Lúc này Đằng Thiên Sơn chỉ có thể cố gắng cãi lại.
"Dù thế nào, cậu ta cũng đã đánh các sư huynh sư đệ, thế là sai, chuyện này là sự thật. Tiểu sư muội, cho dù là muội thì cũng không thể đổi trắng thay đen như vậy được!"
"Huynh thích tìm ai tính sổ thì tìm, Tần Lâm biến mất hai ngày nay là vì đi hai thuốc với muội, chẳng nhẽ muội còn cần báo cho huynh chắc? Hay là muội đi tìm ông nội muội nhé!"
Lăng Dật Nhiên vừa cười vừa nói, toàn thân Đằng Thiên Sơn run rẩy, nếu như thực sự đi tìm sư thúc để nói chuyện thì chết chắc.
Lúc này ông ta chỉ có thể câm họng, không biết phải nói gì.
"Chuyện này còn phải truy cứu trách nhiệm của Chấp pháp đường, mấy người không phân rõ trắng đen mà đánh người, còn ỷ đông hiếp yếu, mấy người bị thương là đáng, đúng là đồ không biết xấu hổ. Bây giờ tôi làm chứng cho Tần Lâm, ông nội tôi cũng có thể làm chứng, sau khi trở về Tần Lâm bị mấy người dùng mọi cách gây khó dễ, xem ra tôi phải đi tìm sư phụ chưởng môn để cáo trạng thôi, ai tán thành? Ai phản đối?"
Lời của Lăng Dật Nhiên khiến không ai dám đáp trả, bây giờ Tần Lâm đã nắm đằng chuôi, bọn họ không đánh lại anh, lúc này anh còn có lý, giờ mà can thiệp chỉ có chết.
Tôn Dương Kỳ và Trương Quốc Phong nhìn nhau, lòng lạnh giá, lần này mất công ăn đánh rồi.
Lâm Trung Nghĩa thở phào nhẹ nhõm, cười thầm, không ngờ tiểu sư thúc lại cứu Tần sư đệ, may quá!
"Cửu sư huynh, chuyện này, huynh thấy thế nào?"
Lăng Dật Nhiên nhìn Đằng Thiên Sơn, sắc mặt ông ta tái xanh, ông ta còn có thể làm gì nữa?
"Nếu tiểu sư muội đã làm chứng cho Tần Lâm thì chuyện này coi như xong".
"Vậy còn không mau cút? Ngớ người cái gì?"
Lăng Dật Nhiên nhìn đám Tôn Dương Kỳ mà quát.
"Đa tạ tiểu sư thúc".
Tần Lâm nhún vai cười nói, mặt mày ung dung, chẳng sợ sệt gì tiểu sư thúc.
"Lưỡi không xương, nếu tôi không tới chắc anh về với đất mẹ rồi nhỉ".
"Vết thương thế nào, để tôi xem cho".
Lăng Dật Nhiên quan tâm hỏi han khiến Tần Lâm sợ hết hồn, tự nhiên được cô quan tâm, anh không biết làm thế nào.
"Vẫn ổn, không tổn thương xương cốt, tí là khỏe, có điều anh đấu với nhiều người như thế, không muốn sống nữa à, lần sau đừng có liều mạng như vậy nữa".
Tần Lâm hỏi.
"Ừ... tôi biết rồi, mà cô đến đây làm gì? Trong sư môn có ai bị thương hở".
Lăng Dật Nhiên lạnh lùng đáp.
"Trước thì không có nhưng giờ anh đánh nhiều người bị thương thế thì có rồi".
"Tôi cũng đâu có cố ý, bọn họ bắt nạt tôi mà!"
"Lần này tôi không đi nữa, ông nội bảo tôi phải so tài với đám vãn bối, anh chắc sẽ dạy cho tôi được nhiều thứ, nên tôi sẽ đào hang cạnh anh, hai ta làm hàng xóm, có gì không hiểu, tôi hỏi anh, không vấn đề chứ?"
"Tôi có lựa chọn không?"
"Không có!"
Non xanh nước biếc, đêm tối gió thổi.
Trong động phủ của Diệp Toàn Cơ có hơn mười người, ai cũng là cao thủ không tầm thường, đều là kẻ ác dưới trướng ông ta, ai cũng rất có thiên phú.
Mấy tên này cực kỳ nghiêm túc, mặt mày âm trầm, bởi vì sắc mặt của ông ta lúc này vô cùng lạnh nên không ai dám nói bừa.
Đằng Thiên Sơn đứng trước mặt Diệp Toàn Cơ, khó xử vô cùng, rõ ràng chuyện lần này làm nhị sư huynh rất tức giận.
"Xin lỗi nhị sư huynh, chuyện lần này là do đệ".
Tôn Dương Kỳ trầm giọng nói.
"Sư phụ, tên Tần Lâm đó hình như đã đột phát bát mạch".
Diệp Toàn Cơ hừ lạnh một tiếng, mọi người không ai dám ngẩng đầu.
"Đệ thấy thực lực của cậu ta thế nào hả Lão Cửu?"
"Thực lực của cậu ta dưới đệ nhưng muốn thắng cậu ta cũng mất ba mươi chiêu. Tên này dù có bị thương cũng có thể tiếp được một chiêu của đệ, tên này không đơn giản".
"Quả nhiên là con trai của Lão Ngũ, thú vị đấy".
Diệp Toàn Cơ cười khẩy, trong mắt đầy giá rét.
Là sư thúc, cho dù Đằng Thiên Sơn bất mãn với Tần Lâm thì ông ta cũng không thể ra tay.
Tần Lâm có ngang ngược đến đâu cũng là đời đệ thứ thứ ba, đời đệ tử thứ hai như ông ta xen vào thì còn ra thể thống gì nữa. Thế chẳng phải ỷ lớn hiếp bé sao?
"Sư phụ, giao cho con đi, lần trước con từng dò qua thực lực của cậu ta, con nắm chắc đến bảy phần".
Tàng Thiên Sơn lên tiếng, ánh mắt lạnh tựa băng.
"Con đã đột phá bát mạch một thời, giao cho con ta cũng yên tâm".
Diệp Toàn Cơ trầm giọng nói, người của ông ta liên tiếp thua trong tay Tần Lâm, đúng là khó coi, lần này ông ta nhất định phải xử lý được Tần Lâm, dù không giết được anh cũng phải đuổi anh ra khỏi Côn Luân. Nhưng trước khi đuổi ra thì phải phế bỏ toàn bộ công phu của anh, biến anh thành phế nhân.
Như vậy so với giết chết Tần Lâm thì đã hơn nhiều, cho dù là anh hay Tần Trì cũng không chịu nổi.
"Sư phụ yên tâm, muốn giết Tần Lâm không khó, người chỉ đứng xem là được, con sẽ trả mối thù này cho các sư đệ".
“Được! Hay lắm!”
“Cửu sư đệ không thích hợp để ra tay đâu, cứ để Thiên Xương làm đi, đến lúc đó cho dù Tần Lâm có bản lĩnh hơn nữa thì cũng khó mà thoát được!”
Diệp Toàn Cơ hừ lạnh một tiếng, sau đó Tàng Thiên Xương liếc nhìn cửu sư thúc Đằng Thiên Sơn, trong mắt mang theo ý cười.
"Cửu sư thúc, lần này con phải trông cậy vào người để ra tay giúp đỡ cho con rồi”.
“Nói hay lắm”.
Vẻ mặt Đằng Thiên Sơn có chút xấu hổ, nhưng không phải do ông ta kém cỏi mà là ông ta không thể ra tay với tiểu sư muội được, vậy nên mới đành phải quay về, nhưng điều này lại khiến cho nhị sư huynh không được vui.
Vẻ mặt Diệp Toàn Cơ nghiêm nghị.
"Lần này con nhất định phải làm rạng danh sư phụ, vì vinh dự của các sư huynh đệ, vì công lý của Côn Luân, về quy tắc thì không được cho phép bất cứ ai xem thường pháp luật của núi Côn Luân”.
Tàng Thiên Xương nói xong liền lui ra ngoài, chuẩn bị đi đấu một trận sinh tử với Tần Lâm.
Những ngày gần đây, mối quan hệ giữa Tần Lâm và Lăng Dật Nhiên cũng đã thân hơn rất nhiều, nhưng đối với Tần Lâm mà nói, anh vẫn không muốn có quá nhiều tình cảm trai gái, anh chỉ muốn cải thiện thực lực của mình càng sớm càng tốt, để cho bố mình không còn gì hối tiếc cả.
Tần Lâm rốt cuộc cũng dần hiểu được ý tốt của bố mình, nếu như ở thế tục thì anh hầu như không có đối thủ xứng tầm, nhưng ở núi Côn Luân lại là thánh địa võ đạo, và anh đã trưởng thành rất nhanh khi ở đây.
Những việc khác thì không cần nói làm gì, nhưng đột phá bát mạch chính là lợi ích lớn nhất của anh cho đến hiện tại.
Ánh mắt Tần Lâm trở nên nóng rực, mấy ngày nay thực lực của anh cũng đã ổn định lại, ngay cả Cửu Tự Chân Ngôn anh cũng đã luyện mấy ấn rồi.
Ấn thứ nhất, Lâm tự quyết, Bất Động Minh Vương Ấn!
Ấn thứ hai, Binh tự quyết, Đại Kim Cang Luân Ấn!
Ấn thứ ba, Đẩu tự quyết, Ngoại Sư Tử Ấn!
Ấn thứ tư, Giả tự quyết, Nội Sư Tử Ấn!
Bốn ấn kết hợp, lôi động tam thiên.
Tần Lâm vô cùng tự tin, hiện tại anh đã luyện thành bốn ấn của Cửu Tự Chân Ngôn, mỗi ấn đều có uy lực vô cùng đáng sợ, cho dù có là bố mình thì Tần Lâm cũng tin rằng mình sẽ chiến đấu được đến cùng.
"Tần Lâm, hôm nay không thấy, xem ra cậu tính làm con rùa rụt cổ rồi chứ gì, cậu tính tỏ ra đáng thương đến bao giờ đây?”
Tần Lâm hướng về phía ánh nắng ban mai để luyện Tam Phong luyện khí thiên, nhưng lúc này có một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mặt anh.
Tàng Thiên Xương?
Tần Lâm thoáng nhíu mày, không ngờ tên này lại tới đây, thật không biết xấu hổ.
"Các người còn dám tới à?"
Lúc này mặc dù Tần Lâm vẫn chưa lên tiếng, nhưng Lăng Dật Nhiên đã có chút không vui, trước đó cô đã xử lý xong xuôi đám người này, nhưng cô không thể ngờ bọn họ lại dám tới đây nữa.
"Tiểu sư thúc, lần này con thay mặt môn phái, chứ không cố ý đến để gây sự với Tần Lâm. Đương nhiên, tuy trước đây cậu ta đã gây ra rất nhiều chuyện hiềm khích, nhưng con vẫn không hề thù hằn gì cậu ta. Con chỉ xem cậu ta như một đối thủ hiếm có của mình trên núi Côn Luân này mà thôi”.
Tàng Thiên Xương tự tin nói.
"Thập tông tội của Tần Lâm, con xin không nhắc đến nữa, nhưng hôm nay con không phải đến đây để hỏi tội cậu ta, con đến đây là để ma sát sức mạnh với cậu ta, đương nhiên, nếu như Tần Lâm bằng lòng đầu hàng, cúi đầu nhận lỗi thì có thể con sẽ tha cho mạng chó của cậu ta, người nói thử xem? Tiểu sư thúc?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Dật Nhiên hơi đanh lại, không ngờ lúc này Tàng Thiên Xương lại chơi chiêu khích tướng.
"Đúng vậy, Thiên Xương cũng như là huynh nhìn thấy nó lớn lên, mặc dù lần này định báo thù cho các sư huynh đệ, nhưng nó đã bị huynh thuyết phục rồi, huynh bảo rằng con không thể nghĩ như vậy được, Tần Lâm cũng là sư huynh đệ của chúng ta mà, đều như nhau cả, có gì đáng hận đâu chứ? Chính vì vậy nên Thiên Xương mới xua tan suy nghĩ trong lòng, chỉ muốn tìm Tần Lâm để học hỏi lẫn nhau mà thôi, chắc không có vấn đề gì chứ”.
Đằng Thiên Sơn cười nói.
"Cửu sư huynh, huynh mà cũng hùa theo ư?"
Lăng Dật Nhiên trầm giọng nói.
"Không phải huynh hùa, mà trong thời gian này cậu ấy đã quá xuất sắc rồi, hôm nay huynh đến đây là để làm nhân chứng mà thôi, nếu không thì Thiên Xương sẽ không vui đâu. Đây là đến tìm sư đệ để cọ sát chứ không phải đến để gây sự, chuyện này huynh có thể làm chứng được, người trẻ tuổi cọ sát nhau tí ấy mà, có gì đâu”.
Đằng Thiên Sơn điềm đạm nói.
Đúng là không biết xấu hổ!
Không biết từ đâu đã xuất hiện mấy chục người xung quanh, tất cả đều hứng thú đứng xem.
Nói là để cọ sát, nhưng chẳng phải là cố tình báo thù cho đám người Triệu Vô Cực đấy ư?
“Tần Lâm, anh không thể bị mắc câu được”.
Lăng Dật Nhiên trầm giọng nói.
"Xem ra Tần sư đệ rất muốn chiến với tôi nhỉ, đương nhiên tôi rất vui, vậy thì tôi sẽ có thể nhìn thấy được năng lực của Tần sư đệ”.
Tàng Thiên Xương cười nói
Lăng Dật Nhiên vô cùng lo lắng, cô hiểu rõ thực lực của tên Tàng Thiên Xương này, nhỡ may Tần Lâm có mệnh hệ gì, tên Tàng Thiên Xương này chắc chắn không hạ thủ lưu tình.
Tên này là đệ tử của nhị sư huynh, ra tay cực ác, lúc trước có không ít người bị thương dưới tay anh ta phải đến sau núi nhờ cô chữa trị. Tên này ra tay không hề quan tâm đến tình nghĩa đồng môn, mỗi lần nhất định sẽ đánh đệ mức sấp mặt, người ta không đứng nổi.
Tần Lâm cười nói.
"Yên tâm, bây giờ trong số các đệ tự của đời thứ ba không ai là đối thủ của tôi đâu. Đương nhiên anh ta cũng không phải ngoại lệ".
"Khẩu khí lớn phết nhỉ, không dạy cho cậu một bài học, chắc cậu nghĩ mình là ông trời. Ra tay đi, tôi nhường cậu ba chiêu, nếu không người ta lại bảo sư huynh tôi không nể cậu".
Tàng Thiên Xương lòng tràn đầy tự tin, hoàn toàn không coi Tần Lâm ra gì.
Tần Lâm nhún vai, còn có chuyện tốt như vậy à? Nếu anh đã kiên quyết như vậy thì tôi đành phải nể anh vậy.
Tần Lâm thủ thế, ánh mắt đằng đằng sát khí. Anh ra tay nhanh như điện, sức mạnh tựa ba vạn đạo thiên lôi, không hề ngừng nghỉ, anh muốn dùng thế tấn công nhanh như chớp để đánh bại Tàng Thiên Xương.
Tàng Thiên Xương vô cùng tự tin nhưng lúc này anh ta đâu có biết thực lực của Tần Lâm kinh khủng đến mức nào.
Đòn đánh của Tần Lâm khiến Tàng Thiên Xương và cả Đằng Thiên Sơn đứng bên giật nảy mình, tốc độ của tên này quá nhanh.
Nhưng không biết nó mạnh mẽ đến đâu?
Chỉ có mình Tàng Thiên Xương này biết vì anh ta không hề tránh quyền này, trực tiếp đón lấy, một lát sau, sắc mặt anh ta trở nên nhăn nhó khó coi.
Bốp!
Một nguồn sức mạnh khổng lồ rơi xuống khiến cho sắc mặt anh ta vô cùng khó coi, anh ta lùi về sau theo bản năng, cố gắng đứng vững gót chân, dùng hết sức mới chống đỡ nổi quyền này.
Tàng Thiên Xương vô cùng khiếp sợ, ban đầu khi anh ta cứu Triệu Vô Cực, thực lực của Tần Lâm không như vậy, tên này rõ ràng đã mạnh hơn.
Đằng Thiên Sơn chau mày, Tàng Thiên Xương dù mạnh nhưng kiêu thì tất bại, lúc nãy anh ta còn khinh miệt, xem thường Tần Lâm, bây giờ nghĩ lại, có vẻ anh ta hơi tự tin quá.
Tàng Thiên Xương cũng biết rõ mình rơi xuống thế yếu rồi, lúc này anh ta cũng chẳng để ý đến việc nhường ba chiêu, cứ tóm được đối phương trước đã.
Anh ta tức giận quát lớn, sắc mặt lạnh lùng, nhắm thẳng vào Tần Lâm.
Tần Lâm cười lớn.
"Có vẻ như Tàng sư huynh không định nhường tôi ba chiêu nhỉ? Lời nói gió bay, ha ha ha".
Chiến bại bây giờ đã không thể lay chuyển.
Mặc dù Tàng Thiên Xương muốn phản đòn, trọng quyền liên tục đánh ra, nhưng với Tần Lâm mà nói, tất cả những thứ này đều đã quá muộn, bước chân của anh vẫn vững vàng, mỗi bước chân đều mang theo áp lực chèn ép. Tàng Thiên Xương lảo đảo lui về sau, sắp bại đến nơi, hoàn toàn mất đi chủ động ban đầu, vừa đánh vừa lùi, vô cùng chật vật.
"Có vẻ như Tàng sư huynh đúng là có phong độ của sư huynh nhỉ, vẫn nhường tôi cơ đấy, vậy tôi không khách khí nhé, ha ha ha ha".
Tần Lâm cười lớn, thứ anh muốn chính là cảm giác này, các người ba bốn lần ép tôi, Tần Lâm tôi lại không phải loại dễ trêu, người các người phái tới còn lâu mới là đối thủ của tôi.
Tần Lâm hừ lạnh, trọng quyền tung ra, đánh bay Tàng Thiên Xương, anh ta như diều đứt dây, rơi trên mặt đất, mặt mày đầy máu.