Tạ Giang Hoài cũng đã đi ra, nhìn thấy người nhà họ Bạch lại đến nên ông ta đã chuẩn bị tinh thần rồi, nếu nhà họ Bạch muốn đuổi cùng giết tận thì bọn họ cũng không sống được, cùng lắm thì liều chết đến cùng thôi.
Nhưng bây giờ nhà họ Bạch lại quỳ xuống dập đầu tạ lỗi trước mặt bọn họ khiến Tạ Giang Hoài không biết phải làm gì.
Hành động của người nhà họ Bạch đúng là khó hiểu, khiến bọn họ không biết phải tiếp như thế nào.
Tạ Trường Hà và Tạ Giang Hoài đưa mắt nhìn nhau, trong lòng bọn họ đều có đáp án rồi, chắc chắn là Tần Lâm!
Ngoài Tần Lâm ra thì không còn lý do khác, chắc chắn là công lao của Tần Lâm, người nhà họ Bạch bị anh đánh sợ quá, chỉ có thể giải thích như vậy thôi.
Nếu không sao bọn họ có thể dập đầu nhận lỗi chứ?
Dùng từ vừa mừng vừa lo cũng không thể thể hiện được tâm trạng lúc này của bọn họ.
"Bạch thiếu gia, ông ba, hai người đang…"
Tạ Trường Hà dở khóc dở cười, ông ta định nhận lỗi với bọn họ, cầu xin sự tha thứ của bọn họ, mong bọn họ để lại con đường sống cho nhà họ Tạ, nhưng bây giờ tình hình bỗng đột ngột đảo ngược.
"Chủ nhà họ Tạ, ông không cần phải đa lễ, chuyện này là chuyện chúng tôi nên làm, lúc trước là cháu nhà tôi vô lễ, lần này cháu nó đích thân đến tạ lỗi với mọi người, nếu một trăm cái dập đầu không đủ thì có thể thêm một trăm cái nữa!"
Bạch Phàm cười nói, ông ta nào dám lỗ mãng trước mặt Tần Lâm chứ? Nhỡ anh lại đuổi cùng giết tận bọn họ thì hôm nay ông ta phải chôn tại đây rồi, sức mạnh của Tần Lâm không phải là chuyện đùa đâu.
Nhưng nếu Long chủ của bang Thanh Long cũng phải lên tiếng giải hòa thì chắc chắn không có chuyện gì xảy ra, cho nên ông ta mới dám can đảm đến đây.
Những lời của Bạch Phàm càng khiến Tạ Trường Hà kiên định về suy nghĩ của mình.
Nhất là khi ông ta nhìn thấy ống tay áo trống không của Bạch Thiếu Đình, ông ta lập tức biến sắc, chuyện này là như thế nào?
Chẳng lẽ cánh tay của Bạch Thiếu Đình bị người ta chặt mất? Chẳng lẽ là Tần Lâm?
Càng nghĩ càng sợ hãi, tên Tần Lâm này rốt cuộc có lai lịch như thế nào mà có thể khiến nhà họ Bạch chịu dập đầu nhận sai như vậy.
Tiếng lành đồn gần tiếng xấu đồn xa, chuyện này chắc chắn sẽ truyền khắp cả thủ đô trong thời gian ngắn, đến lúc đó nhà họ Tạ sẽ vô cùng oai phong, còn nhà họ Bạch sẽ bị bọn họ dẫm dưới chân như miếng thảm nhà.
Kết quả này chắc chắn không còn gì để nghi ngờ, nhà họ Bạch đã nghĩ đến vấn đề này rồi chứ, sau này nhà họ Bạch chắc chắn sẽ bị rất nhiều người chê cười.
Nhưng bọn họ vẫn làm như vậy chứng tỏ bọn họ không còn cách nào khác.
Lúc này trong lòng Tạ Hồng Mai có chút rối loạn, dù gì giữa hai bọn họ cũng đã có những chuyện đau lòng, đây cũng là vết sẹo trong tim cô.
Nhưng bây giờ Tạ Hồng Mai không có chút thông cảm nào đối với Bạch Thiếu Đình cả, nếu không phải vì anh ta thì nhà họ Bạch cũng sẽ không bị đẩy đến bước đường này. Nếu không phải vì anh ta thì cô cũng sẽ không trở thành đối tượng bị tất cả người nhà họ Tạ khinh bỉ?
Nếu không phải anh ta thì nhà họ Tạ cũng sẽ không ngày càng yếu thế, vì vậy tất cả đều là do Bạch Thiếu Đình gây ra, trong lòng cô chỉ có thù hận thôi.
Bạch Thiếu Đình vì yêu mà sinh hận, may mà cô không ở bên cạnh anh ta, nếu không nửa đời sau sẽ vô cùng bi ai, đến lúc đó nhà họ Tạ cũng sẽ vô cùng đau xót.
Bạch Thiếu Đình vốn không đáng để thông cảm, đây là suy nghĩ trong đầu Tạ Hồng Mai.
Bởi vì anh ta đã làm quá nhiều chuyện vô lý khiến người ta không tưởng tượng nổi, suýt nữa thì ép bọn họ xuống đáy vực, nếu không có Tần Lâm thì e là mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy.
Cuối cùng cô chắc chắn sẽ bị ép gả cho nhà họ Bạch, đến lúc đó nhà họ Tạ cũng sẽ lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, nơm nớp lo sợ.
Bây giờ xem ra cô đã không chọn sai người đàn ông này.
Bạch Thiếu Đình đã dập đầu đến mức bật máu trán, nhưng tất cả đã được định sẵn, tội ác của anh ta, rất đáng trừng phạt!
Người nhà họ Tạ dần chấp chận sự thật, nghe Bạch Phàm nói Tạ Trường Hà có thể suy ra lão già này hèn mọn đến mức nào, bây giờ nhà họ Tạ cuối cùng cũng có thể thoát khỏi sự khống chế của nhà họ Bạch, chào đón mùa xuân của mình rồi.
"Cái này, tôi thật sự không biết nói gì mới phải nữa".
Tạ Trường Hà kích động nói.
Tần Lâm mỉm cười nhìn Bạch Phàm, ánh mắt lạnh lùng.
"Các người cũng biết điều đó, nếu các người mà còn tiếp tục hành động hồ đồ thì chắc chắn sẽ biến mất khỏi thủ đô chứ đừng nói là thập đại gia tộc ở thủ đô, cả nhà họ Bạch để phải chết hết không chừa một ai".
Bạch Phàm trầm xuống, lời của Tần Lâm ông ta không hề nghi ngờ, đến bang Thanh Long hơn trăm nghìn người Tần Trì còn chẳng thèm để ý chứ đừng nói đến nhà họ Bạch bọn họ.
Nếu không có Đông Long chủ hòa giải thì e là nhà họ Bạch không biết đã rơi xuống vực thẳm nào rồi.
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !
"Cậu Tần dạy chí phải, sau này chuyện gì của nhà họ Tạ cũng chính là chuyện của nhà họ Bạch, nếu chúng tôi làm không tốt ở đâu xin cậu Tần cứ uốn nắn".
Bạch Phàm vừa cười vừa nói, giọng nói nhẹ nhàng, vô cùng hèn mọn.
Trong lòng Tạ Trường Hà nổi lên cơn sóng lớn, lần này nhà họ Tạ coi như là trong cái rủi có cái may, cứ tưởng rằng đã mất đi cánh tay đắc lực là nhà họ Bạch thì bọn họ sẽ dần sụp đổ, nhưng không ngờ cuối cùng lại câu được rể tài như Tần Lâm.
Mặc dù bây giờ nhà họ Tạ cũng không biết lai lịch của Tần Lâm như thế nào nhưng có thể khiến nhà họ Bạch trở nên hèn mọn như vậy chứng minh sức mạnh của Tần Lâm chắc chắn không thể coi thường.
Thậm chí bọn họ còn không xứng được biết, nhưng những thứ này không quan trọng, điều quan trọng là bọn họ có được một địa vị ở thủ đô, hơn nữa sẽ không có bất cứ ai dám chống lại bọn họ, cho dù là nhà họ Bạch trong thập đại gia tộc cũng trở thành bại tướng dưới tay bọn họ.
Bây giờ Tạ Trường Hà cũng có chút lâng lâng, nhà họ Tạ cuối cùng cũng có thể trở mình chiếm thế thượng phong rồi sao?
Những năm qua nhà họ Tạ ngày càng sa sút, không biết đã bị bao nhiêu thế lực chèn ép, nhưng bọn họ chỉ có thể nuốt giận, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội vùng dậy rồi.
Có một câu nói rất hay, sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn*.
*Ý là trong lúc tuyệt vọng lại bừng lên một tia hy vọng.
Tạ Hồng Mai đúng là cứu tinh của nhà họ Tạ mà.
Lúc trước bọn họ luôn nói xấu sau lưng Tần Lâm, đầy ý mỉa mai nhưng bây giờ bọn họ phải dựa vào Tần Lâm mới có thể vực dậy, đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra được.
"Cháu rể à, không ngờ rằng cháu và Tạ Hồng Mai mới chính là phúc tinh của nhà họ Tạ, ông già rồi mắt cũng bị mờ, chẳng nhận ra chân tiên, chắc cháu không giận ông chứ?"
Tạ Trường Hà tỏ vẻ nịnh nọt, cười ha ha nói, vì vinh quang của nhà họ Tạ, vì sự vực dậy của nhà họ Tạ cho dù tự vả vào mặt cũng chẳng sao.
Tạ Trường Hà chẳng còn nhớ trước đây đã từng làm khó Tần Lâm như thế nào, bây giờ anh lại trở thành cháu rể khiến ông ta tự hào nhất.
"Đúng đó, con rể, cho dù ban đầu có như thế nào, ngàn lỗi vạn lỗi cũng là lỗi của của nhà họ Tạ chúng ta, con đừng đổ trách nhiệm lên đầu Tạ Hồng Mai là được".
Tạ Giang Hoài cũng nở nụ cười.
Lúc này lại đến lượt Tạ Hồng Mai dở khóc dở cười, từ lúc nào mà cô lại trở thành con cừu chịu tội vậy? Sao Tần Lâm lại phải trách cô? Đây chẳng phải chuyện tốt mà các người đã gây ra hay sao?
Sau khi Bạch Thiếu Đình dập đầu xong thì cả người toàn là máu, người nhà họ Tạ nhìn cũng thấy sợ, nhưng lúc này khuôn mặt Tạ Hồng Mai vẫn rất lạnh lùng, giữa hai người đã chẳng còn chút tình cảm nào, cho dù kết cục như thế nào Tạ Hồng Mai cũng chẳng thèm quan tâm.
Mắc sai lầm thì phải trả giá cho sai lầm đó, sự lựa chọn của Bạch Thiếu Đình, sự lựa chọn của nhà họ Bạch phải có sự trả giá thích đáng, thế giới của người trưởng thành không bao giờ có hai từ dễ dàng.
Ai cũng vậy!
"Cậu Tần, sau này nhà họ Bạch chúng tôi sẽ không bao giờ quấy rầy nhà họ Tạ nữa, xin cáo từ. Cảm ơn cậu Tần đại xá".
Bạch Phàm đỡ Bạch Thiếu Đình dậy, thận trọng rời khỏi nhà họ Tạ.
"Tên Bạch Thiếu Đình này đúng là đáng đời, nếu không phải lúc đầu anh ta ép Hồng Mai nhà chúng ta thì sao có chuyện này xảy ra chứ?"
"Đúng vậy, câu này phải nói như thế nào nhỉ, trời gây họa có thể tránh, tự tạo nghiệp tội khó sống!"
"Đúng đó, không phải không phục mà là chưa phải thời cơ chín muồi, bây giờ người nhà họ Bạch chắc đã biết bản thân phải làm gì rồi, hahaha".
"Người như vậy hoàn toàn không đáng tội nghiệp, người nhà họ Bạch đúng là một đám não tàn. Hừ hừ".
"Tần Lâm nhà chúng ta đúng là đức lang quân như ý của Hồng Mai, đúng là rể hiền rể hiền".
Sau khi nhà họ Bạch rời đi, Tần Lâm trở thành tiêu điểm được tất cả mọi người chú ý, lúc này anh là người đẹp nhất ở đây.
Tạ Hồng Mai che miệng cười tủm tỉm, lúc này là lúc mà cô cảm thấy vui vẻ nhất.
Ai cũng sẽ hướng tới tình yêu của mình, nhưng nếu không được sự chúc phúc của người thân thì tình yêu đó có hạnh phúc không?
Tạ Hồng Mai không biết, khi tất cả mọi người ruồng bỏ cô, trong lòng cô đã đau khổ và bất lực nhường nào.
Nhưng lúc này trong lòng cô vô cùng vui vẻ, hơn nữa bây giờ Tần Lâm cũng nhận được sự công nhận của tất cả mọi người nhà họ Tạ rồi.
Cho dù vì cái gì, ít nhất Tần Lâm cũng là người có năng lực, có bản lĩnh.
Tần Lâm thấy Tạ Hồng Mai vẫn luôn cười tủm tỉm thì trong lòng vô cùng vui vẻ, nụ cười này mới là nụ cười chân thật nhất của cô.
Được người nhà chúc phúc mới có thể khiến bọn họ càng thêm hạnh phúc, càng thêm vui vẻ.
"Từ nay về sau, cậu phải đối xử tốt với Hồng Mai nhà chúng tôi đấy Tần Lâm, nếu không tôi sẽ không tha cho cậu đâu".
Tạ Giang Hoài vừa cười vừa nói, giá trị con người của ông ta đột nhiên tăng lên, đừng nói là nhà họ Tạ mà cả thủ đô này chắc chắn cũng sẽ được rất nhiều người chào đón.
Bây giờ nhà họ Bạch là bàn đạp của bọn họ, là công cụ để bọn họ vùng dậy.
Mặc dù Tạ Giang Hoài vô cùng thích nịnh hót nhưng mà ai bảo ông trời ban tặng cho ông ba một cô con gái bảo bối chứ?
Người nhà họ Tạ vô cùng ngưỡng mộ Tạ Giang Hoài, chắc đây đã là số phận rồi.
Ngoài của nhà họ Tạ, Bạch Thiếu Đình sắc mặt trắng bệch, khóe miệng đầy máu, trong con mắt đầy tia máu, gân xanh nổi hết lên.
"Chú ba! Cháu không cam tâm! Rồi sẽ có một ngày cháu sẽ báo thù! Cháu nhất định sẽ báo thù!"
Bạch Thiếu Đình nghiến răng nghiến lợi, máu trên đầu cứ chảy chầm chậm.
Trong lòng anh ta cũng đang rỉ máu, nhìn người con gái mình yêu thương bị Tần Lâm cướp mất, lại còn bị bêu xấu ở cả thủ đô, món nợ này Bạch Thiếu Đình đã khắc ghi trong lòng.
Mối thù này khiến anh ta vô cùng điên cuồng.
"Đừng có mà không biết hài lòng, đây là số phận, khi sức mạnh của cháu có thể lớn đến mức có thể nắm bắt được số phận thì cháu chính là số phận!"
Bạch Phàm nhìn đứa cháu trai của mình, vẻ mặt nghiêm trọng, sao trong lòng ông ta không đau xót cơ chứ, trận đấu này cuối cùng cũng phải đặt dấu chấm hết, còn Tần Lâm là đỉnh núi cao mà bọn họ không bao giờ có thể chạm đến được.
"Chỉ có người đàn ông chôn thù hận sâu trong lòng mới được coi là người đàn ông chân chính, nếu cháu muốn trả thù thì phải cố gắng trong âm thầm, khi cháu có đủ tư cách tiêu diệt đối phương thì đó chính là ngày cháu thật sự vùng dậy".
Tần Lâm ăn tối tại nhà họ Tạ xong mới rời đi, bởi vì bố anh gọi đến có chuyện cần bàn.
Tần Lâm không dám chậm trễ, không cần nghĩ cũng biết là chuyện có liên quan đến mấy nền văn minh lớn.
Ngoại ô thủ đô, núi Bát Bảo.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng bao trùm lên lăng mộ của rất nhiều anh hùng dân tộc, khi đến đây Tần Lâm thậm chí còn tìm thấy rất nhiều bia mộ không có tên tuổi, càng không có đề chữ, chỉ có những mảnh đá trống không.
Chữ khắc trên bia ký chứa đầy dấu vết của năm tháng, giống hệt như bóng hình của kiếm thương để lại vậy, đó chính là những bia mộ không tên của các anh hùng.
Tần Lâm đến nơi liền nhìn thấy một người khác, đó chính là Thương Lộc.
Sự xuất hiện của ông ta cũng không làm Tần Lâm quá kinh ngạc, dù gì ông ta cũng đã nói cho bố anh biết mình ở đâu, nếu không thì có lẽ đã phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh rồi.
Mặc dù Tần Lâm không cảm thấy vui cho mấy, nhưng phải nói rằng Thương Lộc này là một người có cá tính riêng, hơn nữa ông ta còn nhắc nhở Tạ Hồng Mai về việc nhà họ Tạ gặp nạn, mặc dù mình hông ở đó nhưng ông ta cũng không hề để cho người nhà họ Tạ phải chịu thiệt, nếu không thì nhà họ Bạch chắc chắn đã ra tay.
Thương Lộc coi như đã làm được hai việc tốt, đây là điều mà Tần Lâm phải thừa nhận.
Bóng lưng của ông ta giống hệt bố, vẫn luôn vững chãi như vậy, nhưng hai người vẫn còn cách xa nhau lắm, dường như không hề có giao điểm, nhưng rõ ràng họ đã ở đây từ rất lâu rồi.
“Bố”.
Tần Lâm đứng sau lưng Tần Trì, lúc này anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của bố, đột nhiên cảm thấy có gì đó khiến anh không thể giải thích được, anh sợ rằng một ngày nào đó bố cũng sẽ bị chôn ở chỗ này, dưới miếng bia trống kia.
Tuy đây chỉ là một khả năng mà thôi, nhưng Tần Lâm thật sự rất sợ ngày đó sẽ đến.
Trong cuộc đời của mình, nếu như còn đủ sức thì anh sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra.
"Xem ra con trai của anh thực sự xứng đáng để kế thừa anh đấy, khí phách và sự dũng cảm này thực sự làm tôi rất ấn tượng”.
Thương Lộc cười nhạt nói, sau đó quay đầu nhìn Tần Lâm, trong mắt hiện lên một chút tán thưởng.
"Tôi giúp anh không có nghĩa là tôi đồng ý với anh, tôi giúp anh chỉ vì lợi ích của tất cả mọi người, vì nhân dân bách tính, và vì nền văn minh nhân loại của chúng ta, thứ có thể được duy trì mãi mãi”.
Tần Trì nghiêm túc nói.
Thương Lộc lại không cho là vậy, nhưng vẫn tỏ ra ung dung.
"Vậy có gì khác biệt đâu chứ? Chỉ cần nhiêu đây là đủ rồi, bố không cần phải nghe ai cả, chỉ cần bố làm những việc có ích cho đất nước và thời đại này là đủ rồi”.
Tần Lâm nhíu mày, dường như giữa Thương Lộc và bố đã có thỏa thuận gì đó, tuy Thương Lộc rất mạnh nhưng cũng không thể nào ép buộc được bố anh.
Thực lực của người này giống hệt như bố, đều khiến cho Tần Lâm cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, áp lực không hề nhỏ, nhưng anh tin bố mình vẫn mạnh hơn Thương Lộc, có lẽ đây chính là sự sùng bái từ sâu trong trái tim anh.
"Những gì bố đã làm, hy vọng con có thể hiểu được, Tần Lâm, vì đất nước này mà chúng ta có thể không tiếc tính mạng, có nước mới có nhà, có nhà mới có được hơi ấm. Cuộc đời bố không có sự lựa chọn nào khác, nếu đã dấn thân vào con đường này thì định mệnh sẽ là con đường không thể quay đầu, nhưng bố hy vọng con có thể hiểu rõ thước đo tiêu chuẩn của mình. Đất nước quan trọng nhưng gia đình cũng quan trọng, đừng giống như bố, hơn hai mươi năm cô độc thì cuối cùng cũng đành mang theo vào trong quan tài mà thôi”.