Đường Giang Sơn sợ sệt nói.
"Anh đánh tôi làm cái gì?
"Mẹ, anh ta đánh con! Mẹ thấy chưa?"
Tần Lâm tức giận nói.
"Đánh cậu? Tôi muốn đánh chết cậu đấy!"
"Cậu thấy mình có hèn không? Người ta đá cậu rồi, không cần cậu nữa, lừa tiền của cậu, nhà của cậu, mà cậu còn đỡ lời cho người ta à? Đáng thương? Thế bản thân cậu có đáng thương không? Cậu chẳng phải cảm thấy mình rất cao thượng sao? Vì tình yêu có thể vứt bỏ tất cả? Điều này đúng là khiến tôi muốn tát chết cậu".
Tần Lâm lại tát một phát lên mặt Đường Giang Sơn, đánh đến mức Đường Giang Sơn phải cúi xuống đất tìm răng.
"Bây giờ bố cậu còn đang nằm trong bệnh viện hôn mê bất tỉnh, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cơ thể càng ngày càng yếu, càng ngày càng sa sút. Bởi vì sao chứ? Bởi vì bị cậu làm cho tức chết! Cậu bảo cô ta đáng thương, bố cậu thì không đáng thương chắc.
Tần Lâm nghiêm túc nói, căm tức nhìn Đường Giang Sơn.
"Bố cậu cả đời ngậm đắng nuốt cay, ngay cả một bộ quần áo cũng không nỡ mua, vì cho cậu tiền mua nhà, vì để cậu thành công, vì để cậu có thể rạng danh ở chốn đô thị phồn hoa này, ba mươi năm như một, luôn liều mạng kiếm tiền vì cậu, ông ấy không đáng thương sao? Mẹ kiếp, lương tâm cậu bị chó tha rồi à? Bây giờ cậu còn bảo con đàn bà ấy đáng thương? Vậy thì bố cậu đáng làm nô lệ, làm chó cả đời cho cậu à?"
Trong ánh mắt của Tần Lâm đầy sự khinh bỉ, hận không thể rèn sắt thành thép, tên Đường Giang Sơn này hoàn toàn chẳng được tích sự gì, bây giờ lại còn bảo vệ cho con tiện nhân kia? Anh ta còn hèn hơn cả Băng Nghiên.
"Tôi..."
Đường Giang Sơn đầy sự phức tạp, nhìn thấy Băng Nghiên dập đầu đến mức mặt đầy máu, tim anh ta vô cùng đau, nhưng những lời trách mắng kia của Tần Lâm khiến tâm tình anh ta thay đổi, hình như vừa thức tỉnh.
"Anh bị hâm à? Con đàn bà này lừa anh đến thế, anh còn ở đây giúp người ta? Anh có nghĩ đến tình cảnh bây giờ của bố anh không, ông ấy còn đang nằm trong viện đấy, vì chuyện của anh mà lao tâm khổ tứ, đau thương buồn phiền, chẳng phải anh nên đi giải thích với bố anh sao? Anh nên nói với bố anh kế hoạch sắp tới của anh chứ? Đúng là ngựa quen đường cũ".
Lâm Nguyệt Dao tức đến mức không chịu nổi, hai cái tát kia của Tần Lâm khiến Đường Giang Sơn cuối cùng cũng tỉnh ngộ, mặt mày đầy vẻ xấu hổ.
Tôn Hiểu Dĩnh vừa khóc vừa nói, liên tục đánh Đường Giang Sơn.
"Mày là thằng bất hiếu, mày khiến mẹ và bố mày đau lòng chết mất, bây giờ mày còn ở đây bảo vệ cho con hồ ly tinh này, tao đánh chết cái thằng ngu như mày".
Mặt Đường Mẫn cũng đầy vẻ oán trách, Đường Giang Sơn thật sự khiến người ta hết sức thất vọng, đã đến lúc này rồi còn nói thay cho Băng Nghiên.
Lâm Nguyệt Dao càng nói càng tức.
"Anh nghĩ mình si tình sao? Anh là thằng ngu đó, anh đang tuyệt tình chứ đâu có si tình, anh đang vứt hết công ơn dưỡng dục của cha mẹ mình đi đấy".
Tần Lâm nhìn Băng Nghiên nói.
"Bây giờ tôi nói cho tôi biết, có trả tiền, trả nhà không?"
Băng Nghiên khóc mà nói, hai mắt sưng húp, máu me be bét.
"Tôi trả, tôi trả ngay đây".
"Vậy còn đợi gì nữa, mau lên".
Tần Lâm nói xong liền gỡ cây kim bạc trên người Băng Nghiên ra, Băng Nghiên mau chóng chuyển tiền cho Đường Giang Sơn.
"Ngày mai tôi với anh đi chuyển tên sổ đỏ, xin mọi người hãy tha cho tôi".
Băng Nghiên run rẩy nói, mặt mày hoảng sợ, cô ta không dám nhìn vào mắt của Tần Lâm, tên này giống như ác quỷ vậy.
"Được, cứ vậy đi".
Tần Lâm nói, Băng Nghiên bây giờ đã bị Tần Lâm làm cho sợ hãi rồi, cho dù có ăn gan hùm mật gấu thì cũng không dám đắc tội Tần Lâm.
Tần Lâm và mọi người rời khỏi đây, tâm tình mọi người đều vô cùng phức tạp.
Lúc này chỉ nghe thấy mấy tiếng gào thét kinh khủng ở sau lưng.
"Mẹ kiếp, mày chạy này, con phò, tao giết mày!"
Hách Soái đánh đấm Băng Nghiên, bây giờ cô ta đâu còn tiền, hơn nữa còn dám vứt bỏ mình, Hách Soái tức đến mức đánh đấm loạn xạ, ban nãy bị Tần Lâm hạ gục, bây giờ đều xả hết lên người Băng Nghiên, đánh đến mức cô ta sống dở chết dở.
Tần Lâm trầm giọng nói.
"Chó cắn chó, có gì mà xem chứ? Bây giờ cậu nên đến nhận lỗi với bố cậu đi".
Trước giường bệnh, mặt Đường Vũ đầy vẻ tang thương, nhưng lần này ông ta đã hoàn toàn an tâm rồi.
Đường Giang Sơn lấy lại được nhà và tiền, đoạn tuyệt với cô gái kia, anh ta cũng hối hận rồi.
Ông ta vốn không thích Băng Nghiên, cuối cùng anh ta không nghe người bề trên mà cứ cố làm theo ý mình, khiến ông ta tức đến mức nhập viện, chịu đắng nuốt cay cả đời, suýt nữa đã xuống suối vàng rồi.
Đường Vũ có vô vàn kỳ vọng với con trai, nhưng cuối cùng Đường Giang Sơn lại khiến ông ta thất vọng.
Đường Giang Sơn đứng trước giường bệnh của bố nói nhỏ.
"Bố, con xin lỗi, con biết lỗi rồi".
"Bây giờ tiền và nhà đều đòi lại được rồi, từ hôm nay trở đi, con nhất định sẽ làm lại từ đầu".
Đường Vũ vẫn không nói gì, Đường Giang Sơn là cái thằng nghịch tử, rõ ràng vì Tôn Hiểu Dĩnh chiều hư nên mới có kết cục như ngày hôm nay, đây là do anh ta tự làm tự chịu.
Không được, may mà có Tần Lâm ở đây.
"Lần này là nhờ có Tiểu Lâm, cậu Hai vô cùng cảm kích".
Đường Vũ vừa nói vừa đứng dậy, Tần Lâm vội đưa tay, đè cậu Hai xuống.
Tần Lâm cười nói.
"Chúng ta đều là người một nhà, cậu Hai đâu cần khách khí như vậy".
Người một nhà!
Trong lòng Đường Vũ tràn ngập cảm giác ấm áp, đây mới là người thân thật sự, không vứt bỏ ông ta, trong lúc ông ta sa sút thì đưa tay giúp đỡ, chứ không coi ông ta là trò đùa.
Nhưng lúc trước đôi mẹ con này luôn chê trách, châm chọc Tần Lâm, may mà Tần Lâm không tính toán hiềm khích lúc trước, nếu không lần này không có Tần Lâm thì thằng con bất hiếu này phải ngồi tù rồi.
Lâm Nguyệt Dao nghiêm túc nói.
"Tần Lâm lợi hại như vậy chẳng phải đều nhờ công lao của Tần đại sư sao, Tần đại sư dạy tốt thật, nếu không anh không được lợi hại như vậy đâu, Tần Lâm, sau này anh phải học hỏi Tần đại sư nhiều đấy. Đừng vì học được chút bản lĩnh mà tự cao tự đại, nếu không Tần đại sư sớm muộn gì cũng xử anh".
"Phương pháp châm cứu, cả tài y thuật đều do Tần đại sư truyền dạy, anh không được quên gốc đâu".
Đường Mẫn biết Lâm Nguyệt Dao sâu nặng với Tần đại sư, nhưng con bé này lúc nào cũng khen anh ấy, ngay cả bản thân bà ấy cũng thấy dở khóc dở cười.
Tần Lâm cười nói.
"Anh biết rồi, em nói đúng lắm, anh nhất định học hỏi Tần đại sư".
Đường Vũ mặc dù không giỏi ăn nói, nhưng hiểu lễ nghĩa, biết ai đối tốt với mình, Tần Lâm là cháu ngoại ông ta, không nói nhiều với ông ta, nhưng dù sao một giọt máu đào hơn ao nước lã, trong thời khắc quan trọng cứu lấy cả gia đình ông ta, không có anh thì cho dù là Đường Mẫn cũng không cứu nổi.
Đường Vũ lạnh lùng nói.
"Còn không mau cảm ơn Tiểu Lâm, không có nó, chắc mày ngồi tù rồi đấy".
"Quỳ xuống cho tao!"
Đường Giang Sơn sợ đến mức quỳ xuống.
"Cảm ơn anh Tần Lâm, lần này may có anh giúp, nếu không tôi ngồi tù rồi, sau này có việc gì cần tôi giúp, anh cứ nói, tôi sẽ không từ chối".
Tần Lâm gật đầu.
"Nói hay lắm".
Tôn Hiểu Dĩnh cười nói. Vứt được Băng Nghiên ra khỏi đời con trai mình, lần này bà ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Được rồi, mọi người đều là người một nhà, khách khí cái gì, lần này cũng được coi là cả nhà vui vẻ".
Đường Mẫn cười nói.
"Đúng vậy anh Hai, anh cần phải dưỡng bệnh thật tốt, đợi anh khỏi rồi, chúng ta lại tụ tập một bữa".
Đường Vũ mỉm cười gật đầu, nhìn Tôn Hiểu Dĩnh.
"Tiền đâu?"
Tôn Hiểu Dĩnh tỏ vẻ không hiểu.
"Tiền gì?"
Đường Vũ nói.
"Tiền Tiểu Mẫn cho chúng ta mượn".
Tôn Hiểu Dĩnh nói nhỏ.
"Chẳng phải để cho con trai chúng ta trả tiền trả góp nhà sao?"
Đường Vũ thấp giọng nói.
"Trả góp nhà cần nhiều tiền vậy chắc? Mau trả toàn bộ tiền cho Đường Mẫn, không được giữ lại xu nào".