Mục lục
Y võ song toàn Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Nói mấy người là rác rưởi, mấy người vẫn không phục à? Cùng xông lên đi, đừng nói tôi không cho mấy người cơ hội, mấy người không biết quý trọng thì đừng có trách tôi".

Tần Lâm vừa dứt lời, mọi người lập tức kích động, vẻ mặt âm u, đang sỉ nhục bọn họ sao, đúng là không thể nhịn được mà.

"Là anh tự chuốc lấy đấy!"

"Đội phó Trác, không thể trách chúng tôi được, là anh ta tự tìm cái chết, vậy chúng tôi sẽ tiếp anh ta đến cùng".

"Hi hi, thiên đường không có đường cho anh đi, địa ngục cũng không có cửa cho anh vào đâu, anh nghĩ anh là ai? Dám ngạo mạn trước mặt đội biệt kích Giao Long sao".

"Nếu đã như vậy, anh ta đã xin chúng tôi cùng lên, vậy chúng tôi phải do dự cái gì nữa?"

Tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn, sát ý ngút trời áp bức Tần Lâm.

Theo như bọn họ nói, Tần Lâm chính là một tên nhóc không biết điều, vậy mà còn muốn làm huấn luyện cho bọn họ, đang đùa nhau sao? Sao có thể chứ.

Hôm nay bọn họ phải khiến Tần Lâm phải dùng cáng để khiêng ra ngoài.

Bọn họ đều là trai tráng trong rừng, ai cũng mạnh mẽ, sau khi bị Tần Lâm kích động bọn họ trở lên vô cùng liều lĩnh, dù gì thân phận và địa vị đã rõ ràng rồi, ai mà có thể bình tĩnh được chứ?

Tần Lâm đã nói muốn bọn họ cùng lên, vậy bọn họ còn gì để do dự thêm nữa, bây giờ Tần Lâm sẽ không còn bất cứ cơ hội để trốn thoát nữa rồi.

Tổng cộng hai mươi ba người, mọi người ra hiệu ngầm với nhau, vô cùng chuyên nghiệp, vừa ra tay đã dùng chiêu hiểm, vì bọn họ chỉ có một mục đích là đá Tần Lâm ra khỏi đội của bọn họ, người kiêu căng ngạo mạn như vậy không xứng làm huấn luyện của bọn họ.

Trác Y Nhiên vô cùng khổ tâm, cô cũng hết cách, nhưng nhiều người đối phó với Tần đại sư như vậy, Tần Lâm có đánh lại được không?

Nghĩ lại lúc đầu Tần đại sư đối đầu với đám người Oa kia hiên ngang oai hùng biết bao nhiêu, lần này phải đối đầu với thành viên của đội biệt kích Giao Long chắc sẽ không quá bị động đâu.

Nhưng thành viên của đội biệt kích Giao Long cũng đều là những cao thủ hiếm có, khi bọn họ kết hợp lại thì sức mạnh đó không chỉ đơn giản là phép cộng đâu, mặc dù Tần Lâm rất lợi hại, nhưng muốn đánh bại bọn họ cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Nhưng Trác Y Nhiên hiểu rõ, nếu Tần đại sư không thể đánh bọn họ phục sát đất thì sẽ không thể huấn luyện bọn họ được.

"Lên hết đi!"

Tần Lâm hét lên, rồi xông lên phía trước không chút sợ hãi, đối diện với cao thủ của đội biệt kích Giao Long, Tần Lâm lại càng chiến đấu mạnh mẽ hơn.

Sử dụng những đòn đánh lợi hại, chưởng pháp nhanh như điện!

Tốc độ của Tần Lâm vô cùng nhanh khiến bọn họ không thể theo kịp, nhanh đến nỗi khiến mọi người ngạt thở, từng đòn đánh được tung ra, nhưng không một ai có thể chống trả được Tần Lâm.

Mặc dù người của đội biệt kích Giao Long rất mạnh nhưng Tần Lâm còn mạnh hơn, hơn nữa anh còn là cao thủ huyết mạnh, bọn họ còn chẳng biết một cao thủ huyết mạch có thể mạnh tới mức nào, vì với năng lực của bọn họ, cho đến bây giờ cũng chưa từng được tiếp xúc với cao thủ huyết mạch thật sự nào.

Cho dù là Trác Y Nhiên cũng luôn giữ kín việc Tần đại sư là cao thủ huyết mạch.

Thời gian vừa đúng một phút, hơn hai mươi người đều ngã xuống đất, bị Tần Lâm đánh đến nỗi chẳng còn chút sức lực nào để đánh trả.

Tất cả đều là một đòn trí mạng, nếu Tần Lâm không nhẹ tay thì đám người này còn bị thương nặng hơn nữa kìa.

Lúc này, Tần Lâm đứng ở chính giữa, như một nét chấm phá trong vạn đóa hoa, hơn hai mươi binh vương kêu la gào thét, mặt mũi trắng bệch, mất đi phong thái thường ngày.

Bọn họ đều bị Tần Lâm đánh tâm phục khẩu phục rồi, kẻ mạnh là ai? Đây mới chính là kẻ mạnh thật sự, một chiêu đã khống chế được đối thủ, dứt khoát không dây dưa, hơn nữa vòng vây liên kết của bọn họ nhiều người như vậy mà Tần Lâm chỉ giải quyết trong vòng một phút, chẳng lẽ thế này còn chưa đủ giải thích nữa sao?

Trác Y Nhiên khẽ nói.

Tần Lâm gật đầu.

"Mọi người đều là trường cột của đất nước, sức mạnh cũng không tầm thường, tự phụ cũng là điều khó tránh, tôi mong trước mặt kẻ địch mọi người đừng kiêu ngạo tự phụ như vậy là được, tôi sẽ không chấp nhặt với mọi người, tôi được đội phó Trác mời đến để nghiên cứu cùng mọi người, học tập lẫn nhau, không nói tới việc chỉ dạy, nhưng nếu mọi người không nghe lời tôi sẽ không nhẹ tay đâu".

Tần Lâm khoanh tay trước ngực, vẻ mặt nghiêm túc nói, lúc này không ai dám nói thế câu nào. Nếu có chắc chắn Tần đại sư sẽ vả chết người đó mất, với sức mạnh của Tần đại sư bọn họ đã được lĩnh giáo rồi, bây giờ còn ai dám đứng ra chống đối nữa chứ.

Ai cũng ngoan ngoãn đứng trước mặt Tần Lâm giống như học sinh tiểu học vậy, vô cùng ngoan ngoãn.
"Đã nhớ hết chưa?"

Trác Y Nhiên trầm giọng nói.

"Từ bây giờ trở đi nếu ai dám chống đối giáo quan Tần thì sẽ bị đuổi".

"Vâng, giáo quan Tần!"

Tất cả mọi người vội vàng đứng thành hai hàng, không ai muốn bị bỏ lại, ai cũng muốn trở thành nhân tài như Tần đại sư, cho nên bọn họ nhất định phải học tập Tần đại sư thật tốt.

Bây giờ Tần Lâm đã nhận được sự tôn trọng của mọi người, trong ánh mắt bọn họ có một sự chân thành sâu sắc vì bọn họ chỉ tôn trọng người mạnh.

Tần Lâm gật đầu với Trác Y Nhiên, anh không tới đây vì Trác Y Nhiên mà anh đến đây vì nhiệt huyết mạnh mẽ của những người thanh niên này, bọn họ không ngại tất cả, liều lĩnh, bất cần, là những người bảo vệ tổ quốc, bảo vệ hòa bình, không màng tới cảnh chiến tranh khốc liệt vẫn âm thầm chiến đấu, không ai là chối bỏ trách trách nhiệm này.

Mặc dù bọn họ chưa từng có tên họ, mặc dù đến khi chết bọn họ vẫn không có nổi văn bia thuộc về mình, nhưng bọn họ là những người đáng kính phục nhất ở mảnh đất Hoa Hạ này, là người mà Tần Lâm cũng vô cùng cảm phục và kính nể.

Nhìn thế giới có vẻ hòa bình nhưng lại ẩn sâu những lớp sóng dữ đang chảy cuồn cuộn bên trong, làm gì có năm tháng thanh bình chỉ là có người âm thầm thay bạn gánh vác những chặng đường phía trước thôi.

Cho nên Tần Lâm mới nghiêm túc xuất hiện ở đây để truyền lại những kiến thức mà mình đã được học cho bọn họ, mong sẽ có chút tác dụng với bọn họ, hy vọng sẽ thêm một cơ hội sống khi liều mạng với kẻ địch trên chiến trường.

Thế giới này cần bọn họ, đất nước này cần bọn họ, ngôi nhà này cũng cần bọn họ. Cho dù họ là con của ai, chồng của ai, hay là bố của ai thì gia đình luôn luôn có người chờ đón họ về.

Bọn họ là những người đáng yêu nhất.

Quyền pháp, công phu của sư phụ truyền cho anh chắc chắn không tầm thường, năm đó sư phụ là cao thủ Bảng Hổ, đứng đầu cả Hoa Hạ.

Mấy hôm nay, tất cả thành viên của đội biệt kích Giao Long liên tục tập luyện, dưới sự huấn luyện với cường độ cao của Tần Lâm ai cũng có sự tiến bộ rất lớn, năng lực chiến đấu có sự lớn mạnh vượt bậc.

"Giáo quan Tần, cảm ơn cậu rất nhiều!"

Trác Y Nhiên nở nụ cười nhìn Tần Lâm, mấy hôm nay cô ấy cũng không nhàn rỗi, vẫn luôn tập luyện cùng bọn họ, dưới sự chỉ đạo của Tần Lâm sức mạnh cũng có sự tiến bộ lớn, cả đội biệt kích Giao Long đều một lòng đoàn kết, bọn họ luôn tán thành với cách dạy rất thẳn thắn phóng khoáng của Tần Lâm.

Mỗi lần Tần Lâm huấn luyện chiến đấu thực tế cho hơn hai mươi thành viên của đội biệt kích Giao Long, bọn họ đều bị đánh cho tơi tả, những Tần Lâm lại có thể nhìn ra bọn họ có sự tiến bộ vô cùng lớn.

"Không cần khách khí như vậy, bản lĩnh của tôi chỉ có vậy, những thứ sư phụ dạy cho tôi trước khi tu hành tôi đã dạy hết cho mọi người trong mấy ngày này rồi, cũng đến lúc phải đi rồi".

Tần Lâm cười rồi nói.

"Tần đại sư, cậu định đi sớm vậy sao? Tôi tưởng cậu sẽ ở đây với chúng tôi một khoảng thời gian nữa cơ".

Trác Y Nhiên có chút không lỡ, dù gì sức mạnh của Tần Lâm cũng lợi hại như vậy, sẽ là một đối thủ chiến đấu thực tế tuyệt nhất đối với thành viên đội biệt kích Giao Long, bọn có thể giúp bọn họ đẩy mạnh sự tiến bộ trong sức mạnh, điều này không phải ai cũng có thể làm được đâu.

Tần Lâm vừa đi, trong lòng cô lại cảm thấy trống rỗng.

"Giáo quan Tần, anh đi sớm vậy sao? Chúng tôi không lỡ xa anh".

"Đúng đó giáo quan Tần, anh hơi vội vàng rồi? Tôi còn chưa đánh đã tay với anh mà".

"Tôi thấy cậu ăn đòn chưa no thì phải? Nhưng mà Tần đại sư, chúng tôi còn muốn ở với anh thêm khoảng thời gian nữa, nếu anh có thể gia nhập làm thành viên của đội biệt kích Giao Long thì tốt quá".

Tần Lâm nắm chặt huy chương trong tay, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Vừa quay đi thì lại có một giọng nói lạnh lẽo vang lên.

"Xem ra, chúng ta đến đúng lúc đó".

Một người đàn ông trung niên, thân hình cao lớn, xuất hiện dưới chân núi, nhìn bọn họ từ rất xa.

"Là đội trưởng Liêu, ông ta đến đây làm gì?"

"Đúng đó, đội biệt kích Giao Long chúng ta và đội biệt kích Liệp Báo nước sông không phạm nước giếng cơ mà".

"Ông ta mang nhiều người tới đây như vậy chắc không phải đi chơi đâu".

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

"Liêu Thừa Chí, Liêu đội trưởng, ông đến đây làm gì? Đội biệt kích Giao Long chúng tôi hình như không có mời ông tới đúng không?"

Trác Y Nhiên nói.

"Đây là thái độ cô nói chuyện với cấp trên sao? Mặc dù tôi không phải là cấp trên trực tiếp của cô, nhưng đừng quên, cô thấp hơn tôi nửa cấp đó, bộ cô mới vào quân đội sao? Trác Y Nhiên! Cô là cái thá gì mà chất vấn tôi?"

Liêu Thừa Chí lạnh lùng nói.

"Ông…"

Giọng nói của Trác Y Nhiên trầm lắng, nhưng không chống đối, Liêu Thừa Chí nói đúng, cô thấp hơn ông ta nửa cấp, bây giờ cô không thể đối thoại trực tiếp với ông ta như vậy, cấp dưới phải có thái độ của cấp dưới.

"Ông cái gì mà ông, đội phó Trác, chẳng lẽ cô không biết nên nói cái gì à? Có cần tôi dạy cô không?"

Liêu Thừa Chí hừ một cái.

"Liêu đội trưởng, xin được hỏi ông đến đội biệt kích Giao Long có điều gì chỉ bảo?"

Trác Y Nhiên trầm giọng nói.

"Tôi tới tìm Tần Lâm, người này đã làm bị thương thành viên của đội biệt kích Liệp Báo chúng tôi, Chu Khuê An là người của tôi, cậu ta là cái thá gì mà dám đánh cả người của tôi".

Liêu Thừa Chí nói.

Lúc này Tần Lâm cũng thấy Chu Khuê An đang ở trong hàng, bọn họ có ba mươi người, tất cả đều được võ trang đầy đủ, vô cùng hung mãnh, khí thế ngang ngược.

Trên vai bọn họ còn đeo huy hiệu Liệp Báo, ai cũng cường tráng, không hề thua kém người của đội biệt kích Giao Long.

Không hổ danh là bộ đội đặc chủng, binh vương, những người này đều là rường cột của Hoa Hạ.

Cho dù Chu Khuê An là thiên tài đến từ võ đạo thế gia đứng trong hàng cũng không quá nổi bật.

Nhưng rõ ràng Liêu Thừa Chí đến để tìm Tần Lâm gây sự, người của mình bị đánh, ông ta đương nhiên phải đứng ra để bảo vệ công lý, nói thẳng ra là đến tìm Tần Lâm để đòi lại công bằng.

Lúc Chu Khuê An nhìn về phía Tần Lâm, ánh mắt vô cùng âm u, hôm nay anh ta đến tìm Tần Lâm tính sổ, sau khi nói với đại ca của anh ta, đại ca chắc chắn sẽ đòi lại công bằng cho anh ta, chuyện này liên quan đến đội biệt kích Liệp Báo nên không thể bỏ qua dễ dàng được.

Chu Khuê An xuất thân từ võ đạo thế gia, còn là con cưng của bọn họ, nhưng sau khi Tần Lâm xuất hiện, tất cả để thay đổi, đến gia tộc nhà anh ta cũng bị Tần Lâm đánh tơi bời, không có sức để đánh trả nên anh ta chỉ có thể nhờ cậy đại ca, cũng may mà có chỗ mà dựa vào.

Đại ca nói sẽ giải quyết chuyện này cho anh thì chắc chắn sẽ làm được, Tần Lâm là cái thá gì chứ, ông ta là đội trưởng của đội biệt kích Liệp Báo, thân phận và sức mạnh chắc chắn không phải cùng hạng với Tần Lâm.

"Bây giờ Tần Lâm đã là thành viên của đội biệt kích Giao Long chúng tôi, đã được lãnh đạo phê chuẩn, đội trưởng Liêu, chắc ông tìm nhầm người rồi, ông đừng hòng động vào cậu ấy".

Trác Y Nhiên nói với vẻ mặt trầm lặng.

"Thế sao? Vậy để tôi xem ai dám ngăn cản tôi".

Liêu Thừa Chí cười ha ha nói, khóe miệng nhếch một nụ cười thản nhiên đầy vẻ chế nhạo.

"Tôi định sẽ so tài với cậu ta để xem cao thủ đánh thành viên của đội biệt kích Liệp Báo nghiêm trọng như vậy rốt cuộc lợi hại đến nhường nào, nhưng bây giờ xem ra không có cơ hội đó rồi. Vậy cũng tốt, bây giờ cậu ta là thành viên của đội biệt kích Giao Long đúng không? Vậy chúng ta gặp nhau trên tòa án quân sự đi, tôi nghĩ tòa án quân sự nhất định sẽ cho thành viên của đội biệt kích Liệp Báo một câu trả lời thuyết phục, xuống tay với đồng đội của mình sẽ phải chịu hậu quả gì các không cần tôi phải dạy cô đúng không? Trác Y Nhiên!"

Lời của Liêu Thừa Chí khiến tất cả mọi người đều biến sắc, người của đội biệt kích Giao Long đương nhiên biết tòa án quân sự có ý nghĩa gì, một khi tòa án quân sự giải quyết việc này có nghĩa là Tần Lâm sẽ mãi mãi bị mang tiếng xấu, hơn nữa còn vô cùng bị động.

"Liêu đội trưởng, ông đang ép tôi sao! Ông tưởng đội biệt kích Giao Long chúng tôi dễ bắt nạt vậy sao?"

Trác Y Nhiên cắn răng nói.

"Vậy cô tưởng đội biệt kích Liệp Báo chúng tôi dễ bắt nạt sao? Tôi nghĩ lúc đầu cô cũng ở hiện trường đúng không, lúc đó Chu Khuê An bị đánh như thế nào không cần tôi phải nói nhiều chứ? Mối thù này cô bảo chúng tôi phải báo như thế nào?"

Liêu Thừa Chí cười lạnh lùng.

"Thật ra tôi cũng không định đối phó với cậu ta, oan gia nên giải chứ không nên kết, dù gì mọi người cũng là bạn chiến, nếu đánh nhau thật thì chỉ làm trò cười cho người khác thôi, nhưng cấp dưới của tôi không cam tâm, bọn họ anh em như thể chân tay, nói là phải đòi lại công bằng, cô nói xem làm sao mà tôi ngăn cản được, tôi còn cách nào nữa chứ".

Liêu Thừa Chí khoanh tay.

"Cho nên người anh cả tôi đây cũng không thể đè nén được ngọn lửa tức giận trong lòng họ, bảo bọn họ qua đây, tất nhiên là không lên tòa án quân sự cũng được, anh em cấp dưới của tôi cũng chỉ muốn đấu với cậu ta vài chiêu thôi, không quá đáng đúng không?"

"Không sao, nếu anh em đội biệt kích Liệp Báo đã có hứng thú như vậy thì để tôi chơi cùng bọn họ, chuyện này cũng chẳng có gì to tát cả, cô nói xem? Phó đội trưởng Trác, cô đừng tức giận chỉ vì chuyện nhỏ này, chỉ là so tài một chút thôi, chúng ta đều làm việc cho tổ quốc mà".

Tần Lâm nhún vai, nói với vẻ mặt bình tĩnh.

Trong lòng Trác Y Nhiên khổ tâm, đúng là lo bò trắng răng, nhưng cô lo lắng đám người đội biệt kích Liệp Báo sẽ chơi xấu, đến lúc đó nếu Tần đại sư không cẩn thận rất có khả năng sẽ trúng kế.

“Đúng là giáo quan Tần thâm minh đại nghĩa, chỉ là so tài chơi thôi mà, không cần phải tức giận, ha ha ha. Nào anh em, đến lúc anh em được biểu diễn rồi".

Với Liêu Thừa Chí mà nói, ông ta đúng là muốn kết quả như vậy, nếu Tần Lâm đã đồng ý vậy thì chẳng phải càng tốt sao?

Xem ra anh có vẻ rất tự tin, nhưng ông ta càng tự tin với cấp dưới của mình hơn, hơn ba mươi cao thủ chẳng lẽ lại không làm gì được tên rác rưởi kia?

Mặc dù Chu Khuê An bị đánh cho tơi bời, nhưng dù gì cũng là đơn vị tác chiến, hơn nữa lần này bọn họ nhiều người như vậy, chắc chắn Tần Lâm không thể tưởng tượng được đâu.

Một cộng một không phải đơn giản là bằng hai đâu.

Đội biệt kích Liệp Báo đã từng trải qua rất nhiều trận vào sinh ra tử, ai cũng là những cao thủ hàng đầu, chỉ có người đã từng trải qua sống chết mới biết được mình mạnh mẽ đến đâu.

Hơn nữa Chu Khuê An có quan hệ rất tốt với các chiến hữu, nếu lần này mình lại bị ăn đòn nữa thì đồng nghĩa với việc đội biệt kích Liệp Báo sẽ bị mất mặt, Liêu Thừa Chí sao có thể dễ dàng tha thứ như được chứ?

Nhưng bây giờ nói gì thì cũng không còn quan trọng nữa rồi, nếu thằng nhóc không biết điều này đồng ý rồi thì bây giờ bọn họ sẽ cho Tần Lâm một bài học.

"Tần đại sư, lần này bọn họ đến đây chắc chắn không có gì tốt lành, rõ ràng là nhằm vào cậu".

Trác Y Nhiên trầm giọng nói, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

"Không sao, có một số chuyện nếu đã làm rồi thì nhất định phải giải quyết cho xong, ông nói xem có phải không? Đội trưởng Liêu".

Tần Lâm cười nói.

"Tần đại sư quả đúng là hảo hán, đều là anh em cả, so tài một chút, cũng chỉ là mong muốn của mấy anh em cấp dưới của tôi thôi, Chu Khuê An hiền lành từ nhỏ, cho dù có bị bắt nạt cũng chẳng dám kêu, nhưng đội biệt kích Liệp Báo chúng tôi thì không thể bỏ qua được. Tần đại sư, tôi cũng rất mong được thỉnh giáo sức mạnh của cậu, mời!"

Liêu Thừa Chí híp mắt lại, khóe miệng nhếch một nụ cười đểu, ánh mắt Chu Khuê An lại càng âm u hơn, món nợ này cuối cùng cũng được xử lý rồi. Nhà họ Chu bọn họ bị đánh cho tan tác, suýt nữa thì chết cả họ, nếu không nhờ có sức mạnh của đại ca thì có lẽ anh ta sẽ không có cơ hội này rồi.

Anh em cũng rất nóng lòng muốn tỷ thí, muốn báo thù cho anh ta, bây giờ bọn họ không có chút áp lực nào, đội biệt kích Liệp Báo hơn ba mươi người chẳng lẽ không đối phó được với Tần Lâm?

Hi hi hi!

Chu Khuê An dường như đã nhìn thấy cảnh Tần Lâm phải quỳ dưới đất xin tha.

Đấu với tao à, tao phải cho mày chết không chỗ chôn thân.

"Hai bên mà có bị thương thật thì Liêu đội trưởng chắc không để ý đúng không?"

Tần Lâm hỏi.

"Không đâu, không đâu, Tần đại sư nói cái gì vậy, chỉ là so tài một chút thôi, thắng thua là chuyện bình thường, cho dù có bị thương cũng là dễ hiểu. Mọi người cứ cố gắng hết sức, Tần đại sư cũng muốn xem xem các cậu có phải đều là hạng vô danh tiểu tốt hay không, đừng làm mất mặt đội biệt kích Liệp Báo đấy".

Liêu Thừa Chí trầm giọng nói.

"Vâng đội trưởng!"

Người của đội biệt kích Liệp Báo đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt hớn hở, đàn kiến cắn chết voi, bọn họ nhiều người như vậy còn là binh vương được tuyển chọn kỹ lưỡng, sao có thể thua Tần Lâm chứ?

Đội trưởng của tao gọi mày là Tần đại sư vậy mà mày còn tưởng mình là đại sư thật sao?

"Giáo quan Tần!"

"Cẩn thận nhé giáo quan!"

"Giáo quan Tần, chúng tôi ủng hộ anh".

Người của đội biệt kích Giao Long rất tin tưởng Tần Lâm nhưng trận đấu này, trận so tài này rõ ràng là sẽ không ai nhường ai cả, mà Tần Lâm lại là bên yếu thế hơn, bởi anh chỉ có một mình.

Mấy hôm vừa rồi bọn họ cũng đã từng chiến đầu thực tế với giáo quan Tần, lần nào cũng thua, nhưng lần này số người của bọn họ nhiều hơn một nửa, đây mới là điều kinh khủng nhất.

Liệu giáo quan Tần có thể giữ phong độ thường ngày của mình và cho bọn họ một bài học nhớ đời không?

Người đông thế mạnh, câu nói này đang thể hiện đúng tình thế của đội biệt kích Liệp Báo.

Nhưng giáo quan Tần cũng không phải người dễ chọc, cho nên bọn họ rất tin tưởng vào giáo quan Tần.

"Tần đại sư, đắc tội rồi".

Tất cả mọi người lần lượt xếp hàng thành một vòng tròn bao vây Tần Lâm, trận chiến lớn vô cùng căng thẳng.

"Không cần phải nương tay, vì… tôi cũng sẽ không nương tay đâu".

Ánh mắt của Tần Lâm rực cháy, đám nhóc này muốn thăm dò sức mạnh của mình đây, các cậu còn non lắm.

Tần Lâm chuẩn bị tinh thần chiến đấu, đứng ở vị trí trung tâm, mọi người đều vô cùng căng thẳng, chuẩn bị cho Tần Lâm một đòn trí mạng.

Nói là so tài nhưng người của đội biệt kích Liệp Báo đều đã chuẩn bị kỹ càng, phải cho Tần Lâm một đòn phủ đầu, phải khiến anh quỳ xuống cầu xin tha mạng, xin lỗi Chu Khuê An mới được.

"Lên…"

Một tiếng hét lên, cao thủ của đội biệt kích Liệp Báo ùn ùn kéo lên, gần như không có chút chậm trễ nào, không thua kém gì người của đội biệt kích Giao Long, hơn nữa bọn họ còn độc ác hơn, lúc trước đội biệt kích Giao Long chiến đấu là vì so tài và học tập lẫn nhau, nhưng bây giờ đội biệt kích Liệp Báo đến đây là có mục đích rõ ràng, cho nên trận chính này càng kích thích hơn, càng chân thật hơn.

Không có chút kiêng nể nào, chỉ muốn một đòn khống chế địch.

Đối diện với gọng kìm và sự bao vây của nhiều cao thủ như vậy Tần Lâm cũng không chút do dự, từng quyền dứt khoát, những nắm đấm mạnh mẽ nhắm thẳng vào cơ thể bọn họ, không ít người hít một hơi thật sâu, sắc mặt tái mét.

Cảnh tượng mà Liêu Thừa Chí tưởng tượng hoàn toàn không xuất hiện, bây giờ mặt mũi của đội biệt kích Liệp Báo đã không còn chút gì nữa.

Liêu Thừa Chí có cảm giác xấu hổ muốn chui xuống đất, vừa rồi mới lớn tiếng khẳng định mà hiện thực vả mặt ông ta quá nhanh, mấy người phải kiên cường thêm chút nữa chứ, mấy lời làm màu ông ta còn chưa kịp nói ra mà mấy người đã ngã hết rồi, sao ông ta còn làm người được nữa chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK