"Hai người hù chết cháu rồi, ông nội, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao hai người lại đánh nhau? Mà đánh kiểu vậy cũng không giống so tài".
Tần Lâm khẽ mỉm cười nhìn Lăng Dật Nhiên.
"Bọn tôi so tài mà, có điều sư thúc tổ và tôi khá nghiêm túc rồi, nên cô mới tưởng chúng tôi muốn đưa nhau vào chỗ chết".
Lăng Nhật Thiên tự tin nói.
"Đúng, chứ không cháu nghĩ ông thua được thằng nhóc này chắc? Hừ hừ, ông nội dù tuổi đã cao nhưng không phải ai cũng đánh bại được ông đâu".
Trên thực tế, Lăng Thật Thiên biết nếu như đánh tiếp, ông chắc chắn không phải đối thủ của Tần Lâm. Đương nhiên nếu đây là cuộc chiến sinh tử, ai chết ai sống cũng khó nói lắm. Có điều bọn họ đâu thể sống mái với nhau một trận được. Nếu không từ lúc vừa mới bắt đầu, Lăng Nhật Thiên đã tung sát chiêu không cho Tần Lâm cơ hội để mà quyết chiến đến lúc này.
Mà với Tần Lâm, anh còn chưa nắm rõ thực lực của mình, mà dù có đánh đến cùng với sư thúc tổ cũng chưa chắc đã nắm hết được. Có điều dù anh có lợi hại hơn thì cũng không phải đối thủ của Lăng Nhật Thiên, bởi vì anh có thể đạt được đến như này là nhờ Lăng Nhật Thiên giúp anh, cho dù anh có vô địch thiên hạ thì anh cũng không sánh bằng ông cụ được.
"Đa tạ sư thúc tổ".
Tần Lâm khom người tạ ơn Lăng Nhật Thiên, dù ông không phải sư phụ của anh nhưng sức mạnh mà ông cho anh, không ai có thể sánh được.
Lăng Nhật Thiên khẽ vuốt cằm, trẻ con dễ dạy.
"Không tồi! Thực lực của con khẻo hơn cha con rồi. Bây giờ con đã đạt đến đỉnh cao năm xưa ta muốn cha con đạt đến, viên hoàn đại lực mã nghĩ bách chiến bách thắng này có vẻ như có công dụng kỳ diệu thật".
"Tần Lâm, anh đột phá à?"
Lăng Dật Nhiên cũng chú ý tới lúc này Tần Lâm ung dung hơn như gió phiêu giật, thực lực của anh chắc chắn đã lên đến đỉnh cao mà trước nay anh chưa từng chạm tới.
"May mắn thôi, nhờ có sư thúc tổ cả, ha ha ha".
"May mắn chỉ là một yếu tố của thực lực thôi, Tần Lâm, con không cần khiêm tốn, ta tin thằng cha con không bằng con đâu”.
Lăng Nhật Thiên vô cùng vui mừng, đối với Tần Trì mà nói, Tần Lâm mạnh mẽ hơn ông ấy, ông ấy lại càng vui.
Lòng Tần Lâm tràn đầy ý chí chiến đấu, anh cũng không cần thiết ở lại chỗ này cho nên việc đầu tiên này làm là tạm biệt hai ông cháu rồi rời khỏi lưng núi phía sau, về lại vùng trung tâm núi Côn Luân.
...
Sau khi Tần Lâm trở lại động phủ của mình đã là ban đêm, lúc này anh mới nhớ đến, hình như anh đã quên mất thứ hai thứ tư thứ sáu chủ nhật là ngày luyện công.
Kệ đi, không muốn, ngủ một giấc rồi tính sau.
Tần Lâm duỗi người, sau đó xuống suối băng tắm, rửa trôi bùn đất trên người, lúc này mới cảm thấy khoan khoái.
Viên hoàn kia có công dụng tẩy tinh phạt tủy, ép không ít chất bẩn ra khỏi cơ thể, bây giờ cơ thể anh nhẹ nhàng vô cùng.
Sau khi làm một giấc, Tần Lâm phát hiện ra trước hang động có tiếng cãi vã. Anh duỗi người đi ra ngoài nhìn, lập tức bị sợ hết hồn, ủa sao có tận mấy chục người tụ tập chỗ mình vậy. Có vẻ như người đến chẳng có ý tốt gì.
"Lâm sư huynh, chuyện này..."
Tần Lâm nhíu mày, thấy Lâm Trung Nghĩa, Lâm sư huynh cũng ở đây, có điều lúc này sắc mặt anh ta vô cùng khổ sở, dường như không thể diễn tả bằng lời được.
Tần Lâm nhảy xuống, nhưng có vẻ như ở đây có bốn mươi năm mươi người, tỏ vẻ cao ngạo, như đến chinh phạt mình vậy.
"Các vị sư huynh, có chuyện gì vậy?"
Tần Lâm lạnh lùng nói, anh không thù không oán với mấy người này, thậm chí còn chưa từng gặp họ, nhưng họ lại vô cùng thận trọng với anh, thậm chí còn tức giận nhìn anh.
Tần Lâm nhíu mày, nhưng dù đông người như vậy, anh cũng không sợ.
Lâm Trung Nghĩa thở dài nói.
"Tần Lâm, đệ bớt tranh cãi đi, mấy vị sư huynh này là sư huynh của Chấp pháp đường. Nhị sư thúc là người quản lý Chấp pháp đường, những người này đều là cao thủ của nơi đó. Đệ vô cớ vắng mặt vào ngày tu luyện, mất tích mấy ngày, bây giờ không ít người đang khó chịu với đệ, nên họ muốn bắt đệ đi hỏi tội. Chắc... đệ sẽ phải chịu phạt thiền mười ngày nửa tháng, đệ đừng chống cự nhé".
Không chống cự? Không chống cự thì đâu phải Tần Lâm? Dựa vào cái gì mà tôi phải đi chịu phạt, ông đây không đi.
"Tần Lâm, tôi không truy cứu chuyện cậu mới vào Côn Luân mà ngông cuồng đả thương các vị sư huynh, nhưng cậu vô cớ vắng mặt tu luyện, không coi quy củ của Côn Luân ra gì, chấp pháp đường chúng tôi nhất định phải nghiêm trị cảnh cáo cậu, nếu không sao cậu phục chứ?"
Anh thanh niên khôi ngô cầm đầu, trông có vẻ ngang ngược, mắt như mũi tên, nhắm thẳng vào Tần Lâm.
"Cậu ta là đệ tử của lục sư thúc, Tôn Dương Kỳ, là cao thủ chân chính. Đệ không đọ lại cậu ta đâu, nên đừng chọc vào họ".
Lâm Trung Nghĩa trầm giọng nói.
"Đa tạ Lâm sư huynh đã nói, nhưng đệ không thích người khác lên mặt với đệ".
"Đệ đến núi Côn Luân để học nghệ chứ không phải để đám rác rưởi này dạy dỗ".
Tôn Dương Kỳ nổi giận.
"Cậu ta khinh chấp pháp đường? Muốn chết à?"
Tần Lâm khẽ mỉm cười.
"Có muốn chết hay không anh là người rõ nhất. Mặc dù tôi vắng mặt buổi tu luyện nhưng tôi không hề lơ là việc tu luyện, anh đừng có chọc tôi, nếu không anh không chịu được hậu quả đâu".
Trương Quốc Phong mặt mày âm trầm, trầm giọng nói.
"Khốn khiếp! Cậu là cái thá gì, mới vào Côn Luân mấy ngày mà nghĩ mình vô địch thiên hạ à? Cậu nghĩ tôi không dám ra tay chắc? Lâm sư huynh, anh cũng thấy đấy, tên này không định đi theo chúng tôi, vậy nên chúng tôi cũng không cần nể mặt anh".
Chương 1507: Chấp pháp đường