Bầu trời quang đãng, yên tĩnh không tiếng động, không có chim, cũng không có tiếng thú rừng rống.
Ánh mắt của Tần Lâm vô cùng bình tĩnh, anh nhìn xung quanh, chỉ có một ít cây cối lộ ra bên ngoài, xem ra muốn hái thuốc không dễ dàng như anh tưởng tượng.
Cả một mảng tuyết trắng xóa, màu xanh và màu trắng đan xen lẫn nhau, Tần Lâm chầm chậm bước vào trong, bắt đầu tìm thảo dược.
Cánh rừng này cây cối vô cùng lớn, hơn nữa xung quanh toàn mấy cây cổ thụ tán lá rậm rạp, có một số cây Tần Lâm chưa thấy bao giờ, trông giống tùng bách nhưng vẫn có điểm khác biệt, có thể sinh sống ở nơi cực lạnh thế này cũng không dễ dàng.
Ánh mắt của Tần Lâm quét qua nơi xa xa trong rừng rậm, nơi đó gió tuyết không lớn, có vẻ như là chỗ tốt, xung quanh cũng không gian khổ như tưởng tượng.
Càng vào sâu trong rừng thẳm, tuyết càng giảm, dù sao trong rừng già cho dù gió tuyết có lớn đến mấy thì cây cối cũng che chắn hết.
Tần Lâm cẩn thận đi vào cánh rừng, nhưng anh tìm rất lâu mà không phát hiện được loại thảo dược nào, nơi đây trông có vẻ cằn cỗi, về lý mà nói thì chắc thảo dược không thể mọc được.
"Nơi này là rừng sâu núi thẳm, xem ra có một số loại thảo dược không thể sinh trưởng ở đây".
Tần Lâm lầm bầm nói, ánh mắt đầy vẻ buồn bực, chẳng nhẽ mình lại phí công đến đây, tay không quay về sao?
Không được, dù sao cũng phải tìm được một ít thảo dược, nếu không thì tốn công đến? Vết thương chết cơ thể cũng chưa khỏi nữa.
Tần Lâm bắt đầu tìm tòi nơi đây, cuối cùng, đúng lúc hoàng hôn, anh đã tìm được mấy loại thảo dược chữa vết thương ngoài da, điều này khiến Tần Lâm vô cùng vui vẻ.
Chuyến đi lần này không uổng công rồi.
Nhìn thấy sắc trời nhá nhem tối, Tần Lâm không định qua đêm ở chỗ này, nơi này mặc dù xung quanh cây cối rậm rạp nhưng không có chỗ ẩn nấp, không thích hợp qua đêm nghỉ ngơi.
Tần Lâm vẫn định quay về, bây giờ trời đã dần tối rồi, nếu như chờ đến tối hẳn, duỗi tay không nhìn thấy năm ngón, đến lúc đấy muốn về thì rất khó, dù sao nơi đây cũng là rừng sâu núi thẳm, Tần Lâm rất dễ bị lạc đường.
Hơn nữa quan trọng nhất là gió tuyết ở đây quá lớn, xung quanh không có chỗ núp, tiếp tục như vậy dễ bị lạc đường, dù sao đây cũng là lần đầu anh tới đây.
Sau khi Tần Lâm thu thập thảo dược xong, bèn xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng đúng lúc này anh lại nhìn thấy một con chim tuyết, con chim tuyết này là thứ có một không hai trên núi tuyết, không lớn, chỉ nặng khoảng năm cân, nhưng lại có tác dụng chữa bệnh, hơn nữa thịt cũng vô cùng tươi ngon.
"Đúng là muốn cái gì được cái đó".
Mắt anh sáng lên, sờ bụng một cái, anh nhìn thẳng vào chim tuyết kia, tối hôm nay có thể ăn no một bữa rồi.
Tần Lâm cẩn thận lại gần, bước chân như bay, giống như mãnh hổ xuống núi, một khi để nó bay lên thì không bắt được nữa.
Tần Lâm như hổ đói vồ mồi, đè con chim xuống thân với tốc độ kinh người.
Tần Lâm đứng dậy, vỗ đầu chim tuyết, cười híp mắt nói.
"Hi hi hi, bé con, cuối cùng cũng bắt được mày rồi".
"Trả chim tuyết lại cho tôi".
Một giọng nói yêu kiều vang lên bên tai Tần Lâm, anh không khỏi nhíu mày, quay đầu cẩn thận nhìn cô gái mặc quần áo da báo kín mít phía trước mặt.
Tần Lâm không quan tâm mà nói, cười khẩy một tiếng, không thèm để ý đến cô ấy nữa.
"Cô là ai? Đây là chim tuyết tôi bắt được, dựa vào đâu mà phải đưa cho cô?"
Cô gái tức giận nhìn Tần Lâm mà nói.
"Tôi không quan tâm, mau trả chim tuyết lại cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí, tôi đuổi theo con chim tuyết này năm tiếng đồng hồ rồi, cuối cùng cũng có cơ hội bắt được nó, khi tôi chuẩn bị bắt nó anh lại ra tay, mau trả lại đây".