Lại thua rồi!
Lần này Tạ Trường Hà mất hết mặt mũi, một thằng nít ranh, không biết chui từ xó xỉnh nào ra mà có thể đánh bại được hai đại tướng của nhà họ Tạ, đúng là khốn khiếp!
Mình là chủ nhà họ Tạ cũng mất hết mặt mũi, nhìn lại vẻ ung dung của Tạ Hồng Mai, dường như vô cùng tự đắc, lúc này trên mặt Tưởng Vân Đài cũng nổi hứng, tên Tần Lâm này có vẻ cũng có bản lĩnh đấy, khiến anh ta nổi máu chiến.
"Người nhà họ Tạ chỉ đến thế thôi à, có vẻ như hôn sự giữa tôi và Hồng Mai là điều chắc chắn rồi, cho dù mấy người muốn ngăn cản tôi thì cũng không có cửa đâu".
Tần Lâm tự tin nói, khóe miệng khẽ nhếch lên, cười nhạt, người nhà họ Tạ tức đến mức trợn mắt bặm môi, trước mặt đại thiếu gia nhà họ Tưởng mà bọn họ thua tận hai trận, đúng là mất hết thể diện mà.
"Cậu đừng có mơ! Cậu không có tư cách lấy Hồng Mai nhà chúng tôi!"
Tạ Giang Hoài nghiến răng nghiến lợi nói, bây giờ ông ta không quản được con gái mình, cô dám đối đầu với ông ta, tìm một thằng con rể khác, khiến ông ta mất hết mặt mũi, người làm cha như ông cũng vô dụng quá.
"Bố, lúc trước bố đâu có thế này, bố nói con có thể theo đuổi hạnh phúc, bố nói chỉ cần con vui bố cũng vui, nhưng bây giờ sao bố cứ ép con phải gả cho người con không thích? Chẳng nhẽ với mấy người, sự vực dậy của nhà họ Tạ quan trọng đến vậy sao? Mấy người cứ dùng lợi ích để ép con, mấy người có vui không?"
Vành mắt Tạ Hồng Mai hoen đỏ, mặc dù cô là đội trưởng đội biệt kích Phi Hoàng, mặc dù cô chẳng kém gì cánh mày râu, nhưng cô vẫn là con gái, cũng là một phần của nhà họ Tạ.
"Sống ở đại gia tộc, nhất định phải chuẩn bị hy sinh vì gia tộc, bố với mẹ con cũng như vậy, vì liên hôn giữa hai gia tộc, chúng ta cũng đâu có lựa chọn, yêu hận tình thù đều là không phải thứ mình có quyền khống chế, vì gia tộc, vì lợi ích của đại đa số, hy sinh con thì có sao chứ? Con chỉ là con gái, phải ở nhà chăm chồng chăm con, hưởng vinh hoa phú quý, chẳng nhẽ như vậy không tốt sao? Tại sao cứ liều mạng chiến đấu? Cuộc đời tươi đẹp bị con phá nát rồi, con thấy con không phụ lòng gia tộc sao?"
Tạ Giang Hoài vô cùng nghiêm túc, Tạ Hồng Mai không ngừng lắc đầu, trong mắt ông ta, cô chẳng qua chỉ là vật hy sinh của gia tộc, mà đâu phải con gái của bọn họ. Với họ, lợi ích của gia tộc cao hơn tất cả!
"Có vẻ như, nhà họ Tạ chẳng có ai dùng được".
Tưởng Vân Đài cười nhạt, lúc này Tạ Trường Hà sốc lại tinh thần.
"Tưởng thiếu gia, cậu yên tâm, người này không thể hoành hành ở nhà họ Tạ chúng tôi nữa đâu, tôi sẽ không để nó lấy cháu gái tôi, cậu ta không xứng!"
Tạ Trường Hà nghiêm nghị quát, chỉ thẳng vào mặt Tần Lâm.
"Dám diễu võ dương oai ở nhà họ Tạ chúng tôi, cậu nghĩ tôi là đồ trang trí à?"
"Chú hai, chú đấu cùng tôi một trận, tôi muốn xem xem, tên nhãi này làm thế nào hấp dẫn được Hồng Mai, hôm nay nếu như không đuổi cậu ra khỏi nhà họ Tạ, tôi không tên là Tạ Trường Hà".
Ánh mắt Tạ Trường Hà lạnh lẽo, đã hạ quyết tâm nhất định không thể để Tưởng thiếu gia cười chê, lúc này ông ta không tiếc bất kỳ giá nào để đuổi Tần Lâm ra khỏi nhà họ Tạ.
"Cái gì?"
Tạ Hồng Mai không thể nào ngờ, ông nội đích thân ra tay, hơn nữa còn cùng ông hai đối phó với Tần đại sư, như vậy chẳng phải ép Tần đại sư vào đường cùng sao? Nếu như Tần đại sư gặp chuyện gì, chắc cô ôm hận cả đời mất.
"Vâng, anh cả!"
Tạ Trường Lâm vội vàng tiến lên cùng Tạ Trường Hà, ánh mắt âm trầm, vô cùng lạnh lẽo, ông ta là cỗ máy chiến đấu, chỉ nghe lệnh của anh cả, chuyện lần này lại liên quan đến thể diện của nhà họ Tạ, lần này hai anh em cùng nhau ra tay, nhất định sẽ không cho đối phương bất kỳ cơ hội nào!
"Chủ nhà họ Tạ, lần này xem ông đánh thế nào".
Tưởng Vân Đài cười mỉm, Tạ Trường Hà gật đầu, uy nghiêm của nhà họ Tạ, không được xâm phạm! Chủ nhà ra tay, nhất định phải thắng!
"Tưởng thiếu gia chỉ cần xem là được rồi, tôi sẽ không để cậu thất vọng đâu, chuyện của nhà họ Tạ chúng tôi, không thể để Tưởng thiếu gia xem thành trò cười được".
Tạ Trường Hà quay người, khí thế nổi lên, mặc dù đã qua tuổi thất tuần, nhưng vẫn vô cùng oai phong mạnh mẽ, ánh mắt bừng lửa.
Cho dù phải đối mặt với hai cao thủ huyết mạch Tạ Trường Hà và Tạ Trường Lâm, Tần Lâm vẫn ung dung không quan tâm, trận chiến này dù sao cũng là vì Tạ Hồng Mai, anh sẽ không thua!
"Một người không được thì hai người, được được được, đến đi, hôm nay tôi sẽ một mình khiêu chiến với cả hà họ tạ, xem xem mấy người rốt cuộc mạnh đến đâu, cái gọi là thập đại gia tộc của thủ đô liệu có phải là hư danh thôi không?"
Tạ Giang Hoài chỉ muốn đích thân lên trận, đương nhiên ông ta không phải đối thủ của Tần Lâm.
"Thằng nhãi, cậu tới số rồi, hôm nay, cho dù Hồng Mai có đứng ra bảo vệ cậu, nhưng bố tôi đã ra tay thì cậu chỉ còn đường chết".
"Không cần nhiều lời, chú hai, chú ra tay cùng tôi".
Tạ Trường Hà vọt lên, Tạ Trường Lâm cũng theo sau, hai cao thủ huyết mạch cùng lúc ra tay. Lúc này ngay cả Tưởng Vân Đài vốn không quan tâm cũng nghiêm túc hẳn, dù sao hai cao thủ huyết mạch của nhà họ Tạ ra tay chắc cũng thú vị lắm, mình phải nghiêm túc xem mới được.
Tần Lâm giáng đòn phủ đầu, anh đã nhìn thấu thế võ của Hình Ý Quyền, cũng chẳng có áp lực gì khi đối phó với hai người này, cao thủ lục mạch lại thêm năng lực lĩnh ngộ khủng bố của Tần Lâm, dường như có thể chuyển bất biến thành vạn biến, Hình Ý Quyền vạn biến không thể rời được bản chất, đều bị anh nắm trong tay, mỗi lần anh đều có thể dẫn đầu gây khó dễ, đánh trúng đối thủ.
Tạ Trường Hà khiếp sợ, thủ đoạn của Tần Lâm không quá mạnh mẽ, nhưng năng lực ứng biến kinh khủng của anh lần nào cũng có thể khiến ông ta không đánh trả được, trận chiến hai bên ngày càng kịch liệt, Tạ Trường Hà và Tạ Trường Lâm là cao thủ lão luyện, thực lực kinh người, nhất định mạnh hơn cao thủ huyết mạch bình thường, hơn nữa lại được tôn làm nhất đại tông sư. Cho dù có là cao thủ lưỡng mạch cũng chưa chắc thắng được bọn họ, nhưng Tần Lâm thì có thể nhìn thấu tất cả.
Tục ngữ nói cấm có sai, ai ra tay trước người đó chiếm được lợi thế, ra tay sau dễ rơi vào thế bí, hơn nữa năng lực đoán trước của Tần Lâm khiến hai cao thủ của nhà họ Tạ bất lực. Tạ Trường Hà tức muốn giậm chân giậm cẳng, cả người buồn bực vô cùng, tại sao Tần Lâm lại mạnh thế được? Hình Ý Quyền mà bản thân tự hào hoàn toàn không có tác dụng trước Tần Lâm, đôi mắt của anh dường như có thể nhìn thấu hết thảy, trước mặt Tần Lâm ông ta không thể lẩn trốn được.
"Thực lực của Tần đại sư hình như tiến bộ rồi!"
Hai mắt Tạ Hồng Mai phát sáng, Tần Lâm bây giờ nhấc tay nhấc chân ung dung tự nhiên, nhàn nhã như đi dạo, so với lúc ở núi Côn Luân thì hình như mạnh hơn một chút, mặc dù chỉ là phỏng đoán, nhưng không thể phủ nhận, thực lực của Tần Lâm hoàn toàn không phải thứ ông nội và ông hai địch lại.
Tần Lâm tức giận hét lên, quyền như gió chớp, cuộn trào mãnh liệt, khí thế bừng bừng.
"Già mà đổ đốn, cút!"
"Mau lui lại!"
Mặt Tạ Trường Hà biến sắc, nhắc nhở em trai mình, nhưng chậm mất rồi.
Nói thì chậm, nhưng khi đó thì nhanh, thế tấn công của Tần Lâm đã lao đến, đánh gục hai ông già bảy mươi tuổi, quyền này của Tần Lâm khiến mặt họ xanh lét, phun ra một búng máu, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
"Bố!"
"Ông nội!"
Tạ Giang Hoài và Tạ Hồng Mai cùng tiến lên trước, mặt mày lo lắng.
"Thả tôi ra, không cần giả bộ".
Tạ Trường Hà đẩy Tạ Hồng Mai ra, mặt mày tức giận.
Tạ Trường Hà vọt lên, Tạ Trường Lâm cũng theo sau, hai cao thủ huyết mạch cùng lúc ra tay. Lúc này ngay cả Tưởng Vân Đài vốn không quan tâm cũng nghiêm túc hẳn, dù sao hai cao thủ huyết mạch của nhà họ Tạ ra tay chắc cũng thú vị lắm, mình phải nghiêm túc xem mới được.
Tần Lâm giáng đòn phủ đầu, anh đã nhìn thấu thế võ của Hình Ý Quyền, cũng chẳng có áp lực gì khi đối phó với hai người này, cao thủ lục mạch lại thêm năng lực lĩnh ngộ khủng bố của Tần Lâm, dường như có thể chuyển bất biến thành vạn biến, Hình Ý Quyền vạn biến không thể rời được bản chất, đều bị anh nắm trong tay, mỗi lần anh đều có thể dẫn đầu gây khó dễ, đánh trúng đối thủ.
Tạ Trường Hà khiếp sợ, thủ đoạn của Tần Lâm không quá mạnh mẽ, nhưng năng lực ứng biến kinh khủng của anh lần nào cũng có thể khiến ông ta không đánh trả được, trận chiến hai bên ngày càng kịch liệt, Tạ Trường Hà và Tạ Trường Lâm là cao thủ lão luyện, thực lực kinh người, nhất định mạnh hơn cao thủ huyết mạch bình thường, hơn nữa lại được tôn làm nhất đại tông sư. Cho dù có là cao thủ lưỡng mạch cũng chưa chắc thắng được bọn họ, nhưng Tần Lâm thì có thể nhìn thấu tất cả.
Tục ngữ nói cấm có sai, ai ra tay trước người đó chiếm được lợi thế, ra tay sau dễ rơi vào thế bí, hơn nữa năng lực đoán trước của Tần Lâm khiến hai cao thủ của nhà họ Tạ bất lực. Tạ Trường Hà tức muốn giậm chân giậm cẳng, cả người buồn bực vô cùng, tại sao Tần Lâm lại mạnh thế được? Hình Ý Quyền mà bản thân tự hào hoàn toàn không có tác dụng trước Tần Lâm, đôi mắt của anh dường như có thể nhìn thấu hết thảy, trước mặt Tần Lâm ông ta không thể lẩn trốn được.
"Thực lực của Tần đại sư hình như tiến bộ rồi!"
Hai mắt Tạ Hồng Mai phát sáng, Tần Lâm bây giờ nhấc tay nhấc chân ung dung tự nhiên, nhàn nhã như đi dạo, so với lúc ở núi Côn Luân thì hình như mạnh hơn một chút, mặc dù chỉ là phỏng đoán, nhưng không thể phủ nhận, thực lực của Tần Lâm hoàn toàn không phải thứ ông nội và ông hai địch lại.
Tần Lâm tức giận hét lên, quyền như gió chớp, cuộn trào mãnh liệt, khí thế bừng bừng.
"Già mà đổ đốn, cút!"
"Mau lui lại!"
Mặt Tạ Trường Hà biến sắc, nhắc nhở em trai mình, nhưng chậm mất rồi.
Nói thì chậm, nhưng khi đó thì nhanh, thế tấn công của Tần Lâm đã lao đến, đánh gục hai ông già bảy mươi tuổi, quyền này của Tần Lâm khiến mặt họ xanh lét, phun ra một búng máu, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
"Bố!"
"Ông nội!"
Tạ Giang Hoài và Tạ Hồng Mai cùng tiến lên trước, mặt mày lo lắng.
"Thả tôi ra, không cần giả bộ".
Tạ Trường Hà đẩy Tạ Hồng Mai ra, mặt mày tức giận.
"Khụ khụ... khụ khụ khụ..."
Lần này, vết thương của ông ta vô cùng nặng, ban đầu còn tự tin tràn trề, nhưng sau khi bị Tần Lâm đánh trọng thương, hai cao thủ huyết mạch đã không thể đánh thắng Tần Lâm, đúng là quá mất mặt, mặt mũi nhà họ Tạ mất hết rồi.
Cái gọi là thập đại gia tộc của thủ đô, lúc này, như Tạ Trường Hà thấy, dường như chỉ là trò cười thôi, thực lực của tên Tần Lâm này có thể đánh bại cả nhà họ Tạ, mất mặt quá, sau này, chắc nhà họ Tạ khó có chỗ đứng rồi.
-----------------------