Hơn nữa còn tặng cho đàn ông?
Ai cũng biết mắt nhìn của Hồ Gia Hân cao như thế nào.
Bao nhiêu năm nay cô ấy vẫn luôn độc thân như thế, ngoài kia có bao thanh niên ưu tú theo đuổi nhưng vẫn không có kết quả.
Làm sao Hồ Gia Hân có thể tặng cho Tần Lâm món trang sức yêu thích của mình được?
Tần Lâm bất lực lắc đầu, cũng không thèm giải thích, Hồ Gia Hân có tặng anh hay không cũng không cần người khác phải biết.
Mối quan hệ giữa bọn họ cũng không có gì đáng để khoe khoang, mục đích Tần Lâm cần bộ trang sức này chính là để tặng cho Trần Khả Nhi mà thôi.
Nhìn thấy cô hình như không có món trang sức nào tử tế, nên anh mới tặng cô một bộ để đeo chơi.
Thật sự phát chán khi cứ phải đi khoe khoang với mấy người này.
Nhìn thấy Tần Lâm và Trần Khả Nhi không tiếp tục giải thích hay tranh luận, Vương Ngọc đột nhiên cũng mất hứng.
Trần Khả Nhi đã đủ mất mặt rồi, nhưng khi nhận được quà thì lại là đồ giả cao cấp.
“Anh Cao, sắp Thất Tịch rồi đó”.
Vương Ngọc nhẹ giọng nhắc nhở.
Cao Tùng cười đáp: “Anh biết rồi, đương nhiên anh có quà cho em, lần nay anh cố ý mang đến tặng sớm cho em”.
Nói xong, Cao Tùng cũng lấy ra một chiếc hộp.
Chiếc hộp này giống hệt như cái lúc nãy của Tần Lâm, nó thuộc dòng trang sức cao cấp của châu báu Gia Hân.
Bởi vì lúc nãy đã vừa giải thích nên mọi người đều biết cả, chỉ cần là chiếc hộp này thì chắc chắn sẽ là món trang sức có giá tối thiểu năm mươi nghìn.
Tất cả mọi người đều nhìn với vẻ ngưỡng mộ.
“Vương Ngọc hạnh phúc quá đi, nếu như tôi nhận được món trang sức quý giá như vậy thì chắc sẽ vui chết mất!”
“Đúng vậy, Vương Ngọc, mau lấy thân báo đáp đi!”
“Nếu là tôi thì tôi sẽ gả ngay cho phó tổng giám đốc Cao luôn!”
Vẻ mặt Vương Ngọc đầy vẻ hài lòng, cười toét cả mắt, sau đó nhìn sang Cao Tùng với ánh mắt dịu dàng.
Cao Tùng mỉm cười, lấy tay chạm vào đùi cô ta ở bên dưới, Vương Ngọc cũng không hề từ chối mà trở nên chủ động, xem ra tối nay có đi khách sạn cũng chẳng vấn đề gì.
Lúc Vương Ngọc mở hộp trang sức ra, vẻ mặt cùng tràn đầy kinh ngạc, bèn cảm thán một câu.
Tiên Hiệp Hay
“Khuyên tai Phượng Hoàng! Đây chính là khuyên tai Phượng Hoàng sao?”
Vương Ngọc không hề diễn, mà cô ta đang vui mừng thật sự.
Khuyên tai Phượng Hoàng cũng là một món đồ trang sức hết sức quan trọng của châu báu Gia Hân, nó vô cùng được ưa chuộng và bán rất chạy.
Vương Ngọc vô cùng thích thú, tuy đôi khuyên tai này không quý hiếm bằng Thiên nga bảy sắc, nhưng ít nhất nó là đồ thật!
Điều quan trọng phải là hàng chính hãng!
Đồ chính hãng có giới hạn!
Vương Ngọc cầm đôi bông tai lên, kiểm tra kĩ càng một lượt, quả thực là có một dãy số nhỏ.
“JX03”
Đây rõ ràng là đôi bông tai có giới hạn một trăm món.
“Có số sê-ri thật này, đây mới chính là đồ thật, ha ha, cảm ơn anh Cao, anh tốt với em quá!”
Nói xong, Vương Ngọc liền đeo khuyên tai vào để khoe với mọi người, đặc biệt là Trần Khả Nhi và Tần Lâm.
“Anh nhìn thấy chưa hả, đây mới là hàng chính hãng, có mã số đấy, ha ha”.
Tần Lâm liền cười nhạt: “JX03 này được sản xuất hàng loạt đúng không?”
Vừa dứt lời, Vương Ngọc liền cau mày.
“Anh nói cái gì, sản xuất hàng loạt, ở đây có số sê-ri đó, chỉ mỗi mình tôi có mà thôi, còn những người khác sẽ có số sê-ri khác, anh có hiểu không?”
Tần Lâm lộ ra vẻ bông đùa: “Vậy nếu trang sức của hai người đều giống hệt nhau, ngay cả số sê-ri cũng vậy thì sao?”
Vương Ngọc sững ra một lúc, sau đó cười khẩy: “Vậy thì không cần phải nói, chắc chắn sẽ có một người dùng đồ giả!”
Tần Lâm ‘ồ’ lên một tiếng, sau đó lấy điện thoại ra, lên tường nhà lật xem một bức ảnh rồi nói.
“Vậy thật sự không biết rằng của ai mới là đồ giả nhỉ”.
Nói xong, Tần Lâm liền đặt điện thoại lên bàn cho tất cả mọi người cùng xem.
Điện thoại hiện lên một tin trên tường nhà, viết rằng.
“Cảm ơn cục cưng đã tặng cho tớ đôi khuyên tai Phượng Hòang mã 03 này, tình cờ cũng là ngày sinh nhật em, thật có tâm quá đi”.
Nhìn vào tên tài khoản đã đăng trên vòng bạn bè, đó là Liễu Thanh Thanh!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Liễu Thanh Thanh?
Chuyện Hồ Gia Hân và Liễu Thanh Thanh là bạn thân của nhau thì cả nước đều biết cả, đương nhiên họ sẽ tặng đồ cho nhau khi một trong hai ra sản phẩm mới.
Chỉ là đôi bông tai mà Liễu Thanh Thanh khoe ra cũng là số 03, giống hệt với đôi của Vương Ngọc, thật đúng là buồn cười mà.
Hai món đồ y hệt nhau, chính cô ta cũng vừa nói lúc nãy, nếu như hai trang sức giống nhau thì chắc chắn sẽ có một cái là giả.
Liễu Thanh Thanh có thể nào mua hàng giả được sao?
Đã rõ như ban ngày rồi còn gì!
Sắc mặt Vương Ngọc đột nhiên trở nên khó coi, đôi khuyên tai trên tai cô ta rất khó để phân biệt thật giả, nó không hề trông giống đồ giả chút nào.
Nhưng của Liễu Thanh Thanh lại càng không thể là đồ giả, người ta là ai chứ, có thể giống cô ta được sao?
Sắc mặt Cao Tùng bỗng trở nên vô cùng khó coi, mắt sa sầm xuống, sau đó anh ta chỉ vào điện thoại Tần Lâm rồi nói.
“Anh đừng đùa nữa, Liễu Thanh Thanh lại có thể là bạn của anh sao? Phét cái gì đấy?”
Khi Cao Tùng nói như vậy, mọi người lập tức có phản ứng.
Đúng vậy, bốc phét gì thế, anh có thể có Zalo của Liễu Thanh Thanh à?
Liễu Thanh Thanh là người giàu nhất Hoa Hạ, lại còn là một nữ doanh nhân trẻ trung xinh đẹp giàu có, đúng là nữ thần hàng thật giá thật, làm sao anh có thể có acc Zalo của một người như vậy chứ?
Tần Lâm mỉm cười: “Không tin thì thôi”.
Tần Lâm liền cất điện thoại đi, mặc dù mọi người đều nghi ngờ chuyện Tần Lâm không thể nào kết bạn với Liễu Thanh Thanh được, nhưng bức ảnh vừa rồi chắc chắn vẫn khiến người ta không khỏi suy nghĩ.
“Để tôi đi tra thử”.
Tuy không có acc của Liễu Thanh Thanh nhưng ai cũng có thể lên Facebook để xem tường nhà cô.
Mọi người đều lấy điện thoại ra, lên Facebook bấm tìm kiếm ‘Liễu Thanh Thanh’.
Quả nhiên Liễu Thanh Thanh có đăng bài này, đúng là cùng một nội dung.
Tất cả đều là cảm ơn về việc bạn thân đã tặng đôi bông tai, hơn nữa, số của đôi bông tai cũng trùng vào ngày sinh của cô ấy, thật sự vô cùng chu đáo.
Facebook chính chủ, tổng giám đốc của mỹ phẩm Tầng Vân, Liễu Thanh Thanh.
Điều này chắc không thể sai được chứ?
Nhìn thấy đoạn Facebook này, vẻ mặt mọi người bỗng trở nên sôi nổi.
Nếu như người khác có đôi bông tai này, thì hẳn Vương Ngọc sẽ nghĩ của người ta là đồ giả, dù gì thì Cao Tùng cũng là người tặng cô ta đôi khuyên tai này.
Nhưng chủ nhân của đôi bông tai này lại là Liễu Thanh Thanh...
Làm sao Liễu Thanh Thanh có thể đeo đồ giả được chứ!
Sắc mặt Vương Ngọc vô cùng khó coi, liền trả lại khuyên tai ngay lập tức.
“Phó tổng giám đốc Cao, anh giữ lại đôi bông tai này để tặng cho người khác đi”.
Vẻ mặt Cao Tùng cũng hơi khó xử, liền lấy đôi bông tai lại rồi cười nói.
“Có lẽ công ty của anh có nhầm lẫn gì đó, để anh quay về đổi cho em món khác, anh cũng không ngờ đấy, ha ha, nhưng chắc chắn cái này không phải là giả, chắc là lỗi sản xuất mà thôi”.
Thực ra, đôi khuyên tai này không phải là đồ giả, mà là hàng lỗi.
Trong quá trình thao tác thủ công sẽ có một số lỗi, do đó sản phẩm lỗi sẽ bị mang đi hủy bỏ, theo lý mà nói sẽ bị tiêu hủy cùng một lúc.
Nhưng Cao Tùng đã giở thói khôn lỏi, cậy mình là phó tổng giám đốc nên mới lấy được đôi bông tai.
Dù sao thì cũng chẳng ai cần, cho dù có hơi sai sót một chút, nhưng những người phụ nữ bình thường không thể nào nhìn ra được.
Vương Ngọc chính là loại phụ nữ giả vờ giàu có điển hình, trông thì rất có tiền, nhưng thực tế lại chẳng biết gì.
Nếu hôm nay Tần Lâm không vạch trần anh ta thì Vương Ngọc đã bị dính câu rồi.
Ai lại có thể tưởng tượng được Tần Lâm lại là bạn bè với Liễu Thanh Thanh chứ?
Cao Tùng nhìn Tần Lâm với ánh mắt đầy thù địch, nghiến răng nghiến lợi rồi lạnh lùng nói.
“Ha ha, anh nói anh có Zalo của Liễu Thanh Thanh, vậy tại sao còn mua đồ giả? Tôi bị như vậy là do lỗi của tôi, lỗi của nội bộ công ty chúng tôi”.
“Nhưng anh thì khác, việc của anh là chuyện nhân phẩm!”
Ngay khi Cao Tùng chuyển chủ đề để chất vấn Tần Lâm.
Đột nhiên di động của Tần Lâm vang lên, là một cuộc gọi video.
Vừa rồi anh đã đặt điện thoại trên bàn nên mọi người đều có thể nhìn thấy được.
Người gọi đến chính là... Hồ Gia Hân!