Nhung sững sờ, cau mày nói.
“Sao có thể chứ? Chẳng phải Đồng Phương Châu có mối thù sâu sắc với nhà họ Phúc chúng ta sao?”
Đồng Phương Châu và nhà họ Phúc có mối thù gia tộc, trước kia em trai của ông ta chết, nhà họ Phúc cũng có một phần trách nhiệm.
Đồng Phương Châu đổ lỗi chuyện này cho nhà họ Phúc, ông ta luôn tìm cơ hội đối phó, thậm chí còn không từ mọi thủ đoạn để diệt trừ nhà họ Phúc.
Bây giờ nhà họ Phúc trở thành mục tiêu đối phó công kích của rất nhiều người, đáng nhẽ Đồng Phương Châu phải lợi dụng cơ hội này để mượn gió bẻ măng mới đúng.
Nếu có sự dẫn dắt của Đồng Phương Châu ban đêm ập đến tấn công bất ngờ, đám người nhà họ Phúc chắc chắn sẽ không chạy được.
Phúc Hiểu Phong cũng lắc đầu: “Bố cũng thấy kỳ lạ, Đồng Phương Châu muốn hòa giải với nhà chúng ta sao? Ông chủ Đồng có quyền có thế, nhà họ Phúc không thể nào đắc tội được”.
“Nếu ông chủ Đồng giúp chuyện này, nhà họ Phúc chúng ta nên cảm thấy biết ơn, ngày mai mời ông ta đến, đích thân nói câu cảm ơn!”
Phúc Nhung Nhung gật đầu, oan gia nên hóa giải mâu thuẫn chứ không phải kết thêm thù, đặc biệt là nhân vật quyền thế như ông chủ Đồng đã nể mặt thì bọn họ càng phải kính trọng.
Phúc Nhung Nhung sực nhớ ra, cô ta nói.
"Đúng rồi bố, tên họ Tần phải làm sao?”
Phúc Hiểu Phong cau mày.
Đúng rồi, quên mất thằng ranh này.
Trước đó liên hệ với Tần Lâm, bảo anh đến cưới vợ, với điều kiện của Tần Lâm thể nào cũng sẽ vui vẻ đồng ý ở rể, vì thế lần này chắc chắn anh đến vì chuyện kết hôn.
Nhưng bây giờ nhà họ Phúc đã không còn gặp nguy hiểm nữa, không cần tên họ Tần đó đến giúp đỡ nữa, vì thế chuyện ở rể lần này trở nên dư thừa.
Vốn dĩ Phúc Dung Dung cũng không muốn gả cho tên cóc ghẻ đó, nếu không phải vì gia đình cô ta còn lâu mới đồng ý.
Phúc Hiểu Phong nói: “Đợi cậu ta đến rồi, đưa chút tiền rồi đuổi đi là được, muốn ở rể nhà Phúc sao, cậu ta không đủ tư cách”.
Không còn mối nguy, Phúc Hiểu Phong càng tự tin, hơn nữa còn kết giao với nhân vật như ông chủ Đồng, sau này chắc chắn sẽ rất thuận lợi.
Nên cắt đứt quan hệ với loại nhân vật nhỏ bé như Tần Lâm thì hơn.
Lúc nhà họ Phúc đang vui vẻ hoan hỉ, một chiếc xe dừng trước cổng, một thanh niên ăn mặc giản dị bước xuống.
Sau khi bước vào, xe cũng đi mất.
Anh đứng trước cổng nhìn người bên trong rồi hỏi.
“Đây là nhà họ Phúc à?”
Phúc Hiểu Phong bước đến hỏi.
“Cậu là......”
“Tôi là Tần Lâm”.
Phúc Hiểu Phong cau mày, không ngờ rằng Tần Lâm lại đến nhanh như thế, có điều để thể hiện phong cách quý tộc, ông ta vẫn giả bộ niềm nở nói.
“Thì ra là Tiểu Tần, chú họ Phúc, năm đó chú là người cứu bố cháu”.
Tần Lâm gật đầu vội tiến lên bắt tay.
“Cháu chào chú Phúc”.
Cho dù nhà họ Phúc thế nào đi nữa thì Phúc Hiểu Phong cũng là người cứu bố của Tần Lâm, vậy nên vẫn phải có thái độ kính cẩn và sự tôn trọng tối thiểu.
Nhìn thấy Tần Lâm ăn mặc giản dị, con xe đưa anh đến đây cũng chẳng phải xe sang, chắc là gọi taxi đến.
Thiếu gia của gia tộc sa sút bây giờ cũng không dễ sống.
“Tiểu Tần, ngồi xuống trước đi”.
Trước đây nhà họ Phúc và nhà họ Tần là hai gia tộc ngang hàng, gặp mặt nhau đều phải khách khí.
Bây giờ nhà họ Tần không còn nữa, nhà họ Phúc đương nhiên cảm thấy bọn họ ở đẳng cấp khác.
Sau khi ngồi xuống, Phúc Hiểu Phong vắt chéo chân, ra vẻ hơn người, ông ta nói.
“Tiểu Tần, bao nhiêu năm nay cháu sống khổ sở lắm đúng không?”
Tần lâm cười: “Cũng ổn ạ, cháu chỉ sống cuộc sống của người bình thường mà thôi”.
Mặc dù mất đi thân phận đại thiếu gia, nhưng Tần Lâm không hề cảm thấy tệ hơn trước đây.
Cuộc sống của người bình thường có gì không tốt chứ, sau khi nếm trải mọi mùi đắng cay ngọt bùi, Tần Lâm đã sớm quen với những chuyện này.
Tuy nhiên sự dửng dưng này lại biến thành sự bất lực trong mắt Phúc Hiểu Phong.
Trước đây là đại thiếu gia sống trong nhung lụa, bây giờ là dân thường, chắc chẳng ai có thể chịu nổi sự thay đổi này.
“Tiểu Tần, bây giờ cháu làm công việc gì?”
Tần Lâm nói: “Bây giờ cháu làm bác sĩ”.
“Ồ? Bác sĩ hả? Cũng được đấy, dựa vào tay nghề để kiếm cơm, một tháng kiểu gì cũng phải kiếm được bảy tám nghìn tệ nhỉ?"
“Ờ......”, Tần Lâm không biết trả lời câu hỏi này thế nào, anh chỉ cười trừ.
Trước mắt Tần Lâm cũng không kiếm tiền dựa vào việc khám chữa bệnh, bởi vì tài sản mà anh tích góp mười năm qua đã nhiều đến mức tiêu không hết, nói một cách không hề khoa trương thì tiền đối với anh chỉ là một con số mà thôi.
Nếu như Tần Lâm thực sự muốn kiếm tiền dựa vào việc khám chữa bệnh, thu nhập mấy trăm triệu một năm chắc chắn không thành vấn đề.
Chuyên điều trị các loại bệnh khó chữa, rất nhiều người nhà giàu mắc phải.
Chỉ có điều Tần Lâm không kiếm tiền dựa vào việc này, dùng Đông y để chữa bệnh cho người dân, đây mới là giấc mơ lớn nhất của người làm nghề y.
Nhưng trong mắt Phúc Hiểu Phong việc Tần Lâm ngừng ngắt lại là biểu hiện của sự tự ti.
Phúc Hiểu Phong vắt chéo chân, ra vẻ hơn người, cười ha ha nói.
“Cũng không có gì phải mất mặt, dựa vào bản lĩnh của mình để kiếm miếng cơm, cháu xem bác sĩ riêng của nhà chú cũng kiếm được khá nhiều đấy, một tháng chú cho ông ta năm mươi nghìn tệ tiền lương, sau này y thuật của cháu cao siêu rồi cũng sẽ có thu nhập cao như thế”.
Nói xong, một người đàn ông trung niên xuất hiện phía sau người Phúc Hiểu Phong, ông ta đeo kính, mặc bộ quần áo bình thường, nho nhã lịch sự.
“Tổng giám đốc Phúc, vị này là......”
Phúc Hiểu Phong giới thiệu: “Đây là Tần Lâm, trước đây là đại thiếu gia của nhà họ Tần ở Đông Hải, bây giờ cũng làm bác sĩ giống ông, có cơ hội thì ông hãy chỉ bảo cậu ấy, chúng tôi cũng được xem là bạn bè”.
Trước đây nhà họ Phúc luôn nói với người ngoài rằng mình là bạn tốt của nhà họ Tần, bây giờ nhà họ Tần không còn nữa, Phúc Hiểu Phong lại nói là “cũng được xem là bạn bè”, mặc dù chỉ thay đổi một chút trong cách dùng từ nhưng cũng có thể thấy rõ sự khác biệt trong cách đối xử của nhà họ Phúc.
Tên bác sĩ tư nhân đó liếc nhìn Tần Lâm rồi lạnh lùng nói.
“Cũng là bác sĩ Đông y sao? Vậy còn lâu, bây giờ bác sĩ Đông y nhất định phải có kinh nghiệm dày dặn, người trẻ tuổi giống như cậu có thể duy trì kế sinh nhai đã là tốt lắm rồi, bây giờ đang nằm ở giai đoạn học tập củng cố kiến thức, đừng có với cao, cậu chưa đủ trình làm bác sĩ tư nhân đâu”.
“Tầm tuổi như cậu nếu như học cao lên thì có khả năng được vào trong những bệnh viện lớn để rèn luyện, nên học hỏi những tiền bối như tôi nhiều hơn”.
“Bác sĩ tư nhân là một đầu ra rất tốt, nhất định phải tự mình đảm đương riêng một mảng, không chỉ biết vài phương thuốc chữa bệnh cảm cúng là có thể làm bác sĩ tư nhân được”.
Tần Lâm cau mày, có chút cạn lời với những lý luận của người đàn ông trước mắt.
Nói những chuyện khác thì Tần Lâm có thể nhịn, nhưng nói đến y học anh nhất định phải bảo vệ quan điểm của mình.
“Y học không phân chia bằng tuổi tác, mức độ nắm vững nền tảng, chất lượng cao thấp trong quá trình chẩn đoán, có thầy giỏi chỉ bảo, sự cố gắng và thiên phú, tất cả đều là nhân tố quyết định y thuật của một người.
“Nếu chỉ dựa vào tuổi tác để quyết định y thuật, thế chẳng phải tất cả người già đều trở thành chuyên gia về y thuật sao?”
Lời nói của Tần Lâm khiến ông bác sĩ tư nhân đó cau mày lại, bực mình trừng mắt.
“Cậu đúng là tranh cãi vô lý! Ai nói chỉ phân định bằng tuổi tác chứ, tôi nói là trong cùng một môi trường, tuổi càng cao nhất định y thuật sẽ càng lợi hại, sao nào, cậu không phục à?”