Vương Vân kích động vô cùng, bà ta vẫn cho rằng Chúc Linh Linh sẽ không nghe máy của bà ta.
"Alo, Linh Linh à, con đang ở đâu vậy? Mẹ muốn đến gặp con".
Dẫu sao tình cảm mẹ con giữa họ vẫn rất sâu nặng, dù hận thù lớn đến đâu cũng không thể không bỏ qua được.
Tần Lâm nhìn Chúc Linh Linh cười nói.
"Em cứ nói chuyện đi, anh đến y quán xem sao".
Chúc Linh Linh kích động nhìn Tần Lâm, cô ấy biết Tần Lâm muốn để lại cho cô chút thể diện, trước kia bản thân và nhà họ Chúc xảy ra xung đột, mà bây giờ mẹ mình lại gọi điện đến cầu cứu, nhất định rất khó nghe, hơn nữa lần này Chúc Linh Linh cũng nghĩ kỹ rồi, không có cách giải quyết vấn đề hợp lý, cô ấy sẽ không dễ dàng gật đầu đâu.
Nhưng cô vẫn phải nhận người mẹ này.
"Muốn đến chỗ con cũng được nhưng tốt nhất tự mình mẹ đến".
Chúc Linh Linh trầm giọng nói, ý cô ấy là đừng có đem theo người nhà họ Chúc đến.
Vương Vân vội vàng nói.
"Chỉ có mẹ và bố con thôi, bây giờ bố mẹ rất lo cho con, Linh Linh".
Trong lòng mừng thầm, tốt quá rồi!
"Được rồi!"
Chúc Linh Linh gửi địa chỉ cho Vương Vân, chưa đến hai mươi phút sau, Vương Vân và Chúc Dũng đã qua đây.
Nhìn thấy gương mặt tiều tụy của con gái, Vương Vân và Chúc Dũng nhìn nhau, tim đau nhói.
Cho dù lúc trước bọn họ từng phạm phải lỗi lầm như thế nào, Chúc Linh Linh vẫn là con gái của họ, không ai có thể thay thế được.
"Linh Linh".
Òa.
Vương Vân vừa gặp Chúc Linh Linh liền xông vào lòng cô, bắt đầu khóc lớn.
Ba mươi sau kế.... Khổ nhục kế!
Sau khi vừa nhìn thấy con gái, không cần nói nhiều, chuyện đầu tiên phải làm là khóc, hai mẹ con ôm nhau khóc là thành công rồi.
Hơn nữa Vương Vân thực sự tủi thân, nếu không cũng không khóc đến mức vậy.
Chúc Linh Linh nhìn thấy Vương Vân khóc òa lên như vậy, không nói gì, chỉ ôm mình khóc lóc, trong lòng cũng hơi xót, không biết nên nói gì.
Có điều Chúc Linh Linh không nói gì, chỉ dựa vào người Vương Vân âm thầm chảy nước mắt, tất cả đều bị Chúc Dũng nhìn thấy.
"Con gái, bố xin lỗi con".
Chúc Dũng cũng thật lòng xin lỗi cô, cả đời này ông ta chẳng làm được gì, chẳng có tài cán gì, nếu như không sinh ra được cô con gái tài giỏi thế này, ông ta chắc không có chỗ đứng ở nhà họ Chúc.
Chúc Linh Linh mím môi, nói nhỏ.
"Bố, bố đừng nói nữa".
Vương Vân bĩu môi, đáng thương nói.
"Con gái à, bố mẹ xin lỗi con, con đừng giận bố mẹ, bố mẹ biết lỗi rồi, lần này bố mẹ đến để xin lỗi con, con không tha thứ cho bố mẹ, bố mẹ không đi đâu".
Chúc Linh Linh thở dài.
"Con cái học từ cha mẹ, mẹ à, con biết mẹ chỉ muốn tốt cho con, mặc dù cách làm của bố mẹ khiến con không chấp nhận nổi nhưng con vẫn sẽ tha thứ cho bố mẹ, con hy vọng sau này bố mẹ không làm mấy hành động ngu xuẩn như vậy nữa. Con là con gái bố mẹ, không phải hàng hóa để trao đổi".
Vương Vân nghiến răng nói chắc như đinh đóng cột.
"Mẹ biết lỗi rồi, Linh Linh sau này mẹ sẽ không làm mấy việc tồi tệ như vậy nữa".
Chúc Linh Linh nói.
"Lần này hai người đến có chuyện gì con tự biết rõ, nhà họ Chúc đã đi vào đường cùng rồi nên họ bảo bố mẹ đến tìm con đúng không?"
Vương Vân và Chúc Dũng nhìn nhau, cười gượng gật đầu.
Chúc Dũng nói nhỏ.
"Bố biết việc này thực sự làm khó con, có điều dù sao con cũng là một phần của nhà họ Chúc. Linh Linh bây giờ nhà họ Chúc rơi vào hiểm cảnh, chỉ có con mới giải quyết được, con không về thì nhà họ Chúc sẽ sụp đổ, hơn nữa còn mang trên mình món nợ lớn. Ông bà con cả đời thành công, về già lại đi đến bước đường này, bọn họ nhất định không chịu nổi đâu".
Vương Vân nói.
"Đúng vậy, Linh Linh, con hãy khoan dung một lần, nhà họ Chúc tuy có lỗi với con, nhưng con cũng không thể thấy chết mà không cứu được. Con về đi, bây giờ chỉ có con mới cứu được nhà họ Chúc thôi".
"Được rồi!"
Chúc Linh Linh nói, lúc này Chúc Dũng và Vương Vân đều sững sờ, bọn họ nằm mơ sao? Linh Linh sẽ đồng ý dễ dàng vậy sao?