Sắc mặt Vân Húc lập tức thay đổi.
“Bố! Bố đang nói gì vậy? Sao nhà chúng ta lại xong đời?”
Đầu dây bên kia hét lên giận dữ.
“Khốn nạn! Mày ở bên ngoài đắc tội với người nào vậy? Nhà chúng ta bị người khác cưỡng ép thu mua rồi!”
Vân Húc sửng sốt, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
“Chuyện... chuyện này là thế nào! Bố, con không đắc tội với nhân vật lớn nào cả!”
“Nói dối! Nếu mày không đắc tội với người ta, thì sao nhà chúng ta bị thu mua chứ?”
Vân Húc ngẩng đầu nhìn Tần Lâm, sắc mặt trở nên khó coi, trợn to hai mắt, khuôn mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
Lẽ nào người anh ta đắc tội chính là Tần Lâm?
Vân Húc không thể ngờ người đó lại là Tần Lâm!
Trong vài chục phút ngắn ngủi vừa rồi, anh ta chỉ đắc tôi với một người duy nhất là Tần Lâm.
Mà khi Tần Lâm gọi điện thoại, anh ta đều nghe rõ ràng, thật sự không ngờ tên họ Tần này lại có lai lịch lớn như vậy?
Vẻ mặt Vân Húc xám ngắt như tro, không thể ngờ một câu nói của người thanh niên đi xem xiếc phải xếp hàng trước mắt này lại có thể cưỡng ép thu mua nhà bọn họ.
Nếu bị nhà anh ta bị thu mua, thì sau này anh ta không thể làm cậu ấm nhà giàu nữa.
Vả lại, cả nhà họ Vân đều sống nhờ vào công viên giải trí này, giờ thì xong rồi, xong thật rồi.
Vân Húc nhìn Tần Lâm, khom lưng trực tiếp quỳ xuống đất.
“Tần thiếu, không, anh Tần! Cầu xin anh giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một con đường sống!”
Cảnh tượng này lập tức khiến tất cả mọi người đều ngây ra.
Vân Húc một giây trước còn vô cùng kiêu ngạo, không ngờ giây sau lại quỳ xuống?
Vân Húc trở mặt nhanh thật đấy, giống như một bức tường cỏ vậy, mưa xuống một phát là sập luôn.
Mặc dù lúc trước còn tỏ vẻ huênh hoang, nhưng hiện giờ nhận sai cũng rất nhanh.
Không ngờ Vân thiếu lại quỳ xuống như vậy, Dương Tuyết và Kim Tuệ Bình suýt thì ngã khụy.
“Vân thiếu! Anh làm gì thế! Sao anh lại làm như vậy! Sao anh lại sợ tên nghèo nàn này chứ?”
Vân Húc nghe vậy thì đồng tử lập tức co lại.
“Con mẹ nó, cô muốn chết à!”
Nói xong, Vân Húc liền đứng dậy, vung tay tát vào mặt Dương Tuyết.
“Nếu không phải do con điếm là cô, thì sao tôi gây ra chuyện lớn như vậy chứ, con điếm thối này! Cô đi chết đi!”
Dương Tuyết bị ăn một cái bạt tai thì đơ ra, trên khuôn mặt trắng nõn hiện rõ năm dấu ngón tay, đầu óc choáng váng, suýt thì ngất ra đất.
“Vân, Vân thiếu... anh đánh tôi? Anh còn muốn ngủ với tôi không vậy?!”, Dương Tuyết cũng tức điên lên, anh ta đã đồng ý trút giận cho cô rồi, nhưng bây giờ lại thành ra thế này, khiến cô ta cực kỳ mất mặt!
Vân thiếu lạnh lùng hừ một tiếng: “Ngủ với cô? Con mẹ nói, tôi muốn bóp chết cô!”
Dứt lời, anh ta lại vung tay tát vào nửa bên kia mặt của Dương Tuyết, Dương Tuyết ngã lăn ra đất, sắc mặt tái mét.
Thấy cảnh tượng này, Kim Tuệ Bình lùi lại phía sau vài bước, không dám nói tiếng nào, nhìn thấy mấy người trước mặt, Kim Tuệ Bình thậm chí còn muốn chạy để khỏi bị liên lụy.
Còn Dương Tuyết bị đánh không liên quan đến cô ta, tình bạn ni lông lúc này được thể hiện một cách sinh động.
Vân thiếu đánh hai phát tát xong lại quỳ xuống trước mặt Tần Lâm nói.
“Cậu Tần, là lỗi của tôi, xin cậu cho tôi một cơ hội, tôi đã tỉnh ngộ rồi, tôi đảm bảo sẽ sửa đổi lỗi lầm trước đây, cầu xin cậu hãy cho tôi một cơ hội!”
Dáng vẻ của Vân Húc bây giờ quả thực trưởng thành hơn vừa rồi rất nhiều, không nhìn ra dáng dấp thiếu gia nhà giàu nữa.
Thấy Tần Lâm vẫn thờ ơ, Vân thiếu vội vàng quỳ xuống trước mặt Chu Điềm Điềm, dập mạnh đầu xuống đất.
“Cô Chu, là lỗi của tôi, tất cả là lỗi của tôi, cầu xin cô hãy cho tôi một cơ hội!”
Thấy Vân Húc dập đầu đến mức chảy máu đầu, Chu Điềm Điềm hơi lúng túng.
“Anh Tần, hay là...cho anh ta một cơ hội đi?”
Tần Lâm mỉm cười: “Nếu cô đã nói vậy thì cứ cho anh ta một cơ hội đi”.
Vân Húc nghe thấy thế thì cực kỳ vui mừng.
“Cảm ơn Tần thiếu, cảm ơn cô Chu, tối chắc chắn sẽ sửa đổi lỗi lầm, không dám kiêu ngạo nữa!”
Vân Húc nói cực kỳ chân thành, Tần Lâm gật đầu, quyết định cho anh ta một cơ hội.
Anh lấy điện thoại ra gọi cho Hà Niệm Anh.
“Thu mua Disneyland xong, tạm thời cứ để nhà họ Vân quản lý, xem xét biểu hiện của bọn họ, nếu tốt thì khôi phục lại cổ phần lúc trước, nếu không tốt thì lập tức sa thải”.
“Vâng!”
Nói rồi cúp máy, Vân Húc vui mừng khôn xiết.
“Cảm ơn Tần thiếu! Cảm ơn anh! Giảm đốc! Còn không mau dẫn Tần thiếu đi lối VIP! Nếu ông dám phục vụ Tần thiếu không chu đáo, tôi sẽ hỏi tội ông!”
Sắc mặt giám đốc đã tái mét từ lâu rồi, nào dám phản đối bất kỳ mệnh lệnh nào, ông ta vội vàng gật đầu.
“Vâng vâng, tôi đi ngay đây!”
Nói xong liền dẫn Tần Lâm và Chu Điềm Điềm đến lối VIP.
Vốn dĩ, có rất nhiều người có thể đi lối này, cũng không phải đặc quyền riêng của Tần Lâm, vì vậy anh cũng không khách sao, cùng Chu Điềm Điềm đi vui chơi bằng lối VIP.
Sau khi bước vào, có rất nhiều trò chơi rất thú vị, hai người họ đã chơi rất vui vẻ.
Đặc biệt là Chu Điềm Điềm, mặc dù đã đi làm và tự lập nhưng cô vẫn có tính cách rất trẻ con, cực kỳ thích những thứ như này.
Khi chơi đùa liền kìm lòng không đậu mà khoác lấy cánh tay Tần Lâm, thậm chí bản thân cô cũng không nhận thấy có gì không ổn.
Tần Lâm chỉ cảm thấy tay Chu Điềm Điềm rất mềm mại, trên người cô có mùi thơm thoang thoảng, khiến người ta rất sảng khoái, anh cũng không nói gì.
Cả hai chơi vài tiếng đồng hồ, trời đã tối, Chu Điềm Điềm luôn nở nụ cười trên môi, trông cô cực kỳ vui vẻ.
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, Chu Điềm Điềm sững sờ một lát rồi nhận máy.
“Alo, mẹ à, sao vậy mẹ!”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng của một người phụ nữ trung niên.
“Điềm Điềm này, con có bạn trai khi nào vậy? Sao không nói cho mẹ biết?”
Khuôn mặt Chu Điềm Điềm lập tức đỏ ửng, vội vàng nói.
“Mẹ nói gì vậy, con làm gì có bạn trai chứ?”
“Con đừng nói dối mẹ, Dì Vương hàng xóm nhà chúng ta đã nhìn thấy hai con rồi, còn chụp ảnh gửi cho mẹ. Mẹ thấy chàng trai đó rất tuấn tú, con về nhà mau đi, giờ mẹ chuẩn bị nấu cơm cho bọn con!”
Nói xong liền cúp máy.
Chu Điềm Điềm nhìn điện thoại, có tin nhắn mẹ gửi đến, trong đó là bức ảnh của cô và Tần Lâm.
Chụp trộm lúc vừa rồi, chắc nhà hàng xóm cũng đến đây chơi, vì thế mới chụp được ảnh này.
Chu Điềm Điềm nhìn bức ảnh, khuôn mặt đỏ bừng. Cái... cái này là chụp lúc nào vậy? Sao còn nắm tay nữa?
Vốn dĩ Chu Điềm Điềm và Tần Lâm không phải là quan hệ đó, mặc dù trong lòng cô cũng rất thích Tần Lâm, những vẫn chưa nói ra.
Chưa xác định quan hệ mà đã nắm tay như này rồi, lại còn bị người ta chụp được nữa chứ, xấu hổ quá đi mất.
Vừa rồi khi nắm tay Tần Lâm, sao anh không nói gì cả? Lẽ nào anh ấy cũng thích mình?
Chu Điềm Điềm càng nghĩ mặt càng đỏ bừng xấu hổ.
Sau đó, mẹ cô lại gửi tin nhắn thoại đến.
“Trước mười giờ tối phải dẫn bạn trai về nhà, nếu không thì đừng về nữa”.
Khi cô nghe tin nhắn, Tần Lâm đứng ngay bên cạnh, thẩy rõ ảnh chụp và tin nhắn vừa rồi.
Vẻ mặt Chu Điềm Điềm vô cùng lúng túng, nhìn Tần Lâm ngượng ngùng nói.
“Anh Tần, xin lỗi anh, mẹ tôi hiểu lầm rồi, giờ tôi sẽ giải thích rõ ràng với mẹ!”
Tần Lâm mỉm cười, giờ đâu dễ giải thích?
“Không sao, nếu cô cần tôi có thể đóng giả làm bạn trai cô, tôi khá chuyên nghiệp trong chuyện này".
Nói ra cũng thật trùng hợp, Tần Lâm đóng giả bạn trai người khác không phải lần một lần hai, nói chuyên nghiệp cũng không quá.
Hai mắt Chu Điềm Điềm sáng lên: “Thật không?”
Mẹ cô luôn ép hôn cô, suốt ngày ép cô lấy một chủ nhà hàng, Chu Điềm Điềm cũng thấy phiền muốn chết. Nếu hôm nay Tần Lâm có thể giúp cô, thì không chừng có thể giải quyết vấn đề này rồi.
Tần Lâm gật đầu: “Không thành vấn đề, chúng ta chuẩn bị đi thôi”.