Mục lục
Y võ song toàn Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1257: Còn không ra tay, đợi gì nữa chứ?

Tên người nước ngoài vừa thấy Liêu Thừa Chí thẹn quá hóa giận thì hí hửng, tên này có vẻ không yếu, nhưng mình cũng chẳng có gì phải sợ cả.

Chiêu thức của Liêu Thừa Chí hiểm ác, chiêu nào chiêu nấy dồn ép đối phương, hai người giao thủ liên tục hơn mười chiêu, đối phương không ngừng tấn công, thêm phần khí thế.

Dù sao cũng là cao thủ huyết mạch, Liêu Thừa Chí mặc dù cố gắng được mười mấy chiêu, nhưng thực lực của đối phương hoàn toàn chèn ép ông ta, khiến ông ta không có cách nào trả đòn.

Hai người giao chiến, quyền chưởng đan xen, từng quyền đấm vào thịt, vô cùng kích thích, không ngờ tên người nước ngoài mặc áo khoác dài lại mạnh mẽ như vậy, Liêu Thừa Chí vô cùng buồn bực, mười mấy tên này cùng mạnh như thế thì mình sao có thể là đối thủ của chúng chứ?



Bây giờ không biết Lão Hàn và mọi người như thế nào, chứ mình sắp tàn phế đến nơi rồi.

Liêu Thừa Chí cũng được coi là từng trải qua cả trăm trận chiến, nhưng đây là lần đầu ông ta gặp đối thủ lần này mạnh như vậy, tình cảnh vô cùng khó khăn.

Liêu Thừa Chí lùi về sau từng bước, cho đến khi ông ta bị ép đến bờ vực, Liêu Thừa Chí vô cùng cẩn thận, chỉ cần một phút bất cẩn là mình sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Liêu Thừa Chí tức giận nói.



"Rốt cuộc mày là ai?"

Tên người nước ngoài nói thứ tiếng Hoa Hạ nửa mùa.

"Tao là ai không quan trọng, quan trọng là mày chết rồi".

"Nằm mơ đi! Cút cho tao!"

Liêu Thừa Chí không ngừng phản đòn, bổ ngang chém dọc, mở ra khép lại, có điều vẫn khó có thể mở con đường máu, cao thủ huyết mạch trước mặt ông ta như núi cao vậy.

"Hự..."

Tên người nước ngoài quát một tiếng, Liêu Thừa Chí bị lật nhào trên đất, một cước tung ra, vô cùng ngang ngược.

"Tần đại sư, không ra tay thì còn đợi lúc nào nữa".

Liêu Thừa Chí cắn răng nói, cuối cùng vẫn phải cầu cứu Tần Lâm, nếu như Tần đại sư không ra tay, ông ta chắc cũng xuống suối vàng.

Liêu Thừa Chí biết mình đã trách nhầm Tần đại sư, nếu không vì ông ta, kẻ địch sẽ không phát hiện ra bọn họ, mình chết mà không chịu thừa nhận, lúc này chứng cứ rõ rành rành, mình đâu còn mặt mũi nhìn Tần đại sư nữa.

Tần Lâm cười mỉm, Liêu Thừa Chí này đến chết mà còn cứng miệng, có điều bây giờ có cứng nữa thì cũng phải cầu cứu mình, ông ta mà chết rồi thì đội cứu viện sẽ như rắn mất đầu.

Sắc mặt Agudat lạnh lẽo, không khỏi giật mình, hắn không ngờ, ngay trước mi mắt mình vẫn còn một người đang trốn, vậy mà hắn không phát hiện ra?

Kinh khủng quá? Thực lực của người này chắc chắn trên hắn.

Tần Lâm hỏi.

"Bây giờ biết sai rồi sao?"

"Biết rồi".

Liêu Thừa Chí lầu bầu nói, nói xong nhưng trong lòng vẫn buồn bực, nhưng lúc này ông ta không còn đường lui nữa, Tần đại sư không ra tay, ông ta chết chắc.

Tần Lâm xoay người, ba bước hóa hai, ép sát Agudat.

Sắc mặt hắn trầm xuống, đối mặt với đòn tấn công của Tần Lâm, lập tức cầm chắc vũ khí, sẵn sàng nghênh chiến.

Có điều Agudat không ngờ được, một quyền của Tần Lâm khiến hắn ngã lộn trên đất.

Mẹ kiếp!

Mạnh quá!

Không đánh được, chạy thôi.

Agudat không cố đánh nữa, một chiêu đã bại, thực lực thực sự của Tần Lâm cuối cùng đã khiến Liêu Thừa Chí sững sờ, cao thủ huyết mạch trong tay Tần Lâm còn không đỡ nổi một chiêu.

Thần kỳ quá.

Trước kia Liêu Thừa Chí còn muốn so chiêu với Tần đại sư, giờ nhìn lại, Tần đại sư chẳng qua không thèm để ý đến ông ta, nếu không ông ta đã sớm bị đánh một trận thê thảm rồi.

Agudat biết mình không địch lại, hắn không tiếp tục đánh với Tần Lâm nữa bởi hắn không có một mình, mà còn nhiều đồng đội, nên phải mau rời đi, tìm kiếm chỗ nương tựa.

Một mình hắn không phải đối thủ thì mười người chắc chắn là đối thủ!

Nhưng tốc độ của Tần Lâm nhanh hơn Agudat nhiều, với bảy bước đã tóm được Agudat, lúc này sắc mặt hắn thay đổi, không dám hét lớn, một khi tuyết lở thì hậu quả khó có thể tưởng tượng.

"Đừng..."

Sắc mặt Agudat thay đổi, nhưng một chưởng của Tần Lâm vẫn rơi trên đầu hắn, lúc này mặt Agudat bị vả cho tái xanh, toàn thân run rẩy, miệng tóe máu, nháy mắt mất đi khả năng chiến đấu.

Tần Lâm bóp chặt cổ Agudat, mặt mày âm trầm, lạnh lùng nói.

"Nói đi, mày là ai? Tại sao bọn mày lẻn vào Hoa Hạ?"

Agudat nghiến răng nghiến lợi nói.

"Không nói, có bản lĩnh mày giết tao đi".

"Tao khuyên mày tốt nhất nên thả tao ra, nếu không người bên tao sẽ không để mày yên đâu".

"Dám uy hiếp tao?"

Tần Lâm cười, bóp gãy cổ Agudat.

"Rắc rắc..."

Thời khắc ấy, ngay cả Liêu Thừa Chí cũng sững sờ, đại ca à, cậu hỏi một cái rồi bảo giết là giết luôn hả?

Giết người không thấy máu!

Đây mới là kẻ ác thật sự!

"Sao cậu không hỏi gì chứ".

Liêu Thừa Chí buồn bực, khó khăn lắm mới có một tên do thám, nhưng lại bị Tần Lâm giết, ông ta không khỏi tức giận, không thể phủ nhận Tần Lâm rất mạnh, có thể được xưng làm đại sư cũng có thực lực chứ không chỉ hữu danh vô thực, nhưng cuối cùng anh vẫn quá lỗ mãng.

Tần Lâm lạnh lùng nói.

"Hỏi gì bây giờ? Ông nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của hắn rồi đấy, ông có thể hỏi gì được chắc, cứ làm thịt luôn cho nhanh".

"Cậu..."

Liêu Thừa Chí muốn nói nhưng thôi, dù sao thực lực của Tần Lâm hoàn toàn đè bẹp ông ta, hơn nữa người là do anh bắt lại.

"Muốn hỏi thì đi bắt một tên khác là được mà!"

Tần Lâm nói xong, ung dung khiến Liêu Thừa Chí vô cùng bực bội, nhưng dẫu sao, năng lực của ông ta cũng không bằng người ta.

Lúc này, Trác Y Nhiên đưa mọi người trở lại, bởi vì Tần Lâm quyết định sẽ đọ sức một trận với họ.




Mặc dù Liêu Thừa Chí vẫn nơm nớp lo sợ, nhưng người mạnh thì có quyền phát biểu, điều này không thể nghi ngờ, cho dù ông ta không muốn ra tay, muốn từ từ tra hỏi, nhưng Tần Lâm vẫn xông lên trước thì ông ta cũng chẳng làm gì được.






"Giết..."

Một chữ khiến tất cả mọi người không lạnh mà run, lần này bọn họ đi từ núi Côn Luân vào biên giới Hoa Hạ là để đại khai sát giới, mà không đợi đến lúc vào trong biên giới Hoa Hạ đã bị người ta nhằm vào rồi, vậy nên xảy ra đại chiến kịch liệt với Hàn Thâm

Có điều người dám chắn đường bọn họ, chắc chắn không thể khinh thường!
Chương 1258: Ác ma thích giết người từ trong xương cốt!

Sau khi đại tế ti ra lệnh, mười người còn lại đều xốc lại tinh thần, vậy thì làm một trận máu lửa thôi!

Lúc trước bọn họ vẫn ngại ngần đối phương có súng, có thể gây ra lở tuyết, nhưng bây giờ đối phương đã gọi viện binh đến, vậy nên bọn họ không cần tiếp tục nương tay nữa.

Có sức đánh một trận, bọn họ sẽ không lấy súng ra, ai mà chẳng biết tuyết lở nguy hiểm đến đâu, nhỡ may xảy ra lở tuyết, bọn họ chết chắc.

Lúc trước đám Hàn Thâm đã nghĩ ra đối sách cuối cùng, nếu như viện binh không đến, bọn họ sẽ dùng cách chết trùm, như vậy thì có thể khiến cho đám người nước ngoài vĩnh viên chôn thây nơi đây, đất Hoa Hạ không được phép xâm phạm, lãnh thổ cả vạn dặm, phải giữ được tất đấc cuối cùng.



Đây chính là quan điểm của họ, là mục tiêu của họ.

Tần Lâm đưa theo người của đội đột kích Giao Long và đội đột kích Liệp Báo xông lên núi cao, quyết chiến một trận sinh tử, hơn nữa nhất định phải nhanh nhất có thể, nếu không bọn Hàn Thâm sẽ ngày càng gặp nguy hiểm.

Trong thời khắc quan trọng, khi không được đảm bảo về tính mạng, bọn họ nhất định sẽ đi vào đường cùng.

Điều này không chỉ Tần Lâm mà bên địch cũng nghĩ vậy.



Liêu Thừa Chí nghiêm túc nói, nếu như Tần Lâm không nắm chắc thì trận chiến này nguy hiểm vạn phần.

"Tần đại sư, cậu có chắc không?"

Tần Lâm nói thẳng.

"Không".

"Ngay cả địch là ai tôi cũng không biết, vậy thì lấy đâu ra mà chắc chắn? Ít nhất tôi phải thấy được đối thủ là ai, có điều chúng ta đã hết đường rồi, chỉ có thể quyết một trận sống mái".

Trác Y Nhiên trịnh trọng nói.

"Tần đại sư nói đúng lắm, đội trưởng Liêu, chúng ta nghe Tần đại sư là được".

Liêu Thừa Chí trợn trừng mắt, ông đây mới là chỉ huy đấy, biết chưa?

Bọn họ... hai người bọn họ liên hợp với nhau bắt nạt tôi, đúng là thà chết chứ không chịu nhục mà.

Có điều Liêu Thừa Chí biết, Tần Lâm mới là người bọn họ có thể dựa vào, có thực lực là có quyền phát biểu, mình dù không muốn nhưng đây không phải lúc để bực tức, ông ta vẫn hiểu phải xem xét thời thế.

Lúc này, tất cả mọi người đều di chuyển về phía Tần Lâm, mà chín bóng dáng mặc áo choàng đen trắng xen kẽ nhau, cũng xuất hiện trước bọn họ

"Cho dù bọn họ mày là ai, dám động vào Hoa Hạ thì nhất định phải chết!"

Tần Lâm lạnh lùng nói, nhìn chín tên kia, thực lực của họ đều mạnh hơn Liêu Thừa Chí, trận đấu này đúng thật không đơn giản.

"Giết..."

Chín người này mặt mày âm trầm, không hề lùi bước, lúc này Trác Y Nhiên và mọi người cũng sốt ruột hẳn.

Đều là cao thủ huyết mạch, điều này mọi người đều khó có thể đoán được, mấy người này, một người thôi cũng có thể dễ dàng hạ gục mười người, cho dù người bên họ có tận bốn mươi năm mươi người, e rằng chưa chắc đã chiếm ưu thế, hơn nữa có khả năng còn bị đối phương gây trọng thương.

Nếu như bọn Hàn Thâm còn sống, thêm với người của Hàn Thâm, bọn họ còn có cơ hội, nhưng cũng chỉ là cơ hội mong manh thôi.

Tần Lâm hiểu rõ, nếu mình đối phó với chín người này, cũng không dễ dàng, cao thủ huyết mạch mặc dù càng ngày càng mạnh, nhưng không có một cao thủ huyết mạch nào có thể đứng một mình, trình độ mà nhân lên thì đúng không đơn giản.

Ba cao thủ nhất mạch có thể đánh bại được một cao thủ nhị mạch, khoảng cách giữa những cao thủ huyết mạch trên thực tế không có lớn như họ tưởng tượng, chín người này, ngay cả anh cũng không nắm chắc liệu mình có thắng không.

Quan trọng nhất là, Tần Lâm có thể thấy được sự mạnh mẽ ngang ngược cùng với vẻ thấy chết không sờn của họ, điều này so với đội đột kích Giao Long thì mạnh hơn nhiều.

Bởi vì, Tần Lâm cảm thấy bọn họ không phải là người mà đã thoát khỏi phạm vi của con người, bọn họ giống như người máy không có tình cảm vậy.

Ánh mắt đó giống nhau như đúc, ánh mắt đó thể hiện sát ý, chỉ vì giết người mà chiến đấu.

Những người này không chỉ là cao thủ huyết mạch, mà kinh khủng hơn, bọn chúng là những con ác ma thích giết người từ trong xương cốt!

Bọn họ rốt cuộc à ai?

Đúng lúc đó, trên một hòn đá lớn, một bóng người mặc áo choàng trắng, ngạo nghề đứng đấy, lạnh lùng nói.

"Khẩu khí lớn phết, người Hoa Hạ bọn mày có vẻ cũng chỉ thế thôi nhỉ? Hôm nay, bọn mày đều phải chết!"

Liêu Thừa Chí lạnh lùng nói.

"Muốn diễu võ giương oai ở đất Hoa Hạ bọn tao, mày không xứng đâu, quân trộm cướp, hôm nay bọn tao dù có chết cũng phải lấy mày làm đệm lưng".




Lawrence Anegie cười mỉm, gã để râu quai nón, còn đeo một cây thánh giá vàng chói mắt.

"Cứ đánh thắng trước chín võ sĩ thần thánh bọn tao rồi hẵng nói".






"Tòa thánh vậy mà là một tổ chức điên cuồng giết người, thật là thú vị."

"Không cần biết binh đoàn võ sĩ thần thánh mạnh đến đâu, đó là việc của mày. Dù nguyện vọng của giáo hoàng lớn đến đâu, đó cũng là việc của mày. Nếu mày muốn gây chuyện ở Hoa Hạ, tao sẽ chơi với mày đến cùng. Cho dù giáo hoàng có ở đây, tao cũng sẽ không bao giờ nhường bước".

"Thật là tên nhãi không biết trời cao đất dày là gì, ngày tận thế của Hoa Hạ bọn mày đang đến rồi đấy".

Lawrence Anegie lạnh lùng nói, ngay lập tức, chín võ sĩ thần thánh lao tới, sát khí ngút trời!
Chương 1259: Chiến đấu quyết liệt với võ sĩ thần thánh!

“Lần này chúng ta thiệt mất rồi”.

Liêu Thừa Chí nhìn về phía Tần Lâm rồi trầm giọng nói, nếu biết người của binh đoàn võ sĩ thần thánh đến từ tòa thánh phương Tây thì Liêu Thừa Chí đã sớm mời cao nhân đến cứu viện rồi, bởi vì ông ta biết mình và người của binh đoàn võ sĩ thần thánh căn bản không hề cùng đẳng cấp, những tên này còn tàn nhẫn hơn cả máy bay hay đại bác nữa kia.

Bọn họ chính là từ để thay thế cho ‘tử thần’, đến từ những tòa thánh lưỡi liềm đáng sợ nhất.

“Tôi đã nói rồi, cho dù Ông Trời có đến đây cũng không được!”



Tần Lâm thoáng cười, sau đó nhìn sang Liêu Thừa Chí, anh đã chuẩn bị để nghênh chiến với đám võ sĩ thần thánh kia.

Năm tên võ sĩ thần thánh sát khí đằng đằng, lập tức xông về phía Tần Lâm.

Sức mạnh của võ sĩ thần thánh được tạo nên từ những lần vào sinh ra tử, đào thải cả mấy trăm nghìn người mới có thể tìm kiếm ra được những tên ác quỷ như thế này, bọn họ chính là những tử sĩ của tòa thánh.

Mỗi một võ sĩ thần thánh đều là người được chọn trong hàng chục nghìn người, còn hiếm hơn rất nhiều khi so với binh vương trong đội biệt kích, bởi vì khi giết người thì cái hơi thở của ác quỷ kia lại trỗi dậy, đó là thứ mà người của đội biệt kích không có, bọn họ không hề sợ hãi cái chết, chỉ nghe theo mỗi mệnh lệnh của giáo hoàng.



Giết người, giết người, lại giết người.

Còn Trác Y Nhiên bọn họ là vì muốn cứu người, mỗi một võ sĩ thần thánh đều đã giết ít nhất cả nghìn người, so với hàng tá người ngoài kia thì giết một người hay hàng ngàn người thì cũng không có gì khác nhau.

Năm võ sĩ thần thánh vừa ra tay với Tần Lâm liền bắt đầu xuất chiêu đoạt mạng!

Người lúc trước căn bản không phải là võ sĩ thần thánh, cho dù có phải thì cũng chỉ là một tên yếu ớt, khi năm người này kết hợp lại thì Tần Lâm mới cảm nhận được sự lợi hại của võ sĩ thần thánh.

Trong chiến đấu, bọn họ chỉ có một lý tưởng duy nhất, đó là giết giết giết!

Không có thương vong thì không lùi bước.

Đây chính là mục đích của bọn họ, trong lòng Tần Lâm bỗng cuộn trào, sát khí toát ra từ đám người này thật khiến anh phải cau mày, bọn họ tồn tại vì cái gì đây? Quyền lợi chăng, chỉ có giáo hoàng ở tòa thánh Vatican mới có thể chỉ thị được bọn họ, sự tồn tại của tòa thánh cũng đồng nghĩa với việc là mối đe dọa cho thế giới phương Tây.

Mười võ sĩ thần thánh đích thân lên núi Côn Luân, bọn họ thật sự rất xem trọng Hoa Hạ, nhưng lần này người bọn họ gặp lại là Tần Lâm.

Sức mạnh của Tần Lâm hoàn toàn vượt qua bọn họ, khoảng cách giữa cao thủ nhất mạch và cao thủ lục mạch là vô cùng lớn, cho dù năm người bọn họ có liên thủ với nhau thì Tần Lâm cũng không hề sợ hãi.

Anh thành thạo, nhưng không chắc người khác cũng sẽ thành thạo.

Lúc này, Liêu Thừa Chí và Trác Y Nhiên đã liên tục bị võ sĩ thần thánh áp chế, bọn họ khổ không nói nên lời, phải hai mươi thành viên của đội mới có thể đánh nổi với một võ sĩ thần thánh, nhưng kết quả vẫn không thể chắc chắn được.

Ngay lúc này, Chu Khuê An lại muốn chuồn đi, trong mắt anh ta mà nói thì đám người này không khác gì ma quỷ, anh ta không thể đấu với nhiều người như vậy được, thực lực của binh đoàn võ sĩ thần thánh này mạnh nhất tòa thánh, đây chẳng phải là đang lấy trứng chọi đá, tự tìm đường chết hay sao?

Không được, mình phải trốn khỏi đây thôi!

Chu Khuê An nhân lúc mọi người bị đám võ sĩ thần thánh áp chế thì chuồn đi, anh ta nhanh chóng trốn đằng sau một tảng đá lớn.

“Các người là một đám ngu ngốc, để tôi xem thử mấy người có đánh lại được hay không, bọn chúng là võ sĩ thần thánh đó. Ôi cha mẹ ơi, mình phải biến trước đây”.

Chu Khuê An biết rằng lần giao chiến này không biết sống chết ra sao, tại sao mình phải ở lại đây chết cùng với đám não tàn này chứ?

Lúc này ở trong hang động, Hàn Thâm và Tạ Hồng Mai đang đưa mắt nhìn nhau, hai người đều đang cảm thấy khiếp sợ, bởi vì bên ngoài đang xảy ra ẩu đả, tuy âm thanh không quá lớn, nhưng bọn họ vẫn đang chờ cơ hội, làm sao có thể bỏ qua được chứ?

“Bây giờ mọi người cứ ở yên đây, án binh bất động. Vương Man, đi theo tôi!”

Hàn Thâm dẫn theo cấp dưới rồi rời khỏi hang động, ngay khi tới miệng hang thì bọn họ liền cảm thấy vô cùng hưng phấn.

“Thưa sếp, là đội phó Trác, còn có cả đội trưởng Liêu. Đội biệt kích Giao Long và đội biệt kích Liệp Báo đều đang ở đây, xem ra tín hiệu cứu viện của chúng ta đã được truyền ra ngoài rồi”.

Vương Man kích động đến mức nói không thành lời, còn hơi lắp bắp, thậm chí còn không dám tin việc đang xảy ra trước mắt.

“Chính là bọn họ!”

Hàn Thâm cũng mặt mày hớn hở, gật đầu lia lịa.

“Cậu mau đi thông báo cho đội trưởng Tạ đi, chuẩn bị để nghênh chiến với đám chó từ tòa thánh này”.

“Vâng, thưa sếp!”

Vương Man nhanh chóng trở về hang động để báo cho Tạ Hồng Mai, còn Hàn Thâm sẽ xông lên tiền tuyến trước.

Bây giờ Trác Y Nhiên và Liêu Thừa Chi đều đang ở trạng thái bị động, cũng có thể nói là liên tục thất bại, nếu cứ tiếp tục như vậy thì bọn họ chỉ có một con đường chết mà thôi.

“Tôi đến đây!”

Hàn Thâm đột nhiên quát lớn, làm cho tất cả mọi người đều bất ngờ, đặc biệt là người của đội biệt kích Giao Long, bọn họ vô cùng vui mừng, sếp của bọn họ, nòng cốt của bọn họ, Hàn Thâm vẫn còn sống!

“Hàn lão đại!”

“Hàn lão đại quay lại rồi!”

“Về hết rồi, ha ha ha!”

Tất cả mọi người đều trở nên hưng phấn, mặc dù chưa chắc Hàn Thâm có xoay chuyển được tình thế hay không, nhưng đó lại là chỗ dựa của bọn họ, bọn họ đến đây là vì Hàn lão đại, ông vẫn luôn là hình mẫu bất diệt trong lòng bọn họ.

“Hàn lão đại!”




Trác Y Nhiên đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hàn Thâm, bọn họ liền biết rằng trận chiến này dường như đã có hy vọng rồi, công sức mà bọn họ bỏ ra đã không hề uổng phí.

“Tôi biết là anh sẽ không chết đâu mà, ha ha ha”.






Một mình Tần Lâm đánh năm cũng đã thu hút sự chú ý của Tạ Hồng Mai, chỉ có một mình mà đấu với năm võ sĩ thần thánh, ngay cả cô cũng không dám tưởng tượng đến, người thanh niên này rốt cuộc là ai?

Một mình anh sao có thể gánh vác hết trọng trách của mọi người được, nếu là bọn họ thì có lẽ đã thua đến thảm hại rồi.

“Cút!”

Tần Lâm vừa quát lên, năm tên võ sĩ thần thánh lập tức bị đánh lùi về sau, hơn nữa còn trông vô cùng nhếch nhác.

Ngay lúc này, đại tế ti Lawrence Anegie đang đứng quan sát trên tảng đá đã không thể chịu nổi nữa, gã bèn ra tay.
Chương 1260: Không cần cô lo đâu!

“Đúng là một đám không biết trời cao đất dày. Người của tòa thánh mà cũng dám cản, hôm nay chúng mày hãy chết hết đi!”

Ánh mắt Lawrence Anegie đanh lại.

Sức chiến đấu của Tần Lâm thật đáng kinh ngạc, nhưng rõ ràng kinh nghiệm của anh không thể bằng được với võ sĩ thần thánh, nếu như võ sĩ thần thánh không dựa vào cách thức và kinh nghiệm của mình để tạm thời giữ chân Tần Lâm, thì có lẽ năm người bọn họ đã không thể cản nổi anh quá mười phút rồi.

Nếu anh không ra tay thì trận chiến này sẽ trở nên bế tắc.



Tần Lâm càng đánh càng cảm thấy vui, ngày càng theo như ý mình.

Mặc dù anh đã là cao thủ lục mạch, nhưng dù gì cũng còn ít kinh nghiệm, đặc biệt là trong trận chiến với kẻ mạnh thực sự thì hầu như không có.

Thực ra mà nói thì anh đã sớm có thể đánh bại được năm tên này, nhưng cơ hội để rèn giũa bản thân như thế này là rất hiếm, vậy nên Tần Lâm mới không ngừng nâng cấp bản thân bằng cách cho phép võ sĩ thần thánh tung ra nhiều chiêu hơn nữa, như vậy mới khiến cho anh tăng được kinh nghiệm cũng như thực lực trong các trận chiến.

Lawrence Anegie đang chuẩn bị giết tên khốn này, từ trước đến giờ võ sĩ thần thánh chưa từng thua như vậy, nhưng lần này lại vì chuyện của bản thân mà thất thủ, vậy thì sau này gã sẽ trở thành trò cười của mấy tên đại tế ti ở tòa thánh mất, ngay cả giáo hoàng cũng sẽ hỏi tội gã.



Vậy nên Lawrence Anegie nhất định phải tóm được Tần Lâm trước mới được, gã không thể tiếp tục đùa giỡn với anh nữa.

“Đúng là thứ không biết điều, hôm nay tao phải chơi với mày đến cùng mới được”.

Lawrence Anegie cười khẩy, sau đó nhanh chóng tiến vào đám võ sĩ thần thánh kia làm thủ lĩnh, lập tức khiến cho tình hình của Tần Lâm trở nên căng thẳng.

“Tên Lawrence Anegie này là đại tế ti thứ thiệt đó, nếu như hắn thật sự ra tay thì Tần đại sư có chịu nổi không đây?”

Hàn Thâm không khỏi lo lắng, sắc mặt vô cùng nghiêm nghị.

“Khó nói lắm!”

Ánh mắt Liêu Thừa Chí đột nhiên thay đổi, xem ra năm tên võ sĩ thần thánh đã là giới hạn của Tần đại sư rồi, hai bên nãy giờ vẫn bất phân thắng bại, cuối cùng cũng chỉ đang giao tranh rất hòa bình, nhưng một khi đại tế ti Lawrence Anegie ra tay thì Tần Lâm sẽ rơi vào thế bị động, thậm chí sẽ xảy ra nguy hiểm.

“Để tôi đi giúp cậu ấy!”

Tạ Hồng Mai trầm giọng nói, dù sao cũng chỉ có cô là cao thủ huyết mạch, ngay cả Hàn Thâm và Liêu Thừa Chí cũng không phải là đối thủ của cô, nếu là người khác thì có lẽ sẽ liên lụy cho Tần đại sư, hơn nữa còn làm cho Tần đại sư phân tâm.

Tạ Hồng Mai nhanh chóng tiếp cận tên võ sĩ thần thánh ở phía sau Tần Lâm, nhưng lúc này Lawrence Anegie cũng xông tới, đánh một quyền về phía Tạ Hồng Mai, khiến cho cô lùi về sau mười mấy bước, sắc mặt tái mét.

Tạ Hồng Mai vốn đã bị thương, trong cuộc chiến này, cô đã giống như một cây đèn cạn dầu, nhưng nếu không liều mạng chiến đấu thì có lẽ Tần đại sư sẽ là người đầu tiên hy sinh mất, đó là điều mất mát lớn nhất cho đội biệt kích của bọn họ.

Nếu Tần đại sư vì giúp bọn mà chết ở đây thì sẽ khiến cho Tạ Hồng Mai cảm thấy vô cùng áy náy.

Nhưng lúc này đây, Tần đại sư chính là hy vọng duy nhất của bọn họ.

Nhìn thấy Tạ Hồng Mai xuất hiện, Tần Lâm bỗng sững ra một lúc, liền cảm thấy thoải mái.

“Không cần lo cho tôi đâu, người ở đây cứ giao cho tôi là được”.

Tần Lâm nhìn sang Tạ Hồng Mai, thấy cô có vẻ khó tin, nhưng sự kiêu ngạo của Tần Lâm cũng khiến cô có hơi khó chịu.

Cậu có biết đó là ai không? Là đại tế ti của tòa thánh thần thánh đó, là trụ cột của toàn bộ tòa thánh Vatican, ít nhất cũng là cao thủ tam mạch, sao cậu có thể đánh lại được chứ?

“Một mình cậu không thể chịu nổi đâu, để tôi tác chiến cùng cậu, may ra mới có cơ hội sống sót”.

Tạ Hồng Mai trầm giọng nói.

“Thật xin lỗi, không cần cô lo đâu”.

Tần Lâm cười gượng, cô đến giúp tôi nhưng lại làm tôi rơi vào thế bị động đó.

Tạ Hồng Mai không thể nói gì, từ lúc một mình Tần Lâm đánh với đám võ sĩ thần thánh thì anh đã không thể chịu đựng một mình rồi!

Anh căn bản không phải là đối thủ củ đám người này, trận chiến này liên quan đến sự sống chết của đội biệt kích bọn họ, nhất định bọn họ phải chiến đấu đến cùng.

Vì gia đình và đất nước, vì lãnh thổ của dân tộc, một tấc đất cũng không bỏ sót!

Nhưng sau khi Tạ Hồng Mai tham gia vào trận chiến giữa Tần Lâm và Lawrence Anegie thì anh đã rơi vào thế bị động, vốn định trong vòng mười phút sẽ đánh gục tên Lawrence Anegie, nhưng không thể ngờ Tạ Hồng Mai lại trở thành chướng ngại vật lớn nhất.

Tạ Hồng Mai bị thương rất nặng, hơn nữa vết thương còn đang dày vò cô, đây là điều làm cho Tần Lâm hết sức ngưỡng mộ, vì để chiến đấu đến cùng, cô hoàn toàn không thềm để ý đến đối phương, cho dù chịu không nổi nhưng vẫn không khuất phục, thà chết vinh còn hơn sống nhục.

Nhưng Tần Lâm lại không hề muốn chết, cho dù cô vô cùng cố chấp, nhìn thì có vẻ giống như đang song kiếm hợp bích với Tần Lâm, nhưng thực ra là đang làm rối loạn từ bên trong, mấy cú đấm chí mạng của Tần Lâm suýt mấy lần đánh trúng cô.

Nhưng phải nói rằng sức mạnh của Lawrence Anegie là vô cùng đáng sợ, tên này hết sức xảo quyệt, điều này thì không cần phải nói, gã đã nhìn ra Tạ Hồng Mai không còn tác dụng gì rồi.




Còn Tạ Hồng Mai lại giống như một chú lợn đang vô thức gặm chân mình, đánh như chết đi sống lại với võ sĩ thần thánh.






Trác Y Nhiên nhìn bộ dang anh tuấn của Tần đại sư liền cảm thấy giống như thần thánh hạ phàm, vô cùng hào kiệt, đàn ông như vậy mới đẹp làm sao.

Nhưng đây là chuyện tình cảm trai gái bình thường, Tạ Hồng Mai và Tần Lâm vẫn còn đang giao chiến kịch liệt với đại tế ti mà vẫn ngầu như vậy!

“Đã cho mặt mũi còn không biết điều, bọn bây chết hết đi!”

Lawrence gào lên, gã nhanh như chớp phóng về phía Tạ Hồng Mai, dùng sức mạnh phi thường vưa đánh vừa đá vào Tạ Hồng Mai khiến cô bay xa mười mấy mét.
Chương 1261: Xem nhẹ cái chết!

“Hồng Mai!”

Liêu Thừa Chí vẫn luôn có tình cảm sâu đậm với Tạ Hồng Mai, lúc này khi thấy Tạ Hồng Mai bị đánh bay ra thì vô cùng lo lắng, nhưng ông ta vẫn còn đang giao chiến với võ sĩ thần thánh, tình hình càng lúc càng trở nên khó khăn.

“Đội trưởng Tạ...”

Trác Y Nhiên lẩm bẩm, trong lòng không khỏi sốt ruột, chẳng phải là sắp toang rồi sao? Đội trưởng Tạ đã thua rồi, chắc Tần đại sư cũng không phải là đối thủ của đám người ở tòa thánh đó đâu nhỉ?



Tên đại tế ti đó vô cùng đáng sợ, một khi gã đánh bại được Tần Lâm thì bọn họ cũng coi như xong, chẳng lẽ bọn họ thực hiện xong kế hoạch cuối cùng rồi chết hay sao?

Cho dù có là Hàn Thâm cũng hết sức nghiêm nghị, Tạ Hồng Mai đã không còn đứng dậy được nữa, lúc này tình thế của bọn họ lại càng trở nên nguy cấp, nếu cứ tiếp tục như vậy thì bọn họ chỉ còn cách đồng quy vu tận với kẻ địch, Hàn Thâm cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.

“Xem nhẹ cái chết!”

Hàn Thâm trầm giọng nói.



“Xem nhẹ cái chết!”

Tất cả mọi người nhìn sang Hàn Thâm, trong lòng phừng phực khí thế chuẩn bị đấu tranh vì tổ quốc.

Nhưng lúc này Tần Lâm lại thở phào nhẹ nhõm, cho dù có bị đánh thì Tạ Hồng Mai vẫn không hề thua, trận chiến này đúng là thập tử nhất sinh.

Lawrence đánh văng Tạ Hồng Mai trong phột phát, đương nhiên điều này đã làm giảm nhuệ khí của bọn họ.

Nhưng Tần Lâm sẽ không thể nào để yên như vậy được, lần này Lawrence xông lên đã trực tiếp đánh gục Tạ Hồng Mai, không phải do anh không cứu cô, là vì cô đã quá bốc đồng, Tạ Hồng Mai luôn cho rằng mình có thể động được vào Lawrence, nhưng kết quả thì sao chứ?

Vừa đụng thì...

“Đã ddeessn lúc trình diễn thật sự”.

Tần Lâm thoáng cười, bóng người hóa thành một luồng ánh sáng, ngay cả Lawrence cũng không hề chú ý rằng Tần Lâm lại xuất chiêu nhanh như vậy, hệt như một tia chớp, không sao cản được.

Thái cực quyền vừa có thể tấn công và phòng thủ, như mây bay nước chảy, mỗi cú đấm đều vừa nhu vừa cương, tưởng chừng nhẹ nhàng nhưng lại có thể giết người trong phút chốc.

Trước trận chiến với các võ sĩ thần thánh, Tần Lâm cũng đã học được không ít kinh nghiệm, chiêu chí mạng của đám võ sĩ thần thánh này vô cùng rõ ràng, không hề có chút nào thừa thãi, chỉ cần một đòn là có thể kết liễu được một người, cũng không cần phải là chiêu thức đẹp đẽ gì cho cam, chỉ cần có thể giết người là được.

Cơ bắp, ánh mắt, từng cử động của bọn họ đều như một cỗ máy giết người, chỉ sống để chiến đấu, đức tin của bọn họ chỉ có một, đó chính là tòa thánh!

Binh đoàn võ sĩ thần thánh! Tồn tại vì tòa thánh, sống mãi với giáo hoàng.

Tần Lâm không hề để tâm, ánh mắt anh như thiêu đốt, lần này anh sẽ không nương tay nữa, dưới tình huống nguy cấp này thì Tần Lâm phải bắt đầu phản công triệt để mới được.

Vốn tưởng rằng sau khi mất đi sự hỗ trợ của Tạ Hồng Mai thì binh đoàn võ sĩ thần thánh được dẫn dắt bởi Lawrence sẽ có thể đánh bại được Tần Lâm, nhưng tất cả bọn chúng đều sẽ được chôn cất tại nơi đây, mãi mãi không thấy được ngày mai.

Ngay cả Tạ Hồng Mai cũng nhắm mắt nằm chờ chết, bởi vì Lawrence đã nhắm đến cô rồi.

Bản thân có chết cũng không tiếc, nhưng còn Hàn Thâm và những người khác đều đang ở đây, nếu mọi người cũng chết thì vô cùng đáng tiếc, thân là thủ lĩnh có bỏ mạng cũng chẳng sao, nhưng anh em nhất định phải sống sót!

Nhưng ngược lại, trong màn khói mù tuyệt vọng đang bao trùm, Tần Lâm đã đột nhiên xuất hiện như một con ngựa hoang, ngay cả năm tên võ sĩ thần thánh vây quanh cũng bị Tần Lâm đánh bay ra xa.

Ngay thời khắc này, tất cả mọi người đều sững sốt, chết lặng tại chỗ.

Một tên võ sĩ thần thánh hung hãn trong mắt bọn họ lại không thể chịu nổi một đòn, ngay lúc này đây Tần Lâm chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó chính là đại tế ti của tòa thánh, Lawrence!

Chỉ cần gã chết thì không ai có thể đe dọa được mạng sống của bọn họ nữa, Tần Lâm đã hạ quyết tâm để giết Lawrence.

Từ tên võ sĩ thần thánh một ngã xuống trước mặt đại tế ti Lawrence, sắc mặt gã đanh lại, tên này giống như rồng bay trên trời vậy, thật là kinh khủng!

Lúc này Tần Lâm đã đứng ngay trước mặt Lawrence, cả hai cùng bắt đầu trận chiến.

“Không tồi nhỉ, mày đã làm cho tao bất ngờ đấy. Hoa Hạ có cao thủ như vậy thì cũng không uổng phí khi để tao ra tay”.

Lawrence nói với vẻ tự tin, sát khí đằng đằng ép sát Tần Lâm!

Vì sự giao phó của giáo hoàng, gã không thể nào tiếp tục im lặng được nữa.

Lawrence vô cùng mạnh mẽ, gã tung quyền đánh về phía Tần Lâm, hai cú đấm va vào nhau, khiến cho người khác phải cảm thấy rùng mình.

Nếu như cú đấm này đánh trúng ai trong số họ thì bọn họ sẽ đi bán muối mất.

Nhưng Tần Lâm và Lawrence đều không phải loại tầm thường gì, cuộc đối đầu giữa hai người vô cùng ngoạn mục, đây mới chính là cuộc chiến giữa những cao thủ thật sự!

Tạ Hồng Mai nhìn bóng lưng cao lớn của Tần Lâm, trong lòng không khỏi kinh ngạc, hình như vừa rồi cô đã trở thành gánh nặng của Tần Lâm, nếu như không có cô thì hai người đã sớm giao đấu với nhau rồi.

Tần Lâm muốn đánh địch nhưng vẫn còn e ngại, vậy nên anh mới vào thế bị động đến mức không thể hiện được sức mạnh của mình, cho đến khi Tạ Hồng Mai ngã xuống thì anh mới dốc hết sức để chiến đấu.




“Không ngờ người này lại mạnh đến vậy?”






Một kiếm đánh thẳng vào Vatican, tung hoành ngang dọc chốn phương Tây, không ai có thể ngăn cản được, người đợi gọi ông ta là tuyệt thế vô song!

Vào lúc bấy giờ, cái tên đó vô cùng đáng sợ, có vô số gia tộc siêu cấp ở phương Tây đều phải coi mặt ông ta mà sống.

Hơn nữa, theo như lời đồn thì người này không thèm coi ai ra gì.

Nên được gọi là Đông phương chí tà, chỉ với một thanh kiếm nhưng không ai là không dám nghe theo!

Chỉ tiếc rằng ông ta đã bặt vô âm tín hơn hai mươi năm rồi.

Nhưng trên người Tần Lâm lại toát ra được hình dáng năm đó, khiến cho Lawrence hồi tưởng lại.
Chương 1262: Thung lũng băng tách giãn!

Chiêu thức của Tần Lâm tuy đơn giản nhưng vô cùng mạnh mẽ, hoàn toàn đè bẹp được sức mạnh của Lawrence, vậy nên gã không còn cơ hội nào cả, chỉ có thể dồn hết sức để đánh trả Tần Lâm mà thôi.

Quá đáng sợ rồi!

Liêu Thừa Chí nhìn thấy Tần Lâm một mình đánh bay kẻ địch liền tỏ ra kinh hãi, Tần đại sư đúng là không tầm thường, nếu như anh dùng hết sức thì không chí có mỗi ông ta, mà ngay cả đội biệt kích Liệp Báo cũng toi nữa là.

Đây mới thực sự khiến người ta run sợ.



Điêu này càng làm cho đám đông phấn khích và ý chí chiến đấu cao hừng hực, dưới sự lãnh đạo của Tần Lâm thì bọn họ càng trở nên thiện chiến, có chết cũng không ngừng.

Bốn võ sĩ thần thánh đã hoàn toàn bị bọn họ áp chế, hơn nữa đại tế ti của bọn họ cũng đang càng lúc càng bại trận, đây là lần đầu tiên binh đoàn võ sĩ thần thánh gặp phải thất bại lớn như vậy.

“Đáng ghét!”

Lawrence gào lên, đánh một phát rồi thụt lùi về sau, vẻ mặt của gã vô cùng phẫn nộ, nhưng không hề có ai đến giúp gã, thậm chí cả mấy võ sĩ thần thánh kia cũng đều bị Tần Lâm diệt sạch, người thanh niên này đúng là nhân tài không lộ, nhưng lại thật sự trở thành cơn ác mộng của Lawrence.



Bóng hình của người đàn ông năm đó lại hiện ra trước mắt, nhưng Lawrence biết rằng đây không phải là người năm đó, nhưng lại khiến cho gã cảm thấy bí bách không sao tả được.

Bốn cú đấm của Tần Lâm dường như đã làm cho lục phủ ngũ tạng của gã lộn tùng phèo hết cả lên, nếu cứ tiếp tục thế này thì gã sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.

Đánh không lại, gã thật sự đánh không lại!

Tần Lâm lien tục đánh hết lần này đến lần khác, càng ngày càng bộc lộ uy lực của mình, Lawrence không cam tâm, nhưng vì để bảo toàn mạng sống nên gã đành phải lùi về sau.

Lùi đến mức không thể lùi được nữa, đã vậy còn bị trọng thương, gã bắt buộc phải đưa ra lựa chọn.

Đi hay ở, nhất định phải chọn một trong hai.

“Rút!”

Lawrence gầm nhẹ một tiếng, trong lòng tràn đầy tức giận và không cam lòng, nhưng nếu không rút lui thì bọn họ sẽ bị Tần Lâm giết trên vùng đất băng giá này nữa.

“Muốn đi à? Đâu có dễ thế?”

Tần Lâm muốn đuổi theo, nhưng lúc này Lawrence đã chạy thoát, bỏ lại những tên võ sĩ thần thánh kia, tất cả đều bị anh giết sạch!

Nhưng lúc chạy thoát thì Lawrence cũng đã giẫm phải băng tuyết, bởi vì xung quanh đã là những mảng tuyết lớn, trông vô cùng nguy hiểm.

Anh đã có thể duổi kịp, nhưng lúc này tuyết lại rơi đầy xung quanh, khiến cho nguy càng thêm nguy.

“Tần đại sư, đừng đuổi theo nữa!”

Trác Y Nhiên thấp giọng rồi kéo Tần Lâm lại.

“Lúc tên khốn đó bỏ chạy còn cố đạp rất mạnh, sức lực vẫn còn vô cùng lớn, đừng nói là băng tuyết, ngay cả gạch đá cũng sẽ bị hắn nghiền nát, chúng ta hãy mau chóng rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nếu trễ sẽ xảyra nhiều chuyện không hay hơn đấy”.

Hàn Thâm nhìn sang Tần Lâm với vẻ nghiêm nghị.

“Được!”

Tần Lâm gật đầu, dù gì thì núi Côn Luân cũng là nơi băng tuyết, đương nhiên đột biệt kích như bọn họ vẫn chưa có đủ kinh nghiệm, đã vậy tuyết còn rơi dày xung quanh, cũng đã xuất hiện rất nhiều vết nứt lớn, rất có thể sẽ tạo thành thung lũng tách giãn hoặc bị sụp đổ, đây mới chính là mối nguy hiểm thật sự.

Nếu không thì Lawrence tuyệt đối không thể trốn thoát được.

Nhưng chín võ sĩ thần thánh đều đã nằm trên vũng máu, thực lực của Tần Lâm thật sự làm cho người khác run sợ, đây mới là sức mạnh thật sự của Tần đại sư ư?

“Mau tìm chỗ nghỉ ngơi, vậy thì mới có thể rời khỏi đây an toàn”.

Hàn Thâm vừa hạ lệnh, những người khác lập tức tập hợp lại đi cùng Liêu Thừa Chí để tìm chỗ trú ẩn an toàn.

Tuy nhiên, chỉ mới đi chưa được một phút thì một miếng băng khổng lồ mấy chục mét đã vỡ ra, lập tức khiến cho mọi người hoảng hốt.

“Đáng sợ quá đi, sức mạnh của tự nhiên đúng là không thể so sánh được”.

Liêu Thừa Chí nói với vẻ lo lắng, không khỏi vỗ ngực thở phào.

“Đúng thế, chỉ một phút nữa thôi là chúng ta đã toi rồi”.

Hàn Thâm cũng yên lặng gật đầu, thật không thể tin được, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một thung lũng băng tách giãn lớn như vậy, nếu rơi xuống đó thì nhất định sẽ tan xương nát thịt, chắc sẽ trở thành hóa thạch cho thời đại tiếp theo.

Mọi người đều toát mồ hôi lạnh, cũng may là bọn họ đã rời khỏi đó sớm, nếu không thì Ông Trời có đến cũng vô ích.

“Tôi tên Tạ Hồng Mai, cảm ơn cậu về chuyện lúc nãy”.

Tạ Hồng Mai nghiêm nghị nhìn Tần Lâm, trong lòng tràn đầy cảm kích, nếu Tần Lâm không xoay chuyển cục diện trận chiến thì có lẽ tất cả bọn họ đều đã chết hết ở đây rồi.

Hơn nữa bọn họ đều đang hấp hối, không còn chút giá trị gì nào cả, hy sinh tính mạng cho đất nước nhưng vẫn không thể đẩy lùi được người của tòa thánh Vatican, vậy thì kết quả cũng không có gì khác.

“Tần Lâm!”

“Khách sáo rồi”.

Tần Lâm lắc đầu nói, đều là người của Hoa Hạ cả, chiến đấu vì đất nước là việc nên làm, không có gì phải cảm ơn hay không cảm ơn cả.

“Lần này cũng may là có Tần đại sư, Tần đại sư đã lập được công lớn rồi”.

Trác Y Nhiên mặt mày hớn hở, Hàn lão đại và đội trưởng Tạ Hồng Mai đều đã được giải cứu, cuối cùng thì bọn họ cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

“Bọn chúng rốt cuộc là ai?”

Tần Lâm hỏi với vẻ khỏ hiểu.

"Là người của tòa thánh Vatican, những con rối dưới tay giáo hoàng Vatican, võ sĩ thần thánh và đại tế ti là một trong những cao thủ giỏi nhất của Vatican, lần này chắc có lẽ bọn chúng đang tìm kiếm thứ gì đó”.




Tạ Hồng Mai cau mày, trầm giọng nói, thanh âm run run, có vẻ như vết thương của cô rất nghiêm trọng.

“Đang tìm gì đó? Trong núi tuyết mênh mông này thì có gì để chúng tìm kiếm chứ?"






Sắc mặt Trác Y Nhiên xám xịt lại.

“Không thể! Tuyệt đối không thể!”

Liêu Thừa Chí gào lên.

Đôi mắt cô dần tiều tụy, trông vô cùng phức tạp, người phụ nữ đẹp khuynh nước khuynh thành như Tạ Hồng Mai đã chết vì tổ quốc của mình, điều này cũng quá bi thương rồi đó.

“Cô ấy vẫn chưa chết”.

Ánh mắt Tần Lâm thoáng chuyển động, nếu như không có anh thì có lẽ cô đã thực sự chôn thân ở nơi băng giá này rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK