Tần Lâm đưa theo Trần Khả Nhi rời đi, có điều Vương Đại Đông và Trần Linh vẫn nằm trên đất, bất động, người của Lôi Hồng ra tay rất đúng mực, không đánh chết bọn họ, nhưng bọn họ sẽ phải chịu đau đớn.
Trần Khả Nhi nói nhỏ, tâm trạng xuống dốc, cuối cùng vì bố và chị mình nên mới đến bước đường này, với cô ấy mà nói việc này quá tổn thương.
"Anh rể, may mà có anh".
Tần Lâm bình tĩnh nói.
"Không sao, chỉ có điều bố em quá đáng quá, vì lợi ích gia tộc mà không từ thủ đoạn".
"Ừm".
Trần Khả Nhi vô cùng thất vọng, gia đình của mình vốn hòa hợp nhưng từ khi Vương Đại Đông vào nhà họ Trần, bố bắt đầu bị anh ta tẩy não, trở thành kẻ trong mắt chỉ biết đến lợi ích, chị hai của mình cũng không còn là cô thiếu nữ trong sáng như xưa nữa mà trở thành một người hám lợi, nịnh hót.
"Em muốn ở một mình, em cảm ơn anh".
Trần Khả Nhi quay người rời đi, bóng dáng gầy gò của cô khiến Tần Lâm đau lòng.
Sau khi quay người rời đi, Trần Khả Nhi có hơi xuống tinh thần, tại sao Tần Lâm không phải bạn trai mình chứ, cô chỉ muốn nhào vào lòng anh mà khóc một trận, nhưng làm như vậy thì thật có lỗi với chị mình!
Không thể phủ nhận, trong lòng Trần Khả Nhi đã có Tần Lâm, cô ấy hiểu rõ mình không nên như vậy, nhưng sự ngưỡng mộ yêu quý không phải thứ cô kiểm soát được, sức hút của anh rể khiến cô không phản kháng nổi.
Người đàn ông như này có người phụ nữ nào không mê chứ?
Chỉ có điều Trần Khả Nhi không muốn bị người ta chỉ trích sau lưng là kẻ cướp bạn trai của chị, như thế thì chắc sẽ thành trò cười cho vô số người.
Trần Khả Nhi rơi lệ, lòng đau như dao cắt, tạo hóa trêu ngươi thật, tại sao cô không gặp anh rể trước chứ.
Tần Lâm nhìn bóng lưng xa xa của cô, cũng cảm thấy đáng thương, nhưng nhà họ Trần đã vậy, anh cũng không biết phải làm gì, Trần Nham Thạch quá nịnh bợ, trong mắt ông ta chỉ có lợi lộc chứ không có thứ mang tên là tình thân.
Chắc chắn cả Trần Nham Thạch và Trần Linh đều hiểu rõ loại người như Vương Vân Huy, nhưng vẫn quyết định tặng Trần Khả Nhi cho Vương đại thiếu gia, nếu không vì mình chắc lúc này Trần Khả Nhi đã trở thành món đồ chơi trong tay Vương đại thiếu gia rồi.
Nếu đã vậy, Tần Lâm liền gọi cho Trần Diên, định đi ăn bữa cơm với cô, vừa hay cũng đang buổi trưa.
Nhận được điện thoại của Tần Lâm, Trần Diên vui vẻ vô cùng.
"Tần Lâm? Cậu đến tỉnh lỵ?"
Tần Lâm nói.
"Ừm, đi ăn bữa cơm nhé, tôi đến đón cô".
"Được! Được! Vừa hay tôi vừa được nghỉ trưa, tôi đợi cậu ở cổng bệnh viện".
Trần Diên cúp máy, nở nụ cười ngọt ngào như gió xuân, lúc này hồn cô đã bay ra ngoài bệnh viện rồi.
Truyện Khác
Trần Diên đánh lại phấn, tô lại lông mày, vui vẻ ra khỏi cổng bệnh viện, một chiếc Porsche 911 đỗ ở cổng, một anh thanh niên mặc áo trắng, tay cầm bó hoa hồng, dựa bên xe, mấy cô gái qua đường ai ai cũng nhìn theo, vô cùng ngưỡng mộ.
"Không biết là cô gái nào mà may mắn đến vậy, đẹp trai quá!"
"Đúng vậy, tại sao không đợi mình chứ".
"Xì, cậu soi gương đi, cậu xứng chắc? Loại cao phú soái thế này chắc chắn chúng ta không với nổi, tỉnh giấc đi".
"Đó chắc phải là chủ nhiệm Bàng mới tới sao? Anh ấy đợi ai vậy?"
"Phó viện trưởng, chắc là phó viện trưởng đó, hôm trước tớ còn thấy bọn họ ở cùng nhau mà, đúng là trai tài gái sắc, phó viện trưởng Trần và chủ nhiệm Bàng đúng là một cặp trời sinh".
Mấy người qua đường đều vô cùng ngưỡng mộ anh thanh niên áo trắng kia, loại đàn ông tốt thế này dù đi đến đâu cũng là đối tượng của mọi người, trong viện có rất nhiều cô gái còn độc thân, và Bàng Khải cũng là người tình trong mộng của họ.
"Phó viện trưởng Trần, tôi có thể mời em đi ăn trưa không?"
Bàng Khải cười nói, anh tuấn đẹp trai, vô cùng chững chạc, mặc bộ quần áo thoải mái màu trắng, không biết đã hớp hồn của biết bao cô gái.
Trần Diên nhíu mày, tên Bàng Khải này không thể không nói đúng là anh tuấn tài giỏi, nhưng cô ấy đã sớm ở bên Tần Lâm rồi, trong mắt cô không có ai khác nữa, cho dù có đứng đầu thiên hạ thì cũng chẳng liên quan gì đến cô.
Dạo này Bàng Khải bám cô không buông, điều này lại khiến cô cảm thấy phản cảm.
Anh tài giỏi nhưng liên quan gì đến tôi!
"Xin lỗi, tôi có hẹn rồi, chủ nhiệm Bàng, anh vẫn nên đi hẹn mấy cô gái khác đi, tôi có bạn trai rồi".
Trần Diên muốn loại bỏ toàn bộ suy nghĩ của Bàng Khải, tên này đúng là bám dai thật, mình thì chẳng có thời gian để để ý đến anh ta, chuyện bệnh viện đã khiến cô đủ nhức đầu rồi.
Bàng Khải không quan tâm.
"Có thì sao chứ, ai chẳng thích cái đẹp, cho dù em có người yêu rồi thì đâu thể ngăn cản việc tôi thích em! Phó viện trưởng Trần, xinh đẹp như em, lại còn tài giỏi đến vậy, tôi thực sự không biết người đàn ông như nào mới xứng với em".
"Trên trận bóng đá, cho dù có thủ môn, nhưng người ta vẫn đá được bóng vào khung thành đấy thôi! Cái này phải xem thực lực của tiền đạo đến đâu, điều này chắc em cũng rõ, tôi tin tôi chẳng thua kém gì những thằng đàn ông khác, vậy nên tôi sẽ không ngừng việc yêu em".
Bàng Khải cười nói, ung dung bình tĩnh, con gái sợ nhất loại lưu manh, Bàng Khải lại là loại lưu manh trước nay chưa từng gặp, chẳng hề quan tâm đến sự khó chịu của Trần Diên, có bạn trai rồi, tôi có thể đá bạn trai em đi, Bàng Khải tôi chưa từng thất bại trước bất kỳ cô gái nào.
Là sinh viên giỏi của đại học Y Thủ Đô, từng nhận được vô số giải thưởng nghiên cứu, ở bệnh viện Tỉnh Lỵ ở tỉnh Hán Đông này, anh ta là sự tồn tại vượt trội, thành tựu sau này sẽ còn nhiều hơn nữa, cho dù là bệnh viện ở thủ đô thì cũng có nhiều nơi muốn anh ta, có điều năm đó khi anh ta làm trao đổi sinh ở đại học, nhìn thấy Trần Diên thì vẫn luôn nhớ nhung, vậy nên mới quyết định đến đây.
Đương nhiên anh ta cũng không cắt đứt liên lạc với mấy cô gái của mình, chỉ có điều Trần Diên năm đó anh thích nhất vẫn luôn ẩn hiện trong giấc mơ của anh ta, khiến anh ta ngày đêm nhớ mong, muốn có được cô. Cái loại lãng tử quay đầu như anh ta thực sự phải hy sinh nhiều lắm đấy, cũng đáng quý lắm.
Trần Diên nói nhỏ.
"Bàng Khải, tôi đi trước đây, tôi không muốn lỡ hẹn với bạn trai mình".
Bàng Khải thề thốt nói.
"Bạn trai em đến đón em sao? Vừa hay tôi cũng muốn xem xem bạn trai em trông như thế này mà có thể trói buộc được em. Nếu như anh ta ưu tú hơn tôi thì tôi đúng là xui xẻo, nhưng nếu anh ta không xứng với em, xin lỗi, tôi nhất định phải cướp em đi, tôi nhất định sẽ không để em phải chịu khổ với anh ta".
Trong mắt anh ta, ở tỉnh Hán Đông này chẳng có ai xứng với Trần Diên tài mạo song toàn.
Trần Diên lạnh lùng nói.
"Anh không bằng anh ấy đâu".
Sắc mặt Bàng Khải trầm xuống, tôi không bằng anh ta?
"Vậy tôi càng phải xem, rốt cuộc bạn trai em có điểm gì thần kỳ, chẳng nhẽ có ba đầu sau tay à?"
"Ba đầu sáu tay thì không có, nhưng chắc chắn anh ấy mạnh hơn anh một chút".
Bóng dáng của Tần Lâm xuất hiện sau lưng Bàng Khải, sau khi Trần Diên nhìn thấy Tần Lâm liền đổi thái độ, biến thành một cô gái e thẹn, dù dè dặt nhưng cô vẫn chạy đến nắm lấy cánh tay của Tần Lâm, sợ Tần Lâm sẽ ghen.
"Tần Lâm!"
Trần Diên cười tươi như hoa, trong ánh mắt đầy tình yêu, không gì diễn tả được hết, từ khi giả làm bạn trai đến nay thì cô đã thích anh thật, Trần Diên đã thực sự bị Tần Lâm hấp dẫn rồi.
Bàng Khải cười như không cười nói, ánh mắt xen lẫn lửa giận cùng hàn băng.
"Anh là bạn trai của Trần Diên sao? Trông chẳng ra sao cả, sao tôi không thấy anh có điểm gì hơn tôi nhỉ?"
Tần Lâm không thèm để ý đến Bàng Khải, xoay người nhìn Trần Diên.
"Anh không thấy cũng không cần phải vội, bạn gái tôi thấy là được. Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm".
"Làm quen chút đi, tôi là Bàng Khải!"
Bàng Khải duỗi tay, Tần Lâm cũng không từ chối, ít nhất cũng phải nể mặt bạn gái mình.
Nhưng khi anh nắm lấy tay Bàng Khải, một lực cực mạnh truyền đến từ tay anh.