“Cho dù có bao lâu thì em vẫn nhớ đến anh, anh Hai”.
Chúc Tam Đao nói, trong mắt không khỏi chực trào nước mắt, năm mươi năm, đó là cả nửa thế kỷ, còn đối với anh em họ mà nói thì nó giống hệt như một giấc mơ vậy.
“Anh biết mà”.
Chúc Nhị Bạch vỗ vai Chúc Tam Đao, kiểu tình cảm sâu đậm đó căn bản không ai có thể tưởng tượng ra được.
“Diễm Diễm, dạo này em vẫn khỏe chứ”.
Chúc Nhị Bạch nhìn sang Âu Dương Diễm Diễm, lúc đầu Chúc Nhị Bạch chính là vì bà cụ nên mới khiến gia tộc chia lìa, sau đó một mình đến thành phố Đông Hải, nếu không thì bây giờ ông cụ đã có thể còn hơn thế nữa.
“Anh Hai”.
Âu Dương Diễm Diễm khẽ gật đầu nói.
“Đây là chú Ba của mấy đứa, Chúc Tam Đao! Gọi là chú Ba!”
Chúc Nhị Bạch nói.
“Chú Ba”.
Chúc Phi và Chúc Diệu gật đầu, cùng gọi Chúc Tam Đao là chú Ba.
“Chúc Dũng, Chúc Minh, đây là bác Hai. Mau gọi đi!”
Chúc Dũng và Chúc Minh cùng đứng dậy, cúi đầu với Chúc Nhị Bạch.
“Được! Tốt lắm! Hậu sinh khả úy, đều là nhân tài của nhà họ Chúc cả. Ai là Chúc Linh Linh? Anh sớm nghe nói Chúc Linh Linh tuy là phận gái nhưng lại có thể hô mưa gọi gió khắp Đông Hải, hôm nay anh muốn xem thử Chúc Linh Linh có thật sự là nhân tài hiếm có của nhà họ Chúc hay không”.
Chúc Nhị Bạch nói.
“Ông Hai!”
Chúc Linh Linh đứng dậy, hơi cúi đầu về phía Chúc Nhị Bạch.
“Tốt lắm! Quả nhiên là hổ nữ, nhà họ Chúc chúng ta có phúc rồi”.
Chúc Nhị Bạch nói với vẻ vui mừng.
“Ai nói phụ nữ không bằng đàn ông chứ, Linh Linh đúng là cho đàn ông nhà họ Chúc chúng ta một bài học. Ha ha ha”.
“Anh Hai, bao năm không gặp nhưng anh vẫn gừng càng già càng cay nhỉ, mời ngồi!”
Chúc Tam Đao trầm giọng nói.
“Được!”
Sau khi Chúc Nhị Bạch ngồi xuống, lúc này mới phát hiện là không thể ngồi đủ, nhìn quanh một lượt mới phát hiện ra Tần Lâm.
“Sao cậu lại ở đây? Cậu là người nhà họ Chúc à?”
Chúc Nhị Bạch cau mày, trầm giọng nói.
“Không phải”.
Tần Lâm trả lời.
“Nếu không phải thì còn mặt dày ngồi đây làm gì? Mau cút đi, đây là chỗ của người nhà họ Chúc, làm gì đến lượt cậu ở đây tỏ vẻ”.
Chúc Phi gằn giọng.
“Đúng vậy, còn không mau cút”.
Chúc Diệu được đà lấn tới, nói một cách đĩnh đạc, vị trí này chính là dành cho ông ta.
“Anh ấy là chồng chưa cưới của cháu”.
Chúc Linh Linh lên tiếng.
“Chồng chưa cưới của cháu? Cậu ta có thân phận gì?”
Chúc Nhị Bạch điềm tĩnh hỏi.
“Mở một y quán, hai đứa trước đây từng đính hôn với nhau mà thôi”.
Âu Dương Diễm Diễm nói.
“Linh Linh chính là cục vàng của nhà họ Chúc, cậu có tư cách gì mà ở cùng với con bé? Nói trắng ra lúc trước chỉ là do đính hôn nên mới phải dính lấy nhau, bây giờ đều đã lớn cả rồi, cậu cũng nên xem lại bản thân mình một chút, có thấy xứng với một cô gái tài sắc vẹn toàn như Linh Linh nhà chúng tôi không?”
Sắc mặt Chúc Nhị Bạch sa sầm xuống.
“Đúng vậy, bây giờ Linh Linh còn là trụ cột của nhà họ Chúc, cậu còn không xứng xách dép cho con bé”.
Chúc Phi tức giận nói.
“Xã hội bây giờ vẫn còn có người trơ trẽn như cậu sao, thật hiếm thấy đấy, không biết cái gì gọi là môn đăng hộ đối à? Cậu mà cũng xứng với Linh Linh sao? Chú Ba, hôn sự như thế này mà chú cũng đồng ý ư?”
Chúc Diệu lắc đầu nhìn sang Chúc Tam Đao.
Sắc mặt Chúc Tam Đao chợt thay đổi, cười gượng một tiếng, ông cụ cũng không muốn, nhưng cho dù thế nào thì Linh Linh vẫn đòi ở cạnh Tần Lâm, dù gì Tần Lâm cũng đã từng cứu ông cụ một mạng.
“Tần Lâm là một bác sĩ Đông y giỏi, đã từng cứu mạng chú, nhân phẩm tướng mạo đều vô cùng chỉn chu”.
Chúc Tam Đao chỉ có thể bất lực gật đầu.
“Lão Tam, bây giờ Linh Linh đã là trụ cột của nhà họ Chúc, em lại kiếm cho con bé một người đàn ông như thế này sao? Chẳng phải là đang làm mất mặt nhà họ Chúc đấy ư? Cứu mạng em thì cho cậu ta ít tiền là được rồi, hơn nữa cũng đâu phải đều do công lao của cậu ta, bản thân em cũng có phúc kia mà, chưa đến lúc phải chết thì lấy đâu ra bác sĩ Đông y lợi hại cơ chứ, loại người đó chính là mấy tên lừa đảo, nói trắng ra cậu ta chỉ muốn làm con rể của nhà họ Chúc mà thôi? Nhưng cậu ta không thể sánh với Linh Linh được, anh sẽ không đồng ý chuyện hôn sự này đâu”.
Chúc Nhị Bạch nghiêm nghị nói, chỉ tay một phát, hệt như thái độ ra lệnh.
“Đúng vậy, chú Ba, chú không thể hồ đồ như thế được, chuyện này sao có thể để Linh Linh tự quyết định được chứ? Cho dù cậu ta từng cứu chú thì cũng không nhất thiết phải lấy hạnh phúc cả đời của Linh Linh ra đánh đổi đâu, chuyện này chú cần phải suy xét cho kĩ. Chú là người lớn, tụi cháu chỉ là những vãn bối không hiểu chuyện, chú còn không rõ nữa ư? Cháu thấy người này cứ dính vào nhà họ Chúc không buông, bản thân có thân phận như thế nào còn không biết sao? Hừm, một tên bác sĩ Đông y rách nát mà cũng đòi làm con rể của nhà họ Chúc, không thể để cho cái loại lợi dụng thời cơ này làm như vậy được”.
Chúc Phi cũng nói với bố, ông ta hoàn toàn xem thường Tần Lâm, thân phận của anh và Linh Linh rõ ràng là một trời một vực, anh sẽ làm ảnh hưởng đến sự phát triển của bọn họ, đương nhiên bọn họ sẽ không thể nào để chuyện này lặp lại thêm lần nữa được.
Chúc Tam Đao cười khổ, sau đó nhìn sang Âu Dương Diễm Diễm.
“Anh Hai và Tiểu Phi nói cũng có lý, chúng ta không thể vì chuyện này mà hủy đi tiền đồ của Linh Linh, bây giờ con bé muốn làm theo ý mình, sau này chắc chắn sẽ ân hận, chúng ta không thể để con bé nóng vội như vậy được, phải để cho nó hiểu rõ địa vị và thân phận của mình. Nếu đến lúc cần thiết thì chúng ta sẽ thay Linh Linh làm chủ”.
Âu Dương Diễm Diễm thuận nước đẩy thuyền, vốn dĩ bà cụ và Chúc Tam Đao đều không đồng ý chuyện hôn sự này, bây giờ anh Hai đã xuất hiện, với tư cách là một trưởng bối trong nhà nên lời nói ít nhiều cũng có trọng lượng.
“Đúng vậy, phải nghe lời người lớn, chúng ta tuyệt đối sẽ không để cháu tự mình quyết định được, Linh Linh, đây đều là mồ hôi và nước mắt của thế hệ trước”.
Vương Vân kéo Linh Linh sang một bên và nói.
Sắc mặt Chúc Linh Linh sa sầm xuống, không ngờ rằng buổi họp mặt ngày hôm nay mọi người lại cùng nhau chèn ép cô, khiến cô trở thành vật hy sinh của gia tộc.
“Chuyện riêng của cháu, tự cháu sẽ làm chủ, anh Tần Lâm không phải là người mà mọi người có thể hiểu được”.
“Em xem xem, đây là thái độ khi nói chuyện với người lớn sao, Lão Tam, anh thật thất vọng về sự dạy dỗ của em đấy”.
Chúc Nhị Bạch lắc đầu thở dài.
“Anh Hai nói phải, nhưng chuyện này cứ để sau hẵng nói”.
Chúc Tam Đao lên tiếng.
“Ừm, dù sao Linh Linh cũng là trụ cột của nhà họ Chúc chúng ta, không thể nào để con bé gả cho một tên phế phẩm được. Bác sĩ Đông y à? Ha ha ha ha, thật không biết tự lượng sức mình”.
Chúc Nhị Bạch cười khẩy nhìn Tần Lâm.
“Xem ra anh đến không đúng lúc rồi, Linh Linh”.
Tần Lâm nhún vai, dù sao cũng đang ở trước mặt Linh Linh, chắc chắn anh sẽ không lật mặt với nhà họ Chúc, nếu như vậy thì sẽ không nể mặt Linh Linh, nhưng đám ruồi nhặng này thật sự làm cho người ta khó chịu, nói tốt thì là vì gia đình, nhưng thực tế lại muốn đạt được mục đích của bản thân, đó mới chính là kết quả mà bọn họ muốn.
“Ông Chúc đây cũng không phục sự quản giáo của gia đình nhỉ, nên mới quyết định rời đi, sau đó nỗ lực mới có thể đạt được thành tựu của ngày hôm nay, đúng không?”
Tần Lâm cười nói.
“Đây chẳng phải là đang mặt dày muốn làm con rể của nhà họ Chúc ư, bản thân cậu không có năng lực thì đừng có so sánh với bố tôi, cậu có thực lực như bố tôi không? Cậu chỉ là một tên bác sĩ khám bệnh, nếu không cho cậu mặt mũi thì cậu cũng chỉ là một thằng ất ơ nào đó mà thôi”.
Chúc Minh liên tục cười chế nhạo, cuối cùng vẫn tóm lấy cơ hội để bài xích Tần Lâm, để cho anh biết trời cao đất dày là gì.