Vốn dĩ sự việc này đã kết thúc, nhưng bởi vì lên TV nên Lý Dung mới ra mặt với Mã Kiến Quân.
Cũng như để cho gia đình này biết được Lý Dung cô ta không hề dễ gây sự.
Chuyện này cũng không thể nào làm quá lớn được, kẻo lại khơi dậy dư luận cho gia đình nhà họ Hoa.
Sắc mặt Tần Lâm trở nên u ám, không ngờ Lý Dung lại ngạo mạn đến thế, anh còn chưa kịp đi tìm thì cô ta đã tự vác xác đến trước cửa rồi.
Mặc dù gây ra chuyện lớn, nhưng Lý Dung lại không hề cảm thấy ăn năn, ngược lại còn nghĩ rằng chẳng có chuyện gì nghiêm trọng cả.
Gia đình Mã Kiến Quân cũng là người nông thôn mà thôi, cho chút tiền là mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Một triệu là đủ để cho một gia đình ở nông thôn sống sung túc rồi.
Đối với những người dân ở nông thôn, thu nhập hàng năm của một hộ gia đình là ba mươi đến bốn mươi nghìn, đương nhiên một triệu sẽ là một con số khổng lồ đối với họ.
Có thể được bồi thường một số tiền không hề nhỏ như thế, lẽ nào còn không đủ để họ ngoan ngoãn hay sao?
Tần Lâm lấy điện thoại ra rồi gọi vào số của Tôn Kiến Dân.
“A lô, tiểu sư huynh, Tôn Kiến Dân đây, sư huynh có gì cần tôi giúp đấy!”
Điện thoại của Tôn Kiến Dân có thể kết nối 24/24, chỉ cần là Tần Lâm gọi, cho dù có đang họp quan trọng thì ông ấy cũng sẽ nghe máy ngay.
Tần Lâm nói: “Kiểm tra cho tôi một người phụ nữ tên Lý Dung nhà ở đâu, cô ta là tình nhân của thiếu gia nhà họ Hoa”.
“Được, để tôi cho người kiểm tra ngay”.
Ở Đông Hải, không có gì mà Tôn Kiến Dân không tra ra được.
Vài phút sau, Tôn Kiến Dân liền trả lời.
Ông ấy nói địa chỉ cho Tần Lâm, sau đó anh cũng cúp máy.
Anh lái chiếc Rolls Royce Cullinan của Mã Húc, phi nước đại đến thẳng khu biệt thự.
Khu biệt thự vô cùng sang trọng, hơn nữa còn hết sức khiêm tốn, nơi này chính là chỗ để những người giàu có nuôi tiểu tam.
Tần Lâm một mình xuống xe, sau đó đi tới trước cửa nhà Lý Dung, nhìn thấy biển số nhà, chính là căn này.
Tần Lâm đẩy nhẹ cửa ra, ngay lập tức cánh cửa lớn bằng sắt đã được mở.
Cổng sắt lớn bằng kim loại nguyên chất lập tức bị Tần Lâm đẩy thành hình chữ C, có vẻ như thứ anh đẩy không phải cổng sắt mà là một cách cửa nhựa bình thường vậy.
Sau khi phá xong cánh cửa kim loại, toàn bộ biệt thự lập tức reo lên chuông báo động.
Chuông báo động kêu chói cả tai, ngay sau đó có vài vệ sĩ lao ra khỏi phòng, vừa hay đó là những tên ra tay đánh người lúc trước.
Lý Dung cũng vội vàng chạy ra ngoài, vừa nhìn thấy Tần Lâm liền cau mày nói.
“Tôi còn tưởng là ai, chẳng phải Tần đại sư đây sao?”
Vừa rồi Lý Dung cũng xem buổi phát sóng trực tiếp, mặc dù chỉ có người đến xem trực tiếp mới có thể thấy rõ mặt, nhưng Lý Dung lại là người tham gia, cho nên cô ta đương nhiên có ấn tượng sâu sắc với Tần Lâm, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra.
Lý Dung liền cười khẩy: “Một tên bác sĩ thối tha mà thôi, cũng dám đến đây làm càn à, anh cũng ra vẻ giỏi đấy nhỉ, có biết đây là đâu không?”
Tần Lâm cười chế nhạo: “Chỉ là tình thân của một thằng nhóc nhà họ Hoa mà thôi, thật không biết ai lại cho cô cái dũng khí đó nữa?”
Sắc mặt Lý Dung lập tức thay đổi, sau đó sa sầm xuống.
“Hỗn láo! Anh lại dám nói tôi như vậy? Muốn chết à!”
Dứt lời, Lý Dung liền nói với mấy tên vệ sĩ.
“Đánh! Tôi không muốn thấy anh ta đứng trước mặt tôi nữa, tôi muốn anh ta phải quỳ xuống!”
“Vâng, cô Lý!”
Sau khi Lý Dung nói xong, mấy tên vệ sĩ đã siết chặt nắm đấm, tiến từng bước về phía trước.
“Thằng nhóc, mày dám ra vẻ ở trước mặt cô Lý à, mày thật sự muốn chết đúng không!”
Nói xong, hắn ta liền vung một quả đấm!
Tên vệ sĩ thân hình vạm vỡ bắp thị cuồn cuộn xông đến, nắm đấm của hắn còn to hơn cả đầu của Tần Lâm, hơn nữa còn nồng nặc sát khí, vừa nhìn liền biết là con nhà võ, có lẽ hắn đã từng giết người rồi cũng nên.
Vụt!
Nắm đấm vung đến nhưng chỉ đánh vào không trung, tên vệ sĩ sững ra một lúc, không ngờ thân hình nhỏ bé của Tần Lâm lại có thể thoát một cách dễ dàng như thế, tên nhóc này là sao đây?
Tần Lâm nhẹ nhàng né người qua một bên, sau đó đưa hai ngón tay đến dưới nách của tên vệ sĩ.
Tên vệ sĩ đột nhiên hét lên thảm thiết, chân phải lập tức mềm nhũn, nửa người đột nhiên mất cảm giác, trực tiếp ngã quỵ trên mặt đất.
Nhìn thấy vệ sĩ bị như vậy, sắc mặt Lý Dung lập tức thay đổi, vội vàng hét lớn.
“Mau, mau ra tay!”
Hai tên vệ sĩ còn lại không dám chậm trễ, nhanh chóng xông về phía Tần Lâm.
Hai người một đấm một đá cùng nhau tấn công, khóe miệng Tần Lâm chợt hiện lên tia chế giễu, thẳng tay tát một phát.
Bốp!
Một tên vệ sĩ bị tát trực tiếp bay ra ngoài.
Khi tên vệ sĩ bay ra, trên mặt còn hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng lại bị Tần Lâm tát đến mức bay ra ngoài!
Bốp!
Tần Lâm thuận tay tát luôn vào mặt tên vệ sĩ còn lại.
Rõ ràng là bọn họ ra tay trước, Tần Lâm ra tay sau, nhung tay của Tần Lâm lại in lên mặt tên vệ sĩ kia.
Hai tên vệ sĩ lần lượt bay ra ngoài, trong nháy mắt cả ba tên đều đang nằm trên mặt đất.
Lý Dung sửng sốt, ba tên vệ sĩ này là người của nhà họ Hoa, bọn họ cũng được coi là quyền lực trong số rất nhiều vệ sĩ của nhà họ Hoa, bình thường Lý Dung ra ngoài thường vô cùng hống hách và hay bắt nạt người khác, vì có ba người họ ở đây nên không ai dám làm gì cô ta.
Không ngờ rằng ba tên bảo vệ bất bại từ trước đến nay lại hoàn toàn phải chịu thua dưới tay Tần Lâm.
Sắc mặt Lý Dung trở nên vô cùng khó coi: “Anh, anh đừng làm bậy, bạn trai tôi chính là Hoa thiếu gia của nhà họ Hoa đó, Hoa Hưng Vũ! Nếu như anh dám động vào tôi thì bạn trai tôi sẽ gọi người đánh chết anh!”
Nhìn thấy Lý Dung vẫn kiêu ngạo như vậy, Tần Lâm bèn cười khẩy.
“Đánh chết tôi? Vừa rồi cô nói muốn đánh tôi như thế nào? Muốn tôi quỳ xuống nói chuyện với cô đúng không?”
Nói xong, Tần Lâm đi đến trước mặt Lý Dung, đá vào đầu gối cô ta.
Rắc!
Đột nhiên, Lý Dung hét lên một tiếng rồi quỳ trên mặt đất, nghiến chặt răng nói.
Sắc mặt Lý Dung trở nên tái nhợt, đầu gối đau đớn làm đau nhức toàn thân, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Họ Tần kia! Anh dám đánh tôi, muốn chết đúng không! Anh toi rồi!”
Tần Lâm cười chế nhạo: “Tôi toi? Tôi cũng muốn xem mình toi như thế nào đấy?”
Dứt lời, Tần Lâm liền lấy điện thoại ra, sau đó để trước mặt Lý Dung.
“Nào, đừng nói tôi không cho cô điện thoại, gọi người đến đây đi”.
Nói xong, Lý Dung sững ra một lúc, không ngờ Tần Lâm lại đưa điện thoại cho cô ta, nếu như thật sự gọi Hoa thiếu gia đến thì Tần Lâm chắc chắn sẽ chết không có đất chôn thân.
“Họ Tần kia, anh đừng hối hận!”
Lý Dung quỳ trên mặt đất, cắn răng gọi cho Hoa Hưng Vũ.
Vài giây sau, Hoa Hưng Vũ đã bắt máy.
“Anh Hoa! Em đây, em bị người ta đánh rồi, chính là tên bác sĩ họ Tần trên TV, chân em đau quá, hu hu hu...”
Dù sao cũng là tình nhân, khi nghe Lý Dung tỏ ra đáng thương khóc lóc thảm thiết, đương nhiên Hoa Hưng Vũ lập tức nổi giận.
“Hỗn láo! Muốn chết à! Hắn ta lại dám đánh em sao! Để hắn nghe điện thoại!”
Lý Dung nghiến răng nghiến lợi đưa điện thoại qua.
“Hoa thiếu gia bảo anh nghe máy!”
Tần Lâm nghe điện thoại: “Có gì nói thẳng đi”.
Giọng nói u ám của Hoa Hưng Vũ phát ra từ đầu dây bên kia.
“Thứ chó! Mày chỉ là một tên bác sĩ thối, lại dám đánh người phụ nữ của tao à? Bây giờ mày mau quỳ xuống xin lỗi cô ấy, nếu như mày động vào sợi lông nào của cô ấy thì có tin tao sẽ giết chết mày không?!”
Tần Lâm nghe xong liền cười nhạt.
“Động vào một sợi lông? Vậy thì anh cũng nghe cho rõ đây!”
Dứt lời, Tần Lâm liền duỗi hai ngón tay ra, bóp vào gáy Lý Dung.
Rắc, một âm thanh giòn giã như tiếng xương gãy vang lên.
“Aaaaa!”
Lý Dung ngay lập tức hét lên, cả người trực tiếp nằm trên mặt đất, không còn sức lực, khóe miệng chảy đầy nước bọt, trông vô cùng nhếch nhác.
“Chồng ơi! Mau cứu em!”
Hoa Hưng Vũ tức đến điên người: “Họ Tần kia! Mày chết chắc rồi, đợi đó cho tao!”
Tần Lâm liền nói: “Tôi cho anh mười phút, mau lên”.
- ----------------------