Phó Tiểu Tuyết vừa nghe lập tức cảm thấy thoải mái, mặt nở nụ cười khinh khỉnh, môi cong lên, hai mắt đầy vẻ châm biếm.
"Tần Lâm, cậu nói xem đều là bạn bè với nhau, giả giàu làm gì".
Tần Lâm bất đắc dĩ mỉm cười, cũng không giải thích, hiểu lầm thì hiểu lầm thôi.
Chủ nhân của chiếc xe này đương nhiên không phải Tần Lâm, giấy đăng ký xe chắc là của trợ lý của Liễu Thanh Thanh.
Còn về chuyện sang tên chiếc xe thì cũng không cần thiết, chỉ là một chiếc xe mà thôi, cho dù là với Liễu Thanh Thanh hay là Tần Lâm thì nó đều chỉ như đĩa đồ ăn, chẳng đáng để nhắc đến, vậy nên chẳng ai thèm quan tâm.
Chỉ có mấy bạn học hám hư vinh này mới coi trọng chuyện này thôi.
"Ha ha, xe thuê thì thường là xe lậu lắm, tôi nghĩ cậu nên đổi cửa hàng khác để thuê xe đi, tôi biết biển số này, đây là biển số của bà chủ công ty tôi, nếu như bị cảnh sát nhìn thấy, cùng lắm là bị nộp phạt thôi, nhưng mà nếu như để bạn bè của bà chủ nhìn thấy thì cậu chết chắc đó!"
Nói xong cậu này, Phó Tiểu Tuyết không tiếp tục đề tài này nữa.
Mặc dù nhục mạ Tần Lâm thế này khá vui nhưng cũng không cần nắm mãi không buông.
Phó Tiểu Tuyết bây giờ dường như có thể đè bẹp Tần Lâm trên mọi phương diện.
Dù là thực lực tài chính, quan hệ hay là cách nhìn về thế giới, trải nghiệm thì cô ta đều nhiều hơn Tần Lâm.
Sự đè bẹp trên mọi phương diện này khiến cô ta cảm thấy Tần Lâm không cùng đẳng cấp với cô ta, cảm giác này vô cùng thỏa mãn.
Lấy một bình rượu vang ra, Phó Tiểu Tuyết mở ra.
"Lafite, chắc mọi người chưa từng uống nhỉ? Nào, mọi người thử chút đi".
Nhìn thấy chai rượu Lafite, mọi người lập tức phấn khởi.
"Wow, thực sự là Lafite à, tớ từng nhìn thấy mọi người uống trên TV nhưng chưa được uống thử bao giờ".
"Đúng vậy, tớ cũng chưa từng uống thử bao giờ, loại rượu này quý lắm đấy, tớ nghe nói cái gì mà năm 1992, 1982 có giá tận mấy trăm nghìn lận, đúng là không mua nổi".
"Đúng là được nhờ tổng giám đốc Phó mà, mọi người mau nếm thử".
"..."
Mọi người ăn cơm cùng Tiểu Phó, đúng là mở rộng tầm mắt mà, vừa được nghe mấy tin đồn về tổng giám đốc Liễu, lại vừa được uống rượu quý.
Tiểu Phó rót cho mỗi người một ly, đến chỗ Tần Lâm liền cố ý hỏi.
"Cậu cũng muốn uống à? Như thế thì hơi quá đáng đấy".
Mọi người đều hiểu, Tiểu Phó đang cố ý làm khó Tần Lâm, khiến Tần Lâm thấy khó xử.
Nhiều người đều được uống như vậy, mà lại không rót cho Tần Lâm, cô ta thực sự muốn Tần Lâm cảm nhận được hương vị của sự khó chịu.
Tần Lâm lắc đầu: "Ha ha, vậy tôi không uống, tôi không thích uống rượu giả".
Lời vừa dứt, sắc mặt Tiểu Phó cứng lại, cả căn phòng đều chìm vào im lặng.
Sắc mặt mọi người vô cùng kỳ lạ.
"Rượu giả?"
"Tên họ Tần này, cậu nói rõ cho tôi, sao rượu này lại là rượu giả được?"
Nhưng bạn học khác cũng hơi không vui.
"Đúng vậy Tần Lâm, cậu không thể ích kỷ như vậy được, đừng vì không rót cho cậu mà cậu bảo rượu của Tiểu Phó là rượu giả".
"Lão Tần này, cậu làm vậy là không đúng, cùng lắm tớ rót cho cậu nửa ly? Cậu không được nói như vậy đâu!"
"Tớ từng nhìn qua trên TV rồi, Lafite trông như thế này thật, sao tớ chẳng nhìn ra đây là rượu giả nhỉ?"
"..."
Tần Lâm nói một câu, đám bạn học không vui, đặc biệt là Tiểu Phó.
Cô ta có thân phận gì, tổng giám đốc đại lý Hoa Nam, cũng được coi là người của giới thượng lưu rồi.
Đã từng trải qua nhiều cảnh đời, bảo cô ta uống rượu giả chẳng phải đang chửi cô ta sao?
Phó Tiểu Tuyết rót luôn cho anh một ly rồi nói.
"Nào, thử đi, tôi muốn xem xem, rượu của tôi sao lại là hàng giả được?"
Tần Lâm bưng ly rượu lên, nghiêng một chút cho mọi người nhìn rồi nói.
"Rượu vang đúng của năm này, màu sắc sẽ vô cùng tươi, số năm càng cao thì màu càng tươi".
"Mà bình rượu này lại vô cùng vẩn đục, màu sắc không trong, rõ ràng là rượu mới sản xuất gần đây".
Nói xong, Tần Lâm nhấp môi, sau đó lắc đầu.
"Mấy người có thể uống thử xem, loại rượu này rất ngọt".
"Về lý mà nói rượu vang chưa qua công đoạn cho rượu thở thì sẽ hơi có vị chát, đặc biệt là mấy loại rượu lâu năm, có loại thậm chí còn cần để rượu thở nửa tiếng đồng hồ".
"Nhưng bình rượu này chưa hề được cho rượu thở mà đã có vị ngọt như vậy thì rõ ràng có vấn đề".
Tần Lâm nói xong, mọi người đều uống một ngụm, thực sự không hề cảm thấy vị chát, mà chỉ cảm thấy ngọt như rượu vang rẻ tiền vậy.
Tần Lâm cầm chai rượu lên nói.
"Quan trọng nhất là, chai rượu này không phải là Lafite lớn mà là Lafite nhỏ".
"Rượu Lafite để hạ thấp giá thành và đưa ra thị trường một loại rượu vang hợp với những người có mức chi tiêu trung bình nên đã thu mua vài xưởng sản xuất rượu, bắt đầu sản xuất Lafite nhỏ".
"Rượu của xưởng sản xuất phụ đương nhiên cũng là rượu ngon nhưng có một điều là vào năm 2006, nho chất lượng cao khá khan hiếm, vậy nên dường như tất cả nho đều được cung cấp cho xưởng sản xuất chính, xưởng sản xuất phụ không có nho để sản xuất rượu, chỉ có thể sản xuất một ít rượu vang Hoa Tạ, mà rõ ràng không phải rượu của cậu".
"Vừa là rượu Lafite nhỏ, vừa là năm 2006, đây rõ ràng là rượu giả".
Tần Lâm nói xong, sắc mặt mọi người đều trầm xuống.
Mọi người vốn không tin lời Tần Lâm, nhưng nghe có lý như vậy thì hình như là thật, không tin không được.
Nhiều người cầm điện lên bắt đầu tra, quả nhiên, giống y hệt lời Tần Lâm nói.
Lafite nhỏ được sản xuất bởi xưởng sản xuất phụ vào năm 2006 thực sự chỉ có một loại rượu vang mà không phải loại này.
Chai rượu này thực sự là giả sao?
Mặt Phó Tiểu Tuyết vô cùng khó coi, cô ta cảm thấy mất sạch mặt mũi.
Không ngờ mình không giả giàu thành công trước mặt bạn học, cầm ra một bình Lafite lại là giả.
"Ha ha, do tớ sơ suất, uống mất bình Lafite lớn rồi, đây là lần đầu tớ nghe đến Lafite nhỏ đấy, nếu là rượu giả thì mọi người đừng uống”.
Nói xong, Phó Tiểu Tuyết đổ rượu đi.
Bầu không khí chìm vào trong ngượng ngùng.
Tần Lâm nói: "Vậy uống của tôi đi".
Cũng không thể vì không có rượu mà mất vui được!
Tần Lâm cầm ra hai chai rượu, một chai màu xanh lá, một chai màu vàng, đều là Whisky.
Mở chai màu xanh lá ra, rót cho mỗi người một chút.
"Ồ, Whisky à, cái này tớ cũng không rõ lắm, nó uống ngon không vậy?"
Phó Tiểu Tuyết nhìn qua, lạnh lùng hừ một tiếng.
"Rượu này đương nhiên là rượu ngon rồi, mọi người chưa nhìn số năm của nó sao, hơn ba mươi năm ấy!", Phó Tiểu Tuyết nói với giọng điều kỳ quái.
Sau khi rót cho mọi người một ít rượu xanh lá, Tần Lâm lại bưng ly rượu lên, bắt đầu lắc.
Phó Tiểu Tuyết thấy vậy, cười khẩy.
"Tần Lâm, rốt cuộc cậu có hiểu về rượu không đấy, tôi thấy lúc nãy cậu cũng hiểu đấy, kết quả cậu chỉ hiểu rượu vang thôi à?"
"Đây là Whisky, không cần để rượu thở, chỉ có rượu vang mới cần lắc ly rượu để rượu tiếp xúc với không khí, như vậy thì vị rượu sẽ đỡ chát và ngon hơn".
"Nhưng Whisky thì không cần, đặc biệt là Whisky vị chanh này, vốn có sẵn vị chua ngọt, uống liền sẽ ngon hơn”.
Nói xong, Phó Tiểu Tuyết bưng lên uống hết sạch.
Những bạn học khác thấy vậy cũng bưng lên, không biết nên nghe ai.
Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào Tần Lâm, hình như đợi câu trả lời của anh.
Tần Lâm nói: "Loại rượu chanh bạc hà này là loại rượu giá rẻ, chỉ có bartender bình thường mới dùng".
"Còn rượu Whisky vì số năm không cao nên khi uống vào khá cay, tráng qua một lớp rượu chanh bạc hà thì có thể giảm bớt vị cay kích thích này".
Nói xong, Tần Lâm đổ rượu đi.
"Rượu này không phải để uống, mà để tráng ly thôi".