Sắc mặt Diệp Toàn Cơ tối sầm xuống, trận chiến giữa hai người có vẻ đã có bước nghịch chuyển.
Lúc đầu đúng là Âu Dương Chấn Vân ra tay tàn nhẫn thật, chiếm hết cơ hội, nhưng khi Tần Lâm ổn định lại, lúc anh trả đũa thì còn kinh khủng hơn vạn lần.
Lúc này Diệp Toàn Cơ bắt đầu ngồi không yên, đây chẳng phải là muốn giết người sao?
"Huynh nói đúng, sát khí của Tần Lâm rất nặng, nhưng Âu Dương Chấn Vân có vẻ mới là người dốc hết sức để tung sát chiêu mà! Nhị sư huynh, huynh nghĩ mọi người ngu à? Đại sư huynh không quan tâm đến lời huynh, huynh đừng nghĩ đại sư huynh dễ bị bắt nạt".
Dương Chí không nói gì, nhưng Tằng Quảng đứng bên lại mặt mày lạnh lùng.
Rõ ràng là đồ đệ của huynh bộc lộ sát khí trước, hơn nữa tới bây giờ cũng chưa từng nương tay, tất cả chiêu thức đều muốn giết người, thực lực thế này thực sự hung hãn, nhưng may là Tần Lâm đỡ được.
Hơn nữa đòn phản kích của Tần Lâm giống như nước sông cuồn cuộn chảy liên miên không dừng, anh liên tiếp đánh trả, khiến cho Âu Dương Chấn Vân cảm thấy bị áp bách.
Bây giờ Tần Lâm đã lộ ra sát khí, điều này khiến Diệp Toàn Cơ bất mãn, nhưng Tằng Quảng sao có thể để yên cho ông ta được.
"Tần Lâm đã từng giết người, nhưng Âu Dương thì không. Đây chính là sự chênh lệch".
Sư tổ lạnh lùng nói, không ít người cũng bừng tỉnh, ở trên núi Côn Luân nhiều năm như vậy, cho dù là Diệp Toàn Cơ cũng chưa từng giết người, bọn họ tu luyện đạo, tùy theo tự nhiên, nhưng Tần Lâm thì khác, khi anh nhập môn, máu tươi trên tay anh đã chảy đầy.
"Âu Dương, con đừng làm ta thất vọng đấy".
Diệp Toàn Cơ khẽ mấp máy môi, hai người đã tiến vào giai đoạn ác liệt nhất, quan trọng nhất là Tần Lâm đã lấy thế tấn công nhanh như chớp để đè Âu Dương Chấn Vân xuống, hơn nữa anh còn dễ dàng dắt mũi được đòn đánh của Âu Dương Chấn Vân.
Sát khí của Tần Lâm chảy bên người Âu Dương Chấn Vân, mỗi chiêu thức đều chứa đựng khí phách trước nay chưa từng có, dứt khoát, bá đạo, Âu Dương Chấn Vân hoàn toàn bị khí thế của anh đè bẹp.
Tần Lâm dùng thủ đoạn như sấm chớp liên tiếp tung đòn, Âu Dương Chấn Vân run sợ lẩy bẩy, mỗi chiêu đều như chùy đập xuống ngực anh ta. Anh ta biết mình đã thua, thương thế trên người cũng toàn là nội thương, nếu cứ đánh tiếp thì chắc tu vi nhiều năm qua sẽ trôi theo dòng nước mất.
Trọng quyền của Tần Lâm lao xuống, Âu Dương Chấn Vân phun ra máu tươi, mặt vàng khè, vội vàng hô.
"Tôi nhận thua!"
"Chấn Vân! ! ! !"
Diệp Toàn Cơ trầm giọng quát, sắc mặt đen xì, tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Tần Lâm cũng không có nương tay, trận chiến này thật sự quá thảm, thực lực của anh nghiền ép đối phương, Âu Dương Chấn Văn căn bản không có bất kỳ đường sống.
Nhưng Tần Lâm vẫn kiên quyết ra tay đến cùng.
Diệp Toàn Cơ rống giận, nhìn chằm chằm Tần Lâm.
"Đã nhận thua sao còn nặng tay với sư huynh của mình như vậy! Loại gian ác như này khó dò lương tâm, uổng công là đệ tử của Côn Luân, sư phụ, người nhất định phải giành lại công đạo cho đệ tử của con, tên Tần Lâm này quá khốn khiếp, suýt nữa giết sư huynh của mình, người này không xứng đáng xuất hiện trên Côn Luân! Con đề nghị phế bỏ tu vi, đuổi cậu ta ra khỏi Côn Luân".
Tần Lâm cười khẩy nói.
"Muốn đổ tội à? Tôi hạ sát chiêu sao? Chẳng qua tôi không kịp thu tay thôi mà, quyền cước không có mắt! Khi anh ta nhận thua, tôi đã tung đòn rồi, nếu tôi mà thu tay thì cũng bị nội thương, chẳng nhẽ tôi phải chịu chắc!"
"Vả lại ban đầu anh ta vừa ra tay đã hạ sát chiêu, tôi cũng để mặc, cuối cùng hết cách tôi mới đánh lại, chẳng nhẽ thắng cũng là sai à? Nếu mà tôi kém hơn anh ta thì bây giờ người nằm chết trên đất sẽ là tôi đó!"
Diệp Toàn Cơ cắn răng nói.
"Sư phụ, cậu ta nói bậy! Loại này độc ác vô cùng, đã hại học trò con thành ra như vậy còn giả bị làm người bị hại! Con không phục! Mong sư phụ suy xét giúp con".
Dương Chí nhíu mày, ông luôn không nói gì nhưng lúc này cũng không chịu được nữa, tên Diệp Toàn Cơ dám la lối om sòm ở nơi trang nghiêm thế này.
"Giao chiến so tài, quyền cước không có mắt, lúc nãy Tần Lâm toàn lực ứng phó, nếu như thu tay nhất định sẽ bị nội thương, nếu như lúc này Âu Dương Chấn Vân thừa cơ ra tay, người bị thương nặng sẽ là Tần Lâm, lúc đó đệ định giải thích thế nào".
"Hay là. . . Đệ muốn bao che cho đồ đệ mình, thua là thua, còn mượn cớ gì chứ? La lối om sòm ở đây không giống đệ đâu, nhị sư đệ, đừng để chúng đệ tử cười nhạo".
"Không sai, rõ ràng là tên Âu Dương Chấn Vân này ra tay tàn nhẫn, giờ còn đổ trách nhiệm lên người khác, không biết xấu hổ".
"Sư bá đừng nói vậy chứ, người khác còn tưởng sư bá không phải nhị sư bá đâu".
Mọi người hò reo, những đệ tử của Diệp Toàn Cơ lòng dạ ác độc, bây giờ vật đổi sao dời, đương nhiên nhiều người bắt đầu trả thù, Âu Dương Chấn Vân cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì, trước cũng thường xuyên ỷ vào thực lực bắt nạt các sư huynh sư đệ.
"Nếu không phải ở trên Côn Luân chắc Âu Dương Chấn Vân đã chết rồi. Trận chiến này đã phân rõ thắng thua, giờ có nói nhiều cũng vô ích, ai dám nói thêm câu nữa thì đừng trách ta không khách khí".
Nói xong sư tổ quay người rời đi, ngay lúc đó, sắc mặt Diệp Toàn Cơ lập tức trở nên chán nản, ông ta quỳ sụp xuống đất, cuối cùng vẫn phải thua Tần Lâm.
Trong tông môn lúc này chắc có không ít tiểu bối đang cười nhạo ông ta.
"Nhị sư huynh trở về đi, mọi thứ đã xong cả rồi, ha ha ha!"
Tằng Quảng nói, khiến cho sắc mặt Diệp Toàn Cơ trở nên lạnh lùng, ông ta hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.