"Tần đại sư?"
Nhắc đến Tần đại sư, người làm nghề y đương nhiên sẽ biết, trong giới y học, không ai là không biết đến Tần đại sư.
Danh tiếng của Tần đại sư vô cùng vang dội, người hành nghề y chẳng ai không biết Tần đại sư!
Không ngờ Tần đại sư lại có thể chữa được chứng bệnh cực kì khó chữa này của tổng giám đốc Điền!
Bệnh này quá kỳ lạ, vốn không nằm trong phạm vi của y học, chuyên gia của cả tỉnh Hán Đông đều bó tay chịu trói, dùng máy móc tối tân nhất thế giới cũng không kiểm tra ra được đây rốt cuộc là bệnh gì.
Chẳng nhẽ, Tần đại sư lại có cách giải quyết sao?
"Tổng giám đốc Điền, vậy ông phái người đi mời Tần đại sư đến đi!"
Điền Văn Hoa lắc đầu: "Không cần, chuẩn bị xe đi, đích thân tôi tự đi!"
Điền Văn Hoa đương như đã hạ quyết tâm, ông ấy lên xe, nhân lúc trời tối, phóng như bay đến y quán Hiên Viên.
Phố Đông y lúc này cũng đóng cửa rồi, chỉ có mấy y quán còn sáng đèn, chắc có bác sĩ trực hai tư trên hai tư giờ.
Quy tắc ngầm của phố Đông y này là mọi người đều phải thay phiên nhau trực ca.
Bởi vì buổi tối người bệnh khám cấp cứu khá ít, vậy nên không thể có chuyện y quán ngày ngày trực ca được, nhưng để người bệnh đến phố Đông y mà vẫn giải quyết được vấn đề, mọi người đã thương lượng, mỗi ngày có những y quán khác nhau lần lượt trực ca đêm, như vậy thì mọi người cũng thoải mái hơn.
Tối hôm nay vốn không phải là y quán Hiên Viên trực đêm, nhưng khi đến đây, phát hiện ra y quán Hiên Viên vẫn còn sáng đèn.
Xe đỗ ở cổng, Điền Văn Hoa nói.
"Mọi người đợi tôi trong xe, tôi tự đi là được".
Trợ lý và tài xế ngồi trong xe, không dám đi theo.
Điền Văn Hoa xuống xe đi vào y quán, nhìn thấy một mình Tần Lâm ngồi ở trong y quán, tay bưng chén trà nóng, đang uống trà.
"Chào Tần đại sư".
Tần Lâm ngẩng đầu lên, nhìn thấy Điền Văn Hoa, còn thấy cả vết thương trên người ông ấy liền lạnh lùng nói.
"Thời gian khá chính xác so với những gì tôi đã dự đoán, bây giờ không có ai, ông có thể nói rồi".
Nghe thấy những lời này của Tần Lâm, Điền Văn Hoa hít sâu một hơi, càng kính phục anh hơn.
"Tần đại sư, cậu biết tối nay tôi sẽ phát bệnh sao?"
Tần Lâm nói: "Đương nhiên, trong Chu Dịch đã viết đạo quan tương đương với trời, quan pháp tương đương với đất, còn nhìn ông có thể thấy được khí tràng* của ông".
* Khí tràng là một khái niệm trong đạo giáo và triết học, là một loại năng lực thần bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất.
"Khí tràng của ông hôm nay rất kỳ quái, nên tối nay nhất định sẽ phát bệnh".
Nghe thấy lời Tần Lâm nói, Điền Văn Hoa nhíu mày.
"Điền đại sư không những giỏi y thuật mà còn tinh thông phong thủy sao?"
Tần Lâm cười: "Cái gọi là phong thủy chẳng qua chỉ là một số hiện tượng tự nhiên chưa thể giải thích mà thôi, bệnh bình thường là bệnh, bệnh đến từ bên ngoài cũng là bệnh, mục đích của bác sĩ là chữa bệnh cứu người, chỉ cần là bệnh tôi đều có thể chữa".
Có thể nói lời Tần Lâm đầy vẻ tự tin, khiến Điền Văn Hoa nhìn anh bằng con mắt khác.
Điền Văn Hoa tự nhiên mà ngồi cạnh Tần Lâm, châm điếu thuốc, rít một hơi, ho hai tiếng.
Điền Văn Hoa ngày thường không hút thuốc, ông ấy chỉ sợ tí nữa ngủ quên, hút một điếu cho tỉnh táo.
"Tần đại sư, bây giờ chỉ có hai người cậu và tôi, tôi cũng không giấu cậu, lúc trước tôi đắc tội với cậu rồi, mong Tần đại sư tha thứ!"
Tần Lâm lắc đầu: "Không sao, tôi có thể hiểu được, có gì thì ông cứ nói đi, không được sợ thầy giấu bệnh, nhất định phải nói thật mới được".
Điền Văn Hoa thở dài, nói.
"Lần này đến đây quấy rầy, đương nhiên cũng không dám giấu đại sư".
"Tôi có tình nhân, trên người cô ấy có hình xăm".
Tần Lâm gật đầu, anh đã đoán ra được điều này rồi, nhưng cụ thể tình huống thế nào thì còn cần Điền Văn Hoa giải thích rõ mới được.
Điền Văn Hoa thở dài, chậm rãi nói.
"Thực ra nói cho cậu biết về tình nhân của tôi cũng không sao, nhưng không được để người trong cuộc biết, cô ấy là đối thủ cạnh tranh của tôi, hai người ở lâu bên nhau nên nảy sinh tình ý, bây giờ chúng tôi đã ở bên nhau..."
Thực ra Tần Lâm cũng chẳng hứng thú với mấy chuyện này.
Tổng giám đốc Điền kinh doanh thi công bất động sản, cũng chính là chủ thầu trong truyền thuyết, chỉ có điều việc kinh doanh của tổng giám đốc Điền khá lớn, cũng được coi là đứng đầu ngành.
Lúc trước tổng giám đốc Điềm từng cạnh tranh như nước với lửa với một người phụ nữ tên là Lữ Hiểu Quyên, hai người cạnh tranh đến mức bận túi bụi, thậm chí vì tranh đấu, hai người không tiếc hi sinh lợi ích, đánh địch tổn thương một nghìn, mình thương tổn tám trăm!
Kết quả hai người cứ đấm đá nhau như vậy lại nảy sinh tình cảm, dẫn đến việc hai người đến với nhau.
Nhưng trong cuộc tình trong bóng tối này, bọn họ không thể nói cho bất kỳ ai biết.
Nếu như trong ngành có người biết bọn họ yêu nhau, e là có thể sẽ gạt bỏ bọn họ.
Hơn nữa hai người đều có gia đình, nếu chuyện này mà bị truyền ra ngoài thì đúng là không hay, vậy nên Điền Văn Hoa căn bản không dám nói.
Nếu như vừa nãy không xảy ra chuyện kia, Điền Văn Hoa cũng không định nói.
Chỉ là sau khi nhìn thấy Tần Lâm mới định nói, bởi vì Tần đại sư nói chuẩn quá, tình nhân của ông ấy Lữ Hiểu Quyên trước vốn là người trong giang hồ, xăm kín toàn lưng.
Tần Lâm chỉ nhìn ông ấy là có thể kể chuyện hình xăm, chuyện này đúng là kỳ lạ.
Một là vì Lữ Hiểu Quyên cũng là bà chủ trong ngày, bí mật trên cơ thể bà ta không có ai biết.
Hai là không ai được phép biết chuyện giữa Lữ Hiểu Quyên và Điền Văn Hoa, cho dù là Tần Lâm biết Lữ Hiểu Quyên có hình xăm thì cũng không thể nghĩ về phương diện đó của ông ấy.
Điền Văn Hoa nói: "Sao cậu lại biết trên người Hiểu Quyên có hình xăm?"
Tần Lâm nói:"Tôi đương nhiên có thể thấy được, còn về làm thể nào mà thấy được thì tôi khó lòng giải thích với ông, nói cho tôi biết hình xăm trông thế nào đi, tốt nhất là có thể cho tôi xem hình gốc".
Điền Văn Hoa gật đầu, lấy điện thoại ra, ông ấy đã chuẩn bị từ trước rồi.
Trong điện thoại có một bức ảnh Quan Công cầm đại đao.
"Khi Hiểu Quyên xăm hình này là xăm theo bức hình này".
Tần Lâm nhìn Quan Vũ.
Nhiều người rất thích xăm Quan Vũ, những người có khí tràng mạnh xăm Quan Vũ sẽ may mắn hơn.
Những người khí tràng yếu xăm Quan Vũ sẽ liên tục gặp chuyện xui xẻo.
Nhưng Lữ Hiểu Quyên là một người phụ nữ mạnh mẽ, bà ta là dạng bà chủ lớn, đương nhiên sẽ không bị Quan Vũ đè ép.
Vậy nên hình xăm Quan Vũ của Lữ Hiểu Quyên rất bình thường, nhưng Quan Vũ của bà ta sao lại có vấn đề, điều này khiến Điền Văn Hoa không hiểu nổi.
Tần Lâm nhìn hình xăm, lắc đầu.
"Quan Vũ này vốn không có vấn đề, Quan Vũ nhắm mắt là chuyện bình thường".
Điền Văn Hoa sững sờ, nhíu mày, vẻ mặt không vui.
"Tần đại sư, lúc trước cậu bảo hình xăm có vấn đề, nên tôi mới tìm đến cậu, nói chuyện không thể nói cho người khác biết cho cậu nghe".
"Bây giờ cậu bảo tôi không có vấn đề thì cậu đang đùa tôi à!"
Điền Văn Hoa có hơi tức giận, bảo là không được sợ thầy giấu bệnh nhưng nói bí mật lớn như thế cho Tần Lâm nghe, nếu như tên này không nói cách giải quyết thì Điền Văn Hoa cũng không khách khí nữa.
Tần Lâm cười nhạt nói.
"Tổng giám đốc Điền đừng vội, hình xăm này không có vấn để đâu có nghĩa những hình xăm khác không có vấn đề".
Điền Văn Hoa sững sờ: "Hình xăm khác? Trên người Hiểu Quyên chỉ có một hình xăm, sao cái khác lại có vấn đề được?"
Tần Lâm nói: "Chắc chắn phải có".
Nói xong, chỉ vào chiếc đao trong tay Quan Vũ và những chi tiết khác rồi nói.
"Ông xem, ở đây rõ ràng dày đặc hơn những chỗ khác, rõ ràng hình xăm Quan Vũ này dùng để che hình xăm khác".
"Bên dưới hình xăm Quan Vũ này chắc chắn có hình xăm!"